Edit+Beta: Minh Miu
Trong cabin máy phi hành, Hứa Duệ vô lực ngẩng đầu mà mở chân ra ngồi trên người Việt Lăng Thiên. Cậu nhắm mắt lại sắc mặt ửng hồng, trên cái trán trắng noãn đổ đầy mồ hôi ẩm ướt mái tóc đen dán chặt trên gương mặt, miệng mở rộng thở phì phò, trên mặt lộ ra một tia yếu ớt mệt mỏi.
Quân phục màu xanh lá vẫn còn mặc trên người, ngay cả nút thắt ngay hầu kết đều không có cởi bỏ. Chỉ là quần ở phía dưới, bị lột bỏ không còn mảnh vải che thân, hai cái đùi mảnh khảnh thon dài bị ép tách ra, đôi chân vòng quanh eo anh, Hứa Duệ ngồi trên đùi Việt Lăng Thiên, quần áo của Việt Lăng Thiên chỉnh tề như cũ.
Việt Lăng Thiên híp mắt nhìn tấm kim loại đối diện đang phản xạ hình ảnh mê người, bàn tay trên lưng Hứa Duệ không khỏi vì cảm giác kích thích mà chậm rãi ôm chặt hơn, cái thứ cực lớn trong cơ thể Hứa Duệ lại lần nữa rục rịch…
Cảm giác được nghi hiểm Hứa Duệ đột nhiên mở to mắt, giãy dũa muốn rời khỏi: “Không muốn. Lăng Thiên, em không được.”
Thân thể vặn vẹo mang đến cảm giác co rút cùng ma sát mãnh liệt, Việt Lăng Thiên thoải mái thở ra một hơi. Tiểu gia hỏa nhiệt tình như vậy, cho dù hiện tại anh nghĩ dập tắt dục hỏa đều cảm thấy có lỗi với bản thân.
“Lại đến một lần nữa.” Ngữ khí thương lượng.
“Không muốn.”Cương quyết cự tuyệt.
“…Hử?”
Hứa Duệ cắn môi, giọng điệu mềm yếu, mang theo ý tứ nịnh nọt làm nũng: “Không làm nữa có được không? Em không được.”
“Anh đã quyết định.” Bá đạo tuyên bố chủ quyền: “Phối hợp với chồng là nghĩa vụ của người làm vợ.”
Việt Lăng Thiên tuyên bố xong lập tức tiến công, không có chút gì do dự.
Cha mẹ nó! Rủ xuống bàn tay không có lực mà dựng lên ngón giữa, Hứa Duệ lệ rơi đầy mặt.
Âm thanh mập mờ ba ba ba lại lần nữa vang lên.
Thật lâu, Hứa Duệ cầu xin tha thứ: “Ông xã, anh, anh dừng lại được không, được không?”
“….” Ba ba ba.
“Lăng, Lăng Thiên, em, em mệt mỏi quá.”
“…..” Ba ba ba.
Hứa Duệ trong cơn giận dữ, cậu sử dụng hết khí lực quay đâu trừng Việt Lăng Thiên, mắng: “Con mẹ nó anh kiếp trước chưa làm qua, t*ng trùng thượng não. Không có tiết chế không có…Ah thao…”
Âm điệu cao vút bởi vì phía sau bị tiến vào thật sâu, eo Hứa Duệ đột nhiên cong lên hướng về phái trước, bởi vì không còn sức mà ngã xuống, eo bị nắm chặt, thân thể thập phồng chỉ có thể mặc người bài bố.
Tốc độ va chạm từ đâu đến cuối vừa nhanh vừa sâu, nước mắt không có cách nào khống chế mà theo khóe mắt chảy xuống.
“OO chậm, chậm một chút.”
Ba ba ba.
Âm thanh nức nở nức nở nghẹn ngào lúc đứt lúc nối, cầu xin tha thứ: “Lăng, Lăng Thiên, em, em sai rồi.”
