Huynh chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình thất thủ vô sách, huynh chính là không muốn quản cũng lười quản, hết thảy vạn vật trên đời này mặc dù cùng một nhịp thở với huynh, nhưng huynh không quan tâm và cũng không đem hết thảy này để vào mắt.
Trên trời dưới đất huynh qua lại tự nhiên, tiêu sái không ai kềm chế được, chưa từng vì ai mà dừng lại.
Tên ngốc đệ ngày ngày miệng cười đến tận mang tai nhưng trong mắt lại tràn đầy bi thương, huynh chưa thấy qua ai là cười khổ cả ngày, chưa từng có nụ cười thiệt tình.
Bởi vì tò mò mà dừng lại, bởi vì tâm động mà ở lại lâu dài.
Thật vất vả đệ ở trong lòng huynh từng chút từng chút dỡ xuống phòng bị, thật vất vả nụ cười của đệ trở nên thiệt tình trở nên thoải mái, thật vất vả ngu ngốc này học được khóc là thế nào, cách thức của ngu ngốc bảo hộ chính mình cũng rất ngu ngốc thì lấy cái gì để đi thương tổn người khác?
Đệ nghĩ chỉ cần rời khỏi huynh thì rắc rối của bọn mình sẽ không còn nữa sao?
Sai lầm rồi.
Hai tay Cố Trường Dạ nắm chặt đến nổi trên mặt tuyết hiện lên từng đóa hoa máu, bên môi hiện lên một nụ cười kỳ dị.
Anh nhẹ nhàng buông tay, chung quanh lấy anh làm trung tâm mà nổi lên một trận gió xoáy, sợi tóc của anh từng chút từng chút thay đổi màu sắc, đảo mắt thành màu trắng như tuyết; Giữa trán của anh hiện lên một nút ruồi màu đỏ, mặt mày anh từ lạnh chuyển sang hàn (buốt giá); Quần áo của anh biến ảo nhè nhẹ từng đợt từng đợt, áo quần cũ như đóa hoa tàn rụng xuống, đảo mắt một thân áo trắng hơn tuyết, phong lưu không tỳ vết, quanh thân lưu chuyển ánh tím thản nhiên.
“Ngu ngốc, huynh nói rồi – phải có người trả giá đại giới, nếu không huynh sao có thể cam tâm.”
Cổ tay anh vừa chuyển, lòng bàn tay hướng về phía trước, đối với chân trời Minh Nguyệt nhẹ nhàng thổi một hơi.
Trong nháy mắt, Minh Nguyệt tựa như bị trúng độc, từ hướng chân trời từng tấc từng tấc nhiễm thượng một tầng màu tím, tựa như tâm của anh, bị ăn mòn từng chút từng chút.
“Cái ngươi muốn cái gì, ta liền cấp cho cái đó.”
Anh cất chân bước lên tựa như đi trên bậc thang vô hình, từng bước một hướng lên trên, quanh người anh gió xoáy gào thét, trong vòng vạn dặm lôi điện nổ ra không ngừng, mà bên trong nơi anh đứng lại như gió mùa xuân tháng ba, tay áo bay bay, thản nhiên tự đắc.
Khi bóng đêm gần như bao trùm tất cả, anh cũng đã đứng trên đám mây.
Anh an bình đứng ở đó, nhếch môi cười tà mị, anh nhắm mắt lại hưởng thụ sắc mặt khiếp hãi của những người đó, ở khóe mắt nhắm lại của anh rơi xuống một giọt lệ.
Anh đưa tay đặt lên ngực trái, nhẹ nhàng ấn ấn, rồi từ từ bấu chặt lại, thấp giọng lẩm bẩm, “Đau lòng nha ….”
Ngu ngốc kia không biết thế nào rồi? Bị khổ sở bảy ngày bảy đêm như thế mà còn chưa muốn trở lại bên người huynh sao?
Hay là không thể về?
Vị Ương, huynh tới tìm đệ đây.
…….
