Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 10

Đã sắp lập đông.

Cổ Tiểu Ma ngựa không ngừng vó, một đường bôn ba thẳng tiến. Gặp được một
đống lửa trên đường nhỏ trong rừng, nhất thời vui mừng quá đỗi. Củi được xếp thành hình quạt xoay về phía Nam, chỉ có Mạc Khinh Viễn mới nhóm
lửa như vậy. Có điều đống lửa này đã nguội mất, không biết đại sư huynh
đã rời đi bao lâu, nhưng dù sao cũng biết hướng mình đi không sai, cuối
cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc có một người, lại vô cùng nhớ lúc khi ba người có thể đi cùng nhau.

Cổ Tiểu Ma không biết biểu cảm trên mặt mình là gì, lòng có chút chua sót. Bóng đêm dần buông xuống, trên con đường nhỏ tối đen, chỉ có một mình
nàng thúc ngựa chạy như điên, lúc đầu thì không sao, nhưng lâu dần thì
trong lòng lại có chút sợ hãi, huống chi tử nhỏ Cổ Tiểu Ma đã có thể
nhìn thấy một vài “hảo huynh đệ” mà người khác không thể thấy được.

Nàng từ từ đi chậm lại, một con quỷ treo cổ vô cùng dữ tợn lướt qua, làm hại lòng nàng nhảy dựng lên. Chẳng qua sau khi giật mình, bỗng nhiên một
giọng nói trầm thấp lại vang lên bên tai.

“Ngươi tên Cổ Tiểu Ma sao?”

Cổ Tiểu Ma sợ đến độ chỉ còn kém mức té xuống ngựa.

“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi là ai?”

Tay phải nàng sờ lên chuôi kiếm, lại bị một bàn tay lạnh lẽo đè lại.

“Ngươi làm ướt bức hoạ của ta.”

Cá chạch tinh! Đột nhiên Cổ Tiểu Ma quay đầu lại, thanh y nam tử đang ngồi sau lưng nàng một cách quỷ dị, mà nàng lại không hề hay biết.

Một mùi hương thanh nhã xông vào mũi. Không phải là ở trong hoạ, cũng không phải là trong nước.

Giấc mộng thường lặp lại mười năm của nàng, trong một khắc này lại trở nên
vô cùng chân thật. Đột nhiên Cổ Tiểu Ma ghìm ngựa dừng lại, lưu loát
xoay người nhảy xuống.


Đôi mắt hoa đào tuyệt sắc ấy, sao nàng có thể quên.

“Ta đã thấy ngươi.” Nàng nói thẳng vào vấn đề,

Đôi mắt lục sắc lại càng trở nên âm u trong màn đêm: “Ngươi làm ướt bức hoạ của ta.”

... Lại nói lảng sang chuyện khác sao? Cổ Tiểu Ma cảm thấy hụt hẫng, nhưng
người nàng đã gặp ở trong mộng thần bí đến đâu, sao tên này lại không
giống chút nào vậy, hay là nói người trong mộng kia chỉ là ảo giác của
mình thôi sao?

Nàng nhớ đi nhớ lại, đột nhiên cảm thấy phiền
chán. Không chú ý tới ánh mắt lạnh như băng của nam tử kia, Cổ Tiểu Ma
mất kiên nhẫn phất phất tay, lấy quyển trục trên yên ngựa xuống, đưa cho hắn: “Ngày mai ngươi đi phơi một chút, khô rồi thì không phải là được
sao?”

...

Thanh y nam tử ngẩn ra, nhìn thấy nàng bày ra
dáng vẻ “Đại nhân ngài đừng tuỳ hứng như vậy được không”, cũng không
nhận quyển trục mà nàng đưa sang, đột nhiên lại lạnh nhạt nói một câu
không liên quan: “Ta có rất nhiều bạc.”

“Bạc?” Tai Cổ Tiểu Ma
dựng thẳng, lập tức giả vờ cả giận nói: “Thứ đó cũng không có quan hệ
với ta, ngươi có bạc thì nói với ta làm gì? Dáng vẻ của ta giống như rất yêu tiền sao? Ngươi xem thường người khác vừa thôi... À, mà có bao
nhiêu vậy?”

...

