Trường Nhạc Công Tử

Chương 7

Buổi trưa ngày hôm sau, Ngôn Vũ Hiên rốt cục thoát khỏi trạng thái mê man, nhưng lại bị Sở Nghệ mạnh mẽ bắt nhận hoan ái hai ngày một đêm không ngủ không nghỉ, hắn thủy chung không thể xuống giường đi lại.

Bất quá,. Hắn nhân lúc rảnh rỗi quan tâm hỏi thăm tình hình Ngôn Trọng Phi đang ở chung một phòng  với hắn.

“A Phi…” Thừa dịp Sở Nghệ bị Tông Chính Đình Tư tìm đi nói chuyện phiếm, Ngôn Vũ Hiên đưa tay vẫy tiểu đệ mà mình thương yêu nhất.”Đệ trở về làm gì?” Hại hắn lo lắng uổng phí, Ngôn Vũ Hiên giơ cao tay thật muốn một chưởng đánh tỉnh Ngôn Trọng Phi.

“Trở về…” Ánh mắt Ngôn Trọng Phi không ngừng nhìn ra bên ngoài, có vẻ có chút không yên lòng.

“Đừng nhìn nữa!” Ngôn Vũ Hiên tức giận đến muốn bổ đôi cái đầu nhỏ của Ngôn Trọng Phi.

“Đau!” Ô, miệng vết thương lại bị vỡ. Dây thần kinh đau đớn nhanh chóng truyền lại đau đến cái đầu đang hỗn độn, làm hại Ngôn Vũ Hiên thoáng chốc sắc mặt trắng xanh, đau đến muốn té xỉu.

“Nhị ca, ca không sao chứ?” Ngôn Trọng Phi thoáng nhìn cái trán Ngôn Vũ Hiên không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh, tự nhiên là thập phần lo lắng.

Ngôn Vũ Hiên cười lạnh nói: “Đệ vẫn còn quan tâm nhị ca nha?” Hắn còn tưởng rằng Ngôn Trọng Phi có Tông Chính Đình Tư sau, liền đã quên hắn _người thân này.

“Thực xin lỗi.” Ngôn Trọng Phi nháy mắt cúi đầu, giống như hối lỗi.

“Đừng như vậy.” Ngôn Vũ Hiên thở dài, “Ta đây gọi là tự làm tự chịu.” Ai bảo hắn có cái tính ngốc nghếch cố chấp như này, thế nào cũng phải biến chính mình thành một thân chật vật mới chịu nhận ra mình không có đường lui.

Thất sách, này chỉ có thể nói là thiên đại thất sách.

“Đệ không đem chuyện của ca nói cho bất luận kẻ nào đúng không?” Ngôn Vũ Hiên hỏi.

“Có thể nói cho ai chứ?” Ngôn Trọng Phi lắc đầu, nhưng vẻ mặt của hắn lại có chút kỳ quái vặn vẹo.

Về sơ hở nho nhỏ này, Ngôn Vũ Hiên nhưng là nhìn thấy vô cùng rõ ràng.

“Thật vậy chăng?” Dựa vào hiểu biết của hắn đối với Ngôn Trọng Phi, tiểu đệ không phải loại người hay đi nói chuyện lung tung, nhưng là hắn đối mặt một người kia thì không nhất định vẫn sẽ luôn như vậy.

“Nhị ca, ca suy nghĩ nhiều quá.” Ngôn Trọng Phi vội vã đưa tay chỉnh lại tóc mái của mình.

“Ca nghĩ nhiều sao?” Ngôn Vũ Hiên lập tức chọ thủng lời nói dối của Ngôn Trọng Phi, “Đệ khi đang nói dối, nhất định sẽ lơ đãng tóm tóc mái.” Lại vẫn dám nói hắn suy nghĩ nhiều!

Trọng Phi trở nên xấu, còn học được cách nói dối gạt người.

“Đó là bởi vì…” Ngôn Trọng Phi có vẻ có chút không ngờ tới.

