Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 196: Công chúa Hải Luân


Tạp Tây Á mặc dù tạm thời được cứu trợ, nhưng ai cũng biết, Giáo Hoàng cuối cùng vẫn phải rút quân, bởi vì căn cứ Giáo Đình cùng các quốc gia thế tục từng định ra "Thần thánh hiệp nghị", quy định Giáo Đình không được vô cớ can thiệp chiến tranh giữa các quốc gia. Rồi các quốc gia trên đại lục hàng năm thu thuế nộp lên mười phần trăm cho Giáo Hội, coi như cung phụng thần minh. Những thứ thuế khác Giáo Hội lấy hình thức quyên tiền trưng thu. Bằng không Giáo Hoàng quốc làm sao đủ tiền nuôi sống mấy trăm vạn quân đội đây?

Sự kiện tàn sát hàng loạt dân trong thành này mặc dù ác liệt, nhưng cũng chỉ là không hợp với tinh thần của Giáo Hội mà thôi. Còn chưa tính là khinh nhờn thần minh. Giáo Hoàng lấy đó để hả giận thì được, nhưng muốn cứ như vậy vĩnh viễn ngăn cản Ngõa Nạp đại quân đi tới, đó là nằm mơ.

Rồi động tác Ngõa Nạp cũng rất mau. Cái tên ra chủ ý cho Nhị vương tử bắt lại. Tìm một phó tướng bình thời Nhị vương tử nhìn không thuận mắt nhất, đem một tia ý thức tàn sát hàng loạt dân trong thành gắn lên người của hắn, nói là hắn gạt Nhị vương tử đi làm. Rồi Nhị vương tử vì bảo vệ thủ hạ mới đi ra gánh vác. Sau đó bọn thủ hạ dò ra là phó tướng này làm, lo lắng Nhị vương tử tự nhận phiền toái. Rối rít "liều chết can ngăn" Nhị vương tử. Khi mọi người "Liều chết" khuyên bảo, Nhị vương tử rốt cục "Vạn bất đắc dĩ" đem hắn nộp ra. Sau đó Nhị vương tử cùng chúng đại thần nhất trí, bắt hắn xử thiên đao vạn quả (phanh thây). Rồi đem tế điện bần dân Tạp Tây Á vô tội chết vì tai nạn. Đầu người thì đưa đến Giáo Hội, bày tỏ trong sạch.

Ngoài sáng thì như vậy, lại tay chân ngầm phát động, trước đưa lên Giáo Hoàng tuyệt bút thuế má, vừa mua được tinh thần Giáo. Cuối cùng, đáp ứng Giáo Đình yêu cầu. Năm hành tỉnh Tạp Tây Á gần Giáo Hoàng quốc tạm thời thuộc về Giáo Hội quản lý. Nếu không phải có minh văn "Thần thánh hiệp nghị" quy định diện tích Giáo Hoàng quốc vĩnh cửu không thay đổi mà nói, sợ là trực tiếp thuộc về Giáo Hoàng quốc luôn rồi. Ta giờ mới hiểu được, thì ra nguyên nhân lão Giáo Hoàng nổi giận thực sự là muốn mò chỗ tốt a. Thật không hỗ là lão cáo già trí thông minh cực cao. Bội phục. Bội phục. Căn cứ tin tức trước khi ta bế quan lấy được mà xét, Giáo Hoàng trong vòng mấy tuần hạ lệnh rút quân khỏi Tinh Nhược Bảo. Hiện tại không biết tình huống như thế nào.

Thời điểm ta đang suy tư, bỗng nhiên có người gõ cửa. Ta vội vàng nói: "Mời vào."

