Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử Truyện Full

Chương 44

Docsach24.com
ội trưởng Mã nể tình đồng hương, tỏ ra thương hoa tiếc ngọc đối với Ngụy Nhất, lại tự phụ rằng bản thân mình cũng trải qua mười năm đèn sách khổ cực mới thành một nhân tài, cũng có chút cầu kỳ trong chuyện phong nguyệt, biết rõ rằng những việc này nếu cưỡng ép quá đáng sẽ mất đi ý vị. Vậy nên ông khẩn thiết khuyên bảo, muốn Ngụy Nhất phải tự nguyện ngã vào vòng tay mình.

Nguyệt Nguyệt khẽ khàng đứng dậy, dưới ánh đèn mờ ảo, Đội trưởng Mã chỉ chú ý tới Ngụy Nhất nên không phát hiện ra cô.

Đội trưởng Mã đang ôm Ngụy Nhấtvào lòng, tuôn ra một tràng những lời lẽ ngon ngọt, dâm đãng. Ngụy Nhất tính tình cương nghị, dù đã mất khá nhiều sức lực vì men rượu nhưng đối diện với một người đàn ông đáng tuổi bố mình, cô vẫn ngoan cường phản kháng lại, đôi mắt mở to đầy phẫn nộ, thà chết cũng không chịu khuất phục.

 Rất có khí phách như người nữ anh hùng cách mạng năm xưa. Đội trưởng Mã đã hết kiên nhẫn, nhào người tới định xé toạc chiếc váy của Ngụy Nhất, miệng lưởi dâm ô vô độ, chắc mình phải dùng tới biện pháp cưỡng ép.

Ngụy Nhất là do Nguyệt Nguyệt đưa tới đây vì thế cô nhất định phải đưa Ngụy Nhất rời khỏi chốn này một cách nguyên vẹn.

Nguyệt Nguyệt lẻn vào nhà vệ sinh, nhanh chóng trút bỏ toàn bộ quần áo, chỉ để lại trên mình chiếc quần lót. Lại vớt nước lên mặt để khiến tinh thần thêm tỉnh táo, cô học theo cách diễn xuất của Amold Alois Schwarzenegger [1] trong bộ phim ‘Lời nói dối chân thật’, vuốt ướt tóc, xông thẳng ra ngoài không quay đầu lại.

­­­­­­ Nguyệt Nguyệt đột nhiên xuất hiện ngay sau lưng Đội trưởng Mã, áo quần đã được lột bỏ, nửa người còn ướt, uốn éo yêu kiều.

 "Anh Mã!", cô liếc mắt đưa tình gọi một tiếng, quả nhiên cũng lôi kéo được tâm hồn người khác. Đội trưởng Mã không ngờ trong phòng còn có người, kinh ngạc tới nỗi chân tay đều run lẩy bẩy. Đến khi đã nhìn kỹ, nhận ra người đang bước tới, ông ta lim dim mắt ngắm nghía Nguyệt Nguyệt một hồi, trong lòng cũng đã định lượng được tới bảy, tám phần ý đồ của cô, sau một hồi thần hồn điên đảo, trong chốc lát mất đi nửa dải giang sơn.

 Đội trưởng Mã đang đè lên người Ngụy Nhất, cảnh giác nhìn khuôn mặt lẳng lơ của Nguyệt Nguyệt, không nói lời nào, đợi cô mở miệng trước.

"Có phải là Nguyệt Nguyệt đã uống say rồi không?

Nguyệt Nguyệt bỗng thấy trong người nóng quá?", Nguyệt Nguyệt vừa ỡm ờ nói vừa dùng tay làm quạt phe phẩy vài cái, cổ tay nõn nà như củ hành trắng, phong tình lơi lả: "Anh Mã, mọi người đang chơi trò gì vậy? Cho Nguyệt Nguyệt tham gia với, có được không?".

