Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 225: Tiểu đội lớn mật!


Trước khi lên đường, bần đạo đã phân tích qua lộ tuyến chúng ta đi, ta quyết dịnh đi con đường gần nhất, chính là xuyên qua Tinh Linh chi sâm, trực tiếp xuất hiện tại vương quốc Tạp Đặc. Sau đó lại từ vương đô Tạp Đặc, ngồi thuyền đến Thánh Đô. Con đường này, à mà không, kỳ thật trong Tinh Linh chi sâm hoàn toàn không có đường, chỉ là đường đi theo ý nghĩ của ta.

Không nói nhảm thêm nữa, chúng ta cư như vậy một đầu đâm vào Tinh Linh chi sâm rậm rạp. Hai ngày đầu, bởi vì cách Bác Lạp Tư còn gần, nên vẫn ít nhiều đụng phải người. Không có biện pháp, từ cái lần sau khi chúng ta trở về, đội trưởng của dong binh đoàn vinh dự chi kiếm đem chuyện tình tìm được được năm mươi vạn tư kim công bố ra, đừng nói Bác Lạp Tư, ngay cả giới dong binh toàn bộ đại lục đều dấy lên một hồi chấn động. Vẻn vẹn bất quá là tìm được mà thôi, cũng không có chiến đấu, cũng không tốn sức, vẻn vẹn chỉ là chết ba người. Từ đầu đén cuối tìm chưa đến mấy ngàn, năm mươi vạn kim tệ đã tới tay, thật chẳng khác nào là đụng phải cái bánh từ trên trời rơi xuống. Danh khí đứng đầu tứ kiệt đại lục của ta đây lại truyền khắp đại lục, nơi nơi đều cường điệu sự hào phóng của ta.

Bởi vì ta tuyên bố nhiệm vụ còn chưa có xóa bỏ, có thể tiếp tục hoàn thành, hiện tại toàn bộ đại lục dong binh đoàn có chút danh khí đều như bị điên rồi cùng chạy đến lãnh địa của bần đạo a. Mà dong binh đoàn bản địa Bác Lạp Tư thì càng bị kích động, cơ hồ là toàn bộ xuất động. Như là bần đạo khi xuất phát có đi qua mạo hiểm giả tửu quán thì sửng sốt nhìn thấy bên trong không có một bóng người a. Ngược lại là vào Tinh Linh chi sâm không ngừng gặp phải người. Hiện tại chúng ta đã đi vào được hai người, còn có thể thường xuyên nhìn thấy người qua lại, có thể thấy, mật độ người bên trên đại khái có thể nói là cao nhất từ trước tới nay.

Ngày thứ ba, chúng ta mỗi người cưỡi lên tọa kỵ vừa nói vừa cười tiếp tục chạy đi, đột nhiên, ta nghe thoáng loáng thấy có một giọng nữ đang kêu cứu mạng. Thanh âm này thanh thúy ngọt ngào, cho dù là kêu cứu mạng cũng theo một âm luật nào đó, tựa như đang ca hát, rất là dễ nghe. Bất quá tuy mãi so sánh với những tiếng kêu cứu mạng khác nhau như thế nào thì bần đạo tự nhiên cũng không phải là cái loại người thấy chết mà không cứu, nhất là cô gái có giọng nói ngọt ngào như hát kia, ta thật sự là muốn nhìn xem bộ dạng của nàng thế nào a!

" Có người kêu cứu mạng, chúng ta đi nhanh lên!" Ta vội vàng nói với Ái Liên Na.

"Nói bậy, ta sao không có nghe thấy!" Ái Liên Na không phục nó.

"Ngươi đi theo ta, nếu không có thì mặc ngươi nói!" Ta không hề để ý nàng, đi đầu dẫn đường.

" Được, nếu như không có, ngươi xui xẻo chắc rồi!" Ái Liên Na cười nói :" Ta quyết định phạt ngươi mười ngày tiếp theo đều phải rửa chén."

"Nếu như có thì sao?" Ta quay đầu lại hỏi ngược lại.

"Ngươi tắm giặt năm ngày là được rồi!" Ái Liên Na ha ha cười nói.

Ta chửi! Thật sự là tối độc phụ nhân tâm a.