Chỉ thấy Vương tiên sinh mang theo hai người tiến vào. Một người trung niên nam tử, chính thức có duyên gặp mặt ở Thánh Đô một lần, Thiết Thạch. Lúc ấy hắn và phụ thân hắn cùng nhau theo thư mời của ta đi tới. Ngắn ngủn mấy tháng không thấy, hắn bây giờ so với khi đó thành thục trầm ổn hơn rồi. Trên mặt có thêm vài phần tang thương, lộ ra vẻ cương nghị, quyết đoán. Rất có phong thái của phụ thân hắn. Phía sau là một cô gái tuổi thanh xuân, che mặt không biết lớn nhỏ, chẳng qua chỉ xem thân thể cong cong kia, khẳng định tuyệt đối là tuyệt thế giai nhân.

"Lãnh chủ đại nhân. Ngài luôn khỏe nhỉ?" Thiết Thạch nhìn thấy ta, trên mặt lạnh như băng phát ra vài tia ấm áp.

"Hoàn hảo, chuyện lệnh tôn đại nhân ta thật chia buồn. Mong rằng ngươi bớt đau buồn đi." Trước tiên ta hỏi thăm hắn.

"Rất tạ ơn đại nhân!" Thiết Thạch cảm động nói.

"Được rồi, mọi người ngồi xuống rồi nói." Ta thấy hắn tạm thời không có ý giới thiệu cho ta nàng kia, trước hết mời ngồi.

"Cảm ơn." Cô gái kia lần đầu nói chuyện, thanh âm tràn đầy sức hút, làm cho người ta nghe mà không chán.

"Đại nhân. Ta lần này tới có một vài chuyện cực kỳ cơ mật muốn nói với ngài." Thiết Thạch nhìn qua Vương tiên sinh, thật là một người sảng khoái.

"Đại nhân. Ta còn có việc, cáo từ trước." Vương tiên sinh tự nhiên hiểu là ý gì. Hắn bưng ra mỗi người một chén trà xong, liền lui ra ngoài.

"Tướng quân có lời gì không ngại nói thẳng ra." Ta cười nói với Thiết Thạch.

"Ta trước giới thiệu, vị này là công chúa Tạp Tây Á nước ta, Hải Luân điện hạ." Thiết Thạch chỉ vào cô gái bên cạnh nói.

Mặc dù ta sớm có tâm tư chuẩn bị, nhưng chợt nghe tin tức kia vẫn cứ kinh hãi.

"Công Chúa Điện Hạ. Thật là thất lễ. Ngài sao lại tới đây?" Ta kinh ngạc nói.


"Long lãnh chủ các hạ tôn kính." Hải Luân công chúa nói với ta: "Ta cũng vạn bất đắc dĩ mới đến tìm kiếm trợ giúp!"

"A?" Ta nhíu mày.

"Tạp Tây Á trước mắt lâm vào khốn cảnh, ta nghĩ ngài nên biết?" Hải Luân nói. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn

"Không sai." Ta gật gật đầu nói: "Có nghe thấy!"

"Ta trước đi Giáo Hoàng quốc, hơn nữa gặp Giáo Hoàng, nhưng do "Thần thánh hiệp nghị" tồn tại, hắn cũng không thể ra sức giúp chúng ta. Chỉ có thể bảo đảm tận lực cho nước ta một chút thời gian." Hải Luân bất đắc dĩ nói: "Sau ta lại một nước chúng ta liên minh, Hoắc Phúc đế quốc, hoàng đế bệ hạ của bọn họ lấy việc xuất binh giúp bọn ta rất có hứng thú, chẳng qua điều kiện hơi chút hà khắc."

"Điều kiện gì?" Ta tò mò hỏi: "Nếu hơi chút cùng một chút, làm sao không dứt khoát cắn răng đáp ứng?"

"Hừ. Tên khốn kia thế nhưng bảo ta công chúa chúng gả cho hắn." Thiết Thạch nổi giận mắng.

"A." Ta cũng nhịn không được bất mãn nói: "Cái tên kia dường như năm nay phải bảy tám chục tuổi sao?"

"Chín mươi mốt tuổi." Thiết Thạch mắng: "Quang Minh thần thật là mắt bị mù mà, mới cho người như thế sống đến bây giờ!"