 Đội trưởng Mã bật cười ha hả, quay người túm lấy tay của Nguyệt Nguyệt, véo mạnh một cái vào eo cô, cười dâm đãng nói: "Cô em lẳng lơ này, sớm nghe danh công phu trên giường của cô em tuyệt đỉnh, hôm nay lại vừa khéo, có cả cô bạn học của em, cả ba chúng ta cùng vui vẻ một trận nhé!".

Nói đoạn, ông ta vội vàng lao người tới, tay chân sờ mó loạn xạ, hôn lấy hôn để.

Ngụy Nhất đã sớm bị cảnh tượng trước mắt làm cho tê dại, cô thầm đoán được rằng Nguyệt Nguyệt làm vậy để bảo vệ mình, vừa thấy xót xa lại vừa cảm kích, nhưng ngoài việc rơi nước mắt ra, cô chẳng còn cách nào khác.

 So với Ngụy Nhất, Nguyệt Nguyệt dày dạn hơn trong chuyện ái ân nam nữ, cô khéo léo đẩy Đội trưởng Mã với hai mắt lên những tia lửa đỏ ra, nũng nịu nói với giọng mượt như tơ lụa: "Ái dà! Anh Mã, anh vội gì chứ! Xem râu ria của anh kìa, đâm vào mặt người ta, đau muốn chết đi được!".

Đội trưởng Mã đưa tay ra vuốt vuốt cằm, cười khùng khục mấy tiếng rồi không kiềm chế được lại bổ nhào người tới.

 "Anh Mã, hai chị em chúng em đây đều là con nhà tử tế, đi theo anh thì có lợi gì chứ?" Nguyệt Nguyệt nghiêng bên nọ né bên kia, đưa ra điều kiện trước.

"Cô em lẳng lơ ơi, đi theo anh đây, em muốn gì anh cũng có thứ đó! Mau lại đây đi, để anh đây thoải mái một chút! Anh đây thích các em lắm đấy!".

 Nguyệt Nguyệt lại đẩy ông ta ra, trước khi ông ta kịp nổi cáu, cô nũng nịu xoa dịu: "Một bậc đàn anh như anh, đâu dễ hấp tấp như vậy! Để Nguyệt Nguyệt em nhảy một điệu, giúp anh thêm hưng phấn, anh nói xem, như thế có được không?".

 Thời Đội trưởng Mã học đại học, số lượng sinh viên rất ít, thật sự là những đứa con cưng của Trời. Ông tự phụ rằng mình không giống những kẻ thô lỗ trong quân đội, thường ngày hay học đòi phong nhã, ngâm thơ vịnh đối. Lúc này, nghe Nguyệt Nguyệt đề nghị như vậy, ông đưa mắt liếc một cái, thấy cô điệu bộ uốn éo, lơi lả, cũng có phong vị đặc biệt. Ông lập tức ngồi xuống, cao hứng ôm Ngụy Nhất vào lòng rồi nói với Nguyệt Nguyệt: "Nhảy đi, hay sẽ có thưởng lớn!".

Nguyệt Nguyệt vì muốn giải nguy cho Ngụy Nhất cố tìm mọi cách để kéo dài thời gian, thầm cầu khẩn người đó tới giải cứu kịp thời. Cô vừa vắt nát óc ra để lả lơi mời gọi vừa cố gắng kiềm chế sự ghê tởm của mình, cười cười nói nói với gã đàn ông cao tuổi, mặt mũi vàng ệch, núng nính toàn thịt với mỡ, lại còn phải cười sao cho thật kiều diễm nữa.

 Ngụy Nhất không dám nhìn vào người Nguyệt Nguyệt, chỉ cúi đầu lặng lẽ khóc.

