Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 60

Bầu trời đã hoàn toàn tối đen.

Xem ra Huyền Âm giáo đã đề phòng từ sớm, tuy chuyện xảy ra đột ngột, nhưng vẫn có thể nhanh chóng bố trí pháp trận ổn định, vây Phó Diệp Văn, Huyền Sắc, Cổ Tiểu Ma và Úc Lưu bên trong, vận sức chờ phát động.

"Gọi Thiên Nghiêu ra đây." Cổ Tiểu Ma âm trầm nói: "Ta có chuyện muốn hỏi hắn."

"Mọi người đều vì chủ nhân của mình, ngươi cần gì phải thế?" Huyền Sắc cười tà nói: "Giáo chủ của ta muốn phi thăng hóa ma, thống nhất lục giới cũng là chuyện sớm muộn, ta khuyên hai người nên biết điều một chút."

Úc Lưu không nói gì, chỉ huyễn hóa ra thanh đao đã xuất hiện nơi âm phủ, vô hình vô thể, hư vô mờ mịt, chỉ có từng luồng sáng màu xanh đang bừng cháy.

"Thanh Nhận?" Sắc mặt Phó Diệp Văn trầm xuống, hừ lạnh: "Ta nghĩ rằng ngươi là Long thần nên mới nhường ngươi ba phần, nhưng ngươi cảm thấy... không gỡ bỏ phong ấn, ngươi có thể thắng được ta sao..."

Lời hắn còn chưa dứt, đột nhiên đánh úp về phía Úc Lưu, đệ tử Huyền Âm tản ra bốn phía. Úc Lưu xoay người nhảy lên vung trường đao, vẽ một vòng tròn màu xanh nơi không trung, lập tức, một luồng khí nóng rực tản ra bốn phía, đệ tử Huyền Âm đều bị luồng khí này đả thương, kêu thảm ngã về phía sau.

Cổ Tiểu Ma xoay người lại, chặn lấy công kích của Huyền Sắc. Thoáng chốc đao quang kiếm ảnh, dần chia cắt nàng và Úc Lưu.

Hiện tại chuyện duy nhất mà nàng có thể làm là không thể làm vướng chân Úc Lưu. Cổ Tiểu Ma cố đứng vững, lắc đầu, thu hồi chút tình cảm kia, đột nhiên ánh mắt trở nên bén nhọn hơn.

Thức thứ mười ba, tâm.

Kiếm quang từ bốn phương tám hướng vọt tới như thủy triều, Huyền Sắc kinh hãi, vội vàng tạo ra một kết giới nhưng vẫn bị kiếm quang đánh cho rung lên. Dưới chút ánh sáng mịt mờ, ánh mắt của Cổ Tiểu Ma vô cùng âm trầm, hệt như càng chém càng độc, càng hưng phấn. Huyền Sắc đã bị kiếm pháp này làm cho luống cuống tay chân, đột nhiên liếc thấy vẻ mặt của nàng, lòng không khỏi rét run.

Trên sắc trời mờ tối có vài đám mây đang trôi nổi, trận chiến bên kia có thể nói là kinh thiên động địa. Từng lưỡi đao mang theo ánh sáng xanh không ngừng thoáng hiện quanh thân Phó Diệp Văn, nhiều chiêu trí mạng. Người sau chỉ không ngừng né tránh, hoàn toàn không chủ động đánh trả.

Cả bầu trời như bị cuộc chiến này bao phủ, bắt đầu rít gào, mấy tiếng sấm nổ tung nơi không trung, một giọt nước nhỏ xuống khóe mắt của Úc Lưu.

Hẳn là trời mưa.

Cổ Tiểu Ma hét lớn một tiếng, đánh nát kết giới của Huyền Sắc. Huyền Sắc nằm trên đất, giữa mi tâm tràn ngập sự hoảng sợ, trơ mắt nhìn thanh kiếm gỉ kia sắp chém xuống đầu mình.


Mưa to như trút.

Giữa tiếng mưa, có thứ gì đó phá không mà đến, Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, ngừng lại, nhìn về phía trước.

Đột nhiên Phó Diệp Văn cười cười.

Lòng Úc Lưu trầm xuống, lưỡi đao xanh chiếu sáng cả vùng bên dưới, một quả đinh gai lấy tốc độ mắt thường không thể thấy rõ đánh về phía Cổ Tiểu Ma, hắn vội tung một đao, lại sượt qua quả đinh gai kia, đánh thẳng lên nóc của Huyền Âm giáo, lập tức sụp đổ.

Không kịp nữa rồi.