"Càn rỡ." Hải Luân quát to: "Thiết Nguyên Soái. Ngươi nói nhăng gì đó?"

Trước mặt Quang Minh kỵ sĩ ta đây nhục mạ Quang Minh thần. Thiết Thạch thật đúng là bạn chí cốt nha! Hắn bị công chúa trách mắng xong, cũng đột nhiên ý thức được điểm này. Quá sợ hãi, thấy vẻ mặt ta mang nụ cười không thay đổi chút nào, mới thở ra nói: "Ta nhất thời nói sai. Lãnh chủ đại nhân bỏ qua cho!"

"Vô phương. Tâm tình của ngươi ta có thể lý giải." Ta cười cười nói: "Điều kiện chỉ có như thế sao?"

Ta đoán không chỉ đơn giản như vậy, nếu hy sinh một công chúa liền có thể cứu quốc gia mà nói, cha của nàng, Tạp Tây Á quốc vương nhất định sẽ đồng ý. Cho dù là gả nàng cho một con heo cũng không sao cả.

"Còn có, là muốn Tạp Tây Á chúng ta nhường lại quốc thổ, thổ địa suốt mười lăm hành tỉnh làm sính lễ. Còn muốn trả trước số tiền năm trăm vạn quân phí." Thiết Thạch cả giận nói: "Người. Tài. Đất. Đều muốn, so với Ngõa Nạp cũng không tốt hơn bao nhiêu!"

Úi giời ơi! Điều kiện hà khắc như vậy, sợ là ai cũng không thể đáp ứng.

"Cho nên, ta mới nghe Thiết Nguyên Soái giới thiệu, đến đây chỗ ngài tìm kiếm trợ giúp." Hải Luân nói: "Nếu như ngài không cách nào giúp chúng ta, vì Tạp Tây Á không bị mất nước, ta chỉ sợ cũng đành đáp ứng điều kiện hoàng đế Hoắc Phúc đế quốc thôi!"


"Đại nhân. Van xin ngài. Giúp công chúa chúng ta với? Nàng là người vô tội!" Thiết Thạch quỳ trước mặt ta khóc ròng nói: "Phụ thân ta trước khi lâm chung nói với ta, có thể cứu vớt Tạp Tây Á cũng chỉ có ngài."

Nói không sai, thật sự hắn là một Nguyên soái có tầm nhìn xa. Ta luôn muốn hạn chế Ngõa Nạp phát triển để đạt mục đích bảo vệ Đại Hán, nói gì cũng sẽ đứng ở bên Tạp Tây Á.

"Mau dậy đi." Ta vội vàng đỡ hắn dậy, nói: "Sự tình trọng đại, tới quá đột nhiên, các ngươi tổng yếu để ta suy nghĩ một chút chứ!"

"Đại nhân ngài, ta biết cái gì cũng có, đặc biệt là tiền, ngài so với ai khác lại càng giàu có, cho nên chúng ta không biết như thế nào mới đả động được ngài." Thiết Thạch kích động nói: "Nhưng chỉ cần ngài cần, Tạp Tây Á chúng ta có, dù muốn mạng Thiết Thạch ta, cũng nhất định cho ngài."

"Không sai." Hải Luân cũng bình tĩnh nói: "Bao gồm ta ở bên trong." Vừa nói nàng rốt cục kéo khăn lụa che mặt xuống. Ta nhất thời trước mắt sáng ngời, thật không hỗ là một trong đại lục thập đại mỹ nữ, bất luận là ngũ quan xinh xắn, hay làn da tuyết trắng, tóc vàng, đều xinh đẹp không thể tả nổi, lại có khí chất ôn nhu uyển chuyển. Thật sự làm cho người ta vừa thấy sinh thương nha!