Nguyệt Nguyệt eo thon ngực đầy, toàn thân uốn éo như con rắn nước đang trườn, gương mặt hơi ướt, phong tình lơi lả, khúm núm nịnh bợ. Đội trưởng Mã nhìn thấy cảnh ấy, dục vọng dâng trào, sợ nếu cứ nhìn tiếp như vậy, e rằng chưa đi chợ đã hết tiền rồi, vậy là ông bất chấp tất cả, ôm chặt Ngụy Nhất, ấn cô xuông dưới cơ thể to lớn của mình, khuôn miệng hôi thối không ngớt lèm bèm: "Nguyệt Nguyệt ngoan nhé, em đợi một chút, anh không nhịn được nữa rồi, anh bận việc với cô em đây trước, sau đó sẽ chiều chuộng em! Em đừng vội nhé, từng người, từng người một!".

 Nói đoạn, miệng lưỡi hôi thối của ông ta hôn tới tấp lên khắp khuôn mặt nõn nà của Ngụy Nhất.

Nguyệt Nguyệt hốt hoảng, bất chấp tất cả, lao vào níu giữ Đội trưởng Mã, cầu xin: "Anh Mã, anh hãy tha cho cô ấy, tha cho cô ây đi! Ngụy Nhất là một học sinh ngoan, không phải hạng gái hư hỏng! Anh tha cho cô ấy đi!".

 Đội trưởng Mã như tên đã đặt trên dây cung, sao có thể để người khác nói tha là tha được. Bị Nguyệt Nguyệt quấy rầy, ông quay người đạp một cái vào bụng cô, quát lớn: "Cút mau, đồ gái đĩ kia! Đợi một lúc rồi mới đến lượt mày! Mày vội cái khỉ gì?". Mắng mỏ vài câu thô tục, ông lại quay vào cởi bỏ cúc áo trên eo váy của Ngụy Nhất.

Ngụy Nhất vốn đang mặc váy, lúc này gắng hết sức giãy giụa, để lộ ra đôi chân trắng nõn nà khiến cặp mắt của Đội trưởng Mã hoa lên, miệng khô lưỡi rát. Không còn để ý gì tới phong độ hay hình tượng nữa, miệng lưỡi rên rỉ những tiếng dâm ô, liên tiếp mắng mỏ, hai tay vội vàng cởi bỏ quần áo của mình, chẳng mấy chốc chỉ còn lại chiếc quần lót trên người. Ngụy Nhất lần đầu nhìn thấy của quý của người đàn ông năm mươi tuổi thì sợ đến nỗi muốn ngất đi. Nguyệt Nguyệt bị Đội trưởng Mã đạp trúng phần bụng dưới, đau đến mức toát mồ hôi, khuỵ xuống dưới sàn không sao gượng dậy được. Chỉ có thế mở to mắt nhìn Ngụy Nhất đang bị làm nhục, trong lòng áy náy xin lỗi: "Nhất Nhất, tớ đã có lỗi với cậu!".

Ngụy Nhất cũng thấy lực bất tòng tâm, không còn chút hy vọng, khát vọng được giải cứu đã mất hết, dần dần không còn cử động được nữa. Chỉ nghĩ rằng khi có cơ hội, sẽ đập đầu vào cạnh bàn tự tử, quyết không sống nhục nhã.

 Đúng lúc đó, cánh cửa phòng bị đạp tung, lực đạp quá mạnh khiến cánh cửa mở ra bật thẳng vào tường kèm theo tiếng động lớn. Một cơ thể cao lớn sừng sững đứng quay lưng về phía ánh sáng. Người phục vụ thân phận thấp hèn co rúm từ phía sau thò đầu ra bẩm báo: "Dạ xin lỗi anh, xin lỗi anh, là... là tại anh ta cứ cương quyết xông vào! Chúng em đã ra sức chặn anh ta lại nhưng không được!".

 Người thanh niên cao lớn không thèm đếm xỉa gì đến lời nói của nhân viên phục vụ, rảo bước ngang nhiên đi vào trong phòng. Ngụy Nhất biết có người ngoài bước vào, lúc này trên người cô không mảnh vải che thân, đã nản lòng nhục chí, vậy là cũng chẳng buồn động đậy, ánh mắt thẫn thờ nhìn lên trần nhà, nước mắt nhạt nhòa gương mặt.

