Ngụy Nhất không ngờ Trâu Tướng Quân lại có mặt ở đây, thấy chột dạ nhưng cũng yên tâm phần nào, cô dịch dần về phía anh.
Hành động đó lại lọt vào tầm mắt của Trâu Tướng Quân, rất hữu dụng, ánh mắt lạnh lùng của anh đã có thêm những tia ấm áp, tiếp tục nhìn chằm chằm Cát Thừa Hựu, giọng nói mang theo khí phách bá vương khó có thể cưỡng được: ‘‘Tôi và Ngụy Nhất kết hôn, cậu có ý kiến gì không?".
Cát Thừa Hựu rốt cuộc là người thứ ba trong truyền thuyết, chỉ hận bản thân mình sinh nhầm thời, bỗng chốc thấy mệt mỏi khi phải đứng đối diện với Trâu Tướng Quân, liền quay người bước đi, không nói lại lời nào.
Ngụy Nhất thấy bộ dạng thiểu não của cậu ấy, không đành lòng, khẽ nói: "Tớ vẫn coi cậu là bạn".
Bóng người Cát Thừa Hựu dừng một lát, rồi lại đi tiếp.
Cát Thừa Hựu đi rồi, ánh mắt của con người lạnh lùng kia lại chuyển sang người Ngụy Nhất. Đôi tay của Trâu Tướng Quân từ từ vòng lại, bám chặt vào thân cây phía sau Ngụy Nhất, khẽ cúi xuống nhìn cô. Ngụy Nhất nuốt nước bọt, cảm thấy không thích ứng được với sự quả quyết của Trâu Tướng Quân, vờ pha trò cười, nói: "À ờ... ha ha! Không ngờ ở thành phố mà ánh trăng cũng sáng rõ như vậy! Ờ, thật đẹp... À ờ... em phải về ký túc để đi ngủ rồi, chúc ngủ ngon...’’
Sau đó cô khom người, định chui qua cánh tay của Trâu Tướng Quân. Cánh tay dài của Trâu Tướng Quân khẽ vươn ra tóm gọn Ngụy Nhất quay trở lại, khóa chặt cô trước ngực anh, cúi đầu nhìn vào đôi mắt đang né tránh đó, nói từng chữ một: "Ban nãy, trước khi đi, anh đã nói với em câu gì, hả?". Giọng nói của anh không lớn nhưng lại khiến người ta cảm thấy ngạt thở.
"Nói... nói...", Ngụy Nhất cố gắng nhớ lại "Ăn có no không?".
"Hả?", Trâu Tướng Quân ghé sát cô hơn một chút.
"À! Nói đứng lại, không được đi!"
"Còn gì nữa, nghĩ tiếp đi." Hơi thở của Trâu Tướng Quân dường như đã phả vào mặt cô mạnh hơn khiến cô ngứa ngáy, khó chịu.
"Anh nói... Ngụy Tiểu Trư...” Khuôn mặt Ngụy Nhất đầy vẻ đau khổ, âm thanh lí nhí nghe không rõ, hận một nỗi không thể tự cắn vào lưỡi mình một cái.
"Hử?", Trâu Tướng Quân nhếch mép cười, ngửi ngửi vài cái trên mặt Ngụy Nhất, "Còn gì nữa?".
"Hôn một cái..Ngụy Nhất lấy hết dũng khí, thuật lại một lượt những lời mà tên lưu manh kia vừa nói ban nãy, xấu hổ đến nỗi đỏ bừng cả mặt.
"Ha ha", Trâu Tướng Quân khẽ cười thành tiếng, vẻ lạnh lùng ban nãy bỗng dưng tan biến hết, ngón tay cái nhẹ nhàng mơn man trên đôi môi mềm mại của Ngụy Nhất, rồi lại phủ đôi môi mình lên đó, thoải mái lướt qua lướt lại một hồi mới ngẩng đầu lên, dịu dàng nói, "Anh bảo em về thẳng ký túc, không được đi lung tung. Bây giờ thì sao nào? Đã nhớ ra chưa?".
Nói xong, anh lại tiếp tục hôn cô.
Ngụy Nhất thở hổn hển, mơ màng gật đầu.
"Vậy tại sao em không nghe lời anh?", câu chuyện vừa được chuyển hướng, khẩu khí ngông cuồng, bá chủ.
"Á?" Ngụy Nhất còn chưa kịp phản ứng lại.