“Còn có lý do!” Nó lại vẫn còn muốn kiếm đại cái cớ nào đó để qua loa tắc trách.

“Ngày mai liền theo ca về nhà!” Nếu Ngôn Trọng Phi có thể tới, liền có biện pháp trở lại hiện đại.


“Đệ không muốn!”

Một tiếng không cần này, khiến Ngôn Vũ Hiên tức giận đến trừng lớn đôi hắc bạch phân minh.”Đệ có dám nói lại lần nữa!” Nó cũng dám cãi lại?

“Đệ nói đệ không muốn.” Huống chi hắn đã muốn nói rõ hết thảy ngọn nguồn cho các ca ca, khi còn chưa chơi đã, hắn nhất định không “Dùng máy trở về nhà”.

“Đệ!” Ngôn Vũ Hiên tức giận đứng bật dậy, nhưng chân mới bước một bước, kịch liệt tê mỏi đau nhức lập tức lan tràn toàn thân, thân thể như sắp bị xé tan thành trăm mảnh lung sắp đổ.

Đau quá! Hắn sắp đứng không vững. Ngôn Vũ Hiên chỉ cảm giác thân thể của chính mình không ngừng có xu hướng cùng mặt đất có tiếp xúc thân mật, giống như cành cây đang lao thẳng xuống vực sâu vạn trượng.

Không được, hắn không thể uất ức như vậy. Ngôn Vũ Hiên cắn chặt răng, cố gắng chống đỡ thân thể chính mình, vì để thể hiện trước mặt mọi người hắn vẫn bình thường.

“Nhị ca!” Ngôn Trọng Phi nhìn thấy khuôn mặt Ngôn Vũ Hiên gần như trở nên tím tái hoàn toàn, mà ngón tay hắn nắm chặt mép giường cũng bắt đầu từ hồng nhuận trở nên trở nên trắng bệch, ca ấy mạnh mẽ chống đỡ có vẻ vô cùng cố hết sức.

“Không cần đệ đỡ ca!” Hắn còn có khí lực đứng lên.

“Nhưng…” Ngôn Vũ Hiên tính tình so với hắn còn cố chấp hơn, hắn không nắm chắc mình có thể thuyết phục nhị ca người chỉ luôn nghe theo mệnh lệnh của đại ca.

Ngay tại Ngôn Vũ Hiên cùng Ngôn Trọng Phi đang giận dỗi nhau, Sở Nghệ chân trước mới bước vào cửa liền ngửi được một luồng khí tức không bình thường.

“Tại sao không nghỉ ngơi thật tốt?” Hắn mới nghĩ muốn tới gần Ngôn Vũ Hiên lập tức vì ánh mắt căm tức của Ngôn Vũ Hiên làm chấn động.

“Ngươi cho là ai hại ta thành như này!” Ngôn Vũ Hiên dùng lực xốc tấm trải bàn lên, đem ấm trà cùng chén trà hất về phía Sở Nghệ đang đứng.

Choang một tiếng, không có ai có thể dự đoán được Sở Nghệ lại không né tránh hoàn toàn trực tiếp thừa nhận công kích đang phi tới.

Trà cụ đánh về phía huyệt thái dương bên phải của Sở Nghệ, tạo thành một vết thương không nhỏ, miệng vết thương nứt ra chảy máu đỏ tươi, chỉ nháy mắt liền rơi vào trong hốc mắt Sở Nghệ, cảnh tượng trước mắt hắn bỗng trở nên mơ hồ.

“A…” Ngôn Vũ Hiên vì dùng quá nhiều lực lại cộng thêm nhịn không được hạ thể truyền đến đau nhức mà ngồi phịch ở mép giường.

“Không phải nói cho ngươi biết phải nghỉ ngơi thật tốt sao?” Sở Nghệ một chút cũng không để ý tới mình đang bị thương, tiến về phía trước thêm một bước, đem Ngôn Vũ Hiên đang thất thần ngồi trên đất ôm ngang lên.

Ngôn Vũ Hiên nghe ra được ngữ khí của hắn mang theo chút hờn giận trách cứ, đương nhiên lại dùng sức muốn tránh thoát vòm ngực hắn.

