Trường Dạ Vị Ương - Tô Dung

Chương 1-3

Người môi giới nói một đống cái gì – nơi đây phong thủy tốt ngay cả ‘cứt chó cũng biết thành vàng thỏi’, anh vừa ghé tới nhìn đã thấy chướng khí đầy trời, đừng nói vàng thỏi ngay cả cứt chó tìm khắp nơi cũng không thấy, sự thật hẳn là chủ nhà trước bị dọa bỏ chạy mới đúng.

Vì để xác nhận, cho nên anh mới có thể vào buổi tối chạy tới nơi quái gở này.

Nói cũng kỳ quái, buổi sáng khi người môi giới dẫn đường đều lạc đến rối tinh rối mù, nhưng đến buổi tối khi anh quay lại chỉ đi mất 20 phút đã thuận lợi tới nơi – cực kỳ quái lạ.

Khi trong lòng anh còn đang cảm thấy đây có lẽ là duyên phận, liền bị một câu nói ngu ngốc [anh là người hay quỷ] mà ‘ba’ một tiếng vỡ tan tành.

Nói đến chuyện ‘thấy quỷ’, kia cũng là chuyện thật lâu thật lâu trước kia – thí dụ như lần đầu tiên anh thấy một tiểu quỷ phiêu phiêu giữa không trung nhìn mình mỉm cười, khẳng định là không phải do lão mẹ sinh ra có năng lực đó, mà nhất định do cái tên mà lão cha đặt cho – Trọng Hoa; trong ba từ Trọng, Mạnh, Mộ thì Trọng là sinh mệnh đầy phú quý nhất, phồn hoa nhất; Hoa là từ Hoa cổ, nguyện sinh mệnh phồn thịnh của anh tựa như đóa hoa nở rộ – nói ngắn gọn chính là ý nghĩa không tầm thường.

Kết quả ‘không tầm thường’ đó đều dọa đến chính lão, suốt đêm mang theo lão mẹ loạn chạy, đem anh để lại cho ông bà nội già yếu nuôi dưỡng, anh vẫn nhớ rất rõ ràng, năm ấy anh 5 tuổi cũng là bắt đầu cuộc sống ‘ không cha không mẹ’.

Không ai nói cho anh biết ‘nhìn thấy quỷ’ thì phải làm sao, bằng không sẽ bị trở thành bệnh thần kinh; càng không ai nói cho anh, nguyên lai người bình thường sẽ không có năng lực ‘kỳ lạ’ đó.

Không ai tin lời anh nói, đến khi mọi người coi anh là kẻ thần kinh, thì anh đành đem mình tự bế lại, ngay cả bác sĩ tâm lý cũng nói triệu chứng này là do ưu buồn mà xuất hiện, lịch sử huyết lệ chua xót này chỉ sợ ngay cả những vở kịch cẩu huyết trên TV cũng không có biện pháp diễn tả một phần vạn.

Lại càng không cần nói, sau đó anh còn phát hiện chính mình chỉ muốn nói chuyện tình yêu với nam nhân, điều này làm cho anh đã ở dưới đấy cốc, lại muốn đào sâu thêm một cái động, trực tiếp rơi xuống trung tâm trái đất.

Cho nên nói, tên của một người rất quan trọng, quan trọng đủ để ảnh hưởng cả cuộc đời, đây là sự thật 100%.

Cái ‘không tầm thường’ của lão ba ban tặng cho anh, hiện tại làm cho anh không tầm thường đến hơn một ngàn vở kịch cẩu huyết cũng không thể so sánh được.

Khả năng ‘thấy quỷ’ cùng thu hút nó đến bên người, là điều anh có không muốn cũng chẳng có lựa chọn nào.

Thẳng đến khi anh 10 tuổi gặp được một anh trai dạy cho anh làm sao xử lý loại dị năng này. Từ đó anh dần dần khống chế được, dần dần cùng mọi người tiếp xúc, rồi giao tiếp tình cảm, rồi đi học đi làm, rồi hỉ nộ ái ố, rồi  làm những chuyện mà một đống người bình thường làm.

Nhưng chính là – anh thủy chung vẫn không phải người bình thường.


Hơn nữa, sau cái đêm kia ….

Bên bờ hồ, dưới ánh trăng, một nam nhân tỏ sáng như trân châu sáng bóng. Sườn mặt kia chỉ cần liếc mắt một cái thì trọn đời không quên. Người đó đẹp đến văn chương cũng không thể tả  được một phần vạn.

Ngũ quan kia tinh xảo tuyệt luân, hoàn mỹ không tỳ vết, so với nữ tử hơn ngàn vạn lần nhưng lại không mang theo một tia nữ khí. Cho dù mái tóc dài đến thắt lưng, chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhìn ra giới tính.

