Chẳng trách nhiều người lại thích xem quyết đấu giữa các quân đoàn như vậy. Thì ra là khi được nhìn thấy nhiều chiến sĩ quên mình chém giết lại có thể làm cho nhiệt huyết trong lòng người ta sôi trào. Ngay cả bần đạo cũng có chút bất tri bất giác bị cuốn vào loại cảm xúc mãnh liệt này.
1000 kỵ binh trong nháy mắt khi mà trong tài phát lệnh bắt đầu thì cùng nhau tác động vào tọa lang cho nó nhảy dựng lên đồng thời phát ra một tiếng hét kinh tâm động phách - Thú Thần vạn tuế! Nương theo sau từng đợt sói tru làm cho người khác cảm thấy sợ hãi mà bọn chúng bắt đầu xung kích.
Vẻn vẹn là một tiếng hét, cũng đã đủ làm cho chiến mã của đối thủ sợ hãi. Vật cưỡi của Bàn Thạch quân đoàn đồng loạt hí lên bất an, thậm chí còn nhảy dựng lên vọt ra ngoài, trận thế nguyên bản đang chỉnh tể liền xuất hiện nhiều lỗ hổng không nên có.
Cũng may bọn hắn có một vị quan chỉ huy nhanh trí, trong nháy mắt liền đưa ra lựa chọn. Hắn lớn tiếng ra lệnh :"Toàn thể xuống ngựa, giết ngựa, dùng xác ngựa xây dựng công sự phòng ngự!"
Chính hắn là người đầu tiên xuống và dùng một kiếm đâm chết chiến mã của mình. Ta thậm chí có thể nhìn thấy nét thống khổ trên khuôn mặt của hắn. Chiến mã của hắn dị thường thần tuấn, hẳn là loại chiến mã thuần chủng, quả thật là đáng tiếc. Hành động của hắn ảnh hưởng tới đám chiến sĩ, rất nhanh trên mặt đất chất đầy xác ngựa, có người còn đang lau nước mắt trên mặt mình. Đối với kỵ binh mà nói, ngựa chính là tính mạng thứ hai của bọn họ a? Để cho bọn họ tự tay mình giết đi đồng bạn của mình, thật sự là rất đau đớn.
Bất quá, mệnh lẹnh của quan chỉ huy vẫn là được chấp hành nghiêm chỉnh. Bởi vì chiến mã vốn cũng đã đứng đúng vị trí, cho nên thi thể của bọn nó chỉ cần thêm chút sắp xếp là liền hình thành vài đạo phòng tuyến. Bọn hắn lại đem thuẫn bài đặt trước xác ngựa, đem kỵ thương đặt trên xác ngựa, thế là một công sự phòng ngự đơn giản trong chớp mắt đã tạo thành.
Mà lúc này khoảng cách với lang kỵ binh chỉ còn có 200 thước.
"Thực hỗn đản! Sao lại có loại kỵ sĩ như thế chứ? Giết ngựa? Vậy mà hắn cũng nghĩ ra được?" Quốc vương phẫn nộ mắng.
"Đúng vậy! Bọn hắn căn bản không xứng làm kỵ sĩ!" Thạch Nguyên Hùng Nhị thuận theo nói lấy lòng quốc vương.
"Ân? Có nghiêm trọng đén thế không?" Phụ thân trái lại không có để ý, bởi vì chiến mã của ông ấy chết nhanh nhất, một chút cảm tình cũng không kịp bồi dưỡng, cho nên đối với hành động giết ngựa vẫn bảo trì thái độ bàng quan.
" Ta thấy hắn làm không sai! Tình thế bây giờ ngựa chính là gánh nặng, còn không bằng giết đi mà sử dụng vào việc khác." Bần đạo cười lạnh nói.
"Ngưng! Trẻ nhỏ chưa mọc lông biết cái gì?" Quốc vương cả giận nói :"Ngựa chính là sinh mạng của kỵ sĩ, vô luận thế nào cũng đều phải bảo vệ tốt!"
Vị quốc vương này của chúng ta là một người mê ngựa nổi danh, ngoại trừ nữ nhân thì thứ mà hắn đam mê nhất chính là ngựa, hắn sưu tầm rất nhiều ngựa nổi tiếng, phí nuôi dưỡng ngựa một năm lên đến hơn cả trăm vạn. Còn bần đạo thì nghĩ rằng thật sự quá là lãng phí.
