"Nguyên nhân bên ngoài tự nhiên là do sự vô lý của Ngõa Nạp các ngươi đã chọc giận quốc vương bệ hạ chúng ta!" Ta cười lạnh giải thích nói :"Nhưng mà ngươi xem tên quốc vương kia vốn là tên nhu nhược, có giống như là ngươi có huyết tính không? Cho nên điều này chỉ là lấy cớ mà thội."
"Vậy nguyên nhân chân chính là gì?" Tiểu Khuyển Xuân Lãng vội hỏi.
" Nguyên nhân chân chính đương nhiên là lão tử ta cảm thấy cực kỳ khó chịu." Ta nổi giận mắng :"Ai mà làm cho ta khó chịu, ta tuyệt đối sẽ khiến cho hắn không thoải mái nổi. Lần này, ta sẽ tự mình dẫn quân đến Ngõa Nạp, cùng thất công chúa hảo hảo khoa tay múa chân một phen, xem ai là người chiến thắng cuối cùng?"
Những lời này của ta đều là nói dối lừa gạt Tiểu Khuyển Xuân Lãng, nhưng mà bên trong nửa thật nửa giả, tin tưởng chỉ cần ngày mai quốc vương dùng những từ ngữ nghiêm khắc trong thông điệp ngoại giao gửi đến tay Tiểu Khuyển Xuân Lãng, hắn thấy được liền sẽ tin đến tám phần, đợi đến quốc vương làm ra hành động tập kết quân đội, hắn khẳng định sẽ hoàn toàn tin tưởng. Mục đích ta làm như vậy chính là muốn hắn nhận thức sai lầm, ta chính là - cứu thế chủ.
"Đừng nha!" Tiểu Khuyển Xuân Lãng sợ hãi, nhanh chóng nói :"Hai nước chúng ta nhiều thế hệ đều là hữu hảo!"
"Ít nói nhảm!" Ta tức giận ngắt lời nói :"Hữu hảo cái con khỉ! Hữu hảo mà còn dùng đến quân đội đi uy hiếp chúng ta, đem công chúa gả đi như gả đồ vật sao?"
"Việc này là hiểu lầm thôi!" Hắn vội vàng nói :" Đây đều là chủ ý của thất công chúa, quốc vương chúng ta kỳ thật cũng không nguyện ý. Hơn nữa quý quốc không đáp ứng cũng không sao, trái lại không nên động đến đao thương a?"
"Lại con đàn bà thúi kia!" Ta hận nàng đến hàm răng ngứa ngáy, nguyên bản khi ta nghĩ đến kế này còn có chút lo lắng, nhưng hiện tại ta xem như đã hoàn toàn an tâm, nói với Tiểu Khuyển Xuân Lãng
"Ngươi có biết vì sao nàng phái ngươi đi làm việc này không?" Ta đặc biệt cường điệu chữ ngươi.
"Về điều này công chúa có nói, ta tới đây một lần, tương đối quen thuộc phong tục nơi này, cho nên mới phái ta tới." Tiểu Khuyển Xuân Lãng vẻ mặt đau khổ nói :"Kỳ thật là ta không muốn tới đâu!"
"Đồ đần!" Ta mắng :"Ngươi chẳng lẽ nhìn không ra, mục đích của nàng căn bản cùng Đại Hán chúng ta không quan hệ, chỉ là muốn giết ngươi sao?"
"Cái gì? Làm sao có thể như thế?" Tiểu Khuyển Xuân Lãng kinh nghi bất định hỏi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Ngu ngốc! Ta hỏi ngươi, Đại Hán quốc chúng ta mấy trăm năm qua có từng xảy ra chuyện tình có công chúa bị ép lấy chồng chưa?" Ta hỏi.
" Dường như không có! Quý quốc từ trước đến nay dùng võ lập quốc, coi trọng nhất là uy vũ bất khuất. Loại chuyện tình dùng nữ nhân để bảo vệ bản thân chừng từng xảy ra." Tiểu Khuyển Xuân Lãng nghiêm túc nói.
"Thất công chúa vì sao biết rõ không được còn muốn phái ngươi tới đây?" Ta hỏi.
"Điều này ta không biết a!" Tiểu Khuyển Xuân Lãng buồn rầu nói :"Khi ta tới cũng cùng công chúa nói như vậy, nhưng mà nàng lại nói, chỉ cần ta biểu hiện vô cùng cường ngạnh, vẫn có thể thành công."