Thanh âm mà bần đạo nghe thấy thì theo phan đoán của ta ít nhất cũng cách đây hai mươi dặm a. Mà cái thanh âm kia lại là phi thường gấp gáp, cho nên, ta không khỏi thục giục Cái Thứ tăng tốc lên. Rốt cục, sau khi chúng ta chạy như điên một hồi, thanh âm kia dần dần rõ ràng, ngay cả Ái Liên Na cũng nghe được. Khi chúng ta đuổi tới hiện trường thì vui mừng phát hiện là còn chưa có tới chậm.

Có năm người trẻ tuổi đang kiệt lực chống cự công kích của một đám ma lang. Có vẻ như chính là phong hệ ma lang chúng ta đã đánh bại ngày trước, bởi vì trên người chúng nó đều có tổn thương, dấu răng đặc hữu của địa hành long vần còn hiện nửa đuôi phía trên của mấy gia hỏa này.

Năm người này gồm hai nữ ba nam, một nữ là mục sư đang gia trì cho ba nam tử các loại quang minh pháp thuật khác nhau. Vào thời khắc nguy cơ này, trên mặt nàng vẫn là vẻ thanh nhã cũng thong dong, không có một tia bối rối, chúng quy có thể đem pháp thuật cần có nhất gia trì vào địa phương cần nó nhất. Không chế vô cùng thành thục thật sự là làm cho người ta thán phục. Tuy rằng thực lực của nàng không mạnh, nhưng mà tuyệt đối là nhân vật linh hồn của cái tiểu đội này. Cho dù là bộ dáng bình thường, bất quá, ta cảm giác nàng có một chút cứng nhắc cùng không được tự nhiên, căn cứ vào nhiều năm kinh nghiệm của bần đạo mà phán đoán, nàng nhất định là mang mặt nạ. Hơn nữa cái mặt nạ này tuyệt đối là hàng cao đẳng, bằng không cũng không thể làm cho bần đạo nhìn không thấu. Nhưng mà từ y phục trên người cùng ma trượng trên tay nàng, đều là vật phẩm bình thường, hiển nhiên là đang che dấu tung tích a. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn

Nữ pháp sư còn lại hiển nhiên đã sắp hao hết ma lực, đành phải ở nơi này kêu cứu mạng. Thanh âm mà ta nghe thấy chính là của nàng. Nàng quả nhiên thanh âm ngọt ngào, vóc người cũng không tệ. Hỏa hồng ma pháp bào trên người vừa nhìn là biết hàng cao cấp, e là đến mấy trăm kim tự.

Về phần ba nam, bần đạo không nhìn đến nữa, thời khắc nguy cơ cứu người quan trọng hơn a (DG: láo vãi, ngắm gái cho đã còn kêu cứu người quan trọng hơn )).


Ái Liên Na quả nhiên đủ mạnh mẽ, cũng không tính toán với ta, hét lớn lên một tiếng rồi thật sự xông lên, đương nhiên là sau khi nàng đem Tiểu Hồng đưa cho ta mới tự mình xông lên. Ta kêu nàng không nên tùy tiện dùng Bạch Sơn Hắc Thủy, xem ra nàng vẫn là nhớ rõ. Nàng xuất ra một cây thiết bổng, thấy sói là đập, mỗi một gậy hạ xuống là một con sói xong đời. Thiết bổng múa may giết đi vào, ta nhìn mà một trận ác hàn a. Đấu pháp giỡn chơi của nàng không mấy chốc là bị mấy con sói cắn chết a? Còn nhào vào đàn sói nữa chứ? Cũng may thiết bối lang vương tiểu hắc cũng chen vào, luôn luôn ở chung quanh nàng hộ vệ, thay nàng gánh chịu một phần công kích, mới tạm thời không có gặp nạn.

Ta sợ nàng xảy ra chuyện, liền đem hỏa lực đều tập trung xung quanh nàng, cái gì thiểm điện thuật a, băng thương a, đều là vòng quanh nàng, hai loại pháp thuật này đều có thể làm cho những con sói đứng xung quanh giảm đi tốc độ. Ái Liên Na chỉ sẵn dịp một cây đập tới liền giết chết. Cũng may chúng ta trước đó đã đem đầu lĩnh của đàn sói giết chết, hiện tại bọn chúng chỉ là tập trung gần nhau mà thôi, tạm thời cũng không có chỉ huy thống nhất, số lượng cũng chưa đến năm mươi đầu, nhìn thấy chúng ta lực lượng mạnh mẽ gia nhập, rất nhanh liền đánh mất ý chí chiến đấu, nhao nhao chạy trốn.

