Edit+Beta: Minh Miu
Hứa Duệ ngồi ở bên giường, nghe trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi khẩn trương nắm lấy ống quần. Vừa nghĩ đến lát nữa Việt Lăng Thiên sẽ làm chuyện đó với cậu, trái tim Hứa Duệ không khỏi sợ hãi mà từng đợt co rút.
Tuy cậu không chán ghét Việt Lăng Thiên thân cận với mình, cũng đã chuẩn bị xong tâm lý, nhưng trong nội tâm Hứa Duệ vẫn cảm thấy như vậy là làm trái với tự nhiên. Nam nhân vốn không có khí quan giống nữ nhân, Hứa Duệ vừa nghĩ đến đêm nay phải dùng địa phương đó để tiếp nhận cái kia, trong nội tâm liền sợ hãi.
Kì thật Hứa Duệ đối với chuyện đó của nam nam không phải hoàn toàn không biết gì, lúc Lý Văn Triết sắp xếp cậu đi thân cận đã bắt đầu giảng dạy cho cậu. Chỉ là Hứa Duệ kháng cự, thứ hai là do cậu cảm thấy xấu hổ, nên không có chăm chú quan sát chuyện đó. Nghĩ đến thời gian hằng năm Việt Lăng Thiên ở lại địa cầu, Hứa Duệ liền chuẩn bị tâm lý cho mình trong những ngày bị đó, nhịn một chút thì sẽ qua.
Tiếng nước trong phòng tắm phát ra không làm cho Hứa Duệ thoải mái, ngược lại làm cho cậu đứng ngồi không yên. Vì chuyển đi lực chú ý của bản thân, Hứa Duệ đem tất cả tâm tư nhớ về hôn lễ long trọng ngày hôm nay.
Không thể không nói, Việt Lăng Thiên thật sự tốn rất nhiều tâm tư cho hôn lễ này. Chẳng lẽ thực chất Việt Lăng Thiên ở bên trong là một người lãng mạn? Lãnh khốc chẳng qua là thể hiện ở bên ngoài?
Ừm, từ lúc Việt Lăng Thiên mang cậu trở lại biệt thự Thanh Chuyên cậu liền bắt đầu suy nghĩ, có thể sẽ giảm bớt một chút áp lực hiện tại…
Hôm nay biệt thự Thanh Chuyên từ trong ra ngoài đều dán chữ ‘Hỷ’, mọi người đều mặc quần áo mới, người từng trải nhìn qua đều biết gia đình này đang chuẩn bị việc vui.
Phòng khách trong lầu một mọi người ồn ào từ sớm, tất cả thân thích Việt gia đều đã đến, già trẻ lớn bé tụ hợp phi thường vui vẻ. Mọi người một bên nói chuyện phím một bên dùng ánh mắt trông mong nhìn ra ngoài, chờ mong Việt Lăng Thiên đón cô dâu về.
Khi phi cơ chín đầu chín của Việt Lăng Thiên dùng để đón dâu đang bay trên không trung biệt thự Việt gia, Việt Gia đại quản gia lập tức chỉ huy mọi người vào vị trí và cương vị của mình, tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc cũng vang lên.
Bên trong máy phi hành, Việt Lăng Thiên ôm lấy lưng Hứa Duệ, ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói: “ Tiểu Duệ, nhìn xuống dưới.”
Hứa Duệ liếc nhìn Quý Vệ Tân ngồi một bên giống như tượng đá, không tự nhiên mà giãy giụa, trước sau đều không thể thoát được bàn tay vô cùng ấm áp kia. Đành tùy ý để Việt Lăng Thiên ôm eo mình, cậu thò đầu nhìn xuống dưới không khỏi có chút há hốc miệng, chỉ thấy trên sân thượng tầng cao nhất của biệt thự Thanh Chuyên dùng hoa hồng đỏ xếp thành một chữ ‘Hỷ’ cực lớn, ở vòng ngoài xếp hoa hồng phấn chính giữa xếp hoa hồng đỏ.