 Đội trưởng Mã vẫn chưa nhận ra người vừa bước vào nhưng bộ dạng nhếch nhác của ông ta lúc này không thích hợp để gặp gỡ với người ngoài khiến ông sợ tới mức suýt thì tè dầm, từ trên người Ngụy Nhất trườn xuống, vốn đã không còn lỗ nẻ nào mà chui xuống nhưng vẫn cố làm ra vẻ trấn tĩnh quát lớn: "Cút ra ngoài mau! Không biết nhìn xem đây là phòng riêng của ông lớn nào hả?".

 Một giọng nói sắc lạnh vang lên: "Nhìn rõ cả rồi, thưa Đội trưởng Mã".

Ngụy Nhất giật mình bởi một giọng nói quen thuộc, cô ngẩng đầu lên nhận ra người vừa đến, trong phút chốc, mọi cảm xúc ấm ức, phẫn nộ, xấu hổ, cảm kích, ái mộ đều đồng loạt dâng trào, sau một tiếng kêu thảm thiết "Trâu Tướng Quân", cô ngoẹo đầu sang một bên, ngất lịm.

Trâu Tướng Quân rảo từng bước lớn đến bên Ngụy Nhất, khống chế tâm trạng tức giận nhưng không thể ngăn nổi đôi tay đang run rẩy. Anh mím chặt môi, cởi áo khoác, dịu dàng đắp lên người Ngụy Nhất.

Nguyệt Nguyệt lúc này đại nạn không chết, lại gặp được cứu tinh, cuống quýt bò đến sau lưng Trâu Tướng Quân, nói được một câu, "Cuối cùng anh cũng đã đến", rối òa khóc nức nở.

 Trâu Tướng Quân liếc nhìn Nguyệt Nguyệt, thấy bộ dạng vô cùng chướng mắt của cô, anh liền quay mặt đi, hạ thấp giọng nói với Nguyệt Nguyệt: ''Em hãy chăm sóc cho Ngụy Nhất".

Nguyệt Nguyệt xác định rõ được người lãnh đạo lúc này, trong lòng sáng tỏ, gật đầu lia lịa, lau khô nước mắt, sau khi mặc quần áo xong liền chạy tới bên Ngụy Nhất. Đội trưởng Mã lúc này cũng đã kịp mặc quần áo chỉnh tề, lạnh lùng nhìn người vừa mới đến. Ông ta dù chưa từng mặt đối mặt với Trâu Tướng Quân nhưng đại danh của anh đã sớm như sấm dậy bên tai rồi. Bây giờ thấy anh thật sự có chút có quan hệ thân thiết với hai con nha đầu này, có phần hối hận, liền nghĩ cách tự hóa giải riêng với nhau. Đội trưởng Mã cười khà khà bước tới, vỗ vào vai Trâu Tướng Quân, nói: "Hóa ra là người quen sao? Ái chà, nếu sớm biết đó là người của cậu Trâu thì đâu xảy ra những chuyện đó. Bộ trưởng Trâu và tôi coi như có duyên gặp mặt vài lần. Hôm nay mọi người đều ra ngoài vui chơi, tôi cũng không phải làm ra vẻ bề trên làm gì, tôi còn có mấy thằng em nữa, đợi chúng quay lại rồi chúng ta cùng uống với nhau vài ly, có ấm ức, hiểu lầm gì thì đều nhờ rượu hóa giải hết!".

Nói xong, ông ta gọi một cuộc điện thoại, vài câu nói, hùng hồn gọi hết tất cả mấy người đàn ông trong đội Phòng cháy chữa cháy quay lại phòng.

Chưa đầy một phút, một đám người ồn ào bước vào. Người đàn ông đeo kính gọng vàng chưa kịp nhìn rõ tình hình, láu táu mở miệng trước: "Xong rồi chứ ạ? Đội trưởng Mã xem ra vẫn còn sung sức không thua kém gì trước đây! Bọn em phải khổ sở đứng ngoài cả tiếng đồng hò rồi! Chân ai cũng đều mỏi rã rời cả, vậy mà anh Mã vẫn tràn trề sinh lực thế!".