"Tại sao lại tới chỗ quỷ quái này với tên tiểu quỷ kia?" Cũng may mà Trâu Tướng Quân bịn rịn không nỡ chia tay, sau khi đỗ xe cẩn thận, anh liền chạy vào trường Đại học S... Nếu không, anh không ngờ tên tiểu tử kia lại cả gan đụng vào Ngụy Nhất. Anh nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Cậu ta đã hôn được em chưa?".
"Chưa... chưa được..." Ngụy Nhất biết anh đã nhìn thấy tất cả sự việc đó, cảm giác giống như vợ bị chồng phát hiện ra mình ngoại tình, cúi đầu vâng vâng dạ dạ nói, "Em đã tránh được".
"Hừ! Không tính tới chuyện tên tiểu tử đó số may mắn!", Trâu Tướng Quân ngẩng đầu lên, khinh miệt nói, "Loại người đó mà em cũng đi theo à?".
Ngụy Nhất hiểu lầm, tưởng anh có ý giễu cợt mình, nước mắt ngân ngấn, nói: "Em tưởng cậu ấy đã gặp chuyện gì đó cần giúp đõ... Em không ngờ cậu ấy làm như vậy...”
Nhìn thấy những giọt nước mắt của Ngụy Nhất, trái tim Trâu Tướng Quân đã nhẹ dịu như hồ nước mùa xuân, vỗ vỗ vào lưng cô, nói: "Được rồi, lần sau đừng như thế nữa, về phòng nghỉ ngơi đi".
Ngụy Nhất bị anh điều khiển tới nỗi lòng dạ rối bời, cũng không chào tạm biệt, cứ thế đi thẳng về phía ký túc.
"Ngụy Tiểu Trư", Trâu Tướng Quân đuổi theo gọi. Ngụy Nhất quay đầu lại, đôi môi nhỏ xinh mím chặt trên khuôn mặt còn vương mấy giọt nước mắt, bộ dạng trông thật đáng thương.
"Chiều mai anh tới đón em, nhớ mang theo chứng minh thư đấy!", Trâu Tướng Quân nói.
"Em vẫn luôn mang theo mà. Đón em đi đâu vậy?"; Ngụy Nhất thấy khó hiểu.
"Đến lúc đó em sẽ biết. Ngủ sớm đi, không được nghĩ ngợi lung tung, chỉ được phép nghĩ về anh thôi đấy!", Trâu Tướng Quân đứng tựa vào bức tường của tòa nhà, ngang ngược nói.
"Đừng có mơ! Em chẳng bao giờ nghĩ về anh cả!", Ngụy Nhất chu miệng nói.
"Hơ! Đồ trẻ con kia! Bắt đầu có bản lĩnh rồi đấy!”; Trâu Tướng Quân giả vờ đuổi theo, cô gái họ Ngụy đã co giò chạy biến.
Trưa hôm sau, Trâu Tướng Quân quả nhiên đã đứng chặn đường Ngụy Nhất ngay từ ngoài lớp học.
"Đi thôi!" Anh kéo tay cô rồi đi luôn.
Ngụy Nhất bị lôi đi xềnh xệch, hổn hển nói: "Vội thế làm gì cơ chứ?".
"Anh đang nóng lòng đây, anh không thể đợi dù chỉ là một giây!", Trâu Tướng Quân nói, ngay cả đầu cũng không buồn quay lại, dừng một chút, nói: "Mang theo chứng minh nhân dân rồi chứ?".
Ngụy Nhất nói: "Có mang đây. Anh cũng phải nói cho em biết mình đi đâu chứ!".
"Đi ra ngoại thành", Trâu Tướng Quân quay đầu, nở nụ cười ranh mãnh với Ngụy Nhất, trông giống như một con cáo đuôi dài.
Con cáo xám Trâu Tướng Quân lừa Ngụy Nhất, nói rằng họ đi chơi ngoại thành nhưng xe của anh lại dừng bên ngoài tòa nhà ủy ban Nhân dân. Tới tận lúc này, anh thành khẩn nói với Ngụy Nhất rằng: "Anh vào trong đó có chút việc, em đi cùng anh nhé!".
Ngụy Nhất liền ngây thơ tin lời anh, xuống xe, cùng đi vào. Cô còn hào hứng nhảy chân sáo, nói chưa bao giờ được đến đây. Bước vào tòa nhà, luồng gió mát từ điều hòa phả ra thật thoải mái. Công bộc của nhân dân quả là luôn biết hưởng thụ.