Màu sắc xinh đẹp, chữ ‘Hỷ’ gây chú ý ánh mắt của người ngoài như vậy, bất luận máy phi hành nào đi ngang qua đều nhìn thấy được.
Con mắt Hứa Duệ chớp động, ngón tay đặt trên cửa sổ khoang thuyền trắng bệch, thật lâu mới quay đầu lại nhìn Việt Lăng Thiên: “ Là anh nghĩ ra sao?”
Cánh tay Việt Lăng Thiên càng ôm chặc, khiêu mi hỏi lại: “ Em đoán thử xem?”
Tâm Hứa Duệ run động, môi nhẹ nhàng di chuyển, lại không nói nên lời.
Nếu như nói cậu không cảm động, thì đó là giả. Bất luận là chuyện đích thân đến đón dâu, hay những kinh hỉ vô tận mà Việt Lăng Thiên mang đến cho cậu.
Tuy Hứa Duệ là nam nhân, sẽ không giống như nữ nhân mong chờ lãng mạn, nhưng được người coi trọng, được người đặt trong tim trong lòng cảm thấy thật sự là quá tốt đẹp, làm cho cậu không có cách gì kháng cự.
Nghĩ đến Việt Lăng Thiên vì cậu làm chuyện này, một loại tình cảm không rõ xông vào trong lòng Hứa Duệ. Tim đập rất nhanh, cậu một lần nữa nhìn xuống chữ ‘Hỷ’ đỏ âu ở tầng cao nhất trên sân thượng.
Đột nhiên cằm bị nâng lên, Hứa Duệ mở to con mắt ướt át nhìn khuôn mặt anh tuấn khí khái hào hùng bức người của Việt Lăng Thiên.
“Em cho rằng đó không phải chủ ý của anh?” Hơi thở nóng hừng hực phun trên chớp mũi, Hứa Duệ nói không ra lời. Chỉ có thể lăng lăng nhìn đôi môi mỏng hoàn mỹ của anh chậm rãi áp xuống môi cậu.
“Nói.”
“Đẹp như vậy, chỉ có anh mới nghĩ ra.” Hứa Duệ cảm giác được nguy hiểm, nếu không chân chó một chút, cậu sợ chính mình sẽ nhận trừng phạt.
Âm thanh cười khẽ tản ra bên môi, Việt Lăng Thiên tiến tới phủ kín đôi môi mỏng của Hứa Duệ, khẽ liếm qua.
Đầu lưỡi tinh tế đảo qua đôi môi mềm mại của Hứa Duệ, Việt Lăng Thiên không khỏi thỏa mãn mà thở dài, rất lâu không có ôm bảo bối, cũng đã lâu không có hôn, hương vị vẫn ngọt ngào như cũ.
Trong nội tâm Việt Lăng Thiên rất rõ ràng vì cái gì Hứa Duệ đi thân cận. Đồng thời anh cũng rất rõ ràng bản thân mình đang muốn cái gì. Hứa Duệ có lẽ rất yếu, nhưng Việt Lăng Thiên cũng không cần bạn lữ của anh phải cường đại như anh. Sinh hoạt là sinh hoạt, sự nghiệp là sự nghiệp, cả hai không giống nhau. Hứa Duệ đơn thuần, yếu ớt, nhưng tâm hồn lại trong trắng thuần khiết, cứng cỏi, đó là những thứ mà Việt Lăng Thiên thích.
Muốn cho Hứa Duệ đối với chính mình một lòng một dạ, Việt Lăng Thiên phải giúp cậu đạt được nguyện vọng của chính cậu. Nguyện vọng của Hứa Duệ đối với anh mà nói rất dễ dàng, anh làm được, điều ấy sẽ khiến Hứa Duệ cả đời cảm kích anh, cũng vĩnh viễn sẽ không phản bội anh.