Mặc kệ hắn, tiếp tục nhìn quyết đấu.
Khi khoảng cách với lang kỵ binh còn 150 thước, người của Bàn Thạch quân đoàn lại có hành động mới. Bọn hắn không ngờ mỗi người đều xuất ta một nỏ tiễn. Ta sở dĩ vừa rồi không phát hiện ra là bởi vì bọn hắn đem nỏ tiễn giấu ở dưới yên ngựa, mục đích chính là mê hoặc đối thủ.
Theo tiếng ra lệnh của quan chỉ huy quân đoàn, đợt nỏ tiễn thứ nhất mang theo lửa giận của quân nhân Tây Tạp Á bắn ra ngoài. Lúc này liền thể hiện ra khuyết điểm lực phòng hộ yếu của Thú Nhân.
Không có sự phòng hộ của trọng giáp, bì giáp yếu ớt của thú Nhân căn bản không ngăn được lực xạ kích của nỏ tiễn hạng nặng, hơn nữa lại là xuất kỳ bất ý, 1000 mũi tên cơ hồ đều trúng đích.
Bần đạo âm thầm cảm thán sự khôn khéo của vị quan chỉ huy này, cũng càng thêm xem trọng biểu hiện của hắn sau đó. Ta cho rằng thể nào lang kỵ binh cũng sẽ ăn một trái đắng nhớ đời.
Nhưng chuyện tình như bần đạo dự liệu chân chính không có xuất hiện, xạ kích mãnh liệt như thể vẻn vẹn chỉ bắn ngã được ba đến năm mươi thú nhân, ngất, đây chính là trọng nỏ à? Chính ta đã tự mình lĩnh hội sự khủng bố của nó. Theo ánh mắt chăm chú không dám tin của bần đạo, đại đa số Thú Nhân trên người cắm hơn mười mũi tên nhưng không có một ai ngã khỏi lưng sói, tuy rằng bọn hắn đau đớn đến gào khóc, nhưng lại là không chết, trái lại tựa hồ còn có tinh thần quát to hơn.
Về phần ma lang thì lợi hại hơn, da của bọn nó quá dầy, loại trọng nỏ từng bắn xuyên qua Tiên Nhã vẻn vẹn chỉ cắm vào sâu mấy tấc, chỉ cần không phải đầu, tim, mắt là những nơi yếu hại trúng tên thì chúng nó căn bản là không lo chuyện gì xảy ra. Công kích nhìn như hung mãnh lần này chỉ khiến cho không đến mười đầu ma lang gục xuống.
Bần đạo thấy vậy, kinh hãi! Thầm nói đã từng nghe qua Thú Nhân lợi hại như thế nào, hôm nay quả thật là đã được chân mục sở thị. hơn nữa còn hơn cả truyền thuyết. Loại trọng nỏ này nếu đi bắn trọng giáp bằng thiết tự nhiên là không được, nhưng mà nếu bắn qua bì giáp thì tuyệt đối có thể bắn xuyên qua hai người. Nhưng nhìn bộ dáng của Thú Nhân, tựa hồ bắn vào sâu chưa đến nửa thướx. Có một số tuy rằng miễn cưỡng bị bắn xuyên qua, nhưng mà đối với những vết thường có thể nói là trí mạng với nhân tộc này thì đối với thú nhân mà nói cũng không có nghiêm trọng như vậy. Bọn hắn thậm chí cả sức chiến đấu cũng không có mất đi.
Nghĩ đến thời điểm sau này, cuồng long thiết kỵ của bần đạo cùng một chi quân lính như vậy chiến đấu thì... Đau đầu! Đầu của ta bất đầu đau rồi!
Đồng dạng kinh ngạc còn có quốc vương và phụ thân, bọn hắn hai bên liếc mắt nhìn nhau. Từ trong ánh mắt của đối phương đều đọc lên một tia cảm xúc sợ hãi. Dù sao tồn tại quốc gia của chi quân lính này sát cạnh bên chúng ta, quả thật là tương đối căng thẳng.