BA BA BA.
“Em sai rồi, ô ân, ân ái, là, là nghĩa vụ, của vợ.”
BA BA BA
Hứa Duệ cuối cùng cũng đã quên hai người ở trong phi hành khí làm bao lâu, đợi lúc cậu tỉnh dậy, cậu đã ở trên giường rồi.
Thế kỉ hai mươi mốt người ta dã chiến là xe chấn, một ngàn năm về sau, bọn họ thăng cấp rồi, cơ chấn.
Hứa Duệ khóe miệng co rút mãnh liệt, tạo thành cơ chấn nguyên nhân kì thật bởi vì Hứa Duệ tự động ‘Hôn miệng’ làm cho Việt Lăng Thiên không khống chế được.
Ngày thứ ba Hứa Duệ lại mặt cùng là ngày Lý Văn Triết trước mặt tất cả mọi người Hứa gia hướng Hứa Hòa Thắng đưa ra yêu cầu ly hôn. Không đợi máy phi hành của Việt Lăng Thiên bay lên không trung, cũng đã truyền bá ra ngoài.
Việt Lăng Thiên tiễn Lý Văn Triết và ba Lý Chính Minh cùng cha Lợi Huy đến Lý phủ, theo hai người họ đến còn có hai người ăn mặc trang phục bình thường, khuôn mặt nghiêm túc, người đàn ông trẻ tuổi cầm trong tay thùng dụng cụ.
Hứa Duệ dò xét hai người đàn ông kia, ước hơn 30 tuổi, làn da ngăm đen, vô luận là dáng đứng hay ánh mắt, rõ ràng là người xuất thân từ quân nhân.
Việt Lăng Thiên hướng Lý Văn Triết giới thiệu.
“Cha vợ, vị này chính là Phan Lực Trì, vị này chính là Trương Thiên Lâm. Trong khoảng thời gian này bọn họ sẽ ở bên người bảo vệ an toàn của cha.”
Phan Lực Trì và Trương Thiên Lâm hướng Lý Văn Triết gật đầu: “Lý tiên sinh, trông khoảng thời gian này quấy rầy rồi.”
Lý Văn Triết cười: “Về sau tôi phải phiền toái hai vị rồi.”
“Khách khí.”
Lý Văn Triết quay người nhìn Việt Lăng Thiên và Hứa Duệ, nói: “Lăng Thiên, cảm ơn con. Tiểu Duệ về sau phải nhờ con rồi.”
Việt Lăng Thiên gật đầu: “Cha vợ yên tâm.”
Lý Văn Triết cười, sờ sờ đầu Hứa Duệ, cười khổ nói: “Hôm nay vốn dĩ là ngày vui, lại bởi vì chuyện của cha quấy rầy. Trời thu ngày ngắn, các con nhanh về nhà đi.”
Hứa Duệ há mồm muốn nói cái gì, lại bị Việt Lăng Thiên nắm lấy tay của cậu, đối với Lý Văn Triết nói: “Được, chúng con trở về đây. Cha vợ bảo trọng.”
“Ừ.” Lý Văn Triết cười: “Mau trở về đi thôi.”
Máy phi hành bay lên không trung, Hứa Duệ từ cửa sổ cabin nhìn Lý Văn Triết biến thành cái chấm đen nhỏ, lo lắng hỏi: “Lăng Thiên, nêu như Hứa Hòa Thắng đối với cha bất lợi, hai bảo vệ liệu có đủ không?”
Việt Lăng Thiên đem máy phi hành điều chỉnh đến chế độ tự động, đi đến bên người Hứa Duệ ngồi xuống: “Cha vợ tại thời điểm này ly hôn, đem Hứa Hòa Thắng giết trở tay không kịp. Nếu như hắn đủ thông minh cũng không chọn thời điểm này sinh sự, cho nên cha vợ bây giờ còn rất an toàn. Huống hồ…”
Hứa Duệ dựa sát vào Việt Lăng Thiên hỏi: “Huống hồ cái gì?”