Lúc này vài người bên kia cũng đều mệt đến bò xuống, ba nam tử đều là vết thương chồng chất, nhìn thấy đám sói vừa lui, trực tiếp ngồi bệt trên mặt đấy. Mà người mục sư kia còn đang liên tục chữa trị vết thương trên người bọn họ. Trong chốc lát cũng không để ý đến chúng ta. Ngược lại nữ pháp sư kia, chỉ là ma lực trống rỗng mà thôi, dù sao ma lực của nàng cũng ít đến thương cảm, cho nên cũng không phải mệt mỏi lắm, ít nhất còn có khí lực lại chào hỏi chúng ta.

"Chào các ngươi! Thật sự là cám ơn các ngươi!" Thanh âm ôn nhu của nàng làm cho ta nghe xong cảm thấy thật thoải mái.

"Ha ha, không cần phải khách khí! "Ta vội vàng xuống khỏi Cái Thứ, nói với nàng :"Tiện tay mà thôi, không cần nói đến!"

"Nếu không có các ngươi chũng ta ắt hẳn sẽ là điểm tâm lót dạ của bọn sói đó rồi còn gì?" Nàng cười nói.

"Ha ha! Ta xem các ngươi vẫn có thể kiên trì!" Ta cười cười nói :"Hay là ta giúp đồng đội của ngươi trị liệu xong rồi nói sau, ta thấy mục sư của các ngươi không còn ma lực nữa rồi!"

"Nha! Thật sự! Vậy phiền toái các ngươi rồi!" Nàng đáp ứng đem chúng ta đi lại bên kia.

Dưới pháp thuật pháp khôi phục của ta và Ái Liên Na, ba nam tử đều đã khôi phục tinh lực. Hai người trong bọn họ là chiến sĩ, một người là cung tiễn thủ. Trong chiến sĩ, có một đại hán sử dụng binh khí không ngờ là song phủ, đến thế giới này thời gian không ít, thấy qua cũng nhiều người, nhưng thấy người dùng song phủ cùng là lần đầu tiên. Gã chiến sĩ còn lại không có đặc biệt như hắn, đơn giản là tổ hợp kiếm thuẫn. Giới thiệu với nhau một hồi, ta nói với bọn hắn ta tên là "Trương Tam Phong", mà Ái Liên Na thì kêu là Tiểu Liên.

Lúc này chúng ta cũng biết tên của bọn họ. Mục sư, Lệ Phù Nghê! Pháp sư, Đường Na! Song phủ chiến sĩ , Bản Phủ (hình như là ngoại hiệu)! Kiếm thuẫn chiến sĩ, Kiệt Sâm! Cung tiễn thủ, Lý Khắc! Làm cho ta cảm thấy hứng thú nhất là thân phận của bọn họ, đều là thất cấp sinh của Thánh Quang cao cấp Ma Vũ Học Viện. Đây là học viện lớn nhất trên đại lục, tuyển chọn đệ tử đều là tinh anh nhất của các quốc gia, tuổi từ 16 trở lên. Thành viên vương thất của các quốc gia, các con cháu của các đại quý tộc đều học tập ở bên trong. Chính là gia gia ta, phụ thân cùng đường ca cũng đều là tốt nghiệp từ đó. Tóm lại, quý tộc đi vào không có năng lực chính là giống như cặn bã.

Học viện này chia thành cửu cấp. Đệ tử bình thường đều là 16 tiến vào, 25 tuổi đi ra. Sau khi đi ra có thể chính thức tiến vào tầng quản lý cấp cao của các quốc gia. Học viện phân phối số danh ngạch nhập học tương ứng cho mỗi quốc gia , mà học viện chiêu sinh tổng số không thay đổi, hàng năm đều là một vạn người. Giống Đại Hán quốc, cũng chỉ có danh ngạch vài trăm người, cơ hồ hàng năm các đại gia tộc đều vì số danh ngạch này mà tranh nhau đến đầu rơi máu chảy.

Bất quá, thực lực của mấy gia hỏa này trong mắt ta, vẫn tương đối không đủ để vào mắt, ngoại trừ song phủ chiến sĩ Bản Phủ là chiến sĩ dưới cấp bạch ngân ra, còn có là mục sư, Lệ Phù Nghê là một chức nghiệp trung cấp, còn lại mấy tên kia cúng chỉ là sơ cấp. Chút bổn sự ấy dám xông vào Tinh Linh chi sâm, thật đúng là đủ lớn mật rồi!