Ngụy Nhất tung tăng đi theo sau Trâu Tướng Quân, qua một khúc rẽ, ngẩng đầu lên cô liền nhìn thấy bốn chữ "Đăng ký kết hôn". Trâu Tướng Quân vẫn đang tiếp tục đi vào trong.
Nhưng Ngụy Nhất đã dừng lại, lòng thầm suy tính, phát hiện có điều gì đó bất thường liền co giò chạy ra ngoài. Vừa chạy vừa mừng thầm "Cũng may mà mình cẩn thận!". (Đầu óc bả đậu thế mà còn cẩn thận được chứ)
Ngụy Nhất dù chưa va chạm nhiều với thế sự nhưng cũng biết rằng một cặp đôi đến ủy ban Nhân dân để làm gì luôn miệng nói không chịu. Thắng lợi đã nhìn thấy trước mắt, Trâu Tướng Quân đâu chịu nhường nhịn, chỉ cần sải vài ba bước là đã đuổi kịp, lôi mạnh, khóa chặt người Ngụy Nhất, buộc cô phải quay lại.
Ngụy Nhất vùng vẫy: "Người ta còn chưa tốt nghiệp mà!"
"Đăng ký trước, để tránh việc em tốt nghiệp rồi sẽ bay theo người khác” Trâu Tướng Quân thầm cảm ơn tên tiểu quỷ tối qua, cũng chính cậu ta đã nhắc nhở anh, con vịt khi nấu chín rồi, nêu chưa ăn cũng có thể sẽ bay đi mất.
"Chưa tốt nghiệp mà đã kết hôn, xấu hổ chết đi được! Em không muốn!" Ngụy Nhất hất mặt sang hướng khác.
"Chúng ta giữ bí mật, không nói cho người khác biết", Trâu Tướng Quân dỗ dành. Anh vừa nói xong, Ngụy Nhất liền nhận được tin nhắn, cúi đầu xuống đọc, là tin nhắn của Vĩ:
"Chúc mừng, chúc mừng, sau này phải tôn trọng gọi em là chị dâu rồi, chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử!".
Ngụy Nhất ném chiếc điện thoại cho Trâu Tướng Quân, anh đọc xong mà mặt tái mét. Việc kết hôn với Ngụy Nhất ngày hôm nay, sáng sớm anh đã thông báo cho đám bạn thân biết rồi, hớn hở hứa rằng sẽ có tiệc mừng chiêu đãi còn sớm có con trai nữa. Bây giờ thì đừng nói chuyện con trai mà ngay cả vợ cũng đang giận dỗi không muốn kết hôn nữa kìa. Nếu chuyện kết hôn ngày hôm nay không thành, chẳng phải anh sẽ bị mất mặt lắm sao.
Trâu Tướng Quân lại tìm lý do khác: "Em xem, tin vui đã truyền cả ra ngoài, mọi người đều biết hết rồi! Nếu việc kết hôn ngày hôm nay không thành thì chồng em còn mặt mũi nào nữa! Em - với tư cách là phu nhân của anh - cũng thật mất thể diện mà!".
"Hừ!", Ngụy Nhất buông một tiếng.
Mọi món nghề dỗ dành, dọa nạt, Trâu Tướng Quân đều đem ra sử dụng hết, Ngụy Nhất vẫn kiên quyết không chịu nghe. Anh sa sầm mặt, nói: "Có phải em không cam tâm khi lấy anh? Vẫn còn nhớ tới Tô Thích?".
Câu nói đó khiến hai mắt Ngụy Nhất đỏ hoe, cô đứng phắt dậy, bước thẳng về phía tòa nhà: "Kết hôn thì kết hôn! Ai sợ ai chứ!".
Trâu Tướng Quân vô cùng mừng rỡ, chạy đuổi theo, vừa dỗ dành vừa xin lỗi.
Kỳ nghỉ lễ mùng Một tháng Năm là cao điểm đăng ký kết hôn, còn hôm nay đã là ngày mùng Bảy rồi, cô nhân viên làm thủ tục đăng ký đang nhàn rỗi tới mức có thời gian ngồi nói chuyện phiếm với nhân viên bên cạnh. Thấy Trâu Tướng Quân và Ngụy Nhất bước tới, trai tài gái sắc, đặc biệt là người con trai, hiên ngang hùng dũng, khí chất phi thường, mấy thanh niên trong phòng đó rõ ràng là kém anh ta tới vài phần rồi.
