Trường Dạ Vị Ương - Tô Dung

Chương 9-2

Chỗ Thiên nhân cư ngụ, có rất ít tiên giới. Nên chỉ có Lăng Phi quen biết Cố Trường Dạ, bởi vậy Lăng Phi mới có thể chơi trò hai mặt, đem Vị Ương đẩy vào tuyệt cảnh, bức bách Cố Trường Dạ vì cứu Vị Ương mà phải nghiêng trời lệch đất, cũng bởi vậy mới có thể sinh ra tràng tai họa ‘tinh phong huyết vũ’ kia.

Chính là trong đó mỗi người đều có sai. Lăng Phi thân là đầu sỏ gây nên tất nhiên sai, tiên giới chỉ nghe từ một phía – sai, Cố Trường Dạ vì tình mê mà đồ thán sinh linh – sai, Vị Ương lòng dạ đàn bà cũng sai luôn.  Nhưng ngồi đây luận ai sai ai đúng, không bằng nói hết thảy đều là mệnh định nhân quả, chạy trời không khỏi nắng.

Thiên nhân nhìn hắn thật sâu, “Phàm là nhân quả tuần hoàn, có quả tất có nhân. Ta vẫn ngộ không ra nhân quả giữa ngươi cùng A Nguyệt, mới vừa rồi được Phật Tổ khai nhãn, mới biết ngươi năm đó là cây dục linh ở tiên giới, sinh trưởng giữ lấy cây thảo dược. Khi A Nguyệt tới tìm ta, tất nhiên sẽ nói cùng ngươi, tích lũy tháng ngày, ngươi đối với hắn sinh ra tình ý. Trải qua trăm ngàn năm sau, tiểu hồ yêu muốn dựng dục, trộm quả dục linh, ngươi trợ giúp nó một tay, đồng thời đem tinh hồn của mình gửi vào trong quả dục linh, mượn này hóa ra hình thể. Cho nên ngươi là kết tinh giữa con người và hồ yêu, mới có cơ hội đặc biệt nhập tiên giới, bởi vì ngươi vốn là nước cho tiên giới. Về phần Lăng Phi được một giọt máu kia, nếu ta nhớ không lầm, đó là A Nguyệt bị vỏ cây của ngươi gây thương tích.”

Yêu – hận – khúc mắc trăm ngàn năm, chính là bắt đầu từ giọt máu kia.

“Ngươi đối với Lăng Phi không đành lòng, chính là xuất phát từ bảo hộ cây thảo dược trăm ngàn năm. Này nguyên không phải là việc sai, nhưng cảm tình lại là chuyện khác, không thể miễn cưỡng. Ngươi không giúp hắn cắt đứt triệt để hy vọng, lại cứ lần một lần hai làm hắn hy vọng, cho hắn có thời cơ làm bậy, làm hắn muốn đoạn cũng không thể đoạn, hãm sâu vào vũng bùn. Hắn có sai, nhưng ngươi cũng phải chịu một nửa trách nhiệm.”

Vị Ương nói không nên lời, “Đây là chuyện hài sao? Ta vốn là thụ linh của tiên giới, lại chuyển thế thành yêu, nhận hết mọi lạnh nhạt.” Vị Ương bật cười, khép lại hai mắt, “Này rốt cuộc tính là gì?”

“Tự làm bậy, không thể sống. Ngươi từng thề, chỉ cần ngươi có thể cùng A Nguyệt tu thành chính quả, chẳng sợ phải nhận hết mọi tra tấn khổ sở, ngươi đều cam tâm tình nguyện. Lời nói ra như đinh đóng cột, thần phật tứ phương tức khắc nhận biết. Cầu nguyện của ngươi đã như nguyện, đã là phúc khí, chẳng lẽ ngươi còn không thỏa mãn?”

Vị Ương chấn động, không nói gì.

Thiên nhân cũng không nói nữa, chỉ đợi hắn nghĩ thông suốt.

Hồi lâu sau, Vị Ương chậm rãi mở mắt ra, “Ta phải làm cái gì để cứu vãn suy tàn này?”

Thiên nhân thở dài, “Chuyện tới nay, cũng chỉ có thể lấy chiến ứng chiến.”

“Lăng Phi …. có phải cũng nhập ma?”

Hắn mỗi lần nói dối đều là muốn dẫn mình giết Trường Dạ.

