Đưa Khắc Lý rời đi, ta đi tới thư phòng lần nữa. Phát hiện tất cả mọi người đang đợi ta. Vương tiên sinh cùng Thiết Thạch đang bàn luận việc gì đó. Mân Nhi thì cùng Hải Luân công chúa thân mật ngồi một chỗ ríu ra ríu rít nói không ngừng. Nhìn thấy ta đi vào, các nàng mới tính dừng lại câu chuyện. Cùng nhau đứng dậy nói: "Đại nhân đã về rồi."
"Ha hả. Các vị hàn huyên rất thân mật nhỉ! Xem ra chuyện bàn cũng ổn rồi sao?" Ta cười nói.
"Đúng thế! Đại nhân. Mân Nhi tiểu thư nguyện ý giúp Tạp Tây Á bọn ta đối kháng quân xâm lược tàn bạo rồi." Hải Luân công chúa cao hứng nói với ta.
"A! Có thật không?" Ta đưa ánh mắt chuyển hướng Mân Nhi.
"Dĩ nhiên là sự thật." Mân Nhi vẻ mặt kích động nói: "Ta hận nhất những thứ quân nhân bại hoại kia, thật không biết đánh giặc, dám tàn sát phụ nữ và trẻ em, chuyện tình Ngõa Nạp tàn sát hàng loạt dân trong Tinh Nhược Bảo ta có nghe nói. Đám chết tiệt khốn kiếp, làm sao hạ thủ được vậy? Chính là mười mấy vạn người đó? Không thể tha thứ, tuyệt đối không thể tha thứ. Mân Nhi nhất định phải giáo huấn cẩn thận bọn họ một chút, báo thù cho dân chúng vô tội đã chết !"
Ài! Xem một chút, người ta Ma tộc công chúa, tinh thần trọng nghĩa đầy người có thể so sánh với cái tên Giáo Hoàng luôn mò chỗ tốt kia không? Có khi còn tốt hơn ấy chứ. Bởi vậy có thể thấy được Thần tộc chưa chắc là thứ tốt lành, người chim chưa chắc là nhân từ. Ma tộc cũng rất coi trọng chánh nghĩa mà. Kết quả là, bần đạo càng chấp nhất hơn trong tín niệm phản đối người chim độc tài thống trị đại lục. Ta muốn đem khoa học chủ nghĩa xã hội làm mồi lửa thay đổi toàn bộ dị giới.
"Nói thật hay. Ta ủng hộ ngươi." Ta cười ha hả nói với Mân Nhi: "Vì Mân Nhi tiểu thư tráng cử chánh nghĩa thăng hoa, ta quyết định, toàn lực ủng hộ ngươi, cần người cấp người, cần tiền cấp tiền. Vật liệu trang bị tùy ngươi lựa chọn. Như thế nào?"
"Thật tốt quá!" Mân Nhi mừng rỡ muốn nhảy dựng lên, cao hứng ôm cổ của ta nói: "Cũng biết ca ca ngươi tốt nhất!"
"Khụ. Khụ..." Ta rất mất tự nhiên ho khan hai cái. Trời ạ, bởi vì chúng ta quá thân cận rồi, đôi mắt của ta không cẩn thận từ cổ Mân Nhi liếc xuống, một dãy núi non trùng điệp nha! Quá kích thích. Mà làm sao không biết xấu hổ đây? Quả thực là câu dẫn ta phạm tội mà. Bần đạo vẻ mặt già nua loáng chút liền đỏ,cảm giác nóng rực qua hồi lâu không tắt.
"Nhưng người ta có lẽ còn không thích tiểu nha đầu ngươi kia đấy?" Ta vội vàng đánh trống lãng, để tránh bị nhìn ra lúng túng của ta. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
"Ừ?" Mân Nhi quả nhiên rút lui, quay mặt lại nhìn Hải Luân công chúa, nói: "Thật sao?"