“Ngươi phát sốt!” Sở Nghệ lấy lòng bàn tay chạm đến trán hắn, phát hiện nhiệt độ cơ thể y nóng dị thường.

Không được đụng vào ta! Ngôn Vũ Hiên xúc động muốn nói ra lời này, nhưng Sở Nghệ hơi nóng lòng dùng bàn tay lại xoa môi hắn.

Tim đập nhanh đến khó hiểu, tiếng tim đập áy náy cùng bất an liên tục tăng nhanh nhịp đập.

Hắn không rõ chính mình tại sao lại lại xuất hiện phản ứng buồn cười này, đúng vậy, hắn cảm thấy buồn cười đến cực điểm, một người nam nhân thế nhưng lại có thể đối một người nam nhân khác cảm thấy tim đập nhanh đến khó hiểu?

Nhưng mà, cảm giác này lại không thể lấy văn chương để hình dung nhưng dần dần chuyển hóa thành một loại vui mừng hắn không thể không thừa nhận.

“Tiểu huynh đệ.” Sở Nghệ quay đầu mỉm cười nói: “Có thể mời ngươi giúp ta tìm đại phu?” Nụ cười của hắn tổng mang theo vài phần phong thái mê người.

Sở Nghệ nhìn theo bóng Ngôn Trọng Phi rời đi, lập tức sắp xếp ổn thỏa cho Ngôn Vũ Hiên.

Từ khóe mắt rơi xuống máu tươi, rơi trên áo khoác trắng tinh của Ngôn Vũ Hiên, nháy mắt vết máu lan rộng ra tựa như một đóa hoa vừa nở rộ làm động lòng người, mà kia cũng là vết thương minh chứng cho việc y hại hắn.

Đáy lòng Ngôn Vũ Hiên mặc dù vì thế mà cảm thấy hối hận, lại vẫn quật cường nói không nên lời xin lỗi.

“Trán có chút nóng, hẳn là do tối hôm qua không cẩn thận nên bị nhiễm lạnh.” Sở Nghệ lại trải thêm một lớp đệm mềm nữa. Tuy rằng trong miệng hắn chưa từng nhắc tới chuyện mình bị thương, nhưng qua con mắt Ngôn Vũ Hiên lại trở thành một loại tra tấn tinh thần.


“Đủ rồi!” Ngôn Vũ Hiên đưa tay hất tay hắn ra, lạnh lùng cự tuyệt ya tốt của Sở Nghệ.

Ngôn Vũ Hiên phản ứng kịch liệt lại vô pháp tự kiềm chế, khuôn mặt cứng đờ che kín một tầng băng lạnh.

“Ngươi không phải nên mắng ta sao?” Vì sao còn muốn giả tạo bộ dáng như không thèm để ý? Chẳng lẽ chỉ là vì muốn tranh thủ hảo cảm cùng sự đồng tình của hắn?

Sẽ không, hắn sẽ không đồng tình Sở Nghệ, cũng sẽ không bởi vì không cẩn thận làm hắn bị thương mà cảm thấy áy náy.

Sẽ không… Trong lòng lẩm bẩm nhớ kỹ không có khả năng này, mặc dù thể nhưng hắn lại làm ra hành động gần như phản bội lại chính mình.

Thanh âm Ngôn Vũ Hiên trộn lẫn thanh âm tiếng khóc khàn khàn.

Bất tri bất giác, nguyên bản tầm mắt vốn rõ ràng giò lại trở nên mơ hồ, hai mắt dần dần cay cay, bắt đầu biến thành màu hồng.

Nhưng nước mắt đâu?

Hắn không muốn phải rớt nước mắt, bởi vì điều đó đại biểu cho sự yếu đuối, mà hắn tuyệt không muốn như thế, chỉ thấy hắn cắn chặt môi dưới đến xuất hiện tia máu.