Nói xong, mấy tên đàn ông đi cùng nở nụ cười mờ ám.

Thấy bộ mặt rúm ró của Đội trưởng Mã, thần sắc có vẻ khác thường, bây giờ mới nhìn rõ trong phòng còn có một người nữa đang đứng ở đó, vội vàng im bặt, có ý dè chừng.

 Cô gái sơn móng tay màu đen nhận ra người đang đứng trong phòng trước, bịt miệng kinh ngạc kêu lên: "Trâu... Trâu... Trâu Tướng Quân".

Mọi người đều nghe thấy cái tên đó, đều vô cùng kinh ngạc, quay nhìn người mới đến, lại quay sang nhìn Đội trưởng Mã, không hiểu đang xảy ra chuyện gì.

Cô gái sơn móng tay màu đen tự hào cho rằng trong số nam nữ đầy phòng này, mình cô ta là thân quen với Trâu Tướng Quân nhất, liền vui vẻ chạy lại, ngước lên nói: "Tướng Quân, hôm nay sao lại có thời gian ghé qua đây thế? Tháng trước em gọi điện cho anh mà anh không bắt máy!".

Chợt cô ta nhìn thấy Ngụy Nhất đang nằm bất tỉnh, trên người được che bởi một chiếc áo khoác nam giới, trong lòng đã rõ vài phần, run rẩy, lặng lẽ rút lui.

 Trâu Tướng Quân không buồn nhìn cô ta dù chỉ một cái, ánh mắt sắc lạnh cứ chằm chằm nhìn vào Đội trưởng Mã. Nếu ban nãy, Trâu tướng Quân vừa xông vào phòng đã ra tay luôn, Đội trưởng Mã còn lo sợ hơn. Lúc đó, ông ta đơn thương độc mã, nếu tên thanh niên cao to này nổi giận, ông quả thật cũng khó chống đỡ. Nhưng lúc này, anh em bạn hữu đều ở bên cạnh, cái tên Trâu Tướng Quân kia dù có trẻ trung khỏe mạnh đến mấy thì hai nắm đấm vẫn không thể địch lại bốn nắm đấm được. Ông còn mang bố của cậu ta ra dọa, nói hai người cũng có chút quan hệ, ông cũng được coi là bề trên, chắc rằng tên tiểu tử này sẽ không dám manh động nên ông cũng thấy nhẹ nhõm vài phần.

 Ánh đèn trong phòng mờ mờ ảo ảo, không thấy rõ sắc mặt của Trâu Tướng Quân. Chỉ có thể nhìn thấy cặp mắt sắc lạnh như băng tuyết, thoắt ẩn thoắt hiện, sâu như biển cả.

 Trâu Tướng Quân im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói lạnh lùng: "Ông đã là bậc cha chú, theo đúng lễ nghĩa, Trâu Tướng Quân đương nhiên phải kính ông một ly".

Đội trưởng Mã trong lòng đắc ý, nhủ thầm, theo lời mọi người nói thì anh chàng này uy danh lừng lẫy, nhưng trước mặt ông sao cậu ta lại thế nhỉ? Trong phút chốc, khuôn mặt ông lộ rõ vẻ dương dương tự đắc, xua tay khách khí tuôn ra một tràng giọng Tứ Xuyên: "Đâu dám, đâu dám! Ra ngoài vui chơi không phân biệt lớn bé, hôm khác tôi sẽ đích thân tới nhà thăm Bộ trưởng Trâu, còn phải xin phụ thân của cậu nể mặt ấy. Nhất định phải xin nể mặt ấy chứ!".

 Trâu Tướng Quân không đáp lời. Quay đầu lại chỉ vào chai rượu xo chưa bật nắp ở trên bàn, nói với nhân viên rót rượu trong phòng: "Mở ra".