Thấy ta xem cũng ngây người, nàng tiếp tục nói: "Ta có thể không lấy thân phận công chúa gả cho ngài, dù làm hầu gái cũng được, như vậy sẽ không ảnh hưởng quan hệ ngài với Thánh nữ." Nàng còn rất biết suy nghĩ nha!

"Không phải!" Ta vội vàng lúng túng giải thích: "Thật xin lỗi, mới vừa rồi thật sự là vô lễ!"

"Không sao." Hải Luân lãnh đạm nói: "Rất nhiều người cũng phản ứng giống ngài, ta lại thật lòng hi vọng ngài có thể phản ứng mãnh liệt một chút."

Bần đạo khuôn mặt già nua lập tức hồng quang vạn trượng. Nóng chết lão đạo ta a! Hận không được tìm một cái lỗ để chui vào.

"Cái này… Ta nghĩ Công Chúa Điện Hạ ngài hiểu lầm." Ta vội vàng cắt đứt lời của nàng, giải thích: "Ta đâu có xấu xa như ngài tưởng tượng chứ!"

"Hả?" Hải Luân sửng sốt, nhưng ngay sau đó khuôn mặt mất mác nói: "Ngươi là không muốn giúp chúng ta sao? Hoặc nói ngài không muốn cùng Ngõa Nạp giao phong lần nữa?"

"Đại nhân." Thiết Thạch thần tình cương quyết nói: "Ngài thật nhẫn tâm nhìn Tạp Tây Á vô tội bị Ngõa Nạp giày xéo sao? Tinh Nhược Bảo mười mấy vạn oan hồn lão ấu phụ nữ còn không đả động lòng trắc ẩn của ngài sao?"

"Không không. Không nên hiểu lầm." Ta vội vàng nói: "Ta sẽ giúp ngươi. Nhưng ta không thể thừa dịp người gặp họa mà cướp của, cho nên Hải Luân công chúa hoàn toàn không cần ủy khuất bản thân."

"A! Đại nhân. Cám ơn ngài." Thiết Thạch quỳ xuống, hung hăng dập đầu cho ta một cái.

"Đại nhân. Ngài nhân từ, Tạp Tây Á trọn đời không quên." Hải Luân cũng kích động nói: "Thế nhưng, Hải Luân có thể may mắn phụng dưỡng đại nhân, tuyệt không cảm thấy ủy khuất. Kính xin đại nhân dung nạp." Vừa nói nàng cũng quỳ xuống.

"Mau dậy đi." Ta dìu bọn hắn, tuy nhiên cũng bất động.

"Đại nhân. Ngài hay là lưu lại công chúa đi." Thiết Thạch nói: "Nàng trở về chỉ sợ bị những tên nguyên lão thân vương sợ chết kia mạnh mẽ đưa đến Hoắc Phúc đế quốc. Ta lần này là vụng trộm mang nàng thoát ra!"

"Xin đại nhân dung nạp!" Hải Luân khóc không ngừng nói.

"Được rồi. Hải Luân công chúa có thể tạm thời lưu lại, ta lấy danh dự Long gia bảo đảm, ngài ở chỗ này tuyệt đối an toàn." Ta bất đắc dĩ phải đáp ứng.

"Tạ ơn, tạ ơn đại nhân." Bọn họ cùng nhau đứng lên rồi nói.

"Đại nhân. Ngài tính khi nào khởi binh?" Thiết Thạch gấp gáp nói: "Ta muốn sớm mang binh trở về. Giáo Hoàng quốc truyền tin tức đến, cuối tuần, thủ hộ quân đoàn đóng ở Tinh Nhược Bảo sẽ rút quân rồi."

"A, xuất binh?" Ta nghĩ một chút liền ngu người, ta lúc nào nói xuất binh rồi? Cuồng Long sư đoàn của ta đừng nói mới xây dựng mấy tháng, dù đã dựng thành quân rồi, cũng không có thể lấy mười vạn quân đi đối kháng hơn 200 vạn đại quân Ngõa Nạp nha?