Trường Dạ nhập ma, lấy việc giết chóc làm vui, cùng với sự tình huyết tinh nổi lên bốn phía, phong hỏa mấy ngày liền, trừ lần đó ra, Vị Ương không muốn lại tái diễn thêm lần nữa.

“Ta đoán thế, Tứ Phương Chi là kết giới của tiên giới, ma quân của Tu La Sa Hoa muốn phá giải cũng phải tốn một thời gian khá dài. Nếu không phải trong tiên giới có người tương trợ, không có khả năng trong mấy tháng ngắn ngủn, tứ phương bị vây thành.”


Vị Ương lắc đầu, “Trưởng lão, ta không lo cho Tu La Sa Hoa, chỉ lo cho Trường Dạ. Huynh ấy nhập Hồ Cấm, mất đi thiên tính, bất luận cho ta, hay là cho tiên giới đều là họa không phải phúc, có thể có biện pháp nào cứu huynh ấy?”

“A Nguyệt bản tính thuần âm, ma đạo cũng thuần âm, hai thứ hợp lại, như hổ thêm cánh, không người có thể địch. Kế hoạch hiện nay, chỉ có trong vòng bảy bảy bốn mươi chín ngày, khiến cho hắn uống vào một giọt nước tịnh tâm của Quan Âm.” Thiên nhân mở hai tay ra, hóa ra một bình ngọc trắng, “Lúc ngươi bị lệ quỷ cắn nuốt, A Nguyệt lấy máu ngưng tụ thành tinh nguyên cho ngươi, ngươi mới có thể hóa thành hình người, A Nguyệt chí âm cực băng, trên trời dưới đất chỉ có ngươi có tinh nguyên ngưng tụ từ máu của hắn mới có thể tiếp cận hắn. Hơn nữa, hàng tỉ năm qua, ngươi chính là tâm hồn của hắn, tình thâm ý trọng như thế, hi vọng có thể khơi dậy một tia thanh minh của hắn.”

Khi Vị Ương đưa tay lấy bình ngọc, Thiên nhân đột nhiên thu hồi.

Vị Ương nhíu mày, “Trưởng lão?”

“Đó là tình huống tốt nhất, còn tình huống xấu là – trong cơ thể ngươi có máu của A Nguyệt, bị A Nguyệt dẫn dắt, dẫn ra ma tính vạn năm trước trong người ngươi. Vì phòng ngừa ngươi nhập ma, ngươi nên uống vào viên tiên đan chí dương cực hỏa, nếu ngươi bị ma hóa, nó sẽ hóa thành chân hỏa đốt cháy ma tính trong người ngươi. Đương nhiên, ngươi cũng có thể vì hắn đánh mất tất cả, ‘cửu tử nhất sinh’* như thế, ngươi vẫn nguyện ý?” (* 9 đường chết, 1 đường sống.)

Vị Ương nhắm mắt, thở nhẹ ra một hơi, nhếch môi cười nhẹ.

“Nhân quả luân hồi, ai có thể tránh được? Trường Dạ nhập ma, ta làm sao có thể ngó lơ. Còn nữa, ta sẽ không trơ mắt nhìn huynh ấy vì nhập ma mà chịu khổ, lại rơi vào kết cục bị trời phạt. Ta đã bỏ qua huynh ấy một lần, lần này, ta sống huynh ấy sống, ta chết cũng tuyệt không để huynh ấy sống một mình trên thế gian.”

—-

Lăng Phi đứng ở ngoài điện Phượng Hoàng, thủ hộ lửa Phượng Hoàng Thiên là thần tướng Chu Hoàng đang ở phía Tây cùng Ma tộc đánh nhau, đây là thời cơ tốt để đánh cắp lửa Phượng Hoàng Thiên.

Lấy lửa Phượng Hoàng Thiên thiêu hủy Cửu Trọng Thiên, chính là đánh bại Tiên giới. Như thế, Tiên tộc chỉ như vật trong tay, cướp lấy chẳng tốn chút công sức nào.

Lăng Phi nhìn điện Phương Hoàng, thần sắc phức tạp, anh ta đứng ở đây đã hơn 5 phút, lại chậm chạp chưa bước vào trong điện.

Anh ta cắn răng nắm chặt tay, trong lòng biết nếu cứ tiếp tục dây dưa, thì Tiên binh mà Trưởng lão phái tới giám thị anh ta, bị anh ta thi pháp đánh ngất sẽ tỉnh lại, thân phận của anh ta nhất định sẽ bị bại lộ, chuyện hủy thiên diệt địa sẽ không thể hoàn thành.