"Các ngươi như thế nào hai người dám đi vào Tinh Linh chi sâm a? Nơi này quá nguy hiểm?" Pháp sư, Đường Na còn không biết xấu hổ nói chúng ta. Ta thật điên cuồng đổ mồ hô.

"À việc này ~~!" Lúc ta đang không biết như thế nào nói thì mục sư, Lệ Phù Nghê cuối cùng đứng ra nói chuyện.

"Người ta thực lực so với chúng ta mạnh mẽ hơn, riêng hai ma thú này đã lợi hại rồi, hơn nữa ta nếu như không nhìn lầm, bọn họ ít nhất là chức nghiệp trung cấp, so với tiểu đội chúng ta còn mạnh hơn. Chúng ta có thể tới, người ta không thể đến đây sao? "Mục Sư, Lệ Phù Nghê cười nói :"Lần này thật là cám ơn các ngươi!"

"Không có gì!" Ta cười nói.

"Tỷ tỷ đừng khách khí, thấy có người gặp phải nguy hiểm, ta nghĩ ngươi cũng sẽ xuất thủ cứu giúp." Ái Liên Na tiếp lời nói.


"Ha ha, đúng vậy!" Mục Sư, Lệ Phù Nghê bỗng nhiên cười nói :" Ngươi cũng không nên gọi ta tỷ tỷ trước a? Ta mới 23 tuổi, ngươi bao nhiêu?"

"A!" Ái Liên Na lúc này mới nhớ tới bộ dáng của mình đã không phải là mười ba mười bốn tuổi, nhanh chóng nói : "Ta mới 21 à, ngươi vẫn là tỷ tỷ a!"

"Vậy ta đây không khách khí!" Lệ Phù Nghê cười nói :" Muội muội, chức nghiệp của ngươi là tế tự hả?"

" Đúng a!" Ái Liên Na nói.

"Ai nha!" Không đợi Lệ Phù Nghê nói chuyện, Đường Na cướp lời nói : "Vậy ngươi vừa rồi như thế nào còn chạy vào giữa đám sói a? Hơn nữa, ông trời của ta, khí lực của ngươi thật lớn a? Một lần là có thể đem đám sói đánh bay. Cả chiến sĩ của chúng ta cũng không thể so sánh!"

Nàng mới mở miệng, ta liền nhìn ra nàng là người thiếu tâm nhãn. Nói mà không để ý đến xung quanh. Quả nhiên, cung tiễn thủ kia thì không sao, ít nhất chức nghiệp của hắn đối với yêu cầu lực lượng không cao, nhưng mà hai người chiến sĩ kia lại không như thế, hai mặt đỏ lên như than hồng, hồng đến tựa như chảy cả dầu ra, nhưng mà bọn hắn cũng không muốn cùng một nữ hài tử so đo, chỉ có thể buồn bực mà thôi.

" Không có a!" Ái Liên Na nhanh chóng giải thích nói :" Ta nhìn thấy các ngươi gặp nguy hiểm mới dũng cảm như vậy, bình thường khí lực của ta cũng không có lớn như vậy đâu!"

"A! Là như vậy sao!" Lệ Phù Nghê cười nói :" Vậy thì rất cảm tạ ngươi. Bất quá sau này ngàn vạn lần không nên lỗ mãng như lần này nữa a!"

" Đúng rồi! Các ngươi tới Tinh Linh chi sâm có mục đích gì sao?" Đường Na hỏi.

"Đi qua thôi!" Ta thành thật trả lời :" Chúng ta muốn đi Thánh Đô một chuyến, xuyên qua Tinh Linh chi sâm thì gần hơn.

" A! Không thể nào!" Đường Na kêu lên, nói : "Bởi vì chút chuyện như thế? Đáng giá sao? "

" Ha ha! "Ta cười nói: "Chúng ta có vật để cưỡi thay đi bộ, hơn nữa chúng nó còn có thể cảm giác nguy hiểm trước, cho nên chúng ta đi trên con đường này tương đối an toàn. Còn các ngươi a, trẻ tuổi như vậy dám đến chỗ nguy hiểm này, hơn nữa cả cách ứng phó với các tình huống phát sinh ngoài ý muốn cũng không có chuẩn bị, thật sự là, nga~~!" Ta ngượng ngùng nói, chung quy không phải nói thẳng bọn hắn ngu ngốc sao? Cho dù là như thế, trên mặt bọn hắn cũng đều nhất tề thoáng hiện ráng hồng. Ân, ngoại trừ Lệ Phù Nghê không phải, không phải nàng da mặt dày mà là do có mặt nạ che đi.