"À. Cái này ~" Hải Luân tắc tỵ nhìn Thiết Thạch. Chuyện tình quân sự nàng không hiểu, mới vừa rồi Mân Nhi cùng Thiết Thạch từng đàm luận đề tài này, cho nên nàng muốn trưng cầu ý kiến Thiết Thạch một chút.
"Dĩ nhiên không phải thế! Chúng ta có thể mời được Mân Nhi tiểu thư thật sự là vạn phần vinh hạnh." Thiết Thạch tự đáy lòng nói với ta: "Ta trước kia chưa từng thấy qua tiểu thư, cho nên có điều hoài nghi, nhưng hôm nay vừa thấy, nói chuyện vài câu, ta mới coi như kiến thức tài hoa của tiểu thư, thật sự là thiên tài quân sự. Thật sự không dám nghĩ, cõi đời này thế nhưng thật sự có một nhân vật tồn tại có thể sánh ngang cùng Thất công chúa trong lĩnh vực quân sự. Hơn nữa còn là một cô bé như vậy!"
"Được rồi... Đó là ngươi còn chưa thấy được chân thần." Mân Nhi khinh thường nói: "Sánh ngang cùng Thất công cũng có khá nhiều, đâu chỉ một mình ta!"
"A?" Thiết Thạch liền vội vàng hỏi: "Còn có ai? Có thể nói cho ta biết không?"
"Ni Cổ Lạp Tư." Mân Nhi nghiêm túc nói: "Người này ta mặc dù cũng chưa thấy tận mắt, nhưng từ tài liệu ta thu thập sửa sang lại mà xem, hắn quân sự tài hoa mới chánh thức là tuyệt thế. Đáng tiếc chính là binh chủng hắn quá yếu, nếu như cho hắn chỉ huy quân đội Thú Nhân, cá nhân ta cho là, hắn khẳng định làm tốt hơn so với Thất công chúa."
"Không sai!" Ta gật gật đầu nói: "Thất công chúa phong cách quân sự trực tiếp kế thừa Ni Cổ Lạp Tư, nhưng có thể là bởi vì nhân tố tuổi tác, cho nên vẫn không có thể sở hữu chiêu bài độc hữu chính nàng sáng tạo. Có lẽ sau này nàng sẽ đem chiến pháp Ni Cổ Lạp Tư phát dương quang đại, nhưng hiện tại nàng còn không phải là đối thủ Ni Cổ Lạp Tư."
"Thành tích nàng có được so với lão sư Ni Cổ Lạp Tư tốt hơn rất nhiều mà?" Thiết Thạch không phục nói: "Tỷ như lần này Ngõa Nạp công hãm Tinh Nhược Bảo, có thể nói hoàn toàn là công lao Thất công chúa chứ? Ni Cổ Lạp Tư năm đó cũng không có phong quang như nàng. Hắn năm đó ngay cả đại môn Tinh Nhược Bảo cũng không nhìn thấy, liền bị chúng ta cản trở về."
"Ha hả!" Ta bỗng nhiên cười nói: "Ngươi sai lầm rồi. Các ngươi lần này thật ra là thua ở trên tay Ni Cổ Lạp Tư!"
"Hả?" Thiết Thạch kinh ngạc hỏi: "Tại sao?"
"Lần này Tạp Tây Á sai lầm nhất chính là mệnh lệnh điều đi phụ thân ngươi!" Ta nghiêm túc nói: "Đạo mệnh lệnh này hẳn là do Ni Cổ Lạp Tư nhiều năm trước bắt tay vào làm mới có kết quả. Thất công chúa chỉ là tiếp thu thành quả Ni Cổ Lạp Tư lưu lại giành thắng lợi mà thôi."
"Ta còn là không rõ ý của ngài." Thiết Thạch nói: "Tại sao nói như vậy?"