“Yên tâm đi, anh sẽ bảo vệ em cùng cha vợ an toàn.” Việt Lăng Thiên nhẹ nhàng đẩy những sợi tóc đen đang rủ xuống trên trán Hứa Duệ, ngón tay vuốt ve khuôn mặt tinh xảo, thấp giọng đảm bảo.
“Thật sự?” Con mắt Hứa Duệ sáng ngời, vốn đang muốn đẩy tay anh ra nhưng đột nhiên dừng lại. Cậu ngẩng đầu lên nhìn Việt Lăng Thiên, bờ môi nhuận nước khẽ rung.
Việt Lăng Thiên ngạo nghễ: “Anh luôn nói một không nói hai.”
Hứa Duệ nhìn Việt Lăng Thiên, tròng mắt sáng ngời thanh tịnh như mực, trên môi nở nụ cười: “Cảm ơn anh.”
Tay Việt Lăng Thiên điểm nhẹ trên môi Hứa Duệ một cái, thấp giọng nói: “Nhớ kĩ, em là của anh! Người là của anh, tâm cũng chỉ có thể là của anh.”
Hứa Duệ chăm chú gật đầu: “Được. Em sẽ là một người vợ lính đạt tiêu chuẩn.”
Việt Lăng Thiên kề sát môi vào môi Hứa Duệ: “Vậy thì lấy lợi ích thực tế chứng minh một chút, đến hôn môi.”
Mi tâm Hứa Duệ mãnh liệt giật giật, trên trán xuất hiện ba vạch hắc tuyến, cậu rất chân thành có được hay không? Bị Việt Lăng Thiên xuyên tạc như vậy, dường như tất cả chỉ là đùa vui.
Lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt phóng đại của Việt Lăng Thiên trước mặt, nhưng cặp mắt kia lại làm Hứa Duệ sững sờ, đó là một đôi mắt kiên định, làm cho người ta khi nhìn vào con mắt đó tin phục.
Trong khi cậu thần tình hoảng hốt, thì môi Việt Lăng Thiên đã dán lên môi cậu.
Hai môi dán vào cũng một chỗ, hơi thở hòa quyện lẫn nhau, nhu tình mật ý nói không nên lời. Chỉ là Hứa Duệ còn chưa kịp cảm nhận được bờ môi kề nhau ấm áp mềm mại, đã bị Việt Lăng Thiên cường ngạnh cạy mở bờ môi của cậu, công thành chiếm đất.
Việt Lăng Thiên cường thế Hứa Duệ đã sớm lĩnh giáo qua, không cho phép cậu phản kháng cùng đùn đẩy. Mà ánh mắt kiên định cùng lời cam đoan vừa rồi của Việt Lăng Thiên, càng giống như một cái búa tạ đánh sâu vào nội tâm của Hứa Duệ.
Đối với sự thật cậu thỏa hiệp, đối với Việt Lăng Thiên cậu cảm kích, cùng với nụ hôn chậm rãi cuồng nhiệt làm cho cậu rung lên từng đợt khoái cảm càng làm cho Hứa Duệ lựa chọn thuận theo, cậu hé miệng nghênh đón nụ hôn của Việt Lăng Thiên, một bên cấp tốc mà hô hấp một bên do dự mà vươn tay nhẹ nhàng đặt trên bờ vai Việt Lăng Thiên.
Đối với sự chủ động nghênh đón của Hứa Duệ càng làm Việt Lăng Thiên cuồng nhiệt, đem cậu ôm chặt hơn nữa. Trong miệng mỗi tấc mỗi tấc đều bị cái lưỡi linh hoạt của Việt Lăng Thiên bá đạo mà càn quét qua, thậm chí cả yếu hầu cũng không có buông tha…
Hứa Duệ cảm giác eo mình sắp bị siết chặt thành hai đoạn, đầu lưỡi bị mút vào đau nhức đến phát run lên, nhưng kì lạ là lại nhận được càng nhiều khoái cảm.