“Đây là ta tự tìm.” Sở Nghệ vươn tay, lau đi vết máu đọng lại nơi khóe mắt, tay phải liến xuất hiện một vết máu đỏ tươi.

Trong khi cơ thể hai người gần sát nhau, Ngôn Vũ Hiên mơ hồ có thể cảm thấy mùi máu tươi thấm sâu vào khứu giác.

“Đừng cắn nữa.” Sở Nghệ vươn tay trái, ngăn trở Ngôn Vũ Hiên tự thương tổn chính mình, “Nếu tiếp tục cắn nữa sẽ chảy máu đó!” Mang chút ngữ khí thoải mái thầm nghĩ hóa giải không khí ngột ngạt lúc này.

“Ngu ngốc!” Ngôn Vũ Hiên quay mặt sang một bên, cố ý tránh đi ánh mắt quan tâm của Sở Nghệ.

Quá mức nóng bỏng khiến người khác không thể nhìn thẳng vào đó, quá mức áp bức mà khiến người khác dường như muốn ngạt thở; Sở Nghệ là người tốt tất cả đều nương theo hành động hắn làm mà bộc lộ không bỏ sót, khiến cho Ngôn Vũ Hiên nhất thời cảm giác mình lòng dạ hẹp hòi là vô cùng nực cười.

So sánh với sự khoan dung của Sở Nghệ, hắn có vẻ có chút nhỏ nhen, trở nên không giống hắn trước kia.

“Ngu ngốc cũng được nhưng có thể đòi một nụ hôn với ngươi coi như hồi báo được không?”

Ngôn Vũ Hiên kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại, ở trong mắt Sở Nghệ nhìn đến một điều gì đó mang đầy hàm nghĩ sâu xa.

Ít nhất, trong ánh mắt Ngôn Vũ Hiên đã thể hiện rõ, đã không hề giống như một lúc trước luôn trong trạng thái phòng bị cao độ.

Nhưng miệng vết thương này, miệng vết thương này của hắn, một thứ khác sẽ không làm mất đi đau đớn cùng ác mộng luôn vây hãm trong lòng hắn…

Sở Nghệ không hiểu được nên làm như thế nào mới có thể chia sẻ hóa giải mọi lo lắng trong lòng Ngôn Vũ Hiên.

“Không được!” Ngôn Vũ Hiên vội vàng lắc đầu cự tuyệt, “Trừ phi ngươi tha thứ hành động vừa rồi của ta…”

“Nếu ta nói tha thứ ngươi, ngươi sẽ tặng ta một nụ hôn đúng không?” Sở Nghệ tự động tiếp lời cho Ngôn Vũ Hiên.

“Ai nói vậy!” Hừ! Hắn vừa mới kém một chút nữa thôi đã nói ra lời nói giống hệt với Sở Nghệ. Ngôn Vũ Hiên cực lực phản đối cái ý xấu không nên có này.”Đừng cho là ta tha thứ ngươi, liền chứng tỏ là ta thích ngươi.”

Hắn không thích nam nhân, hắn không thích nam nhân… Ngôn Vũ Hiên cố hết sức tẩy não chính mình.

“Ngươi là thích ta.” Sở Nghệ trộm hôn Ngôn Vũ Hiên một ngụm, nhấm nháp hắn mềm mại cùng ngọt ngào, trong lúc nhất thời Ngôn Vũ Hiên ngược lại đã quên mất phải kháng cự.

Hắn chỉ biết đem Ngôn Vũ Hiên “Không thích”, “Chán ghét”, tự động phiên dịch là “Thích ngươi”, “Yêu ngươi” hai chữ.

Ngôn Vũ Hiên nếu không chịu thừa nhận, vậy hắn liền bắt y thừa nhận, đẩy nhanh tốc độ quan hệ giữa hai người, lặp lại “Ngươi là đang thích ta” một câu không thể trực tiếp hơn.

“Không đời nào!” Ngôn Vũ Hiên phản bác, tránh trái né phải, chỉ muốn tránh đi nụ hôn của Sở Nghệ.