Việt Lăng Thiên rủ xuống con mắt nhìn Hứa Duệ: “Muốn biết thì liền chủ động cấp cho anh lợi ích.”
Hứa Duệ ‘Híz-khà-zzz’ một tiếng nghiêng đầu sang chỗ khác, nhưng trong nội tâm không chống cự được sự hiếu kì cùng với sự quan tâm dành cho Lý Văn Triết. Quay đầu đứng trước mặt Việt Lăng Thiên, hai tay nâng lên mặt của anh ‘Mua’ một tiếng hôn tại trên môi của anh, nói: “Nói mau.”
“Thật qua loa.” Việt Lăng Thiên duỗi đầu lưỡi liếm từ trên xuống dưới toàn bộ bờ môi của Hứa Duệ.
Mặt Hứa Duệ ‘Đoằng’ một phát đỏ bừng lên, di chuyển ánh mắt lấp lánh, nghiêm mặt hỏi: “Đến tột cùng ‘Huống hồ’ cái gì?”
“Đồ đần.”
Việt Lăng Thiên kéo Hứa Duệ qua ngồi ở trên đùi anh, ôm eo của cậu nhẹ nhàng bên tai thấp giọng nói: “Phan Lực Trì và Trương Thiên Lâm chỉ là hình thức bên ngoài, ở bên trong anh còn an bài những người khác bảo hộ an toàn cho cha. Yên tâm đi, vô luận Hứa Hòa Thắng không niệm tình xưa, có đủ nhẫn tâm, chúng ta cũng phải làm đến không còn tí sơ hở nào.”
Hứa Duệ nghe xong lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác cảm kích mà nhìn Việt Lăng Thiên. Cậu sẽ nhớ kĩ Việt Lăng Thiên vì chính mình, vì cha làm tất cả, tương lai có một ngày cậu trở nên mạnh mẽ, cậu nhất định sẽ báo ân.
Việt Lăng Thiên khiêu mi: “Rất cảm động?”
Hứa Duệ dùng sức gật đầu: “Ừ, cảm ơn anh.”
“Đến dùng hành động để trả, hôn môi.”
“…” Hứa Duệ hắc tuyến. Lưu manh chính là lưu manh.
“Tích thủy chi ân, ứng suối tương báo*”. Việt Lăng Thiên không khách sáo mà chỉ trích nói: “Hiện tại anh giống như là suối tuôn, chỉ cần em chỉ cần giống như ‘Tích thủy’ tương báo mà thôi, em muốn anh phải nói đến vậy.”
“…” Hứa Duệ giãy dụa mở miệng tranh luận nói: “Em không có không báo.”
“Vậy đến đây đi, chủ động một chút.”
Hứa Duệ ngửa đầu rơi lệ đầy mặt, thời gian nghỉ kết hôn nửa tháng. Cậu phải chịu đựng như thế nào? Mau có nhiệm vụ đặc biệt gọi đại lưu manh này trở về tinh cầu đi.
Vì vậy Hứa Duệ bị động mà đi ‘ Chủ động hôn miệng’ sau đó đã bị Việt Lăng Thiên được một tất lại muốn thêm một thước tại trong cabin ăn xong lau sạch. Tạo thành sự kiện phát sinh ‘Cơ chấn’ trong ngày thứ ba lại mặt.
Trên người khô mát, bờ mông mát lạnh, cho nên Việt Lăng Thiên đã giúp cậu thoa dược. Hứa Duệ vì vậy mở chăn ngồi xuống, địa phương bị dùng qua vẫn còn nóng rát, không khỏi ‘Híz-khà-zzz’ một tiếng cau mày nhếch lên bờ mông.
Bức màn dày đã được buông xuống, trong phòng căn bản không biết hiện tại là ngày hay đêm. Hứa Duệ ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ điện tử, đã là tám giờ tối rồi.