"Nói trắng ra, Ni Cổ Lạp Tư có lẽ trước kia ở Tạp Tây Á các ngươi nuôi dưỡng một nội gian cấp bậc rất cao, sau đó hắn cố ý đánh nhiều năm như vậy ở Tinh Nhược Bảo. Chính là muốn tê dại cao tầng Tạp Tây Á các ngươi, cho các ngươi sinh ra một cảm giác ai tới cũng có thể dễ dàng bảo vệ Tinh Nhược Bảo. Sau đó đợi chờ một thời cơ thỏa đáng, chế tạo sự tình, khích bác quan hệ phụ thân ngươi cùng thượng tầng Tạp Tây Á. Cho đến khi hắn bị dời đi." Ta cười nói: "Cái cơ hội này Ni Cổ Lạp Tư không có đợi được, lại bị Thất công chúa giành tới tay mà thôi. Ngươi hiểu chưa?"
"Ngươi nói có chứng cớ không?" Thiết Thạch nói: "Hoặc là nói ngài biết là ai?"
"Ta hôm nay cùng ngươi nói điều này mục đích là muốn một mình ngươi đi tìm đáp án." Ta nóivới hắn : "Trực giác của ta nói cho ta biết có một người như thế, tin tưởng ta, tuyệt đối có người như vậy. Rồi các ngươi nhất định phải tìm rahắn. Nếu không tất cả cố gắng hiện tại của các ngươi đều sẽ hủy hoại trong chốc lát."
"Hắn nói là sự thật." Mân Nhi cũng nói: "Ta đối với mệnh lệnh kia cũng rất hoài nghi, nếu thật có người như vậy, với kế hoạch này của chúng ta có thể có tổn hại!"
"Tốt. Ta sau khi trở về sẽ điều tra tỉ mỉ." Thiết Thạch giận dữ nói: "Nếu để ta biết hắn là ai! Ta nhất định cho hắn sống không yên ổn!"
"Rất tốt." Ta nói với hắn: "Đây là chuyện trọng yếu nhất trước mắt, nhất định phải ưu tiên làm trước!"
"Ừ. Ta hiểu ." Thiết Thạch gật đầu khẳng định .
"Đại nhân, người xem, chỗ ở cùng phí dụng quân nhu của bọn họ chúng ta tính như thế nào ?" Vương tiên sinh hỏi.
"Ừ. Chỗ ở miễn phí. Quân nhu theo như giá cả trong nội bộ chúng ta là được." Ta cười nói: "Bọn họ mặc dù có tiền nhưng cũng chịu không nổi giá đó nữa là!"
"Tạ ơn đại nhân." Thiết Thạch cảm kích nói: "Chỉ cần một ngày có ngài, Đại Hán quốc vĩnh viễn là bằng hữu của chúng ta."
"Đại nhân. Ta có thể bảo đảm, sau này hàng hóa ngài ở Tạp Tây Á nhất loạt miễn thuế." Hải Luân cười nói: "Đây là phương pháp duy nhất chúng ta có thể báo đáp ngài rồi."
"Tại sao là duy nhất ? Không phải còn ngươi nữa sao?" Mân Nhi trêu đùa: "Đem tuyệt thế mỹ nữ ngươi - Hải Luân điện hạ dâng cho đại nhân chúng ta chứ?"
"Ha ha." Mấy người chúng ta cùng nhau nở nụ cười.
"Đại nhân chúng ta hiện tại còn chưa có một vị mỹ nữ ở bên người đấy?" Vương tiên sinh cũng trêu .
"Chỉ cần đại nhân không ngại." Hải Luân đỏ mặt nói.
"Cái này… Sau này hãy nói." Ta vội vàng tránh xa đề tài này, nói: "Việc cấp bách là cấp bách bắt nội gian cùng di chuyển vật liệu và điều nhân viên tới." Ta đột nhiên phát hiện trên mặt Hải Luân xẹt qua một tia thất vọng, cái loại thần thê lương bi thiết này, phối hợp dung nhan tuyệt thế, thật sự rất có lực sát thương. Thấy vậy tâm ta lập tức mềm nhũn ra. Thế nhưng cuối cùng vẫn cứng rắn chế trụ.