Nam tử ở trên ngựa, thanh sam lạnh lẽo,
lay động theo chiều gió, hệt như có thể bay đi bất cứ lúc nào. Chẳng qua thứ không được hoàn mỹ chính là vẻ mặt của hắn, lạnh lẽo mà kiên nghị,
ánh mắt nhìn Cổ Tiểu Ma lại càng phát ra ý vị sâu xa, mà nàng cũng càng
lúc càng chột dạ. Dù sao cũng là do nàng đã đào người ta ra khỏi đất, ai biết người ta có muốn hay không, hơn nữa nhìn sắc mặt lạnh lùng vạn năm của mỹ nam, rõ ràng cũng không phải là chủ nhân tốt tính.

“Ngươi giúp ta khôi phục nguyên khí, ta dâng vạn lượng hoàng kim bằng hai tay.”

Lại là giọng điệu ra lệnh! Cổ Tiểu Ma vừa run lên, liền nhìn thấy lão nhân
gia hắn vừa vung tay lên đã diệt mất một oán quỷ có đạo hạnh, vậy mà còn chưa khôi phục được nguyên khí sao! Nhưng...

Một vạn lượng hoàng kim!

Đó không phải là ánh vàng sáng rực, chồng lại sẽ cao bằng cây táo cao nhất trên đỉnh Thiên Diễn sao?

Nàng mờ mịt, có chút mất hồn mất vía nói: “Nhiều như vậy... Ta mới không tin.”


Thanh y nam tử không nói gì, chỉ lấy một viên minh châu từ trên ngọc quan xuống, đưa đến trước mặt nàng rồi nói: “Tiền đặt cọc.”

Cổ Tiểu Ma trợn mắt, chỉ thấy trên bàn tay trắng nõn kia có một viên trân
châu đang lăn qua lăn lại, trong đêm đen lại toả ra ánh sáng nhàn nhạt.
Tuy Cổ Tiểu Ma chỉ là kẻ lạc hậu, nhưng cũng đã từng thấy qua ít tiên
khí mà tổ tông truyền lại, biết đây không phải là vật bình thường, ít
nhất cũng phải trị giá năm nghìn lượng bạc.

Nàng vụng trộm nhìn
lại, trên đầu người này còn có ít nhất bốn hạt châu như vậy. Nhất thời
máu nàng sôi trào, mặc kệ nam tử này có lai lịch như thế nào, tóm lại có tiền chính là đại gia. Cổ Tiểu Ma đoạt lấy trân châu, nháy mắt đã hoá
thành tú bà của thanh lâu, nịnh nọt nghênh đón: “Công tử người cũng thật khách khí... À, còn chưa thỉnh giáo đại danh của công tử?”

Lúc
này thanh y nam tử kia mới coi như là có chút biểu cảm, xoay người lại
nhìn nàng, ánh trăng sáng rõ, chiếu lên mặt hắn thành từng mảng sáng
nhàn nhạt.

“Úc Lưu.”

“Úc Lưu công tử, ngài phạm phải thiên điều gì mà lại chịu phải thiên lôi ngày đó vậy?”

Dường như hắn cũng không quá kinh ngạc khi nàng biết những chuyện này, đôi
mắt lục sắc rét lạnh lướt qua, lạnh nhạt nói: “Chuyện nhỏ.”

“Ồ...” Xem ra túi tiền di động này không muốn nói về lịch sử bi thảm kia, Cổ
Tiểu Ma mang theo ý muốn trấn an người mà nói: “Ta thấy mấy thần tiên
trên trời kia đúng là ăn no rửng mỡ, cứ gây khó dễ với một con cá
chạch.”

Mí mắt của Úc Lưu giật mạnh vài cái, ẩn nhẫn nói: “Ta không phải là cá chạch.”

“Ơ?” Bỗng nhiên nàng hiểu ra: “Vậy thì...”

“Cũng không phải lươn.”

“...” Chẳng lẽ là giun sao? Suy nghĩ của nàng đã có chút lệch lạc, sau khi
nghĩ lại cẩn thận, người này bị trời trói không khác gì cái bánh chưng,
nói thế nào cũng không phải là người dễ chọc. Quản hắn làm gì, dù sao
thì người nào cũng giống nhau.

Vì thế Úc Lưu tiếp tục cưỡi ngựa
nhắm mắt dưỡng thần, Cổ Tiểu Ma tiếp tục chạy từng bước nhỏ đuổi theo ở
phía sau như một tiểu tức phụ (nàng dâu nhỏ) .