Lăng Phi nhìn Cố Trường Dạ phát cuồng, quanh thân phát ra một tầng màu tím sáng rực, ánh sáng chói rọi làm anh ta phải nhắm mắt lại, chỉ nghe thấy một tràng tiếng rống cực kỳ thê lương.
Đợi ánh sáng dần dần tán đi, đến khi Lăng Phi có thể mở mắt ra được liền nhìn thấy nam nhân ở trong phòng đang từ từ nhắm mắt lại, nổi lên giữa không trung, chung quanh phát ra ánh sáng tím thản nhiên, anh ta suy sụp xụi lơ, bàn tay không tự giác vuốt vuốt miếng Linh Ngọc ở trong túi tiền.
Đây là anh ta trộm được khi Cố Trường Dạ không chú ý, anh ta nghĩ rằng anh đang bị phong ấn, chỉ cần không có Linh Ngọc thì không thể tự mình cởi bỏ được phong ấn.
Ít nhất trăm ngàn năm qua là như thế.
Là vì Vị Ương sao?
“Ngươi đã đến rồi.”
Khóe môi Lăng Phi run run, ánh mắt vừa mong chờ vừa tuyệt vọng, sợ hãi gọi: “Trọng, Trọng Hoa?”
Cầu xin trời cao, vẫn là Phó Trọng Hoa được không? Vẫn là Phó Trọng Hoa luôn ỷ lại mình, coi trọng mình, sẽ cưng chiều mình, thương yêu mình, để cho mình có thể tiếp tục mơ giấc mơ đẹp, không cần phải tàn nhẫn đoạt đi Phó Trọng Hoa đối với mình vô cùng ôn nhu, như thế sẽ đem mình bức điên mất.
Vị Ương đi rồi, bọn họ vĩnh viễn sẽ không thể gặp lại, đem Phó Trọng Hoa lưu lại, để mình có thể cùng anh chung sống với nhau, không có tình yêu cũng không sao, nếu ngay cả một thỉnh cầu nho nhỏ này cũng không thể như nguyện, mình nhất định sẽ điên mất!
Cố Trường Dạ khinh thường nhướng mi, thấp giọng cười khẽ, “Tiểu Lăng Phi.”
Lăng Phi chấn động, nghe một tiếng gọi nhẹ biếng nhác đó, Lăng Phi liền suy sụp vai, lẩm bẩm nói: “Ngươi không phải ….”
“Phó Trọng Hoa chính là hóa thân kiếp phàm trần của ta, nay thời điểm đã đến, đã không cần dùng nữa. Nhưng thật ra ngươi hẳn nên vì ta cao hứng, sao lại có vẻ mặt cầu xin như thế?”
Anh ta chua sót giật nhẹ khóe miệng, mộng vỡ thì sao có thể cao hứng?
Đôi mắt Cố Trường Dạ lạnh lùng sắc bén lại vô tình quét qua Lăng Phi đang thất hồn lạc phách liếc mắt một cái, rồi nhìn chung quanh mình, nói: “Vị Ương đi nơi nào?”
“Ngươi nhớ ra rồi, toàn bộ, đúng không?” Anh ta nói năng có chút lộn xộn, chẳng lẽ nhất định sắp thành lại bại?
“Toàn bộ?” Cố Trường Dạ ngừng một chút, “Ừ, mau dẫn ta đi Đình La Sơn, Vị Ương đang đợi ta.”
Lăng Phi nghe vậy liền sửng sốt, tâm tư xoay chuyển, thử mở miệng, “Nguyệt ca ca, chẳng lẽ huynh đã quên mất chuyện vừa xảy ra?”
“Vừa nãy? Vừa nãy đã phát sinh chuyện gì?”
Lăng Phi cắn môi, khuôn mặt tái nhợt không còn giọt máu, không nói.
Cố Trường Dạ túm chặt áo anh ta, “Nói.”
Lăng Phi giương mắt chống lại đôi mắt băng hàn khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, nháy mắt đó tựa như bị vạn tiễn xuyên tâm, anh ta chớp mắt, chảy xuống hai hàng nước mắt.
