Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 64

Khắp nơi mờ mịt.

Cổ Tiểu Ma còn tưởng rằng sẽ có thể gặp được đệ tử của Thiên Diễn dưới chân núi, nhưng đừng nói đến đệ tử, ngay cả trấn nhỏ dưới chân núi Thiên Diễn cũng đã vắng lặng hơn nhiều, có rất nhiều nhà như đã di dời trong đêm, trên đất đều là dấu vết vội vàng. Nụ cười trên mặt Cổ Tiểu Ma dần nhạt đi, cho đến khi trông thấy màn sương trắng kia thì đã không thể nhịn được nữa.

"Bọn họ định làm gì với Thiên Diễn?"

Đoạn đường này không được dùng pháp thuật, sợ bại lộ khí của mình, dẫn thiên binh thiên tướng đến. Lần đầu tiên Cổ Tiểu Ma quên ánh mắt của Úc Lưu ở sau ót, chạy như điên trên con đường nhỏ lên núi, cây cối xung quanh nhanh chóng lướt qua, hàng thông xanh thơm ngát vẫn thế, tĩnh lặng đẹp vô cùng, vẫn như bình thường.

Song lại không có ai.

Tim nàng đập đến phát đau, cuối cùng cũng trông thấy một đám sương dày, bao bọc toàn bộ mấy ngọn núi của Thiên Diễn.

Rất kì lạ, không giống như sương mù bình thường, chỗ nhiều chỗ thưa lại vô cùng chỉnh tề, đứng dưới chân núi nhìn thì trông hệt như một cái kết giới.

"Đừng chạm vào!"

Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, giọng của Úc Lưu truyền tới từ phía sau, nhưng đã quá muộn.

Ngón tay của nàng lướt qua đám sương mù kia, lập tức cảm thấy đầu ngón tay vô cùng đau đớn.

Không khí như chấn động. Cổ Tiểu Ma mù mờ lui về sau mấy bước, không biết mình vừa chọc phải đại họa gì.

"Trong núi này có sương đúng không?" Úc Lưu đứng sau lưng nàng, quay đầu hỏi.

"Lúc trước cũng thường có sương..." Nàng sợ đến mức giọng nói cũng có phần run rẩy: "Ta... ta không biết..."

"Sương này là cấm giới." Hắn cầm tay nàng, than nhẹ một tiếng: "Năm đó bọn họ cũng dùng nó để bắt ta, sát hại không ít tính mạng..."


"Chàng nói... đây là..."

"Hừ, nàng cho rằng Thiên giới sẽ quan tâm tới mấy mạng người này ư?" Úc Lưu âm trầm nói: "Đám sương này đỏ tới đâu, thì đã cuốn đi bấy nhiêu máu..."

"Máu?" Cổ Tiểu Ma quay đầu lại theo bản năng, nhất thời bị dọa đến cả kinh kêu thành tiếng.

Một đám sương mù dày đặc, đã sớm đỏ như máu.

"Bọn họ phát hiện ra chúng ta rồi." Úc Lưu thản nhiên nói: "Có nấp nữa cũng chỉ phí công vô dụng, đi thôi."

Nam Cung Thái Cực.

Nam Phương Nam Cực Trường Sinh Đại Đế mang vẻ mặt vui mừng, nhất thời đứng lên khỏi chỗ, phất tay quát: "Thanh Long!"

Nam tử mặt xanh một thân giáp chiến bằng thủy tinh vàng đã sớm đứng cạnh. Trường Sinh Đại Đế liếc đám người Thập Phương Động Chủ và Nhị Thập Bát Tinh Tú đã đợi bên ngoài mấy ngày, sỉ nhục của mười bảy năm trước, dù tiên vị không ngừng có người thay thế, nhưng có lẽ vẫn không thể rửa sạch hết.

Trận chiến này, nếu lão có thể bắt được Long thần và Điệp An, không biết Ngọc Đế sẽ khen ngợi lão thế nào. Tên ngốc Tử Vi kia, độc chiếm sự thiên vị đó cũng quá lâu rồi...

Trong mắt Trường Sinh Đại Đế lóe lên sắc vui mừng, hệt như đã thắng lợi khải hoàn.

"Mau đi tiêu diệt Thiên Diễn với ba vị tọa thần còn lại cùng Thập Phương Động Chủ và Nhị Thập Bát Tinh Tú!" Lão vỗ mạnh lên tay dựa của cái ghế bạch ngọc sau lưng: "Nếu không bắt được Điệp An và Long thần thì các người cứ mang đầu về đây!"