Tựa như các anh hùng hảo hán ở thế gian có câu danh ngôn: Quan bức dân phản, dân không thể không phản.

Ông trời đối đãi như thế, trêu người như thế, anh ta chí ít cũng phải phản kháng đánh trả lại một ít thì mới cam lòng.

Ánh mắt Lăng Phi thoáng chốc hung ác, các ngươi muốn trách thì trách Vị Ương đi.

Sau khi quyết tâm vững chắc, anh ta liền bước vào thần điện, vừa giương mắt lên, liền cảm thấy khiếp sợ trừng lớn hai mắt, cả người cứng ngắc, một chân còn ở ngoài điện, tiến thoái lưỡng nan.

Ở giữa thần điện bày một bàn đầy thức ăn cùng rượu, một nam tử mặc áo dài màu xanh lục đang châm rượu, thoải mái tự nhiên, phong nhã tiêu sái.

Người đó đứng dậy, đem một trong hai chén rượu đặt lên phía bàn đối diện, quay đầu lại nhìn Lăng Phi nhẹ nhàng cười.

“Ngươi đã đến rồi.”


Lăng Phi cứng ngắc tiến vào trong điện, “Ngươi đang đợi ta?”

Vị Ương cười yếu ớt, “Đúng.”

“Ngươi làm sao biết ta muốn đánh cắp lửa Phượng Hoàng Thiên?”

“Đây là phương pháp nhanh nhất, nếu phải chiến tranh tất nhiên sẽ có giết chóc, vì giảm bớt hi sinh, hiển nhiên phải dùng thủ đoạn. Theo như binh thư của thế gian – ‘cầm tặc tiên cầm vương’*, chỉ cần chủ tướng chết, không chiến mà thắng. Lửa Phượng Hoàng Thiên có thể đốt cháy Tiên tộc, tựa như lửa bình thường có thể đốt cháy người, thiêu hủy Tiên cảnh, đốt phá kết giới, ngay cả sẽ hi sinh vài tên Tiên nhân, nhưng lại có thể tránh được một cuộc chiến đầy thương tổn tử vong.” (* – bắt vua trước khi bắt quân.)

Lăng Phi nhắm mắt ngưng thần, quanh thân phát ra hào quang đỏ ánh đen, từng đợt từng đợt tà khí nhè nhẹ lan tỏa làm cho lửa Thiên ở phía trong thần điện bùng cháy lên đến ba thước.

Đợi hào quang tan đi, Lăng Phi một thân trang phục chiến đấu, tay cầm thần kích.

“Xem ra hôm nay tránh không được một trận chiến.”

Vị Ương thản nhiên nói, “ Hôm nay, ta đến đây không phải để bảo vệ lửa Thiên, mà là muốn gặp ngươi.”

Lăng Phi nhếch môi châm biếm, “Chính là muốn tới cùng ta ngâm thi đối ẩm, uống rượu mua vui?”

“Có gì không thể.”

“Vậy xin thứ cho ta không thể phụng bồi.” Lăng Phi cầm thần kích chỉa thẳng vào hắn, “Vị Ương, ngươi để ta đem lửa Phượng Hoàng Thiên đi, ta có thể không giết ngươi.”

Ánh mắt Vị Ương lạnh nhạt, không sợ không ngại, “Lăng Phi, Tiên giới bị phá hủy, ngươi sẽ được gì?”

Lăng Phi khinh thường, không thèm liếc mắt nhìn hắn lấy một cái, cứ thẳng bước tiến vào trong nội điện, “Nguyên lai ngươi đến đây để giáo huấn ta?”

“Tiên giới bị phá hủy, ngươi có năng lực có được tình yêu của huynh ấy sao?”

Lăng Phi nắm chặt thần kích, móng tay đâm sâu vào thịt, “Ta đã không còn nghĩ đến tình yêu của huynh ấy.”

“Vậy ngươi nghĩ cái gì?”

“Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành.” Anh ta không chiếm được, người khác cũng đừng mơ tưởng có được. Không có đạo lý chỉ có mình anh ta hãm sâu trong địa ngục chịu khổ, bọn họ lại có thể hạnh phúc như nguyện.

Vị Ương nhìn Lăng Phi, khi khoảng cách chỉ còn một bước chân, thân hình hắn chợt lóe, chắn ở trước mặt anh ta.