“Nói mau.” Cố Trường Dạ thấy anh ta rơi lệ, thân thể liền cứng ngắt, nỗi sợ hãi bất an ở ngàn năm trước như thủy triều lập tức dâng cao mấy ngàn mét, trong nháy mắt như muốn nuốt chửng cả người.
Lăng Phi nắm chặt hai tay, ánh mắt nhìn chằm chằm ngực Cố Trường Dạ, “Sứ giả tiên giới thừa dịp huynh không có nhà đã tới đây tìm hắn, làm cho Vị Ương khôi phục kí ức, hơn nữa muốn hắn chiến đấu với Ma quân. Vừa nãy huynh mới biết được, liền đem sử giả tiên giới đả thương, sau đó bị Vị Ương làm trọng thương. Sau nữa Vị Ương cùng sứ giả rời đi, huynh tự hành giải trừ phong ấn nguyên thần.”
Cố Trường Dạ buông tay, lời Lăng Phi nói không hiểu sao anh lại thấy bán tín bán nghi, nhưng nhắm mắt hồi tưởng chỉ cảm thấy kí ức bay loạn xẹt qua, chỉ có đau lòng là khó có thể bỏ qua.
Anh biết mình đã quên chuyện gì đó rất quan trọng, nhưng tại thời khắc đột ngột này lại nghĩ không ra.
Lăng Phi không cho anh có thời gian suy nghĩ, nắm lấy tay anh, “Nguyệt ca ca, huynh nhìn đi, tờ giấy huynh nắm trong tay là Vị Ương đưa cho huynh.”
Cố Trường Dạ mở tay ra, quả nhiên thấy tờ giấy bị vò nát, anh đem tờ giấy vuốt thẳng, ‘Nhân Duyên Đã Tận’. Cố Trường Dạ cắn răng, nắm chặt tay, “Vị, Ương!”
“Nguyệt ca ca, chúng ta mau tới Ma giới cứu hắn đi, nếu còn trì hoãn, đệ sợ Vị Ương sẽ …” Lăng Phi ngừng lại, tựa như khó nói nên lời.
“Đi.”
Lăng Phi nhìn Cố Trường Dạ trước mắt biến mất trong nháy mắt, khuôn mặt vẫn dính đầy nước mắt mà tựa như phủ lên một lớp sương, nhìn chẳng phân biệt được rõ ràng.
Anh ta thì thào chú ngữ, bước chân một cái cũng biến mất không thấy.
Là các ngươi bức ta phải đi bước này.
—
[Ma Giới – Hồ Cấm]
Vừa vào Ma giới, Cố Trường Dạ thấy ma tộc đang xé rách sinh linh để ăn, đầy trời tanh hôi, tiếng kêu than dậy khắp trời đất, anh tùy tay túm lấy một gã ma linh.
“Tu La Sa Hoa ở nơi nào?”
Trên người ma linh dính đầy chất lỏng tanh hôi, “Ngươi là nhân loại?”
Bàn tay đầy móng vuốt sắc nhọn của gã giữ chặt tay Cố Trường Dạ, “Ta không biết Vương ở đâu, nhưng đối phó với nhân loại nho nhỏ như ngươi chỉ cần ta là đủ rồi. Ha ha ha —”
Hắn phát ra tiếng cười bén nhọn chói tai, những đám ma linh gần đó hướng bên này nhìn qua, hứng thú xem trò khôi hài chuẩn bị diễn ra.
Tay trái Cố Trường Dạ đưa lên, một thanh kiếm khí tỏa ánh tím hiện lên trong tay. Cổ tay anh vừa chuyển, bảo kiếm mang ánh tím vừa đảo qua, tiếng cười chói tai đột ngột gián đoạn.
Tầm mắt của những đám ma linh kia chỉ thấy đồng bạn bị chém eo, sau đó từ chỗ đứt của thắt lưng bừng lên một ngọn lửa màu đen ánh tím. Lại trong nháy mắt, một tràng tiếng khóc thét đau đớn bén nhọn đập vào trong tai bọn chúng.