Loại trọng nỏ này nhét vào cực kỳ phiền toái, ít nhất khi mà cự ly đến Thú Nhân đã gần 150 thước thì không thể nào phóng ra đợt tên thứ hai. Ngay khi mà chúng ta đều cho rằng Bàn Thạch quân đoàn sắp đối mặt với một hồi đại chém giết thì quan chỉ huy của Bàn Thạch quân đoàn lại cho chúng ta kiến thức được sự đáng sợ của quân nhân chân chính.
" Hàng thương lên trước, chuẩn bị tiếp chiến. Hàng nỏ tiễn xếp sau, bắn tự do!" Thanh âm to rõ của hắn không ngờ lại át được tiếng gầm rú của Thú Nhân. Lập tức, hắn lại cao giọng hô :"Bàn Thạch quân đoàn có phải là những loại hèn nhát hay không?"
"Không có!" Chúng tướng khàn cả giọng hò hét, làm cho nguyên bản sĩ khí của chiến sĩ xuống thấp một lần nữa nhiệt huyết sôi trào lên.
"Giết!" Vẻn vẹn mấy câu nói thì lang kỵ binh cũng đã chạy tới.
Va chạm đầu tiên bằng sự tan tác của Bàn Thạch quân đoàn mà chấm dứt. Tuy rằng kỵ thương bọn họ đem hết toàn lực, nhưng vẫn như cũ không thể sát thương địch nhân. Đâm vào trên người ma lang vẻn vẹn tạo ra cái lỗ nhỏ, không chỉ không thể tạo thành sát thương mà ngược lại còn khơi dậy hung tính của ma lanh. Đám ma lang dùng thân thể cao lớn của mình đem chiến sĩ của Bàn Thạch quân đoàn áp đảo, sau đó dùng răng nanh sắc bén cắn nát cổ họng bọn hắn.
Bất quá, chiến sĩ liều mạng cũng tuyệt đối không thể coi khinh, chỉ cần còn có một hơi thở, bọn hắn cũng sẽ không có đình chỉ phản kháng lại, khi mà sắp bị ma lang cắn đứt yết hầu, bình thường bọn hắn sẽ dùng hết một tia lực lượng cuối cùng, đem ánh mắt của ma lang chọc mù. Ma lang bị mù sẽ điên cuồng công kích hết thảy ở bốn phía, chẳng phân biệt được địch ta, theo thời gian càng ngày càng có nhiều ma lang phát điên, công kích của Thú Nhân lang kỵ binh xuất hiện vì vậy mà lâm vào hỗn loạn, cuối cùng lâm vào giằng co.
"Đã bao nhiều lần, Bàn Thạch quân đoàn chúng ta mấy lần đối mặt với bước chân xâm lược của Ngõa Nạp, chúng ta có lùi bước không?" cùng lúc đó, quan chỉ huy vừa dùng trọng nỏ bắn, vừa khích lệ tinh thần của các chiến hữu xung quanh.
"Không có!" Giải đáp của các chiến sĩ càng làm cho bọn họ thêm điên cuồng.
"Đã bao nhiều lần, quân xâm lược Ngõa Nạp phải chật vật mà bỏ chạy. Chúng ta có từng thua qua chưa?"
"Không có!"
"Lần này, bọn hắn nghĩ là tìm đến mấy con dã thú là có thể khiến chúng ta khuất phục. Các chiến sĩ Tạp Tây Á! Các ngươi có thể để cho bọn hắn được như ý không?"
"Không bao giờ!"
"Coi như là không địch lại thân tử, coi như là tan xương nát thị, Bàn Thạch quân đoàn có rất nhiều anh linh bất khuất, nhưng không có người nhu nhược sống nhục nhã. Chúng ta phải dùng máu thịt của chúng ta, làm cho bọn hỗn đản Ngõa Nạp hiểu được, nam nhi Tạp Tây A vĩnh viễn không khuất phục (âm thanh vang vọng)." Bài diễn thuyết của quan chỉ huy tràn đầy sự hào hùng, làm cho chiến sĩ bên hắn kích phát ra toàn bộ nhiệt huyết ẩn sâu bên trong nội tâm của mình. Một đám trợn trừng hai mắt đỏ tươi, hương về phía Thú Nhân lang kỵ binh cường đại phát đậu không kích ngọc nát đá tan (nói chung là liều mạng).