Lúc này cửa bị đẩy ra, Việt Lăng Thiên tinh thần sảng khoái đi tới, khuôn mặt anh tuấn chói sáng, làm người khác không thể nhìn thẳng, hiện tại lại đang nhìn bờ mông nhếch lên của Hứa Duệ không được tự nhiên mà ngồi ở trên giường: “Tỉnh? Đói bụng không?”
Việt Lăng Thiên nói chưa dứt lời, vừa nói, giống như là hưởng ứng lời nói của anh, bụng Hứa Duệ lập tức ‘Ọt ọt ọt ọt’ vang lên.
Bên tai truyền đến thanh âm buồn cười trầm thấp của Việt Lăng Thiên, Hứa Duệ quay đầu sang chỗ khác.
Tám giờ rưỡi tối, trong phòng ăn biệt thự Thanh Chuyên, Việt Lăng Thiên và Hứa Duệ đang hạnh phúc ăn cơm. Trong phòng khách Lý gia, Lý Văn Triết đang cùng cha và ba ăn hoa quả nói chuyện phiếm, Phan Lực Trì cẩn thận cảnh giữ một góc khuất, Trương Thiên Lâm đang ở trên mái nhà thu tin tức. Tại thư phòng lầu hai Hứa phủ, Hứa Hòa Thắng trầm mặt nghe ý kiến luật sư, Mạnh Minh đứng lặng lẽ ở trước của thư phòng một lát, lại trở về phòng. Hứa Nghĩa bởi vì chỉ xin nghỉ một ngày, nên gã đã quay về trường rồi.
Hứa Hòa Thắng mặt bình tĩnh như nước, nhanh chóng chọn một chìa khóa cầm trên tay, ẩn giấu hệ thống bảo an đang kích hoạt trong thư phòng. Sau khi kiểm tra xác định an toàn, Hứa Hào Thắng xoa bóp cái khóa, gian phòng xuất hiện các bức tường trong suốt chung quanh, hoàn toàn cách âm.
“Anh nói là nếu như theo luật thì tôi phải chia cho Lý Văn Triết một nửa tài sản?” Hứa Hòa Thắng hai tay giao nhau, nhìn chằm chằm vào ánh sáng phóng trên không trung xuất hiện một nam nhân trung niên mặc âu phục màu đen hỏi.
Trung niên nam nhân gật đầu: “Đúng vậy. Mạnh Minh tiên sinh tiến vào Hứa gia là sự thật cũng không cách nào thay đổi, quá nhiều người đã biết.”
Hứa Hòa Thắng nhìn phía trước, híp mắt nói: “Tôi không phân chia tài sản.”
Trung niên nam nhân nghiêm mặt, giọng điệu bình tĩnh: “Chỉ cần Lý Văn Triết tiên sinh chủ động yêu cầu hủy bỏ xin ly hôn, mọi chuyện đều xử lý tốt.”
Hứa Hòa Thắng ngẩng mặt lên, dựa thành ghế: “Không có biện pháp nào khác?”
“Theo như pháp luật, không có.”
“Ý anh là?”
Trung niên nam tử mặt không biểu tình nói: “Chỉ cần Lý Văn Triết tiên sinh chủ động yêu cầu hủy bỏ xin ly hôn.”
Hứa Hòa Thắng trầm mặc, hướng trung niên nam tử gật gật đầu, sau khi xoa bóp cái trán, ánh sáng trên không trung lập tức tiêu tán, hình ảnh trước mặt biến mất.
Bởi vì chính mình nhất thời đắc ý vênh váo, lại bị Lý Văn Triết tình kế, Hứa Hòa Thắng oán hận, ngược lại nhớ tới chuyện cũ trước kia khi hai người yêu nhau đến kết hôn. Từng cái nhăn mày hay cười của Lý Văn Triết quanh quẩn trong đầu hắn không có cách nào xua đi.