Thì ra Phó Diệp Văn không ra tay, nhưng lại muốn đánh lén Cổ Tiểu Ma. Những thứ này, nàng vốn không hề hay biết. Đợi đến lúc phản ứng kịp, đinh gai gần ngay trước mắt, đã sắp ghim vào mi tâm của nàng.

Trong nháy mắt này, nàng lại ngẩng đầu nhìn Úc Lưu, lại phát hiện trong làn hơi nước trắng mù, lại chẳng hề có bóng dáng của hắn. Sau một khắc, hắn đã xuất hiện bên người nàng, bàn tay lạnh như bang cách trán nàng một khoảng rất gần, cầm quả đinh gai kia, máu tươi từ ngón trỏ của hắn nhỏ xuống, chảy lên mặt nàng, có chút nhớp nháp.

Hoa văn yêu dị nhanh chóng bò vào trong cổ thanh sam, thân thể Úc Lưu hơi lung lay. Đột nhiên trên trời truyền đến tiếng cười điên cuồng của Phó Diệp Văn.

"Ha ha ha ha, ta thành công... ta thành công rồi!"

Hắn như điên cuồng mà đáp xuống đất, Úc Lưu buông tay ra, trên quả cầu gai kia lại đầy xước măng rô, khó trách tay hắn lại huyết nhục mơ hồ.

Nhưng sợ rằng chuyện không hề đơn giản như vậy.

"Ngươi biết..." Giọng nói của Phó Diệp Văn đong đầy ác ý và hưng phấn: "Trên thế gian này, có loại độc dược nào... cần máu rồng làm thuốc dẫn chứ?"

Đột nhiên Cổ Tiểu Ma cảm thấy cả người lạnh như băng, hoàn toàn không phải là vì nàng đang đứng trong mưa.

“Độc mẫu Úc Lưu nhẹ nhàng vứt đinh gai xuống đất, lạnh nhạt nói: "Thông minh đấy."

"Xà tinh, cóc tinh, rết tinh và bò cạp tinh đều bị ta luyện hóa thành đan nguyên, nhưng nếu ta không nói, không ai có thể biết được thứ tự khi luyện thành độc mẫu." Phó Diệp Văn điên cuồng nói: "Ta biết ngươi bách độc bất xâm! Vì vậy mới nghĩ tới thứ có thể tan vào trong máu rồng này, ha ha ha ha!"

"Coi như ngươi đã hạ độc được ta." Úc Lưu vẫn thản nhiên nói: "Vậy thì thế nào?"

"Thế nào ư?" Phó Diệp Văn cao giọng hỏi, mắt cũng như sắp lồi ra ngoài, vô cùng đáng sợ: "Chẳng lẽ ngươi không biết... không có chướng ngại vật như ngươi, ta càng dễ dàng thống nhất lục giới hơn sao..."

Một đạo kiếm quang xẹt qua má trái hắn, nhất thời máu tươi phun tán loạn. Cổ Tiểu Ma đứng sau lưng hắn, kiếm đặt ngang cổ, lạnh lùng nói: "Giải dược."

Phó Diệp Văn không có vẻ gì là kinh hoảng, vốn dĩ nếu không phải hắn có chút khinh địch, cũng sẽ không bị Cổ Tiểu Ma đột kích thành công.


"Tiểu Ma Cô..." Đột nhiên hắn gọi khẽ: "Ngươi biết không? Từ nhỏ ta đã cho rằng ngươi là một phế vật, nhưng lúc ta biết trong người ngươi có sức mạnh đó, ta đã mừng như điên..."

"Giải dược!" Mắt Cổ Tiểu Ma trừng lớn như sắp rơi ra ngoài.

"Nhưng ngươi lại áp chế nó..." Phó Diệp Văn lẩm bẩm: "Có sức mạnh mà ta tha thiết, lại vứt bỏ nó như thế... Ngươi cho rằng, bộ kiếm pháp bỏ đi này của ngươi có tác dụng sao?"

Đột nhiên hắn bắt được thanh kiếm đã gỉ của Cổ Tiểu Ma, dời ra ngoài từng chút từng chút một, trong mắt là sự tức giận đến điên cuồng.

Sức Cổ Tiểu Ma không bằng hắn, giằng co hồi lâu, đột nhiên buông lỏng tay, nhào tới bám lấy lưng Phó Diệp Văn, cắn vào cổ hắn, xé toạc một miếng thịt.

Phó Diệp Văn kêu thảm một tiếng, bắt lấy tay Cổ Tiểu Ma ném nàng ra xa, thanh quang thoáng qua, Úc Lưu vọt tới cạnh Phó Diệp Văn, lại không thể đỡ nàng.