Người đó – mặt mày đi đứng vô hạn tao nhã, nhìn tổng thể thì trong đó điểm lạnh nhạt chính là điểm hấp dẫn người ta nhất.

Giống như mây bay trên trời, ánh trăng trong mặt hồ.

Cái đẹp của người đó có thể hình dung – ‘Trên trời dưới đất, độc nhất vô nhị’.

Tuy rằng không biết chim bay trên trời nhìn thấy hắn có hay không rơi xuống, cá bơi trong hồ thấy hắn có hay không trầm mình chết, nhưng Phó Trọng Hoa cho tới nay thực hiểu tính hướng của chính mình, thực xác định chính mình đối với người nam nhân ‘tuyệt vô cận hữu’ này nổi lên một chút … ý tứ kia.

Mẹ kiếp! Sắc mặt anh lúc này khó coi đến cực điểm, giống như tảng đá trong nước, vừa đen vừa thối.

Như là chú ý tới tầm mắt đầy chấp nhất lửa nóng, nam nhân xinh đẹp như bông như trăng, xung quanh người như phát ra ánh sáng, chậm rãi ngoái đầu nhìn lại.

‘Ngoái đầu nhìn lại nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc.’

Người bình thường hẳn đều sẽ nghĩ câu như vậy, Phó Trọng Hoa cũng không ngoại lệ, mặt tuy rằng thối, nhưng trái tim anh vẫn như trước không nhịn được vì người vô hạn tao nhã kia ngoái đầu nhìn lại mà loạn đập ‘bình bịch’.

Trong đêm tối không gió, ở trong nháy mắt hắn ngoái đầu nhìn lại mà thổi lên.

Gió không lớn không nhỏ, không lạnh không rét, chính là cũng đủ trong nháy mắt hắn quay đầu nhìn lại làm cho mái tóc dài bóng của hắn tung bay. Nhè nhẹ từng đợt từng đợt thổi những sợi tóc bán che lên khuôn mặt trắng nõn gần như tái nhợt, lộ ra một phần xinh đẹp nhưng cũng đủ câu hồn người mười phần.

Gió không lớn không nhỏ, không lạnh không rét, tuyệt cũng không đủ dập tắt máu nóng sôi trào trong nháy mắt kia.

Bất quá, ngay nháy mắt tiếp theo, liền cái nháy mắt vừa rồi kia, rõ ràng còn cách anh vài chục bước, giờ khắc này đã ở ngay trước mặt anh. Hai tay nâng mặt hắn, hứng thú dạt dào nhìn thẳng mặt hắn.

“Anh nhìn thấy tôi? Anh có thể nhìn thấy tôi? Anh là người hay là quỷ?”

Trong nháy mắt, tâm tình kia liền biến thành một nửa bi ai.

Ngay giây phút hắn trợn to mắt, phát ra tiếng nói liên tục cùng bàn tay đặt lên mặt anh, máu đang sôi trào trong anh nháy mắt lạnh thấu tim.

Cổ bi ai kia nháy mắt phóng đại đến anh nhịn không được chửi ầm lên – “Đuổi linh dương @@##$$$….”


Anh không chỉ coi trọng một tên nam quỷ, lại còn là một tên ngu ngốc.

Thực con mẹ nó ai trêu chọc ai đây!?

Ngươi nói xem, như vậy có phải rất chó má không!?

Ngón tay cái ở trên nút kết nối liên lạc lóe ánh sáng màu xanh lục bấm hai cái, tức khắt liên kết được người cần liên lạc. Đối phương vừa ấn kết nối, Phó Trọng Hoa đã lãnh đạm bỏ lại câu: “Tôi không mua”. Sau đó ở đối phương kinh ngạc chưa kịp lấy lại tinh thần mà nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.

“Không cần đi ~~~”

Cô gái trẻ trên quảng cáo nói ‘không cần đi’, nữ nhân trên kịch truyền hình nói ‘không cần đi’, tức thì được liên tưởng đến những thiên tiên xinh đẹp. Anh nghe qua, xem qua rất nhiều ‘không cần đi’, bao gồm cả cái loại quỳ gối ôm lấy bắp đùi, lệ quang lòe lòe sở sở cầu xin.

Nhưng anh lại không nghĩ tới chính mình sẽ gặp phải loại quẫn cảnh này, bởi vì khi anh lần đầu tiên nhìn đến cái loại hình ảnh ngu ngốc đó còn cười nói ‘hài hước kinh’.

Mà giờ phút này, anh nhưng lại cũng bị tên quỷ ngu ngốc ôm lấy bắp đùi, lệ quang lòe lòe sở sở cầu xin không cần đi.

Hơn nữa lại còn là một tên nam quỷ….

Mẹ kiếp! Này rốt cuộc là tình trạng gì đây?