Nửa người trên cùng nửa người dưới của ma linh kia không ngừng vặn vẹo giãy dụa, cho đến khi biến mất không còn gì thì tiếng kêu mới im bặt.
Ma linh bị chém eo chỉ có linh thể bị chia lìa, cảm giác vẫn tồn tại, cho nên vẫn cảm giác được cái đau của chém éo, cái khổ của lửa đốt, không một may mắn thoát khỏi.
Đối phó ma linh hạ đẳng, kiếm khí Nguyệt Âm quá dư dả.
Cố Trường Dạ tính thu hồi kiếm khí, nhưng đột nhiên có tiếng gào to cùng tiếng bước chân ‘rầm rầm’ làm cho anh phải đánh mất ý niệm đó.
Mắt thấy đồng bạn chết thảm, các ma linh nảy lên sát ý hướng Cố Trường Dạ đi đến, nhân loại hạ đẳng cự nhiên có thể giết chết ma tộc bọn hắn, vô cùng sỉ nhục.
Thoáng chốc, âm phong nổi lên, quỷ khốc thần hào. (ma khóc thần gào)
Đám ma linh vây thành một vòng tròn, đem Cố Trường Dạ vây ở giữa, đang muốn động thủ hết sức, thì Lăng Phi từ trên trời giáng xuống nắm lấy tay Cố Trường Dạ, “Đi.”
Cố Trường Dạ nắm lại tay anh ta, “Hướng nào?”
Lực đạo của anh làm cho Lăng Phi chớp mắt trở nên thất thần, tiếng nói ra khỏi miệng có chút ách, “Đông Nam.”
Cố Trường Dạ hướng phía Đông Nam bay đi, tâm như lửa đốt, thân ảnh bay nhanh như tia chớp, lý trí mỏng manh theo chướng khí ma tinh càng ngày càng đậm mà từng chút từng chút biến mất.
Linh thể Vị Ương khẳng định không chịu nổi ma chướng như thế, ma khí ăn mòn so với lăng trì còn đau đớn hơn.
Muốn ngăn chặn ma chướng này chỉ có nhập Hồ Cấm Ma tộc.
Hồ Cấm Ma tộc sẽ xóa đi bản tính nguyên linh, quên mất chuyện cũ trước kia, bị tà linh oán niệm tụ hội từ hàng tỉ năm xâm nhập vào máu thịt khơi dậy sát ý, giây lát thành ma.
Năm đó, Vị Ương vô ý nhập lầm Hồ Cấm, cho nên mới mất đi thiên tính, khiến cho đầy người huyết chiến. Sau nhờ sư phụ lay tỉnh một chút thiên tính trong người hắn, hơn nữa nhờ vào nước tịnh tâm của Quan Âm cùng ngâm mình trong Thiên trì tiên giới qua ngàn năm, hắn mới xóa đi được một thân ma khí.
Mà khi đó anh vì Vị Ương huyết tẩy tam giới, là ở sau khi đánh bại Tu La Sa Hoa, ngâm mình trong Hồ Cấm ba ngày đêm, lấy một thân ma khí dễ dàng hiệu lệnh cho quần thể ma giới.
Lúc ấy anh có thể nhanh chóng nhớ ra Vị Ương là do không chỉ vì tình căn đâm sâu vào tâm hồn, mà bởi vì tà khí của Hồ Cấm vẫn chưa ăn mòn bản tính nguyên thần. Nếu không, cho dù là anh muốn hóa giải oán khí thị huyết hàng tỉ năm này cũng phải tiêu tốn một đoạn thời gian.
Hồ này ở khi trời đất mới bắt đầu, nguyên là một giai cảnh, anh đã từng tới đây mấy lần. Chẳng qua Đế Vương của nhân loại giết hại mấy ngàn nam nữ lấy máu cầu trường sinh bất lão nên đã tạo nên trùng thiên oán khí (hàng ngàn oán khí), làm cho trong hồ phủ đầy chấp oán, sâu đậm đến không thể phá, trải qua hàng tỉ năm, ngay cả Phật cũng khó độ.