Tuy nói là chăm
sóc, nhưng Úc Lưu cũng không nói phải đi qua nơi nào, vì thế Cổ Tiểu Ma

cũng vui vẻ làm bộ như không biết, nửa sống nửa chết đi cả buổi tối,
cuối cùng cũng đến được một trấn tiếp theo, tuỳ tiện rửa mặt ở dòng sông bên thành, cho dù Cổ Tiểu Ma không biết bẩn là gì nhưng vẫn muốn lấy
lòng, tự mình lấy bát ra múc một bát nước sạch rồi mang tới trước mặt Úc Lưu, người kia không chút khách sáo liền thọc đôi tay thon dài vào.

Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, lòng tan nát, tuy rằng xem mĩ nam rửa mặt là một
chuyện vô cùng hạnh phúc, nhưng ai có thể giải thích giúp nàng một chút
không, bát này là dùng để uống nước đấy!

Úc Lưu lạnh lùng rửa mặt dưới cái nhìn nóng rực đầy khó hiểu kia, sau đó lại nhẹ nhàng trả bát
lại cho Cổ Tiểu Ma. Nàng nhịn cảm xúc muốn chém người đầy bụng kia
xuống, vô cùng biết tự kiềm chế mà cười với Úc Lưu một cái, sau đó đột
nhiên xoay người, lấy một con búp bê vải từ trong tay nải ra, kéo căng
cả người nó, sau đó lại kéo chân trái thắt chặt quanh cổ nó hai vòng.
Nếu không phải tự mình cảm nhận, trơ mắt nhìn người ta dùng cái bát mà
mình yêu quí nhất mà rửa tay, không ai có thể hiểu được loại cảm giác
này!

Sau một hồi chà đạp, Cổ Tiểu Ma nhanh chóng nhét con búp bê kia vào trong tay nải, lại vui vẻ đi theo.

Vừa đi qua con sông bên ngoài, mới vào cửa thành đã bị không khí náo nhiệt
phồn hoa ở nơi đây cảm hoá. Cổ Tiểu Ma có bạc, trái tim lại bắt đầu
không thể kiềm chế nổi với mỹ thực bên đường. Úc Lưu nhàn nhạt lườm nàng một cái: “Đi nhanh thôi.”

Cũng không biết vừa rồi là ai chậm rì, Cổ Tiểu Ma bĩu môi, ôm nửa con gà mua được bên đường, cuộn vào trong ngực rồi đi theo.

Úc Lưu liếc mắt nhìn, hắn còn tưởng nàng đang mất hứng mà kì kèo mè nheo ở phía sau, trên thực tế lại hết nhìn đông rồi tới nhìn tây, vài lúc còn
khụt khà khụt khịt mà ngửi, hệt như một chú chó đã lạc mất chủ. Đêm nào
cũng là như vậy, tuy trên mặt ngoài luôn có vẻ không hề để ý, nhưng nàng vẫn luôn lo lắng cho việc tìm người.

Ở trong hoạ nhìn nàng rất
nhiều ngày, dù sao cũng có chút hiểu biết. Úc Lưu nhíu mày, thật sự cũng không biết gặp phải nàng là đúng hay sai, hoặc là, hắn nên đổi một
người khác biết kiềm chế hơn đến giúp hắn khôi phục nguyên khí. Bởi vì,
cho dù Cổ Tiểu Ma đã vô cùng cố gắng kiềm chế, nhưng phiền toái lại
nhanh chóng tìm tới cửa.

Đúng vậy, thị trấn này vô cùng cổ quái.

An bình, yên tĩnh, vui vẻ hoà thuận. Một nơi thế ngoại đào nguyên như vậy, cũng bởi vì quá mức hoàn mỹ mà bắt đầu có chút khả nghi. Trên mặt mỗi
người đều có một nụ cười, lại giống như cố hết sức mà tạo nên, khiến cho người khác không thể cảm nhận được chút vui vẻ nào. Úc Lưu nhẹ nhàng
nhắm mắt lại, bị giam nghìn năm, lại không biết nhân giới sẽ có thêm
nhiều thú vui tươi mới thế này.

Tất nhiên Cổ Tiểu Ma ở phía sau
không thể nào nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ hít hít mũi, nàng cảm thấy
trấn này có chút kỳ quái, đã là những nơi tồn tại được hơn một năm, có
một hai con yêu quái cũng không kỳ quái là mấy, nhưng nơi đây lại không

hề có chút yêu khí nào. Nàng đang buồn bực, đột nhiên lại nhìn thấy một
bộ y phục trắng, bóng lưng cao ngất tuấn lãng, không phải Mạc Khinh Viễn thì là ai?