“Tránh ra.”

Vị Ương nhìn lợi khí bén nhọn đang chỉ thẳng mình, ngón tay đặt lên mũi nhọn của thần kích, nhẹ nhàng hất ra, “Lăng Phi, trăm ngàn năm giao tình, ngay cả cơ hội nói mấy câu cũng không thể cho ta? Qua hôm nay, chúng ta chính là địch, gặp mặt là đao kiếm chém thẳng, nếu muốn nói chuyện đã là không thể.”


Lăng Phi thu hồi binh khí, “Ta và ngươi chẳng có gì để nói.”

Nháy mắt, hàn quang chợt lóe, thần kích phá không mà đi, Vị Ương nhảy lui sau vài bước, như đã dựa đoán được anh ta sẽ công kích, thong dong né tránh.

“Tránh ra.”

Hai mắt Lăng Phi đen đặt – ‘thần chắn sát thần, phật chắn thí phật.”

Anh ta vô cùng chấp niệm, đằng đằng sát khí hướng lửa Phượng Hoàng Thiên bay tới.

Vị Ương thở dài, hai tay chấp trước ngực, biến hóa thủ thế, miệng thì lẩm nhẩm thần chú, thoáng chốc hiện ra một cái lưới phát sáng ánh ngân, từ trên cao hướng xuống đánh về phía Lăng Phi.

Ánh ngân lóng lánh, Lăng Phi ngẩng đầu vừa thấy, bất ngờ không kịp lui về khu vực phòng thủ, kêu lên sợ hãi, “Trấn Tiên Võng!” (võng = lưới)

Đồng thời, Trấn Tiên Võng đột nhiên thu hẹp lại, chỉ thấy một mảnh ánh sáng trắng, một tiếng gầm nhẹ đau đớn phát ra.

Tái trong nháy mắt, Lăng Phi đã bị bắt nhốt trong Trấn Tiên Võng.

Lăng Phi điên cuồng la hét, không ngừng giãy dụa, nhưng càng giãy dụa, Trấn Tiên Võng lại càng thu chặt hơn, xiết chặt vào làn da làm cho cả người đau nhức tựa như bị đao cắt từng mảnh. Anh ta vừa động chân khí, chân khí lập tức bị Trấn Tiên Võng hấp thụ, hoàn toàn vô kế khả thi.

Chỉ trong giây lát, anh ta đã hao hết nguyên khí, tựa như cá mắc lưới, cách nước quá lâu, giãy dụa suy yếu cùng không ngừng thở dốc.

Vị Ương đến gần anh ta.

Lăng Phi vừa thấy thấp thoáng bóng xanh kia, tinh thần lập tức tỉnh táo, hai mắt cừu hận nhìn thẳng về phía hắn, ở trước mặt hắn, anh ta tuyệt không thất bại.

“Lăng Phi, vì sao Trường Dạ lại nhập Hồ Cấm?”

Lăng phi hừ lạnh.

“Là ngươi lừa huynh ấy nhập Hồ Cấm, đúng không?”

Lăng Phi chỉ trừng mắt nhìn hắn, vẫn im lặng không trả lời.

“Ngươi nếu yêu huynh ấy, vì sao lại nhẫn tâm làm cho huynh ấy nhập ma, tạo sát nghiệt, chẳng lẽ ngươi không biết huynh ấy sẽ bị trời phạt? Ngươi nhẫn tâm để cho huynh ấy chịu khổ cực do trời phạt sao?”

Lăng Phi cúi ánh mắt xuống, “Ngươi muốn biết vì sao?”


“Đúng.”

Lăng Phi đột nhiên cười to điên cuồng, “Ha ha ha, từ xưa chữ ‘tình’ đã gây biết bao đau khổ, một đám phàm phu tục tử vì tình yêu mà điên cuồng, còn như chúng ta, như thế nào là xuất trần thoát tục? Như thế nào là thành tiên? Phàm nhân nói làm người quá khổ, ta nói làm tiên quá khó. Vị Ương, ngươi nói cho ta biết, trên đời này còn có cái gì khoái hoạt?”

Vi Uơng đau xót, bước lại gần, đưa tay lau đi nước mắt của anh ta.