Cô lập tức hứng khởi, sửa tư thế ngồi thật nghiêm túc bắt đầu hỏi.
Tất cả các câu hỏi đều do một mình Trâu Tướng Quân trả lời, Ngụy Nhất trầm ngâm không vui, nghe tai nọ ra tai kia.
Sau đó, cô nhân viên yêu cầu hai người xuất trình chứng minh thư nhân dân và hộ khẩu, Ngụy Nhất đang định nói cô không mang thì thấy Trâu Tướng Quân lôi trong túi ra hai quyển hộ khẩu, hớn hở ghé sát mặt cô, thì thầm: "Tối qua anh đến lấy hộ khẩu ở chỗ bố em đấy".
"Bố đã đưa cho anh dễ dàng như vậy sao?", Ngụy Nhất vô cùng bất bình.
"Đâu dễ dàng như vậy! Cờ vây, cờ tướng, anh đều không nhượng bộ làm ông thua thê thảm, nhưng ông không chịu, tới tận sáng vẫn không muốn để anh đi! Anh liền nói sau này thành người một nhà rồi, chơi cờ với nhạc phụ đại nhân là chuyện thường ngày, thế là ông đưa cho anh quyển sổ hộ khẩu này..."
Ngụy Nhất không nói câu gì nữa.
Cô nhân viên cứ nhìn đi nhìn lại bức ảnh trong chứng minh thư nhân dân của Ngụy Nhất và người thật ngoài đời, đẩy gọng kính lên, nghi hoặc nói: "Nhỏ thế này mà đã kết hôn rồi? Đứng lên cho tôi xem nào, không phải là ăn cơm trước kẻng đấy chứ?".
Ngụy Nhất sợ lạnh, nhiệt độ trong phòng để hơi thấp, lúc này cô đang khoác áo khoác ngoài của Trâu Tướng Quân, xem ra bộ dạng có vẻ mập mạp. Cô nhân viên đã chứng kiến nhiều cô gái trẻ vội vàng kết hôn, một năm sau lại đòi ly dị, đến lúc đó mới biết lỡ một bước hận ngàn đời, có làm lại cũng bị coi là tái hôn, thật khiến người ta thương cảm. Đúng là chẳng coi luật hôn nhân và nhân viên làm nhiệm vụ đăng ký kết hôn như cô ra gì, do đó, với tư cách là bề trên, không thể không nhắc nhở một chút. Khuôn mặt Ngụy Nhất đỏ bừng, bàn tay nhỏ xíu xua rối rít, lập trường vững vàng: "Không phải, không phải! Em và anh ấy chưa từng thành công lần nào!".
Một câu nói đã thu hút vô số ánh mắt kinh ngạc. Mọi người thấy Ngụy Nhất bộ dạng ngây thơ trong sáng, thực sự không giống với những kẻ hay nói dối. Còn chàng trai bên cạnh lại có dáng vẻ đường bệ đạo mạo. Khôi ngô thì khôi ngô thật nhưng lại là loại liễu yếu đào tơ, không có năng lực. Thật khiến người ta thấy đáng tiếc.
Đám người có mặt tại đó đồng loạt chìm sâu vào tưởng tượng của riêng mình, coi thường nhưng cũng rất đồng tình với nhân vật áo quần bảnh bao Trâu Tướng Quân có "'biểu hiện bề ngoài và năng lực bên trong không đồng nhất" này.
Những chàng trai có mặt tại đó lại đều khẽ khàng ưỡn ngực lên tự hào.
"Hừ!", Trâu Tướng Quân lạnh lùng hừ một tiếng, vẻ ngông cuồng lộ rõ, những tiếng xì xào to nhỏ lập tức im bặt. Anh kéo đầu Ngụy Nhất lại, ghé sát vào tai cô, nghiến răng nghiến lợi nói hai chữ mà chỉ anh và cô nghe được, khiến Ngụy Nhất chẳng rét mà cũng run cầm cập.
Trâu Tướng Quân nói với Ngụy Nhất: "Rất tốt!".
Cô nhân viên làm thủ tục đăng ký thấy tinh thần rệu rã của Ngụy Nhất, thầm nghĩ: Nếu là mình, được ôm trong tay một anh chàng đẹp trai nhưng chỉ để nhìn ngắm mà chẳng làm ăn được gì thì cũng chẳng vui vẻ gì, huống hồ là một cô gái còn trẻ trung phơi phới thế kia!