Bỗng chốc Cổ Tiểu Ma lại trở nên vô cùng kích động: “Đại sư huynh!”

Nhưng Mạc Khinh Viễn vẫn bước đi thong thả ở phía trước, hệt như không nghe
thấy gì. Cổ Tiểu Ma vội vàng chạy nhanh lên vài bước kéo lấy ống tay áo
trắng của nam tử kia: “Đại sư huynh!”

Nhưng Mạc Khinh Viễn vẫn đi về phía trước, cuối cùng Cổ Tiểu Ma cũng mất hết kiên nhẫn, đặt tay lên đầu vai hắn. Đột nhiên bạch y nam tử quay đầu lại, nhưng đó lại là một
gương mặt hư thối!

Cổ Tiểu Ma hét lên một tiếng, hoảng sợ lui về
phía sau vài bước, lại phát hiện dường như người đi đường xung quanh đều đã biến thành hủ thi (thi thể thối nát)! Một trấn nhỏ mới vừa rồi vẫn
còn bừng bừng sức sống bỗng chốc lại trở nên tiêu điều. Lại nhìn nửa con gà trong ngực, thế nhưng lại sinh giòi bọ ghê tởm.

Hay Úc Lưu đã sớm biết đây không phải là gà thật rồi? Đột nhiên nàng quay đầu lại,
phía sau chỉ còn lại ngựa của nàng, nam tử tuyệt sắc như tiên tử ngày đó đã biến mất.

Quá không có nghĩa khí!

Càng ngày càng nhiều hủ thi đi về phía nàng. Cổ Tiểu Ma giận đến mức muốn giơ chân, rơi vào
đường cùng chỉ đành nhắm chặt mắt, cố gắng không nhìn mấy gương mặt thối rữa này, rút bội kiếm bên hông ra rồi lướt qua một đường. Tuy hủ thi
rất nhiều nhưng dù sao cũng không có suy nghĩ, chỉ biết cào cắn loạn,
không thể đánh lại kiếm pháp tinh diệu của Cổ Tiểu Ma.

Ngựa bị
kinh hoảng, nhanh chân chạy như bay. Cổ Tiểu Ma lo cho bọc đồ trên lưng
ngựa, chém bớt vòng vây rồi đuổi theo. Đột nhiên lại cảm thấy có người
xé rách tay áo của bản thân, cũng không quay đầu nhìn kỹ, vung tay chém
một kiếm, tiếp tục chạy về phía trước.

“...Sư tỷ.”

Máu trong người Cổ Tiểu Ma trào lên trong chốc lát, lảo đảo suýt ngã.

Tác Oanh thiếu sinh khí đứng sau lưng nàng, từ vai trái đến vai phải đều nở đầy huyết hoa, nhìn thấy mà ghê người.

Đó chính là kiệt tác của Cổ Tiểu Ma.

“Tác Oanh Tác Oanh!” Chân Cổ Tiểu Ma mềm nhũn, kiếm cũng rơi trên mặt đất.
Dường như nàng đã phải dùng hết sức mình để lết sang, ôm lấy Tác Oanh,
dù thế nào cũng không dừng được dòng máu tươi đang trào ra ngoài.

“Sư tỷ... Tỷ tới cứu muội...” Tác Oanh cười yếu ớt, ánh mắt dần trở nên mờ mịt, cuối cùng cũng không sống nổi.

Linh hồn Cổ Tiểu Ma cũng bắt đầu run lên, miệng hơi mở ra, trong mắt khô

ráp, cho dù muốn khóc cũng không thể khóc được. Nàng không biết tại sao
Tác Oanh lại xuất hiện ở nơi này, trong đầu nàng chỉ còn lại cảm xúc đau lòng, sự tê tâm liệt phế khi tiểu sư muội này sắp chết.

Nàng giết Tác Oanh rồi.

Nàng đã tự tay giết tỷ muội thân như ruột thịt, cùng lớn lên từ nhỏ với mình,

Cổ Tiểu Ma sợ đến run người, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dần trở nên tái nhợt của Tác Oanh.

Nàng vươn tay vuốt ve kiều nhan đã không còn ấm áp của tiểu sư muội, lại
không ngờ thân thể trong ngực lại giật lên, Tác Oanh đã ngừng thở lại mở bừng mắt, nhìn chằm chằm vào Cổ Tiểu Ma.