"Nhân tài a!" Bần đạo cảm thán nói :"Ngàn quân dễ có, một tướng khó cầu! Nếu hắn là thủ hạ của ta, ít nhất cũng xứng đáng làm một đại tướng quân."
" Đúng a! Thật sự là đáng tiếc!" Quốc vương cũng bị cảm xúc đầy nhiệt huyết của hắn làm cho cảm động, thái độ quay ngược lại 180 độ, không tự chủ được xuất khẩu tán dương.
"Có thể làm được đến mức này thì mặc dù bại vẫn vinh!" Phụ thân khẳng định nói :"Đây là một chi quân lính có thể cùng Thanh Long thiết kỵ của ta đối kháng. Bàn Thạch quân đoàn, ta phục rồi!"
Phụ thân vẫn đối với bài danh tứ đại danh tướng của đại lục luôn luôn không phục. Hắn ngoại trừ phục Ni Cổ Lạp Tư Khải Kỳ ra, hai người còn lại một mực không phục. Hắn đối với việc người ta xếp hắn ở vị trí sau cùng luôn luôn canh cánh trong lòng. Hiện tại thấy được biểu hiện của Bàn Thạch quân đoàn, hắn cuối cùng cũng cảm thấy buông bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng. Bởi vì hắn hiểu được, ngay cả Thanh Long thiết kỵ chống lại lang kỵ binh cũng không thể sánh bằng như Bàn Thạch quân đoàn.
Chiến sự giằng co hiển nhiên đối với Thú Nhân rất đỗi bất lợi, bởi vì bọn họ cũng không có trọng nỏ công kích từ xa. Vòng trong của Bàn Thạch quân đoàn, một hồi lại bắn ra đến mấy trăm mũi tên, mỗi lần đều là khiến cho mười Thú Nhân thương vong. Tuy rằng, đến cuối cùng khẳng định vẫn là lang kỵ binh thắng lợi, nhưng mà còn có thể sống được bao nhiêu thì lại rất khó nói.
Lúc này, đột nhiên bên ngoài trận truyền đến vài tiếng còi vang lên dẫn tới sự chú ý của bần đạo. Bởi vì sự đặc biệt của cái còi này, trong một khung cảnh ồn ào, không ngờ có thể truyền khắp cả cạnh kỹ tràng một cách rõ ràng. Hiển nhiên là một kiện ma pháp vật phẩm không tầm thường. Không ngờ nhất chính là, theo sự biến hóa dài ngắn của tiếng còi, tiến công của Thú Nhân lang kỵ binh cũng bắt đầu thay đổi tiết tấu. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Bọn hắn đầu tiên là có một bộ phận xuống khỏi tọa kỵ, đi bộ đến phòng tuyến tấn công, hơn nữa còn động thủ giết chết ma lang mắt mù, đồng thời còn biết lấy đại thuẫn của Bàn Thạch quân đoàn để phòng ngự tập kích của nỏ tiễn. Mà đã không còn có kỵ sỹ cưỡi trên lưng ảnh hưởng, ma lang liền dùng tốc độ khủng khiếp cùng sức bật bắt đầu phát huy tác dụng. Dưới sự chỉ huy của Thú Nhân, chúng nó kết thành đàn nhảy qua đầu chiến sĩ của Bàn Thạch quân đoàn sau đó từ phía sau tập kích.
Chiến sĩ của Bàn Thạch quân đoàn hiển nhiên không thích ứng kịp loại đấu pháp này, liền bị khiến cho trước sau giữ khó được vẹn toàn, rất nhanh vài đạo phòng tuyến dưới sự phối hợp của ma lang đánh lén mở ra lỗ hổng. Mà Thú Nhân còn đang cưỡi trên ma lang cũng liền nhân cơ hội mà đột phá.
Đối với loại đấu pháp không theo lẽ thường này, quan chỉ huy của Bàn Thạch quân đoàn hiển nhiên cũng vô pháp lập tức nghĩ ra chiến lực hữu hiệu. Bất quá, hắn vẫn là chọn dùng một biện pháp, chính là xuất động cao thủ chặn đường xông vào của ma lang, hơn nữa không ngừng co rút lại phòng tuyến, nhưng mà ai cũng nhìn ra, bọn hắn đã sắp bị dồn tới đường cùng rồi!
hết rồi chúc mọi người zui zẻ mắn đẻ