Phó Trọng Hoa sắc mặt khó coi thấp giọng chửi: “bệnh thần kinh.”

Cảm giác lạnh lẽo từ bắp đùi một tấc một tấc hướng lên trên rồi lan ra cả người. Cuối cùng mạt lạnh lẽo kia cầm lấy tay anh, trong phút chốc, lông tơ cả người anh dựng thẳng, nói tay đứt ruột xót quả nhiên không sai, nháy mắt lạnh như băng không biết âm mấy độ này làm cho anh bừng tỉnh cảm giác.

“Buông.”

“Tôi không muốn, anh không cần đi được không, tôi là người thật sự rất đáng thương …”

Một khỏa trân châu lệ quang theo trên đôi mắt xinh đẹp của nam quỷ rơi xuống, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, thành khẩn phát ra cầu xin, “Được không?”

“Cậu không phải người, là quỷ.”

Nam quỷ hít hít cái mũi, “Thật so đo, dù sao tôi một mình rất cô đơn, thật sự rất đáng thương, tôi đã lâu đã lâu không có ai cùng nói chuyện, ở trong này chỉ có hoa cỏ cây cối, trùng cá chim thú, mặc dù có thể kêu nhưng kêu cái gì tôi đều nghe không hiểu. Tôi cùng chúng nó nói chuyện, chúng nó cũng không thể trả lời, không giống như anh cùng tôi nói chuyện có thể nói qua nói lại …”

Phó Trọng Hoa lạnh lùng nhìn chằm chằm quỷ xinh đẹp thao thao bất tuyệt, hắn xác định ‘nói qua nói lại’? Rõ ràng vẫn mình hắn ‘độc lai độc vãng’.


“… Cho nên anh lưu lại đi, nơi này ‘sơn minh thủy tú’, tôi tuy rằng cầm kỳ thư họa không quá tinh thông, nhưng vẫn có thể cùng anh đánh cờ, cùng anh xướng khúc, cùng anh đọc sách, cùng anh vẽ tranh. Huynh đài, chỉ cần ngài lưu lại, tại hạ cái gì cũng đều có thể làm … được không?” Nam quỷ lại thành khẩn phát ra cầu xin, mở to đôi mắt đen lấy như hạt trân châu nhìn bàn tay đang đặt ở trước cái trán xinh đẹp của mình.

“Cậu thuộc triều đại nào?”

Nam quỷ dừng một chút, hạt châu đen vòng vo hai vòng, “Không biết.”

“Không thành thật.” Phó Trọng Hoa thu tay lại, xoay người, cùng lúc đó bị mặt quỷ phóng to trước mắt dọa lui hai bước, anh sắc mặt xanh đen trừng mắt nhìn tên quỷ ngu ngốc, nghiêm trọng hoài nghi hắn muốn ‘tróc luân phiên’.

Nam quỷ gấp đến độ mặt nhăn thành một đoàn, tựa như len sợi bị mèo con phá rối thành một đoàn, nói năng lộn xộn khiến người ta nhíu mày, “Thật sự, là thật, tôi đã quên, tôi làm quỷ lâu lắm, lâu lắm, lâu đến tôi quên khi nào thì bắt đầu. Tôi chỉ biết khi đó chúng tôi không có cái thùng đen to có thể nói, không có cái hình dạng như ngọc như ý có thể nói nói gì đó, không có ấn một cái khiến cho toàn bộ phòng ở đều sáng như ban ngày, cũng không có khắc đầu người trên tiền. Anh tin tôi được không? Ở lại đây với tôi được không? Không cần lại sợ tôi, được không?”

Hắn nói đến tình chân ý thiết, biểu tình vô cùng thành khẩn, nhất thời làm cho Phó Trọng Hoa á khẩu nói không nên lời.

Hé ra gương mặt làm cho anh liếc mắt một cái thì động tâm, kia một đôi mắt, một đôi môi làm cho anh đau lòng luyến tiếc một phen, càng chết người chính là ánh mắt ngập đầy nước mắt khẩn cầu.

Cự tuyệt xoang quanh bên miệng, vài lần phun ra nuốt vào, đến cuối cùng đành phải nuốt xuống.

Đầu to Phó Trọng Hoa cảm thấy không công bình, nhìn một người xinh đẹp như vậy ai có thể đem lời cự tuyệt nói ra khỏi miệng chứ?

“Tôi lưu lại có gì tốt chứ.”

“Có tôi ở cùng anh.” Nam quỷ chân thành hứa hẹn, chỉ kém không vỗ ngực cam đoan.

“Là cậu muốn có người ở cùng đi?”

Nam quỷ sửng sốt, hắc hắc hắc cười gượng, giương mắt cẩn thận đánh giá, nhẹ giọng hỏi: “Vậy có phải anh sẽ ở lại không?”