"Đần độn! Ngươi bị nàng lừa cũng không biết." Ta mắng :"Nếu cường ngạnh liền có thể giải quyết vấn đề thì công chúa của Đại Hán đã sớm bị gả đi khắp nơi rồi. Mục đích của nàng chính là muốn ngươi chọc giận Đại Hán quốc, giống như hiện tại, trên dưới Đại Hán đều bị ngươi chọc giận, ngũ đại gia tộc nhất trí yêu cầu quốc vương khai chiến với Ngõa Nạp. Chúng ta lần này tập kết trên trăm vạn đại quân, chuẩn bị tiến đánh Ngõa Nạp. Ngươi là thân phận đặc sứ, chúng ta cũng không thể gây bất lợi với ngươi, nhưng mà sau khi ngươi trở về Ngõa Nạp, quốc vương các ngươi nếu như mà không muốn song phương khai chiến, khẳng định sẽ nghĩ biện pháp làm Đại Hán nguôi giận, ngươi nghĩ xem đầu của ai có thể khiến Đại Hán quốc rút quân đây?" Nói xong, ánh mắt ta không ngừng loạn chuyển trên cái cổ của hắn, dọa hắn sợ tới mức một thân đổ mồ hôi lạnh.
"Dường như đầu của ta là thích hợp nhất!" Tiểu Khuyển Xuân Lãng cơ hồ là khóc lên. Hắn đột nhiên lại nghi ngờ nói :"Ta và thất công chúa không thù oán, nàng vì cớ gì muốn hại ta chứ?"
" Ngu ngốc!" Ta làm ra bộ dáng tức giận nói :"Người và nàng phải nói là thù hận sâu như biển, nàng ta hận ngươi đến chết, ngươi còn không biết sao?"
" Ta không biết a?" Tiểu Khuyển Xuân Lãng sốt ruột nói :" Ta thật sự không biết a? Ngài nói cho ta biết, ta khi nào lại đắc tội nàng ta chứ?"
"Thứ nhất, tiểu tử ngươi có tiền cũng không biết ầm thầm tiêu xài, thường xuyên tiêu tiền như nước, ngay cả ta cũng nghe được phong thanh, đúng không?" Ta hỏi.
"Vâng!" Hắn ngượng ngùng nói :" Thế nhưng cùng thất công chúa có quan hệ gì a?"
"Nói ngươi ngu ngốc thật không sai!" Ta dở khóc dở cười mắng :" Thất công chúa lĩnh quân đánh giặc xưa nay tiết kiệm, nghe nói vì gom góp quân phí, nàng thậm chí từng liên tục vài năm không mặc qua một món lễ phục nào, luôn luôn mặc quân trang, ngay cả tham gia yến hội đều như vậy. Ngươi nói nàng nhìn thấy ngươi tiêu tiền như nước hưởng lạc như vậy, có thể tức giận không chứ, nhất là ngươi còn chủ quản ngoại thương, nàng còn không nghi ngờ ngươi bên trong kiếm lời đút túi riêng sao? Chỉ bằng nàng thiếu tiền nhưng mà ngươi có rất nhiều, một điểm này thôi ta nghĩ đã có thể khiến nàng sinh ra ý định muốn giết ngươi rồi."
"Việc này có vẻ đúng, nhưng mà nàng hiện tại không thiếu tiền a?" Tiểu Khuyển Xuân Lãng khó hiểu nói.
"Còn có thứ hai, cuộc đời này nàng kính trọng nhất, ngươi nói là ai?" Ta hỏi :" "Là cha của nàng sao?"
"Hẳn là không phải! Ta nghĩ là Ni Cổ Lạp Tư nguyên soái!" Tiểu Khuyển Xuân Lãng cuối cùng minh bạch rồi, cơ hồ là run rẩy lên nói, sau đó lại ấm ức nói, "Nhưng mà, đó là quốc vương kêu ta làm mà? Hơn nữa cũng là Ni Cổ Lạp Tư tự nguyện? Với ta có quan hệ gì chứ?"
" Ha ha, thất công chúa hiện tại vẫn còn là tiểu hài tử mười mấy tuổi đúng không? Tiểu cô nương này lòng dạ hẹp hòi, thù rất dai, chuyện tình ân sư Ni Cổ Lạp Tư của nàng bị bán đứng đối với nàng đả kích rất lớn, đối với ba người tham dự trong chuyện, nàng ta đều rất hận, nhưng mà chủ mưu trong chủ mưu vốn là Đại lão gia, nàng tạm thời còn không có cách nào, chủ mưu khác là cha của nàng thì càng không có biện pháp, vậy ngươi nói tên đồng lõa còn lại là ngươi, nàng sẽ tha ngươi, rồi đột nhiên cho ngươi một cơ hội xuất ngoại du lịch sao?"
" Dường như sẽ không!" Tiểu Khuyển Xuân Lãng vẻ mặt đau khổ nói.
"Còn có nữa là, có vẻ như quan hệ giữa ngươi và cha nàng cũng làm cho nàng tức giận a!" Ta không chút lương tâm nói. Đây tuyệt đối là lời nói thật, tin tưởng tuyệt đối không có người nào làm nữ nhi nguyện ý nhìn phụ thân của nàng có một cái bằng hữu nam tính.
"Điều này!" Tiểu Khuyển Xuân Lãng xấu hổ không biết nói cái gì cho phải.
"Những điều này là lý do nàng muốn giết ngươi!" Ta hỏi :" Ngươi cho rằng đã đủ chưa?"