Thu hồi tất cả lời nói lúc trước, Sở Nghệ là đồ xấu xa không hơn không kém, là đò tiểu nhân xấu xa!

” Thật sự.” Lại một lần nữa được hôn trộm Sở Nghệ siết chặt cằm dưới Ngôn Vũ Hiên, bá đạo không cho phép Ngôn Vũ Hiên lại thừa cơ trốn tránh.

Hắn muốn hôn Ngôn Vũ Hiên, vĩnh viễn hôn hắn; nhưng việc cấp bách, vẫn nên trước hôn hôn Ngôn Vũ Hiên còn có chút ý thức phản kháng này, khiến cho y trầm luân, khiến cho y say mê, làm cho y tìm không ra khe hở nào có thể đào thoát.

Hi vọng không có bất luận kẻ nào đến phá hư khoảng thời gian xinh đẹp hắn tạo ra…

***

Hi vọng tan biến, ít nhất Sở Nghệ cho rằng là như vậy.

“Thật không khéo nha, phá hủy chuyện tốt của ngươi.” Tông Chính Đình Tư châm chọc nói.

“Là nha, các ngươi thời điểm nào không chọn, chuyên chọn lúc ta cùng Tiểu Hiên Hiên hôn đến nóng bỏng.” Hắn trong giọng nói bí mật mang theo hờn giận cùng mùi thuốc súng.

“Không chọn lúc này, chẳng lẽ muốn ta trơ mắt nhìn vết thương nơi khóe mắt ngươi chảy máu không ngừng sao?” Tông Chính Đình Tư liếc mắt bạn tốt Sở Nghệ một cái.

Tông Chính Đình Tư cùng Sở Nghệ hai đại nam nhân nhất thời đối chọi gay gắt, ngươi tới ta đi, chuẩn bị làm một trận chém giết từ khi Đường triều thành lập tới nay oanh động nhất mọi thời đại.

“Hai người các ngươi náo đủ chưa!” Ngôn thị huynh đệ nhưng thật ra rất hiểu ý nhau, đều mở miệng nói, giận dữ mắng mỏ hai nam nhân đang châm chọc nhau này.

“Tiểu Phi…” Bị người yêu giận Tông Chính Đình Tư vội vàng không nể mặt bồi tội, mà Sở Nghệ lại không dám khinh thường.

“Hắn không bị gì chứ?” Nghe giọng điệu Sở Nghệ coi như có chút quan tâm, trừ bỏ Ngôn Vũ Hiên ra, mọi người đều là đều là ánh mắt mở to nghi hoặc, hoài nghi nội tình vô cùng không đơn giản.

“Ngươi nhưng thật ra rất quan tâm hắn.” Tông Chính Đình Tư giả vờ ghen tuông, cố ý dựa vào trên người Sở Nghệ.

Tiểu tử này lần trước nói yêu hắn, làm hại hắn cả ngày lo lắng đề phòng, lo lắng Ngôn Trọng Phi sẽ tin là thật, thu thập đồ đạc bỏ hắn ở lại không đoái hoài gì nữa.

Hiện tại, đã đến lúc hắn trả thù!

“Đương nhiên quan tâm.” Sở Nghệ làm sao không hiểu được bạn tốt đang muốn đem cảm xúc bất mãn do lần trước nghe lén sinh ra tận tình phát tiết.

Bất quá, người thông minh như Tông Chính Đình Tư, thực sẽ tin tưởng lời hắn nói sao?

Tông Chính Đình Tư chính là không cam lòng bị chỉnh, muốn trả hắn cả vốn lấn lởi.

“Tiểu Hiên Hiên nhưng là bảo bối của ta.” Sở Nghệ một câu bảo bối,khiến mọi người nghe xong không khỏi da đầu run lên, nổi lên một thân da gà.

“Cầu xin ngươi cách ta xa một chút!” Hắn nhưng không hi vọng những người khác hiểu lầm quan hệ giữa hắn cùng với Sở Nghệ.

Hắn cùng với Sở Nghệ chính là bằng hữu bình thường.