“Làm người khổ nhưng chỉ ngắn ngủi vài chục năm, ta lại thống khổ hơn trăm ngàn năm, rốt cuộc ta còn phải chịu loại tra tấn này bao lâu nữa?” Anh ta cười không ngừng, cười đến cơ hồ không thở nổi, “Ha ha ha – khụ khụ ….” Anh ta ho lại cười, cười lại ho, “Huynh ấy vì sao nhập Hồ Cấm, là vì ta lừa huynh ấy ngươi đang ở bên trong, huynh ấy liền kiên quyết dứt khoát nhảy vào hồ.” Anh ta vừa động, Trấn Tiên Võng lại thu hẹp hơn chút, nhưng anh ta tựa hồ không còn cảm giác đau đớn, càng cười điên cuồng hơn, “Huynh ấy cũng không thèm liếc nhìn ta lấy một cái, liền nhảy vào hồ, Vị Ương, rốt cuộc ngươi đã làm cái gì mà có thể làm cho huynh ấy say mê điên đảo vì ngươi đến như vậy? Rốt cuộc đến khi nào thì huynh ấy nhìn ta chính là đang nhìn ta, mà không phải bởi vì ngươi mới bố thí cho ta một, hai ánh mắt kia?”

Vị Ương nghe vậy, nắm chặt bàn tay, bàn tay đầy nước mắt ấm nóng như muốn làm bỏng một tầng da của hắn.

Lăng Phi càng về sau càng không thể cười ra tiếng, chỉ có thể ho khan kịch liệt, “Ngươi nói ta vì sao muốn huynh ấy nhập Hồ Cấm? Nếu huynh ấy không nhập Hồ Cấm, thì huynh ấy – sao có thể đánh mất tâm hồn? Sao có thể giết ngươi? Sao có thể đau triệt nội tâm? Sao có thể hận ta? Sao có thể đem ta ghi tạc sâu đậm trong lòng? Cho dù ta chỉ là cừu địch hại huynh ấy tự tay giết người huynh ấy yêu.”

Lăng Phi ho kịch liệt, nhưng đôi môi vẫn nhếch lên cao, rất vui sướng, dục niệm trăm ngàn năm qua làm cho anh ta điên cuồng, hôm nay có thể sắp thành hiện thực, loại tư vị này thật sự rất khoái hoạt, thật sự rất khoái hoạt.

Anh ta thì khoái hoạt, còn Vị Ương thì đau lòng.

Hàng lông mi hắn run rẩy, bàn tay lại cường ngạnh chế trụ hàm dưới của anh ta, mở lớn miệng anh ta ra, bàn tay phải mở ra, hóa ra một bình ngọc trắng.

Hắn cắn mở nắp bình, đem bình nước tịnh tâm duy nhất đổ vào trong miệng Lăng Phi.

Lăng Phi nuốt xuống, còn chưa kịp phản ứng, đan điền Tinh Nguyên đã sinh ra một cỗ nóng rực, tựa như lửa đốt, tựa như nham thạch nóng chảy, đốt cháy tâm thần anh ta, làm anh ta hét to đau đớn, không ngừng giãy dụa quay cuồng.

“A —”

Thiên nhân cùng Tiên binh giám thị Lăng Phi đuổi tới, vừa vào đã nhìn thấy tình cảnh như thế.

“Ngươi cho hắn uống gì vậy?”

“Nước tịnh tâm.”

Khuôn mặt Thiên nhân chưa bao giờ có biểu tình gì lại hiện lên ngạc nhiên, “Ngươi cho hắn uống nước tịnh tâm? Ngươi cũng biết nước tịnh tâm có thể hóa giải Hồ Cấm chỉ có một lọ duy nhất, sao ngươi có thể làm bậy như thế? Uổng công ta còn tin tưởng ngươi.”

Vị Ương thản nhiên nhìn về phía gã, “Ta phải cứu Lăng Phi, đây là ta nợ hắn. Còn về phần Trường Dạ, ta đều có phương pháp.”

Thiên nhân giận tái mặt, “Ngươi có phương pháp gì?”

“Xin ngài cho Vị Ương mượn Nhật Hoa kiếm.”


Thiên nhân ngẩn ra, “Nhật Hoa kiếm?”

“Đúng.”

Vị Ương nhìn phía ngoài điện, ánh mắt yên tĩnh bình thản, vẻ mặt lạnh nhạt.

Trường Dạ, bất luận nhân quả kiếp trước hay kiếp này, Vị Ương đều nguyện ước trả lại huynh một mảnh thâm tình.

—- end ch.9 —-