"Ai! Chúng ta cũng là bị vị lão sư cùng một học trưởng lừa đảo!" Đường Na cực kỳ buồn bực nói :" Nếu không phải bọn hắn, chúng ta cũng không có gan lớn như vậy a?"

"Ai lừa gạt các ngươi?" Ta tò mò nói : "Rõ ràng chính là kêu các ngươi đi tìm chết mà?"

"Ngươi cũng nói quá mơ hồ đi!" Cũng tiễn thủ, Lý Khắc cuối cùng nghỉ ngơi xong, thấy khẩu khí của ta có chút xem thường bọn họ, liền không nhịn được đứng ra phản bác nói : "Học trưởng của chúng ta, lúc trước chính là một mình dám tới nơi này, hơn nữa còn ở trong này đến mười năm. Chúng ta một người so ra kém vị học trưởng kia, nhưng chẳng lẽ chúng ta năm người còn kém so với hắn sao?"

Chuyện này nghe có điểm quen tai a? Ta vội vàng hỏi :" Học trưởng các ngươi là ai? Không có việc gì chạy tơi nơi này ở mười năm, có phải bị điên rồi hay không? Muốn học Hắc Đức đến tìm vận may hả?"

Hắc Đức là một gia hỏa nổi danh trên đại lục, hắn là dong binh thân thủ không cao, trong đám dong binh thì địa vị cơ hồ càng không có. Một lần dong binh đoàn của hắn đi qua Tinh Linh chi sâm, tiểu tử này mơ mơ màng màng rớt đội, đội dong binh đoàn của hắn cũng lười tìm. Thế nhưng tiểu tử ở nơi này đi loạn, lại gặp phải ma thú đại chiến, một con bát cấp thiểm điện tê ngưu thú vừa mới sinh sản xong bị một con thất cấp ma thú đánh lén. Bởi vì thiểm điện tê ngưu thú hậu sản suy yếu, tuy rằng giết chết gia hỏa đánh lén, nhưng bản thân cũng là nguy trong sớm tối, không lâu sau cũng chết. Hắc Đức vì thế chiếm được một cái tiện nghi rất lớn, không chỉ thu hoạch được ma tinh thạch cùng thi thể của hai con siêu cấp ma thú, mà còn chiếm được ấu thú của thiểm điện tê ngưu thú. Sau đó hắn thiên tân vạn khổ đi ra khỏi Tinh Linh chi sâm, đem ấu thú của thiểm điện tê ngưu thú hiến cho quốc vương, lập tức được quốc vương phong làm bá tước, đất phong một cái đại thành. Từ đó về sau Hắc Đức còn được gọi là vận may từ trên trời rơi xuống.

" Nói bậy!" Đường Na cực kỳ phẫn nộ nói :" Không được vũ nhục thần tượng trong lòng ta!"

"A!" Ta không nghĩ tới nàng phản ứng kịch liệt như thế. "

"Người ta là vì tình yêu thuần khiết, mới liều lĩnh đến nơi đây, trải qua mười năm tìm kiếm, hắn chấp nhất cùng thành kính rốt cục cảm động lên trời. Tinh linh chi đô, thành thị này chỉ có tại trong truyền thuyết rốt cục để cho hắn tìm được. Mà Tinh Linh công chúa xinh đẹp cũng hoàn toàn bị sự chân thành của hắn hoàn toàn bị cảm động, Cuối cùng bọn họ đã trở thành một đôi hạnh phúc nhất toàn bộ đại lục." Đường Na vẻ mặt kích động nói :"Câu chuyện tình yêu cảm động như vậy làm sao ngươi có thể đem đánh đồng với tên Hắc Đức ngu ngốc kia đây?"

Ta điên cuồng ngất! Cái chó má gì mà cảm động lên trời, đó là mẫu thân đó là ta thấy phụ thân đáng thương, trộm cầu tiểu di đem hắn đưa đến Tinh linh chi đô. Nếu dựa vào hắn một người một người, phỏng chừng hắn đến chết cũng chỉ có thể tìm được hết 1% của Tinh Linh chi sâm này!