Ngửa đầu, Hứa Duệ không kịp nuốt nước bọt nên nước bọt theo khóe miệng tràn ra, âm thanh liếm mút cùng tiếng hít thở vang lên trong không gian yên tĩnh đặc biệt rõ ràng.
Hứa Duệ sắc mặt ửng hồng, hai tay vô lực mà dựa vào Việt Lăng Thiên, đã không có cách nào ngăn cản cái tay đang thăm dò trong quần áo của cậu…
“Khục khục khục!”
Tiếng ho khan đột nhiên vang lên, đánh thức sự đắm chìm trong nóng bỏng vừa mới hôn hít của hai nhân vật chính. Hứa Duệ muốn đẩy Việt Lăng Thiên ra, lại bị anh áp vào trong lòng ngực.
Hứa Duệ đem mặt chôn trong ngực Việt Lăng Thiên, xấu hổ đến không dám ngẩng đầu lên, cậu đã quên ở bên trong máy phi hành còn có một người khác nữa.
Việt Lăng Thiên ánh mắt sắc bén giống như đao mà hướng về phía Quý Vệ Tân, toàn thân phát ra không khí lạnh lẽo thiếu chút nữa đem Quý Vệ Tân đông cứng.
Trước khi sắp bị đông cứng, Quý Vệ Tân cố gắng giãy dụa giải thích: “ Em họ thân mến, hiện tại không phải là thời gian động phòng. Anh chỉ là nhắc nhở em giờ lành sắp đến rồi, mọi người còn chờ em mang cô dâu trở về.”
Hứa Duệ nghe xong những lời này, thì càng thẹn thùng hơn. Lỗ tai ở bên ngoài đỏ đến nhỏ máu.
Việt Lăng Thiên liếc Quý Vệ Tân, đưa cho hắn mắt uy hiếp ‘Anh chờ’.
Quý Vệ Tân bắt đắt dĩ buông tay việc nhắc nhở, với tư cách của một người phù rể đúng tiêu chuẩn, phải có trách nhiệm ngăn cản đôi phu phu vẫn chưa hoàn thành nghi thức hôn lễ nhưng lại làm chuyện ấy tại chỗ này. Ai, người tốt thật khó làm.
Việt Lăng Thiên đưa tay giúp Hứa Duệ sửa sang lại quần áo, sờ sờ khuôn mặt ửng hồng của cậu, thấp giọng nói: “ Chúng ta phải đi xuống.”
Hứa Duệ cúi đầu: “ Ừm.”
Việt Lăng Thiên nhìn Hứa Duệ, hạ lệnh: “ Hạ xuống.”
Việt Lăng Thiên cùng Hứa Duệ mới tiến vào biệt thự đã bị mọi người vây quanh, sau đó lại là một hồi rối loạn.
Bái thần, châm trà, kính trà, sau khi làm xong tất cả Hứa Duệ cảm thấy mình chẳng khác gì một con búp bê bị người khác điều khiển, một hồi bị kéo đến bên này, một hồi lại bị kéo đến bên kia, đổi tới đổi lui, đầu của cậu đều nhanh chóng choáng váng luôn.
Nghe mình bị người khác gọi là ‘Cô dâu’ nghe người khác chúc phúc chính mình ‘Sớm sinh quý tử’ Hứa Duệ chỉ cảm thấy não phình ra đầu choáng váng. Đây là nằm mơ sao? Nếu như là mơ, xin đừng cho cậu tỉnh lại.
Trái lại Việt Lăng Thiên giống như nhàn nhã tản bộ, nhắm mắt theo đuôi đứng ở bên cạnh cậu, thỉnh thoảng nhắc nhở vài câu. Ngoại trừ khi châm trà cho Việt Thái An Âu Tuyết Nhi, Việt Tiêu Quý Hiên hai người phải quỳ xuống, còn những người khác Việt Lăng Thiên không quỳ, nhờ phúc của anh, Hứa Duệ cũng không cần quỳ.
