Trùng Sinh Yêu An Tử Thiên

Chương 6-2: Sắp gặp mặt (tt)

Vừa ra khỏi thư viện, Lâm Thước Nhạc lập tức chia sẻ câu chuyện mình vừa mới đọc được Bạch Thấm: “Tiểu Thấm, tớ kể cậu nghe này, tớ vừa đọc một câu chuyện rất thú vị, nữ nhân vật chính trong câu chuyện đó là một cô gái vừa nóng nảy vừa ngu ngốc.”

Thấy Bạch Thấm nhìn mình, Lâm Thước Nhạc lập tức điều chỉnh giọng nói rồi kể: “ Chuyện kể về một cô gái đã lấy chồng, ngày kỉ niệm lễ kết hôn của cô ta và chồng mình sắp đến, cô ta hy vọng anh chồng có thể tặng mình một bất ngờ nên mỗi ngày đều ám chỉ với anh chồng. Nhưng kết quả là đến ngày kỷ niệm lễ kết hôn ngày, anh chồng không có ý định gì cả, cô gái đó nhịn không được nên nhắc nhở chồng mình hôm nay là ngày kỷ niệm lễ kết hôn, nên có tổ chức một chút gì đó chúc mừng. Anh chồng lại chỉ chăm chú xem báo rồi thơ ơ nói vậy buổi tối đi ra ngoài ăn. Còn nói nếu cô ta không có việc gì làm thì lấy máy cắt cỏ trong kho đi cắt cỏ trong vườn. Cô gái kia nghe vậy thì giận dỗi, ngồi im không nói gì, anh chồng lại cứ thúc giục cô ta đi cắt cỏ khiến cô ta càng tức giận. Sau đó cô ta nghĩ mình phải chịu nhiều năm vất vả mệt nhọc, lại nghĩ đến bạn bè được chồng săn sóc lãng mạn, mà chồng mình lại coi mình như bảo mẫu, càng nghĩ cô ta càng cảm thấy anh chồng không yêu mình, chỉ lợi dụng chính cô ta mà thôi. Cuối cùng cô ta nhất xúc động đã giết chết anh chồng kia, đến lúc cô ta lấy bao tải để bọc thi thể, mở ra cửa nhà kho mới thấy cả nhà kho tràn ngập hoa hồng đỏ, lại có một chiếc nhẫn kim cương vô cùng tinh xảo để ở một nơi rất dễ thấy.”

Lâm Thước Nhạc kể một hơi rồi thở hổn hển nói: “Tiểu Thấm, cậu nói cô gái kia có ngốc không chứ, nếu cô ta kiên nhẫn một chút thì mọi chuyện sẽ chẳng sao cả, nhưng chỉ vì cô ta quá nóng nảy mà cái gì cũng không có. Chậc chậc, thật đáng thương.” Sau đó Lâm Thước Nhạc còn rất không phúc hậu giả vờ đồng tình với cô gái trong câu chuyện.

ô Thanh Thiển đứng một bên im lặng đột nhiên mở miệng: “Cô ta là một người phụ nữ ngu xuẩn. Chồng cô ta chỉ muốn thay đổi cách tặng quà để cho cô ta một sự kinh ngạc, cô ta lại nghĩ chồng mình keo kiệt. Kỳ thật cô ta cái gì cũng có nhưng cô ta không hề phát hiện ra nên cuối cùng cái gì cũng không có.”


Bạch Thấm giật mình --- cô gái đó rất giống cô, cô cái gì cũng có có, nhưng cô lại không thấy hề hay biết, cuối cùng, cái gì cũng không có .

Kiếp trước Bạch Thấm rất giống với cô gái kia, cái gì cũng muốn có, nhưng thực ra An Tử Thiên cái gì cũng cho cô, nhưng chỉ vì không phải phương thức cô muốn cho nên chuyện gì cô cũng nhìn không thấy cũng không biết, thậm chí còn nghĩ bản thân rất đáng thương. cái gì cũng không có. Cô hận An Tử Thiên, nhưng lại quên không có hi vọng thì sao có thất vọng, nếu không yêu sao lại hận. Cho nên, thật ra kiếp trước trong lòng cô đã có An Tử Thiên . . . Bạch Thấm bị kết luận này dọa sợ.

Bởi vì quan tâm nên muốn càng nhiều, nhưng kiếp trước Bạch Thấm hoàn toàn quên An Tử Thiên là một người mắc chứng tự bế, anh khác với những người bình thường, mà cô lại cứ yêu cầu anh giống như đối với người bình thường, tự nhiên hai bọn họ sinh ra sự thất vọng và hiểu lầm. Cho nên, dù An Tử Thiên luôn luôn dùng cách của mình yêu thương Bạch Thấm nhưng cô mãi không chịu nhận ra, luôn hiểu lầm anh, tổn thương anh, thậm chí hung tợn nguyền rủa anh, cuối cùng hai người từng chút rơi vào bước đường cùng.


Gương mặt Bạch Thấm trắng bệch, cơ thể run rẩy làm Lâm Thước Nhạc bị dọa, lôi kéo cánh tay cô: “Tiểu Thấm, cậu làm sao vậy, Tiểu Thấm, cậu đừng làm tớ sợ, Tiểu Thấm?”

Nhưng Bạch Thấm lại không đáp lời, chỉ lẩm bẩm: “An Tử Thiên, An Tử Thiên...”

An Tử Thiên? Chẳng lẽ là An Tử Thiên bắt nạt Tiểu Thấm?

“Tiểu Thấm, An...” Lâm Thước Nhạc còn chưa kịp hỏi hết thì đã thấy bạn tốt giãy khỏi tay mình, chạy vội đi ra ngoài.

___________________