Bằng hữu? Sở Nghệ khi nào thăng cấp làm bằng hữu của hắn?

“Không được!” Hành động của Sở Nghệ tựa như tiểu hài tử bị đùa giỡn đến phát cáu, vẻ mặt rất nhăn nhó.

Không cho hắn đường ăn, hắn sẽ bám theo dai dẳng đến cùng, thẳng đến khi Ngôn Vũ Hiên ngoan ngoãn dâng đường cho hắn mới thôi.

“Ngươi là người duy nhất của ta mà thôi!”

Ngôn Vũ Hiên thật muốn một quyền đánh cho Sở Nghệ hôn mê, làm cho tên vô sỉ mồm rộng này có một ngày không mở miệng ra nổi.


“Vô sỉ!” Hắn hi vọng Sở Nghệ sau khi xuống địa ngục, bị trừng phạt là tuốt đầu lưỡi!

“Người ta vô sỉ cũng là bởi vì ngươi.” Sở Nghệ bất đắc dĩ nhún vai, nhìn ra được hắn thực sự không phải là người dễ dàng chịu tha cho người khác.

Hắn vừa làm vừa phải đề phòng cảnh giác, nếu không sẽ bị Ngôn Vũ Hiên dễ dàng đào thoát.

“Cái gì bởi vì ta?” Đừng được tiện nghi còn khoe mẽ!

“Thật sự muốn ta nói hẳn ra?” Sở Nghệ ám chỉ nhìn xung quanh, ba người còn lại trong phòng đều vểnh tai nên nghe ngóng.

“Đêm qua ngươi ở trong lòng ta — ”

“Câm mồm!” Sở Nghệ nếu thật muốn tiếp tục cùng hắn qua lại, phải làm theo quy củ của hắn.

Đầu tiên là không cho phép lộ ra một chút gì có liên quan đến chuyện đêm qua, thứ hai là không thể dùng cái này làm lợi thế uy hiếp hắn.

“Nhưng ngươi không phải muốn ta nói rõ ràng ra sao?” Sở Nghệ giả bộ biểu tình hoàn toàn vô tội.

“Nhưng ta không có muốn ngươi nói ra chuyện tối hôm qua  –” Ngôn Vũ Hiên vội vàng che miệng mình lại, bắt đầu oán hận chính mình vì sao luôn luôn bị Sở Nghệ nắm mũi dẫn đi.

“Chuyện tối ngày hôm qua?” Tông Chính Đình Tư cố ý đề cao âm lượng, “Có phải hay không giống như vậy?” Hắn thừa cơ đánh lén Ngôn Trọng Phi, đột nhiên vươn tay phải tham tiến vào trong áo người yêu.

“A! Ngươi làm cái gì vậy?” Ý nghĩ duy nhất của Ngôn Trọng Phi lúc này là cảm thấy thật mất mặt. Trước con mắt của bao nhiêu  người, Tông Chính Đình Tư thế nhưng mặt không đỏ, thở cũng không thở gấp đã đem tay trực tiếp tham tiến vào trong vạt áo hắn!

“Làm mẫu nha.” Tông Chính Đình Tư hôn trộm hai má đỏ bừng của người yêu.

“Ngươi… Ngu ngốc!” Ngôn Trọng Phi dùng lực muốn đẩy mặt Tông Chính Đình Tư ra xa, nhưng một chút hiệu quả cũng không có.

“Có sao?” Hắn cố ý giả ngu nói.

Cảm giác hôn trộm thật sự là khó có thể hình dung, nếu như có thể lại nhấm nháp thân thể người yêu, nói vậy sẽ là một phen hưởng thụ cực khoái khác nữa đi!

“Khụ!” Sở Nghệ cố ý nhắc nhở Tông Chính Đình Tư cùng Ngôn Trọng Phi, muốn ngôn hành cử chỉ của hai người đừng quá trớn, miễn cho thân là chủ nhân như hắn vì nhìn không nổi mà đưa bọn họ đuổi ra khỏi nhà.