"Thanh Long tuân lệnh!"

Bạch Hổ và Chu Tước nhìn ánh mắt bị thời thế bắt buộc của nhau, không khỏi cười khổ.

"Nếu các ngươi sợ thì không nên đi." Thanh Long khinh miệt nói.

Chu Tước vừa muốn phản bác, Huyền Vũ vừa ra ngoài đã hòa giải: "Sao lại không sợ? Chẳng lẽ không phải lần trước Thanh Long ngươi cũng đã..."

"Đương nhiên lần này không giống trước." Mặt Thanh Long đỏ lên, không chút khách sáo mà ngắt lời ông ta, lần đi bắt Điệp An mà lại bị Long thần dọa đến nhũn chân đó, cuối cùng còn được Tử Vi Đại Đế cứu về, luôn luôn là một cây gai trong lòng hắn: "Chờ ta bắt được hai tên trọng phạm này về, ta sẽ trở thành thủ lĩnh của tọa thần tứ phương!"

Nụ cười của Huyền Vũ cứng đờ nơi khóe môi, ông không nói gì thêm. Mặt Thanh Long có phần đắc ý: "Huống chi các người còn không biết..."

Hắn nói phân nửa đã ngừng lại, hệt như khinh thường phải quan tâm đến bọn họ, khiến lòng người căm tức.


"Sớm muộn gì ta cũng phải làm thịt con cá chạch kia." Chu Tước hung dữ nói.

Đám sương máu này thoạt nhìn vô cùng kinh người, nhưng đi vào lại chẳng có gì đáng ngại. Mạc Vi và Thu Tĩnh, Mạc Khinh Viễn, Tác Oanh và Lục Tu cùng Vân Tiêu, mấy người đứng trước vách đá trên ngọn núi cao nhất của Thiên Diễn, cầm chắc binh khí, chờ cơn chấn động trong đám sương qua đi, ai cũng nâng cao tinh thần cảnh giác.

Cơn chấn động đó tiến từ xa tới gần, trong chớp mắt lại bổ nhào tới trước mặt rồi ngừng lại. Mạc Vi thấy thế thì nâng tay, che khuất vùng trời ở trước mắt.

Giọng nói như không có bất cứ độ ấm nào.

Đến từ trên trời.

"Đám người phàm kia, mau giao trọng phạm của Thiên Đình ra đây, ta sẽ tha cho các ngươi."

Mạc Vi trừng lớn mắt, nhìn sương máu chậm rãi tản đi, trước mắt dần rõ ràng hơn, có áng mây cuồn cuộn, ở gần đã có mười đám, xa còn không biết có bao nhiêu, trên mỗi đám mây có vài nam tử trang bị đầy đủ võ trang, thoạt nhìn như hung thần ác sát, nhưng đều không bằng ánh mắt của nam tử mặt xanh trước mắt này, hệt như vừa đánh hơi được mùi hôi thối của quạ, vô cùng nguy hiểm.

Đây là... thần linh thật sự sao?

Rất hiếm khi nào người tu tiên lại có thể gặp được thần linh khi còn ở thể xác người thường. Mạc Vi cảm thấy vô cùng mông lung, còn chưa kịp vui mừng, sự nghi ngờ ngập trời cũng đã đánh tới.

Vốn tưởng rằng đám sương này là ma giáo hoặc tà môn ngoại đạo dùng để ám toán núi Thiên Diễn, dù thế nào cũng không ngờ... Bọn họ là thần tiên, hơn nữa hắn vừa nói gì? Trọng phạm? Sao Thiên Diễn lại có trọng phạm?

Ông ghé mắt nhìn, Tác Oanh sợ hãi đang nấp trong ngực Thu Tĩnh, sắc mặt của Thu Tĩnh và Lục Tu đều tái nhợt nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh, Mạc Khinh Viễn vẫn nhìn nam tử mặt xanh này, Vân Tiêu khoanh tay, đột nhiên đáp lễ: "Ngài là ai?"

Thanh Long ngẩn ra, chưa tự giới thiệu, đúng là thất lễ. Hắn hừ lạnh: "Bổn tọa chính là tọa thần phương đông, Thanh Long, cùng ba vị tọa thần còn lại, còn có Thập Phương Động Chủ và Nhị Thập Bát Tinh Tú đến để truy bắt trọng phạm Điệp An và Úc Lưu!"

"Điệp An là ai, chưa từng nghe qua."