Hứa Hòa Thắng biết rõ hắn căn bản không muốn cùng Lý Văn Triết ly hôn, cho dù hắn đón Mạnh Minh quay trở về Hứa gia, hắn cũng không muốn cùng Lý Văn Triết ly hôn. Nhưng bây giờ Lý Văn Triết muốn cùng hắn ly hôn, còn tình kế muốn hắn chia một nửa tài sản.
Luật sư Kim nói dựa theo luật pháp hắn thua là không thể nghi ngờ. Mà hắn lại đi ngoại tình, dựa vô tình cảm để lung lay thì cũng rất khó, xem thái độ quyết tuyệt của Lý Văn Triết hôm nay, trong thời gian ngắn cũng không thông suốt được.
Vậy thì còn có cái gì? Bảo cái gì quan trọng nhất chính là xin hủy bỏ đơn xin ly hôn?
Hứa Hòa Thắng phiền não nhắm mắt lại lấy tay xoa huyệt thái dương, nếu như hắn không đón Mạnh Minh trở về thì tốt rồi. Hiện tại tốt rồi, Lý Văn Triết trước mặt Việt Lăng Thiên bôi xấu hắn.
Hứa Hòa Thắng cố gắng mà tập trung suy nghĩ đang hoảng loạn của mình. Là hắn cùng bác sĩ lập mưu tiêm cho Hứa Duệ, cũng bởi vì như vậy, Việt Lăng Thiên và Hứa Duệ mới có thể gặp nhau hiểu nhau mà đến với nhau. Điểm này, Việt Lăng Thiên sẽ phải cảm kích hắn đi?
Có thể chuyện Hứa Nghĩa đánh Hứa Duệ trọng thương, Việt Lăng Thiên khẳng định biết rõ. Hiện tại Lý Văn Triết muốn cùng hắn phân rõ giới tuyến, kế hoạch của hắn và Mạnh Minh thỏa thuận tính toán con đường làm quan cho Hứa Nghĩa vì thế mà bị phá hủy.
Mạnh Minh! Hắn tại sao lại nghe lời Mạnh Minh mà đón về Hứa gia cơ chứ? Hứa Hòa Thắng lần nữa bắt đầu tự trách, nếu không phải Mạnh Minh tồn tại đả kích Lý Văn Triết, y làm sao có thể sẽ cùng mình ly hôn?
Đều là sắc dục gây ra chuyện phiền toái.
Mạnh Minh ngồi trong phòng đột nhiên rùng mình, hắn không thể ở lại chỗ này. Muốn trở về, cũng muốn Hứa Hòa Thắng làm cho hắn nở mày nở mặt mà đón về, mà không phải giống như bây giờ nhặt đồ rác rưởi do Lý Văn Triết ném cho hắn.
Tuy hắn vì con trai mà không quan tâm đến ánh mắt của người khác, nhưng hôm nay lời nói của Lý Văn Triết, còn có lời nói của Hứa Hòa Thắng khi đuổi theo, tựa như một cây gậy đem hắn đánh tỉnh.
Hứa Hòa Thắng cho tới bây giờ cũng không nghĩ đến sẽ kết hôn cùng với hắn, hiện tại sự tồn tại của hắn ở Hứa gia ngược lại lại làm cho Hứa Hòa Thắng bắt đầu oán hận hắn.
Hứa Nghĩa tại Hứa gia được Hứa Hòa Thắng cho vị trí cùng tiền đồ, đó là bởi vì Hứa Nghĩa họ Hứa, chảy trong mình dòng máu của Hứa Hòa Thắng. Nhưng hắn thì sao? Trong mắt Hứa Hòa Thắng thì hắn có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nhiều nhất chỉ có thể coi là người có chung nửa dòng máu với con của hắn…
Chuyện này khiến Mạnh Minh hoàn toàn tỉnh ngộ sắc mặt hắn trắng bệch, toàn thân run rẩy.