" Đủ rồi!" Tiểu Khuyển Xuân Lãng vẻ mặt đưa đám nói.
"Ta nói còn chưa đủ!" Ta cười a a nói.
"Còn chưa đủ! Chẳng lẽ còn có?" Tiểu Khuyển Xuân Lãng kinh ngạc cười khổ nói :"Ta xem ra quả thật là tội ác tày trời."
" Ha ha! Ta nghe nói, ngươi từ trước đến nay cùng nhị vương tử vô cùng thân cận a?" Ta cười mỉm hỏi.
"Đúng a! Người ta là con vợ cả, tương lai sẽ kế thừa vương vị, ta có thể không nịnh bợ sao?" Tiểu Khuyển Xuân Lãng bất đắc dĩ nói.
"Ta thấy hắn vị tất có thể ngồi trên vương vị." Trải qua một hồi nói nhảm như vậy, cuối cùng đem Tiểu Khuyển Xuân Lãng dọa cho choáng váng, ta cũng bắt đầu vô chính đề.
"Vì sao?" Tiểu Khuyển Xuân Lãng kinh ngạc nói :" Theo ta được biết, quốc vương vẫn yêu mến hắn mà?"
" Ngu ngốc! Sau khi thất công chúa đánh hạ Tạp Tây Á, muốn binh có binh, muốn tiền có tiền, không phải cần đến quốc vương các ngươi trợ giúp nữa. Chẳng lẽ ngươi cho rằng nàng thông minh lanh lợi tài giỏi như thế, nguyện ý luôn luôn thần phục với tên nhị ca so với mình ngu xuẩn đến gấp vạn lần sao?" Ta dụ hoặc nói :"Chỉ sợ nàng không dễ dàng nói chuyện như vậy đâu a?"
"Quả thật là có chút đạo lý!" Tiểu Khuyển Xuân Lãng do dự nói.
"Ngốc! Hoàn toàn là như vậy. Người ta lần này đem đao đặt tới trên cổ nhà ngươi, nếu không có một người cứu giúp ngươi, lúc ngươi trở về thì tử kỳ của ngươi cũng đến rồi. Đây chính là vì trước gạt bỏ tay chân của nhị vương tử, ngươi có phải là tâm phúc của nhị vương tử hay không? Nếu không phải thì coi như ta đang nói nhảm vậy." Ta cười lạnh hỏi.
"Đúng vậy! Ta là cánh tay đặc lực của nhị vương tử điện hạ." Tiểu Khuyển Xuân Lãng lúc này mới tin tưởng một chút. Vội vàng hỏi :"Ta phải làm sao bây giờ? Đại nhân ngài nhất định phải cứu ta!"
"Việc này quả thực rất khó!" Ta thoái thác nói.
"Đừng mà đại nhân, ngươi thần thông quảng đại, không thể thấy chết mà không cứu được a? Ta là bằng hữu trung tâm nhất với ngài, à không, là người hầu, ngài nhất định phải cứu nô tài a!" Tiểu Khuyển Xuân Lãng nhanh chóng quỳ xuống ôm chân của ta khóc van xin.
"Được rồi, được rồi!" Ta đem hắn đỡ dậy, giả vờ khiêm tốn nói :"Người hầu sao? Làm sao vậy được, ai bảo chúng ta là bằng hữu chứ!" Ta là cố nén ghê tởm mới nói ra được những lời này.
"Đại nhân! Ân tái tạo của ngài, ta là vĩnh viễn không quên!" Tiểu Khuyển Xuân Lãng đứng lên nịnh nọt nói.
"Ha ha!" Ta giả cười nói :" Chỉ cần ngươi theo như mưu kế của ta đi làm, không chỉ có không có họa sát thân, hơn nữa còn có thể lấy được tín nhiệm tuyệt đối của nhị vương tử, hơn nữa rất có thể trong tương lai không xa, lại phụ trách chức quyền lớn hơn, nhưng vẫn là phải xem bổn sự của ngươi.
"Thật vậy ư?" Tiểu Khuyển Xuân Lãng kinh hỉ nói :"Biện pháp gì? Đại nhân xin mời nói!"
" Ngươi sau này trở về, tìm gặp nhị vương tử, trước tiên đem chuyến đi này trải qua từ đầu chí cuối nói cho hắn biết, sau đó thống khổ chảy nước mắt nói cho hắn biết lần này thất công chúa rõ rệt là muốn giết Tiểu Khuyển Xuân Lãng ngươi, ngầm gạt bỏ tay chân của nhị vương tử, sau khi làm cỏ Tạp Tây Á thì chuẩn bị mưu nghịch tạo phản, nếu như nhị vương tử không sớm tính toán, sợ là đợi đến khi đại quân của thất công chúa giết đến e là chết không có chỗ chôn." Ta cười a a đem những lời này dạy cho Tiểu Khuyển Xuân Lãng nói :" Tóm lại chính là phải làm cho hắn nhận thức được đầy đủ lòng dạ bất chính của thất công chúa, sau đó thì ngươi mới hiến kế có phải không?"