Mạc Vi nghiêng đầu nhìn Vân Tiêu, ý bảo hắn không cần nói. Quay đầu lại hắng giọng, cất lời: "Chúng ta bái kiến tọa thần Thanh Long, lão hủ là chưởng môn Mạc Vi của phái Thiên Diễn, mấy vị này là phu nhân và đệ tử của ta."

Thanh Long không nhịn được mà gật đầu.

"Lão hủ chưa từng nghe nói đến Điệp An, Úc Lưu thì đã từng gặp, nhưng chỉ sợ lúc này hắn không hề có trên Thiên Diễn." Mạc Vi cất cao giọng: "Các vị tôn thần, có phải đã nhầm lẫn gì rồi không?"

"Nhầm sao?" Mắt Thanh Long thoáng chút tức giận: "Bọn họ đang ở trên núi này, nếu không thì sao cấm giới bằng sương mù của Trường Sinh Đại Đế lại có thể đổi màu?"

Mạc Vi chắp tay ra sau lưng, có chút run rẩy nhè nhẹ không dễ nhận ra, lại nói tiếp: "Nếu tọa thần Thanh Long đã nhắc tới cấm giới sương mù này, lão hủ cũng muốn hỏi một chút, lúc trước đệ tử Thiên Diễn ta vô tình dùng chút pháp thuật đã bị lửa trời đốt cháy, vô cùng thê thảm..."


"Đó là lời cảnh cáo cho các người." Mép của Thanh Long nâng lên tạo thành một nụ cười: "Đừng nên cố gắng động tay động chân làm gì."

"Nhưng đệ tử kia là vô tội." Giọng của Mạc Vi không tự chủ được mà cao lên: "Chẳng lẽ Trường Sinh Đại Đế lại có thể coi mạng người như cỏ rác thế sao!"

"Im miệng!" Thanh Long cả giận: "Chỉ là xác người nhỏ bé, còn định khoa tay múa chân với Thần Đế sao? Lão nhân gia ông ấy tự có đạo lí, bọn ngươi mau giao trọng phạm ra, nếu không, đừng trách lòng dạ bổn tọa thần ác độc."

"Nhưng..." Thu Tĩnh không nhịn được mà tiến lên từng bước, nói: "Chúng ta thật sự không biết ai là Điệp An, phải giao thế nào?"

Thanh Long nheo mắt.

"Lẽ nào các ngươi không biết?" Hắn thản nhiên nói: "Mười bảy nãm trước, tiên tử đọa ma huyết tẩy Bảo Điện Lăng Tiêu kia nhập vào một đóa linh chỉ chỉ vừa có linh thức trên núi Thiên Diễn... Được ngươi nhận vào cửa làm đệ tử, tên gì nhỉ..."

"Tiểu Ma..." Thu Tĩnh lẩm bẩm, cả núi Thiên Diễn cùng chìm vào tĩnh lặng.

Đã sớm biết thân phận của Cổ Tiểu Ma không đơn giản, nhưng dù thế nào cũng không ngờ nàng lại là trọng phạm của Thiên Đình. Đám người phái Thiên Diễn trầm ngâm, trên mặt đều là vẻ kinh hoàng.

"Nhưng muội ấy không làm gì cả." Một lúc lâu sau, có người cất giọng nói, hẳn là Mạc Khinh Viễn: "Muội ấy là thất sư muội của ta, tính tình bướng bỉnh lương thiện, ít khi xuống núi, chắc chắn... chắc chắn không phải là Điệp An tiên tử gì đó."

"Đám người phàm thấp hèn các người thì biết gì?" Thanh Long hừ lạnh: "Nếu không phải vì Điệp An, nàng ta vẫn chỉ là một đóa linh chỉ, mấy trăm năm sau mới có thể hóa thành hình người. Nói cách khác, nàng ta và Điệp An là một thể, dựa vào nhau mà sống, nếu giết thì giết cả hai, không ai thoát khỏi việc liên can."

"Cái gì?" Tác Oanh cả kinh nói, sắc mặt trắng bệch: "Các người muốn giết sư tỷ..."

"Là Điệp An." Thanh Long lạnh lùng nói: "Ta nói nhảm với các ngươi đã đủ rồi, một câu, có giao không?"

"Nếu chúng ta giao... Cổ Tiểu Ma và Úc Lưu ra, ngài sẽ không tấn công Thiên Diễn nữa, có phải không?"

"Sư đệ!" Thu Tĩnh chợt nhìn về phía Lục Tu.

"Đương nhiên." Thanh Long vuốt cằm nói.

"Được." Lục Tu nhanh chóng nói: "Chúng ta thật sự không biết hai người kia đang ở đâu, nếu các ngài tin ở trong núi này thì cứ tới lục soát đi."