Phó Trọng Hoa từ mũi hừ hai tiếng, “Nơi này chó không thải phân, chim không đẻ trứng, tôi muốn ở đây cũng không thể thuê được người hầu, trừ phi cậu có thể giúp tôi giặt quần áo nấu cơm, vệ sinh quét tước, bằng không không bàn nữa.”

“Giặt, giặt quần áo nấu cơm, vệ sinh quét tước?”

“Không muốn? Được, tôi chạy lấy người.”

“Tôi làm! Tôi làm!”

Phó Trọng Hoa hai tay hoàn trước ngực, tà nghễ nhìn nam quỷ vẻ mặt chột dạ, khinh thường hừ hai tiếng, “Cậu xác định? Đáp ứng rồi sẽ không thể đổi ý, tôi từ nhỏ đến lớn đều theo các người giao tiếp, cậu tốt nhất đừng có chủ ý xấu xa gì, nếu tôi không có biện pháp bắt cậu, thì anh Lăng cũng sẽ không bỏ qua cho cậu.”

“Anh Lăng?” Nam quỷ không hiểu ra sao nhìn anh.


“Thiên sư chuyên môn theo các người đối nghịch.”

“Aaa!!!” Nam quỷ nhảy lui sau hai bước, “Tôi không có chủ ý xấu xa gì.”

Khóe miệng Phó Trọng Hoa co rút co rút, “Tôi biết.” Ngu ngốc không có óc, không nghĩ tới quỷ lại bị người lợi dụng.

Nam quỷ cẩn thận dò xét anh, “Vậy anh thật sự sẽ lưu lại?”

Phó Trọng Hoa nhìn nhìn đồng hồ, lạnh lùng thản nhiên giương mắt chống lại ánh mắt trông mong làm người ta khó có thể hô hấp, “Tôi cho cậu một buổi tối sửa sang quét tước, giữa trưa ngày mai tôi sẽ cùng người môi giới đến đây, tôi vừa lòng liền ký ước, không hài lòng sẽ để gian nhà này lại cho cậu ở một mình.”

“Gì?”

Phó Trọng Hoa không để ý tới hắn, xoay người bước đi.

“Aida, khoan khoan.” Nam quỷ hai tay che ở trước mặt anh, “Tôi làm sao có thể biết anh không phải đang nói dối?”

“Nếu tôi không muốn, cậu cũng không giữ được tôi.” Phó Trọng Hoa hai mắt bình tĩnh chống lại mắt hắn.

Nam quỷ thu tay lại, không cam lòng cúi mắt xuống, “Tôi sẽ chờ anh.”

Phó Trọng Hoa lướt qua hắn, đi hai bước ngừng, “Cậu tên gì?”

“Trầm Vị Ương.” Hắn một bên nói, một bên trên mặt đất xuất hiện tên của hắn.

Phó Trọng Hoa gật đầu đang muốn rời đi, đã thấy Trầm Vị Ương vẻ mặt hưng phấn đem nhánh cây đưa cho anh.

Anh sửng sốt một chút,  da đầu run lên một chút nhìn nhánh cây kia, niên đại nào rồi mà không dùng giấy bút đi dùng nhánh cây.

Nhưng, khi bên cạnh Trầm Vị Ương hạ xuống ba chữ ‘Phó Trọng Hoa’, Phó Trọng Hoa đột nhiên nhớ tới một câu chuyện ma quỷ: ‘Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân.’

“Phó, Trọng, Hoa.” Trầm Vị Ương hưng phấn mà lặp lại nhớ kỹ tên của anh. “Phó Trọng Hoa, Phó Trọng Hoa …. tên nghe thật hay.”

Phó Trọng Hoa không nói một câu, chính là lướt qua hắn rời đi.

Trầm Vị Ương đứng ở chỗ cũ, ở sau lưng anh hô tô: “Phó Trọng Hoa, quân tử nhất ngôn cửu đỉnh, nếu anh gạt tôi, anh, anh, anh … cẩn thận bị đậu hủ rơi trúng chết.”


Phó Trọng Hoa nghe xong hai chân thiếu chút nữa nhũn ra, sắc mặt âm trầm, nhưng trong đôi mắt lãnh đạm lại nổi lên một tia ấm áp cực đạm, bị đậu hủ rơi trúng chết sao? Thật sự là một tên quỷ thiện lương.

Chỉ chốc lát sau, sau lưng lại truyền đến một loạt âm thanh – ‘lang khang leng kheng’, ‘bang bang thùng thùng’, ‘linh binh lách cách’, ‘rầm rầm rầm’, ‘bùm bùm bùm’.

Phó Trọng Hoa nhíu mày, đây là đang chuẩn bị đánh giặc, hay là …?

***

— end ch.1 —