Bên bờ hồ, dưới ánh trăng, một nam nhân tỏ sáng như trân châu sáng bóng. Sườn mặt kia chỉ cần liếc mắt một cái thì trọn đời không quên. Người đó đẹp đến văn chương cũng không thể tả được một phần vạn.
Ngũ quan kia tinh xảo tuyệt luân, hoàn mỹ không tỳ vết, so với nữ tử hơn ngàn vạn lần nhưng lại không mang theo một tia nữ khí. Cho dù mái tóc dài đến thắt lưng, chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhìn ra giới tính.
Người đó – mặt mày đi đứng vô hạn tao nhã, nhìn tổng thể thì trong đó điểm lạnh nhạt chính là điểm hấp dẫn người ta nhất.
Giống như mây bay trên trời, ánh trăng trong mặt hồ.
Cái đẹp của người đó có thể hình dung – ‘Trên trời dưới đất, độc nhất vô nhị’.
Tuy rằng không biết chim bay trên trời nhìn thấy hắn có hay không rơi xuống, cá bơi trong hồ thấy hắn có hay không trầm mình chết, nhưng Phó Trọng Hoa cho tới nay thực hiểu tính hướng của chính mình, thực xác định chính mình đối với người nam nhân ‘tuyệt vô cận hữu’ này nổi lên một chút … ý tứ kia.
Mẹ kiếp! Sắc mặt anh lúc này khó coi đến cực điểm, giống như tảng đá trong nước, vừa đen vừa thối.
Như là chú ý tới tầm mắt đầy chấp nhất lửa nóng, nam nhân xinh đẹp như bông như trăng, xung quanh người như phát ra ánh sáng, chậm rãi ngoái đầu nhìn lại.
‘Ngoái đầu nhìn lại nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc.’
Người bình thường hẳn đều sẽ nghĩ câu như vậy, Phó Trọng Hoa cũng không ngoại lệ, mặt tuy rằng thối, nhưng trái tim anh vẫn như trước không nhịn được vì người vô hạn tao nhã kia ngoái đầu nhìn lại mà loạn đập ‘bình bịch’.
Trong đêm tối không gió, ở trong nháy mắt hắn ngoái đầu nhìn lại mà thổi lên.
Gió không lớn không nhỏ, không lạnh không rét, chính là cũng đủ trong nháy mắt hắn quay đầu nhìn lại làm cho mái tóc dài bóng của hắn tung bay. Nhè nhẹ từng đợt từng đợt thổi những sợi tóc bán che lên khuôn mặt trắng nõn gần như tái nhợt, lộ ra một phần xinh đẹp nhưng cũng đủ câu hồn người mười phần.
Gió không lớn không nhỏ, không lạnh không rét, tuyệt cũng không đủ dập tắt máu nóng sôi trào trong nháy mắt kia.
Bất quá, ngay nháy mắt tiếp theo, liền cái nháy mắt vừa rồi kia, rõ ràng còn cách anh vài chục bước, giờ khắc này đã ở ngay trước mặt anh. Hai tay nâng mặt anh, hứng thú dạt dào nhìn thẳng mặt anh.
[Anh nhìn thấy tôi? Anh có thể nhìn thấy tôi? Anh là người thấy quỷ?]
Trong nháy mắt, tâm tình kia liền biến thành một nửa bi ai.
Ngay giây phút hắn trợn to mắt, phát ra tiếng nói liên tục cùng bàn tay đặt lên mặt anh, máu đang sôi trào trong anh nháy mắt lạnh thấu tim.
Cổ bi ai kia nháy mắt phóng đại đến anh nhịn không được chửi ầm lên – [Đuổi linh dương @@##$$$….]
Anh không chỉ coi trọng một tên nam quỷ, lại còn là một tên ngu ngốc.
Thực con mẹ nó ai trêu chọc ai đây!?