Vậy là ánh mắt cô nhìn Ngụy Nhất lại vô cùng thương xót "Em gái, có phải là em không tự nguyện không?".
Ngụy Nhất đang sững người, bị Trâu Tướng Quân trừng mắt nhìn một cái, vội gật đầu lia lịa: "Em tình nguyện, em tình nguyện!".
Chu Du đánh Hoàng Cái[1], một người tự nguyện đánh, một người tự nguyện chịu đánh, cô nhân viên cũng chẳng còn cách nào khác. Con dấu đỏ được đóng xuống, ảnh thẻ đã được chụp xong, cuộc hôn nhân này đã được hiện thực hóa như vậy.
Sổ đăng ký kết hôn màu đỏ, mỗi người giữ một bản. Ngụy Nhất cầm nó ngắm nghía hồi lâu, vẫn đang mơ màng chưa kịp phản ứng gì. Bỗng cô quay đầu lại nói với Trâu Tướng Quân: "Bây giờ em còn được coi là thiếu nữ không?".
Trâu Tướng Quân nghiêm túc nói: "Buổi tối anh sẽ kiểm tra giúp em".
Vẻ mặt Ngụy Nhất đầy thất vọng, ném cuốn sổ đăng ký kết hôn vào tay anh: "Thích thì anh cầm lấy đi! Anh cầm hết đi! Em mang về ký túc, nếu bị bạn bè phát hiện thì xấu hổ lắm!".
"Làm Trâu phu nhân mà còn xấu hổ sao? Đầu óc em đang nghĩ gì vậy?", Trâu Tướng Quân nói. Giấc mơ đẹp đã thành hiện thực, trong lòng phấn khởi, những việc vụn vặt đó, anh cũng không buồn so đo với cô. Anh đón lấy cuốn sổ, tiện tay ôm Ngụy Nhất vào lòng, ngẩng cao đầu bước đi, tâm trạng vô cùng thoải mái, ngày hè nhạt nhẽo trong mắt anh cũng trở nên vô cùng mát dịu.
Ngụy Nhất ngượng ngùng đẩy anh ra. Trâu Tướng Quân không hề bực bội, anh hớn hở rút trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, trong đó là chiếc nhẫn sáng lấp lánh. Anh cầm tay Ngụy Nhất lên, vừa dịu dàng giúp cô đeo nó vào ngón áp út vừa nói: "Chiếc nhẫn này đã đợi hai năm rưỡi rồi, cuối cùng cũng được chủ nhân của nó đón nhận một cách hợp pháp".
Ngụy Nhất lại muốn cởi nó ra nhưng bị Trâu Tướng Quân nghiêm khắc ngăn lại: "Em dám?".
Ngụy Nhất nghĩ một lát, nói: "Em có mấy điều kiện! Thứ nhất, không được để bạn bè trong trường biết việc em đã kết hôn! Thứ hai, em chưa tốt nghiệp, không được bắt em sống chung! Thứ ba, không được phép can thiệp quá nhiều vào chuyện riêng của em! Thứ tư... thứ tư... tạm thời vẫn chưa nghĩ tới..”
Trâu Tướng Quân khoanh tay, nhướng mày, hào hứng nhìn cô vợ nhỏ nhắn xinh xắn mới kết hôn của mình đang ban bố các điều luật.
"Trâu Tướng Quân, anh có nghe rõ không đấy?", thấy Trâu Tướng Quân thờ ơ, không chú tâm tới quy định của mình, Ngụy Nhất tức tối hét lên.
"Bên ngoài ầm ĩ quá, chẳng nghe rõ câu nào cả! Chi bằng chúng ta về nhà, nằm trên giường bàn bạc thật kỹ, nhân tiện kiểm chứng lại một chút câu nói ‘chưa từng thành công lần nào’ của em ban nãy có đúng sự thật không nhỉ!", Trâu Tướng Quân không để ý tới tiếng hét phản đối của Ngụy Nhất, bế bổng cô lên rồi đặt cô ngồi vào xe, sau đó anh nổ máy lao vút đi.
Chú thích :
[1] Chu Du (周瑜), Hoàng Cái (黃蓋): Hai vị tướng tài thời Tam Quốc.