Nhân viên lập tức nghe lệnh. Trâu Tướng Quân nâng ly rượu XO lên, lắc lắc trước mặt Đội trưởng Mã, cung kính nói: "Vãn bối xin uống trước để tỏ lòng kính trọng".

 Đội trưởng Mã được trọng vọng như vậy, vô cùng ung dung, luôn miệng nói: "Không cần khách sáo, không cần khách sáo".

Sau đó, trước sự ngạc nhiên của mọi người, Trâu Tướng Quân ánh mắt trầm lặng, dốc ngược chai rượu lên, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ số rượu trong chai đã nằm gọn trong bụng anh. Sau khi uống cạn, sắc mặt anh không chút thay đổi, anh dốc ngược chai rượu, không một giọt nào rơi xuống. Lại đổi chai rượu sang bên tay phải, giơ chai rượu trống rỗng lên, với một thế nhanh mạnh như sấm đánh ngang tai, đập mạnh xuống đinh đầu Đội trưởng Mã, "choang" một tiếng, mảnh vỡ bắn tung tóe, rơi xuống đất.

Biến cố bất ngờ đó vừa hung dữ vừa mạnh mẽ, dù mọi người đều đang tập trung nhìn Trâu Tướng Quân, nhưng không ai ngờ rằng anh lại có hành động nhanh như vậy. Lại không ai ra tay ngăn cản.

Một luồng máu đỏ tươi từ đỉnh đầu Đội trưởng Mã tuôn trào... Đội trưởng Mã không kịp nói dù chỉ một tiếng, người mềm nhũn đổ vật xuống đất, máu trên đỉnh đầu vẫn không ngừng chảy.

 Trâu Tướng Quân liếc mắt về phía Ngụy Nhất lúc này vẫn đang bất tỉnh nhân sự: "Người con gái kia, ngay cả tôi cũng không nỡ động vào, lẽ nào để ông dở trò sàm sỡ sao?", giọng nói của anh như từ địa ngục vọng tới, lạnh lùng, không một chút nhân tính.

 Đám con gái có mặt tại đó không thể không chế được bản thân, hét lên sợ hãi, chốc lát trở thành một đám hỗn loạn, nhưng trước cái nhìn sắc lạnh như mắt diều hâu của Trâu Tướng Quân, không ai dám hó he thêm một tiếng nào nữa.

 Vài ba giọt máu bắn vào mặt Trâu Tướng Quân, càng làm cho bộ mặt đang trắng bệch ra của anh giống như bộ mặt ma quỷ của Diêm Vương, như thần chết dưới địa ngục, thật u ám, đáng sợ.

 Trâu Tướng Quân chậm rãi rút điện thoại ra, bình thản gọi xe cứu thương đến: "Cho xe đến khu giải trí XX, có người bị thương cần cấp cứu". Rồi lại thản nhiên cúp máy. Sau đó anh quay người bước đến bên Ngụy Nhất, nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Ngụy Nhất, thần thái trong chốc lát đã trở nên dịu dàng, thêm vào đó là một chút thương xót. Trâu Tướng Quân bế bổng Ngụy Nhất lên, ngẩng cao đầu sải bước, đi qua trước mặt mọi người. Bước chân anh tôn quý, đôi mắt sắc lạnh, không ai dám tiến lên ngăn cản, thậm chí không ai dám mở miệng nói câu nào. Cứ mở mắt trừng trừng nhìn Trâu Tướng Quân sau khi uống hết một chai rượu XO, đập vỡ đầu Đội trưởng Mã, rồi lại ra đi như không có chuyện gì.

 Duy chỉ một mình cô gái sơn móng tay màu đen là chẳng có đầu óc gì cả, khi Trâu Tướng Quân bước ra gần đến cửa, cô ta bỗng lao tới cất giọng hỏi: "Trâu Tướng Quân, người đó có quan hệ thế nào với anh?".