Bỗng sau lưng va phải một thứ vô cùng ấm áp, hồng y quen thuộc tung bay. Miệng Cổ Tiểu Ma còn mang theo máu của Phó Diệp Văn, chợt nghe thấy một giọng nói khá hài hước: "Ta nói này, liệu lúc ngươi điên lên cũng sẽ cắn lão tử một tiếng như thế không..."

Nàng thầm giật mình.

Là Thiên Nghiêu.

Hắn đáp xuống đất trước, cản hết tất cả ngói vụn thay nàng. Cổ Tiểu Ma nằm trên người hắn, ngẩng đầu nhìn lại, tròng mắt sáng màu của Thiên Nghiêu lại xuất hiện trước mắt, khóe môi nhếch lên, không khác gì trước kia.

"Ta cắn chết ngươi!" Đột nhiên Cổ Tiểu Ma túm chặt lấy hắn.

"Đừng đùa!" Thiên Nghiêu bị dọa phải nắm chặt tay nàng, vội la lên: "Nhìn bên kia kìa!"

Tiếng sấm trên trời càng dữ dội hơn.

Ánh sáng từ Thanh Nhận trong tay Úc Lưu đã yếu đi, hắn thở dốc, đứng nơi đó, không biết là đang nhìn ai.

".... Tất cả, thiên hạ này, đều là của ta..." Mặt mày Phó Diệp Văn càng trở nên quái dị hơn, hắn nhìn ngắm bốn phía, gằn từng chữ một: "Ta sẽ cho các ngươi thấy thế nào là quang huy của thần ma..."

Cổ Tiểu Ma sợ hãi, siết chặt nắm tay, dù nàng không rõ ràng lắm, nhưng cũng đã biết Phó Diệp Văn đang định làm g.

Một luồng khí màu tím nhanh chóng bao lấy hắn. Tay chân của người vốn ngắn, giờ lại dần dài ra như tứ chi của thú, mặt hắn bị bao phủ trong mây đen, Cổ Tiểu Ma sợ đến mức không phát ra được tiếng nào, hi vọng có thể vĩnh viễn không bao giờ thấy được dáng vẻ phía sau lớp mây đen kia.

Từng đám mây vẩn đục không ngừng bắt đầu khởi động, quanh bầu trời lại bắt đầu hình thành một đám mây lớn, thấp thoáng còn có tia chớp lấp lóe, sau một khắc, một đạo thiên lôi đã đánh xuống.


Thiên Nghiêu ôm Cổ Tiểu Ma lăn ra ngoài, Cổ Tiểu Ma nhìn Úc Lưu, lại thấy hắn vẫn bình yên vô sự đứng cạnh Phó Diệp Văn, trong trẻo lạnh lùng mà tuyệt thế.

"Người này thành ma, sắp độ thiên kiếp rồi!" Thiên Nghiêu quát: "Cách xa hắn một chút!"

"Không!" Cổ Tiểu Ma đón gió nhìn Úc Lưu: "Chàng vẫn còn đứng đó!"

"Hắn không sao..." Thiên Nghiêu thét lên: "Hắn lừa lão tử... chắc chắn sẽ không có chuyện gì..."

"Ngươi nói cái gì?" Cổ Tiểu Ma quát.

"Hắn lừa lão tử!" Thiên Nghiêu vô cùng tức giận, nói: "Qủa Vãng Sinh dương đó..."

Lời nói của Thiên nghiêu thành công khiến Cổ Tiểu Ma trừng lớn mắt, cùng lúc đó, đạo thiên lôi thứ hai đã đánh xuống, giữa không trung truyền tới một tiếng kêu rên thảm thiết.

"Không thể nào!" Giọng nói mơ hồ của Phó Diệp Văn truyền tới từ trong những đám mây đen trên không: "Ta đã ăn quả Vãng Sinh, đã có một thân kim cương bất hoại, thiên lôi không thể làm ta bị thương! Không thể nào!"

Lớp da bên ngoài của hắn nhanh chóng cháy đen, nước mưa ngấm vào, lập tức trông như bị bào mòn, trong khoảng khắc, một tay đã biến mất.

"Không thể nào! Tại sao lại có thể như vậy!" Hắn kinh hoảng: "Ta đã ăn..."

"Ngươi nói." Đột nhiên Úc Lưu cho tay vào ngực, móc ra một loại quả có màu vàng rực, cong môi, cười nói: "Thứ này sao?"

Đã lâu không thấy Úc Lưu để lộ nụ cười như thế, Cổ Tiểu Ma ngơ ngác nhìn hắn, giọng nói của Thiên Nghiêu không ngừng vỡ vụn bên tai: "Hắn dùng quả giả để gạt lão tử. Vì vậy khi lão tử huyễn hóa lại thân người, hắn liền biết lão tử không hề bị thương, ném lão tử ra khỏi cửa sổ, bảo lão tử không bao giờ... được gặp ngươi nữa..."