Từ trường cường đại như thế, ngay cả chính Ma tộc cũng khó chỗng đỡ, nên đã viết một chữ: [Cấm]
“Rốt cuộc ở nơi nào của Đông Nam?”
“Hồ Cấm.”
Cố Trường Dạ rùng mình, “Hồ Cấm?”
“Vị Ương đánh thua Ma quân của Tu La Sa Hoa, bị ép tiến vào Hồ Cấm.”
Cố Trường Dạ như bị ‘tình thiên phích lịch’ (sấm sét giữa trời quang), ý niệm nhoáng lên một cái cơ hồ muốn hiện lên mặt. Anh nỗ lực duy trì tâm niệm, thi triển pháp lực, trong nháy mắt anh cùng Lăng Phi đã đến bên cạnh Hồ Cấm.
Cố Trường Dạ buông tay Lăng Phi ra, nhìn phía mặt hồ đang dạy sóng mãnh liệt như nồi nước đang sôi trào, âm hồn sinh tiền khổ sở – luân hồi kêu thảm thiết, tà linh thấp giọng cười âm hiểm, hơn nữa oán linh không cam lòng, đầy sân si là hoàn toàn không có hình hài chỉ là một cái lưới thật lớn nuốt hồn nhiếp phách.
Lăng Phi chống đỡ hết nổi, lui về sau một bước.
Cố Trường Dạ quay lại, khép hai ngón tay lại hướng mi gian của anh điểm một cái, một chút khí màu đen theo ngón tay bay ra ngoài, Lăng Phi biết đó là các linh hồn mang đầy oán niệm khiến người hít thở không thông ở quanh hồ theo khí màu đen tiêu tán mà đi lên linh đài thanh minh.
“Ngươi xác định Vị Ương thực sự nhập Hồ Cấm?”
Lăng Phi ai oán nhìn anh, “Đúng vậy, hiện tai thiên giới rất ồn ào huyên náo, huynh có thể đi chứng thực trước.”
Cố Trường Dạ khoanh tay mím môi, “Trưởng lão của các ngươi đang ở đâu?”
“Bế quan tu luyện.”
Cố Trường Dạ hơi tức giận, “Lại đang bế quan?” Anh dừng một chút, “Ngươi mau quay về tiên giới, dùng Nguyệt Âm đánh về phía kết giới của lão, dùng nó sẽ không gây tổn thương cho lão, nhưng đủ để đánh thức lão. Kêu lão mau chóng chuẩn bị nước thánh Thiên trì cùng đi cầu một giọt nước tịnh tâm của Bồ Tát, cần phải ở trong vòng bảy bảy bốn chín ngày khi ta và Vị Ương ra khỏi hồ nghĩ cách để hai ta uống vào. Hiểu chưa?”
“Làm thế liệu có thể phá được oán khí của Hồ Cấm?”
“Có tạo nên tất có phá. Oán niệm tụ thành của hồ này dùng nước tịnh tâm của Bồ Tát là lấy vô tận từ bi để hóa giải đi oán khí, sau đó đưa Vị Ương vào Thiên trì để hóa giải ma tính, cố lấy nước thánh của Thiên trì ngưng kết một chút thanh minh của đệ ấy.”
“Vậy nước thánh Thiên trì đối với huynh có hiệu nghiệm không?”
“Ta chỉ cần một giọt tịnh tâm của Bồ Tát là được, nhanh đi.”
Lăng Phi giữ chặt tay anh, “Nguyệt ca ca, nếu Lăng Phi nhập hồ, huynh có nguyện ý vì đệ mà hy sinh như vậy không?”
Cố Trường Dạ hất tay anh ta ra, thả người nhập hồ.
“Nguyệt ca ca —” Lăng Phi ngã ngồi trên mặt đất, mười ngón tay anh ta bấu chặt xuống đất làm cho trên đất đen dính vết máu.
“Ngươi ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm cho ta.” Lăng Phi bởi vì dùng sức quá độ mà các đầu ngón tay bị đất đen bóc ra từng chút từng chút da thịt, “Vậy đừng trách ta vô tình. Trăm ngàn năm qua, ngươi đối với ta vô tâm vô tình, trong lòng chỉ có mỗi Vị Ương. Ngàn năm trước ngươi cam nguyện vì hắn mà đánh đổ tất cả, vậy ngàn năm sau ta muốn ngươi tự tay giết hắn.”