Mạc Vi không nói gì, chỉ có Thu Tĩnh, Tác Oanh và Vân Tiêu căm tức nhìn Lục Tu.

Thanh Long lại cau mày, soát núi vốn nằm ngoài kế hoạch của hắn, Nếu đây là quỷ kế của Điệp An và Úc Lưu, lừa hắn rơi vào mai phục, vậy đúng là thật không hay.


"Giác Tú, Tâm Tú, Phòng Tú, Vĩ Tú, Cang Tú." Hắn gọi tên năm tinh tú quanh mình, thấp giọng nói: "Xuống xem một chút."

Năm tinh tú tuân lệnh, liền đằng vân bay về phía núi Thiên Diễn.

Vân Tiêu sờ bình rượu bên hông, sương máu đã tan hết, cuồng phong bên vách núi không ngừng rít gào, lạnh lẽo hơn trước.

Hắn uống một ngụm rượu, lúc cất hồ lô, tay lại thầm đặt lên bên hông.

Dù biết như vậy là không sáng suốt, thậm chí là vô cùng ngu xuẩn, nhưng hắn không còn cách nào, có lẽ cũng không có ai còn cách nào khác. Bởi vì trong khoảnh khắc đó, người phóng tới chỗ năm tinh tú không chỉ có mình Vân Tiêu, còn có Mạc Khinh Viễn và cả Mạc Vi.

Lần công kích này đã khiến năm tinh tú không thể ứng phó, nhất là ba vị tinh tú không thiện chiến đấu trong số đó đã bị chế trụ ngay tức khắc, dù hai tinh tú khác đã chạy được nhưng cũng khá chật vật, không ngừng lảo đảo trên không một hồi mới dừng lại được.

Thanh Long giận dữ, lập tức lôi trường kích sau lưng ra cầm trong tay: "Làm gì đó?"

"Làm gì sao?" Vân Tiêu hỏi ngược lại, trường kiếm gác ngang cổ của Cang Tú: "Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn các người tìm ra rồi tới bắt Tiểu Ma Cô ư?"

"Ồ?" Thanh Long trợn mắt, đột nhiên một tiếng cười ngạo mạn vang lên lấp đầy cả trời đất, vang dội đến cả chân trời.

"Ha ha ha ha, các người muốn đấu với thần sao?" Hắn như vừa nghe được câu chuyện buồn cười nhất trên cõi đời này: "Chỉ bằng các ngươi? Người phàm? Muốn đấu với ta?"

"Các vị tôn thần." Mạc Vi cười khổ một tiếng, xoay trường kiếm: "Đây là đồ nhi mà lão hủ đã chăm sóc, mười bảy năm, dù trời sinh tính tình không tốt, nhưng chắc chắn không phải kẻ đại gian đại ác, có thể xin tôn thần thả cho một mặt lưới được không?"

Thanh Long như không nghe thấy, chỉ cười, sau đó hạ môi, nhìn Mạc Vi như đang nhìn một con kiến.

"Chuyện này là không thể." Hắn nói nhỏ, trong mắt lại tràn ngập sát ý đầy vui sướng, như đang chờ đợi đến giờ phút này.

Ánh sáng mănh liệt từ mũi nhọn lao xuống trong phút chốc, đó là một thanh trường kích tỏa kim quang như muốn phá hủy cả núi Thiên Diên, ngay cả tính mạng của ba vị tinh tú kia cũng chẳng màng quan tâm.

Người không thể đấu với thần.

Một khắc kia, Mạc Vi nhìn về phía Thu Tĩnh, nhìn về phía Lục Tu, trong mắt họ đều là sự hoảng sợ như nhau. Sức mạnh như thế, sao bọn họ có thể chống cự?

Một khắc kia khi tia sáng kia chiếu tới, tất cả mọi thứ như đều bị luồng khí từ kích này đánh bay, hoa cỏ, cây cối, người, tường gạch, còn có ba vị tinh tú kia, trong lúc nhất thời khói bụi cuồn cuộn, khắp nơi đều là âm thanh sập đổ.

Nhưng vách núi này vẫn không hề bị nứt đổ.


Mạc Vi nâng mắt nhìn, trên bầu trời có vài tiếng hít khí vang lên, Thanh Long có vẻ cũng rất kinh ngạc.

Một thanh kiếm gỉ ghim kích kia trên đất, chặn một đòn kinh thiên động địa này.

Cả người Cổ Tiểu Ma toả bạch quang, đứng trên vách đá, sắc mặt lạnh lẽo.

"Không được động vào bọn họ."