"Thiết Thạch, ngươi chịu trách nhiệm di chuyển vật liệu hả?" Ta nói với Thiết Thạch: "Ta xem ngươi rất thích hợp."
"Tốt, đại nhân." Thiết Thạch nói: "Chúng ta trước tiên có thể gởi lại vật tư ở chỗ ngài chứ?"
"Ừ. Dĩ nhiên được. Vương tiên sinh chịu trách nhiệm an bài một chút." Ta nói với Vương tiên sinh : "Nhất loạt không thu phí , tùy tự bọn hắn trông coi!"
"Vâng! Đại nhân." Vương tiên sinh đáp lời.
"Hải Luân công chúa, ta phát giác ngươi là người rất thận trọng, ta nghĩ đem chuyện tình bắt nội gian giao cho ngươi, có được không?" Ta nói với Hải Luân .
"Ta được không?" Hải Luân kinh ngạc với sự sắp xếp của ta, không tự tin nói: "Ta cái gì cũng đều không hiểu nha?"
"Có thể bảo Mân Nhi dạy ngươi một chút kỹ xảo, thân phận của ngươi rất nhạy cảm, nội gian rất có thể sẽ cùng ngươi tiếp xúc, bởi vì ta nghe nói Nhị vương tử treo giải thưởng một dải đất phong để có được ngươi đó!" Ta trêu nàng.
"Ta chết cũng không hàng phục hắn ." Hải Luân kiên định nói: "Thế nhưng, ta nhất định sẽ tranh thủ tìm ra nội gian!"
"Rất tốt. Ngươi rất dũng cảm. Ủy khuất ngươi." Ta tán dương.
"So với các ngươi , ta làm cái này có tính là gì ?" Hải Luân khiêm tốn nói.
"Chuyện của ngươi rất trọng yếu, cho nên ngươi làm một chút cũng không kém người khác." Ta khích lệ nàng xong, xoay người nói với Mân Nhi : "Bản lãnh của ngươi ta biết rõ, cũng không nói nhiều, tóm lại, ta rất yên tâm với ngươi!"
"Hừ hừ. Coi như ngươi thức thời. Người ta mới không cần người khác quơ tay múa chân đó?" Mân Nhi hài lòng nói.
"Thế nhưng, nếu không có cần thiết, tốt nhất khác ẩn giấu Cuồng Chiến Sĩ, Ải Nhân cùng Tinh Linh, ta không muốn bại lộ bọn họ quá sớm." Ta dặn dò.
"Được rồi. Còn vài tiểu tử kia cũng đủ dùng." Mân Nhi tự tin nói.
"Ngươi chờ ta với." Ta xoay người đi ra ngoài, ở trong hành lang, ta lấy Hắc Long nội giáp trên người cỡi ra. Sau đó mặc quần áo vào.
"Mặc cái này vào, ta tương đối yên tâm." Ta đưa cho nàng rồi nói.
"Nhưng còn ngươi?" Nàng vuốt ve nội giápcòn mang theo ta nhiệt độ, cảm động hỏi.
"Ngươi còn hỏi... Ta là ai chứ? Ai có thể đả thương ta ?" Ta tự hào nói: "Rồi hãy nói ta là ở vương đô. Không ở trên chiến trường như ngươi. Vậy thì ngươi mặc đi. Nghe lời. Nhanh lên một chút!"
Thấy nàng do dự, ta vội vàng thúc giục, nàng mới miễn cưỡng mặc vào.
"Cảm ơn ngươi, ca ca, ngươi đối với ta thật tốt ." Mân Nhi vừa nói, liền úp mặt vào ngực ta khóc.
Ố là là! Lại nhìn thấy thứ không nên nhìn rồi. Bần đạo ta ~~ nhịn!