Hai mắt anh ta vô thần, bên môi là nụ cười âm lãnh, “Thân ngươi là không già không chết, ta xem hắn có được năng lực này giống ngươi hay không? Ngươi đã không muốn yêu ta, vậy ta đành để ngươi hận ta, miễn sao trong đáy mắt ngươi phải có hình bóng ta.”
“Người ta nói tiên vốn vô tình, ta nói chính là mất đi thiên tính. Ngươi nhập ma cũng tốt, quên hết mọi chuyện không phải sẽ thư thái hơn nhiều.” Một gã nam tử mặc áo dài đen bước ra từ không khí, trên áo thêu viền vàng tạo thành hoa văn một con rồng đen.
“Tu La Sa Hoa, ngươi phải nhớ kỹ khế ước. Ta muốn Nguyệt ca ca tự tay giết chết Vị Ương, nếu vi ước ngươi sẽ bị thiên lôi đánh tan hình.”
Tu La Sa Hoa cười nhẹ, “Ngươi cũng mau đi lấy nước tịnh tâm của Quân Âm đi, ngươi muốn hắn khắc cốt minh tâm, đau triệt nội tâm thì cũng phải để hắn nhớ tới hắn có bao nhiêu yêu,” gã cố ý ngừng một chút, “Vị Ương mới được.”
Cả người Lăng Phi cứng đờ, Tu La Sa Hoa thuận miệng niệm ra một đoạn chú ngữ tiễn bước Lăng Phi.
Trong nháy mắt, ven hồ Hồ Cấm chỉ còn mình gã.
“Vị Ương, chúng ta cũng đã lâu không thấy nhau, bất quá chúng ta sẽ rất nhanh gặp lại.”
—-
Tiên giới.
Lăng Phi cầm Nguyệt Âm đánh về phía kết giới do trưởng lão giăng ra.
Chấn động đó mau chóng lan tỏa tứ phía, tức thì trên trời dưới đất đều bị chấn động, chúng tiên vội vã cỡi mây bay đến xem.
Một luồng gió nhẹ cùng một đạo ánh sáng vàng theo kẽ nứt thổi phất ra, kết giới từ khe nứt tách ra hai bên, trong ánh sáng vàng Thiên nhân hiện thân.
Gã duỗi tay ra, Nguyệt Âm trong tay Lăng Phi rục rịch, chấn động đó làm cho tay Lăng Phi trở nên vô lực, Lăng Phi đành buông lỏng tay ra, Nguyệt Âm lập tức bay tới trên tay Thiên nhân.
“Tiểu Lăng Phi, kiếm của A Nguyệt sao lại ở trong tay ngươi? Là hắn bảo ngươi bức ta xuất quan?”
“Vâng.” Lăng Phi cất tiếng nghẹn ngào, “Trưởng lão, ta ngăn huynh ấy không được, huynh ấy hình như đã quên tình cảm với Vị Ương, không chỉ muốn giết Vị Ương, còn muốn toàn bộ tiên giới chôn cùng. Huynh ấy vào Hồ Cấm, chỉ để lại Nguyệt Âm, muốn ta tiến đến thỉnh trưởng lão chuẩn bị ứng chiến.”
Thiên nhân nhíu chặt mi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Phi.
“Trưởng lão, hiện tại chúng ta phải làm gì bây giờ?” Lăng Phi mặt đầy nước mắt, vẻ mặt hối hận.
Thiên nhân phất tay một cái, thân ảnh liền biến mất, chỉ còn thanh âm vang vọng lại.
“Không cần quá lo, ta sẽ đi cầu kiến Quan Âm đại sĩ trước.”
Tiếng nói chưa dứt, Lăng Phi đã bị chúng tiên bao vây xunh quanh, tranh hỏi đến tột cùng đã phát sinh chuyện gì.
—- end ch.8 —-