Trái lại thái độ Ngôn Vũ Hiên im lặng, chính là ngây ngốc trừng mắt nhìn Ngôn Trọng Phi cùng Tông Chính Đình Tư dường như hữu ý lại như vô ý liếc mắt đưa tình với nhau, nhất thời cảm thấy xấu hổ, mặt mày trở nên hồng hào.

“Nghệ, người yêu của ngươi thẹn thùng.” Nếu Ngôn Vũ Hiên đã không còn đáng ngại, hắn cần phải cột lấy người yêu quay về hang ổ.”Ta nghĩ ta cùng Tiểu Phi nên cáo từ.” Nói xong, không cho Ngôn Trọng Phi phản đối, hắn lập tức lôi kéo Ngôn Trọng Phi chạy vội ra Tê Phượng Lâu.

“Ta nghĩ ta cũng nên cáo từ.” Mục đại phu thu thập hòm thuốc nhỏ mang theo, không quên phân phó nói: “Nhớ rõ làm cho tôn phu — ”

Không đúng, Ngôn Vũ Hiên là nam nhân, hắn không thể thất lễ xưng hô Ngôn Vũ Hiên là phu nhân Sở Nghệ.

Mục đại phu một lần nữa nói lại: “Sở huynh, nhớ rõ muốn cho Ngôn huynh uống thuốc đúng giờ, một ngày tam lần, ba chén nước đun cạn thành một chén.”

Chưa đợi Mục đại phu dặn dò xong, Ngôn Vũ Hiên liền mở miệng kháng nghị:

“Ta có thể không uống thuốc được không?” Hắn đã là người lớn, không cần phải uống thuốc nữa đi!

Đây bất quá là cảm vặt, uống liền mấy chén nước nóng là có thể khỏi hẳn, không phải sao?

“Không được.” Mục đại phu lắc đầu, “Nếu bệnh  nhỏ mà không trị dứt điểm, kéo dài thành bệnh nặng lúc đó lại kêu đau đớn thì đã muộn rồi.” Cho nên, Ngôn Vũ Hiên vẫn là ngoan ngoãn chờ uống thuốc đúng giờ.

“Về phần vết thương trên trán Sở huynh, cũng phải mỗi ngày đều đặn bôi thuốc trị thương.” Hắn không thể không đặc biệt nhắc nhở, bởi vì Sở Nghệ nhất định sẽ bận rộn tới mức quên xử lý vết thương của mình.


“Được rồi, ta sẽ nghe theo đại phu phân phó đúng giờ bôi thuốc.” Sở Nghệ cười nói, cũng tự mình tiễn bước Mục đại phu.

Hắn không muốn đúng giờ lại phải uống thuốc chẳng lẽ không được sao? Ngôn Vũ Hiên hừ một tiếng, tỏ vẻ bất mãn.

“Ngươi không vui?” Sở Nghệ giống như u hồn vô thanh vô tức vào cửa.

“Ngươi cũng nhìn ra được?” Hắn thật phục Sở Nghệ, khéo ăn khéo nói,giỏi quan sát sắc mặt người khác không hổ là một trong những bản lĩnh của hắn.

“Vì thân thể của ngươi suy nghĩ, mỗi ngày ta sẽ giám sát ngươi uống thuốc.” Sở Nghệ sớm đoán trúng Ngôn Vũ Hiên sẽ lại cò kè mặc cả cự tuyệt uống thuốc, cho nên hắn sớm một bước lập thành quy tắc, thuận tiện nói rõ kết cục của việc không ngoan, đó là lấy việc hoan ái làm thành trừng phạt.

Mặc kệ đứng tại góc độ nào, hắn đều có lợi, mà Ngôn Vũ Hiên chỉ có nhận phần thua thiệt.

“Vậy khi ta còn chưa có khỏi hẳn không cho phép ngươi chạm vào ta.” Hắn cũng không phải là kẻ ngốc, nếu muốn đùa giỡn hắn, hắn đương nhiên trước hết phải phòng bị cẩn thận, miễn cho đến lúc đó lại bị Sở Nghệ cắn quàng.