Trong chớp mắt, mây đen tản đi, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt đã không còn rõ ràng của Phó Diệp Văn, con ngươi vì trừng lớn mà như đã sắp rơi khỏi hốc mắt, nhìn Úc Lưu đầy dữ tợn.

Tiếng rống điên cuồng không ngừng vang lên, đạo thiên lôi thứ ba lại đánh xuống.

Tất cả tan thành mây khói trong chớp mắt, lại như trong một khắc, cả thế gian đều quay về yên tĩnh, chỉ còn tiếng mưa rơi tí tách, chậm rãi hòa âm.

Cổ Tiểu Ma cố bò về phía Úc Lưu.

Hắn vẫn đứng nơi đó, lưỡi đao màu xanh chậm rãi biến mất. Mái tóc đen bị nước mưa làm ướt, thanh sam dán lên người để lộ đường nét vô cùng tuấn mỹ, lại có vài giọt nước chảy dọc theo hai gò má đến khóe môi tái nhợt của hắn.

"Úc Lưu..."

Thân hắn khẽ động, nhưng lại không hề quay đầu lại.


Cổ Tiểu Ma hoảng hốt, run rẩy nói: "Chàng vẫn còn giận ta sao?"

Úc Lưu vẫn đứng đó, không nói gì.

"Ta không nên, không nên không tin chàng." Cổ Tiêu Ma yếu ớt nói: "Chàng tha thứ cho ta, có được không?"

Dường như đã qua rất lâu, nước nưa nhỏ dần, hắn mới thở dài khe khẽ.

"Ta chỉ hơi mệt thôi." Giọng nói của Úc Lưu như đang hòa lẫn với tiếng cười: "Có chút mệt mỏi thôi, Tiểu Ma, nàng có thể hiểu không?"

"Ta không hiểu!" Nàng nức nở quát lớn: "Úc Lưu, chàng quay đầu lại nhìn ta đi!"

Úc Lưu hơi sững người, nhưng vẫn quay đầu, có điều ánh mắt lại nhìn vào khoảng không, hệt như vẫn đang nhìn nàng. Khóe môi mang theo chút ý cười, song ánh mắt kia, lại vô hồn.

Nàng vừa tránh khỏi thiên lôi, chân đã bị trật, vẫn luôn nằm trên đất, chưa từng đứng lên.

"Chàng, mắt của chàng..." Cổ Tiểu Ma như phát điên mà bò tới, ôm lấy chân Úc Lưu, vùng vẫy đứng lên, nhào lên người hắn, vội hét lớn: "Mắt của chàng sao rồi?"

" Độc mẫu Vạn Triêu..." Sự vui vẻ bên khóe môi hắn vẫn không giảm: "Có lẽ... độc sẽ phát từ mắt trước."

Nàng ngẩn ra, hai tay buông lỏng vạt áo của Úc Lưu, vô lực rũ xuống.

Bởi vì nàng, cũng chỉ vì nàng.

Nếu như nàng chịu tin hắn, sao bọn họ còn phải đến nơi này? Sao mắt Úc Lưu có thể mù?

Cổ Tiểu Ma nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên bật cười.

"Độc mẫu Vạn Triêu..." Nàng cười nói, dần giơ tay lên: "Được... ha ha ha ha... hay lắm!"

Đột nhiên hai ngón tay dùng sức đâm vào mắt của mình, nhưng thanh sam vươn tay, bắt lấy tay nàng. Ý cười bên khóe môi Úc Lưu biến mất, trong giọng nói chỉ còn lại vẻ tức giận: "Nàng làm gì đấy!"

"Ta muốn giống chàng." Nàng nói khẽ: "Chàng không nhìn thấy ta cũng không nhìn thấy, chàng đau ta cũng đau! Úc Lưu, chàng đừng hòng bỏ mặc ta..."

Đột nhiên lời của Cổ Tiểu Ma bị ngắt quãng, vì Úc Lưu đã kéo nàng vào ngực mình, siết thật chặt, như đã dùng hết sức lực.

Mưa càng nặng hạt hơn.


Nàng áp vào ngực hắn khóc đến đứt ruột đứt gan, miệng chỉ lẩm bẩm: "... Tha thứ cho ta đi được không, có được không?"

Không phải như thế.

Không phải vì sợ nàng đau lòng, sợ nàng phải khổ sở mới không nói ra chuyện Thiên Nghiêu lừa nàng. Hắn chỉ...

Nước mưa phủ lên hàng mi dài của Úc Lưu, chảy xuống bờ môi của hắn.

"Thật sự là ta... không nỡ rời bỏ nàng."