 Đôi môi của Trâu Tướng Quân mím chặt, trong ánh mắt vằn lên những tia nhìn phẫn nộ, không thèm để ý tới câu nói của một đứa đàn bà bỉ ổi, tiếp tục đi về phía trước.

Nguyệt Nguyệt lúc này mở mày mở mặt, cất giọng nói lớn: ''Đã nói Ngụy Nhất nhà chúng tôi là vị hôn thê của Trâu Tướng Quân! Tướng Quân, ban nãy em đã cảnh cáo bọn họ rồi, bọn họ vẫn không chịu tin", cô gái Nguyệt Nguyệt vốn không phải là người có tấm lòng khoáng đạt, lúc này vô cùng đáng yêu, xúm lại bẩm báo, chỉ vào mấy cô gái kia và nói với Trâu Tưóng Quân: "Cô kia, cô kia, còn, cả cô kia nữa, đều động tay đánh Nhất Nhất! Thế này, đánh thế này này... ",

Nguyệt Nguyệt khua chân múa tay diễn tả lại.

 Trâu Tướng Quân không ngờ Ngụy Nhất còn bị đánh như thế, anh đùng đùng nổi giận, quay phắt đầu lại, ánh mắt sắc lạnh quét một lượt theo hướng chỉ tay của Nguyệt Nguyệt, những người bị ánh mắt đó quét qua đều run rẩy sợ hãi. Mọi người đã biết đến bản lĩnh và tác phong của Trâu Tướng Quân, mấy cô gái ban nãy đã trực tiếp đánh Ngụy Nhất giờ đây đều sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn bất lực, ánh mắt đờ đẫn.

 Trâu Tướng Quân cất giọng u ám nói: "Cô ấy không phải là vị hôn thê của tôi".

Tất cả mọi người đều sững lại, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nguyệt Nguyệt lòng dạ rối bời, thầm rủa Trâu Tướng Quân quá thật thà, lúc này lại tạo cơ hội cho đối phương có thêm uy lực.

Nhưng chỉ một giây ngay sau đó, Trâu Tướng Quân lại lạnh lùng nói: "Cô ấy là vợ hợp pháp của tôi". Dừng lại một chút, sắc mặt anh đanh lại, hai mắt đỏ ngầu, chỉ có giọng nói là vẫn thờ ơ lạnh nhạt: “Phụ nữ”. Một tiếng "phụ nữ" làm những cô gái có mặt tại đó đều không thể không run sợ, đồng loạt tự giác dỏng tai lên chăm chú nghe. "Tôi không đánh." Trái tim đang treo lơ lửng vì lo sợ của họ được bình yên hạ xuống. Ngay sau đó, đôi môi hoàn mỹ của Trâu Tướng Quân vừa khép lại, lại mở ra, khẽ khàng thốt lên: ''Những người nào hôm nay đã ra tay, tự chặt đứt một ngón tay, nội trong ba ngày phải chủ động mang tới trước mặt tôi, coi như chuộc tội với vợ tôi. Nếu không... Hừ! Khuyên các ngươi hãy đi nghe ngóng xem thủ đoạn của ta đây. Trâu Tướng Quân ta, chẳng lẽ lại là người mà các ngươi có thể dễ dàng bắt nạt hay sao?".

Trái tim của đám các cô gái kia cứ nhấp nhổm lên xuống theo nhịp điệu từng câu nói của Trâu Tướng Quân, sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, người mềm nhũn, ngồi sụp xuống sàn. Trâu Tướng Quân nói xong, bế Ngụy Nhất hiên ngang bước đi, Nguyệt Nguyệt lon ton chạy theo sau, bộ dạng cũng hiên ngang không kém.

Chú thích :

 [1]Arnold Alois Schwarzenegger: Là vận động viên thể dục thể hình, diễn Viên điện ảnh, nổi tiếng trên toàn thể giới với tư cách ngôi sao phim hành động Hollyvvood