Tiệc cưới vào buổi tối cử hành long trọng, tầng cao nhất của khu mua sắm lớn nhất Bắc khu Trung Quốc đã được Việt gia bao rồi, ba ngày liên tục bày tiệc cơ động.
Hứa Duệ chỉ xuất hiện một lát khi nghi thức bắt đầu, sau khi kính rượu cho người thân đã bị Việt Lăng Thiên phái người đưa về nhà, đưa thẳng vào phòng tân hôn.
Cũng không lâu lắm, Việt Lăng Thiên cũng đã trở về. Chuyện mời rượu uống rượu như thế này tự nhiên phải mời tất cả anh em trong đoàn ra tay, bằng không thì Việt Lăng Thiên dẫn theo cả đoàn anh em lớn như vậy để làm gì? Mời rượu, ngăn cản rượu, uống rượu, hơn một trăm anh em thay phiên nhau lên sân khấu dư sức đối phó với những người mời rượu, để Việt Lăng Thiên tự mình xuất mã sao? Anh hôm nay là chú rể, tinh lực tự nhiên sẽ không lãng phí trên tiệc rượu, bên trong phòng tân hôn còn có một vị chờ anh trở về động phòng đấy.
Việt gia tổ chức yến hội này, ngoại trừ thân bằng hảo hữu thiệt tình đến chúc phúc, những người khác đến tham gia hoặc nhiều hoặc ít là để mở rộng giao tiếp, gấp rút liên hệ mở rộng sinh ý hoặc cùng tình nhân tới lui, chủ yếu là vì muốn thu hoạch được nhiều lợi ích mà đến.
Việt Lăng Thiên căn bản không muốn phí thời gian với những việc này.
Hứa Hòa Thắng mang theo Lý Văn Triết, Hứa Nghĩa lấy phân thận là chủ nhà mà đến từ rất sớm.
Mượn quan hệ thông qua với Việt gia, Hứa Hòa Thắng cùng Hứa Nghĩa nhận thức rất nhiều đại nhân vật, mọi người tựa hồ cũng có ý định cùng hợp tác với Hứa gia, làm cho Hứa Hòa Thắng cả đêm đều cao hứng không thôi.
Lấy lợi ích làm điều kiện đầu tiên, mọi người trong lòng đều có dụng ý khác. Tươi cười thân thiết chân thành, ai thực? Ai giả?
Nghĩ đến nghi thức mời rượu của tiệc cưới vừa bắt đầu, Hứa Hòa Thắng đắc ý vênh váo, Hứa Duệ không khỏi lộ ra nụ cười châm chọc.
Cười đi cười đi, hảo hảo mà cười đi, những ngày an nhàn của ông rất nhanh sẽ chấm dứt…
Việt Lăng Thiên vừa đi ra liền chứng kiến Hứa Duệ yên tĩnh ngồi ở bên giường trên môi nở nụ cười, áo ngủ đỏ thẫm làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như nụ hoa phấn nộn tạo nên sự khát khao chiếm đoạt nụ hoa xinh đẹp này.
Tươi cười bên môi Hứa Duệ còn chưa kịp thu lại, cậu đã cảm giác được có một ánh mắt cực nóng đang nhìn chằm chú trên người mình. Ngẩng đầu,Việt Lăng Thiên đang tựa người trên cửa phòng tắm, như cười mà không cười nhìn cậu.
Việt Lăng Thiên cũng giống như cậu mặc bộ đồ ngủ màu đỏ thẫm, nhưng cảm giác hoàn toàn bất đồng. Cho dù màu sắc đỏ tươi, Việt Lăng Thiên vẫn tản mát ra mùi vị giống đực to lớn cao ngạo.
Hứa Duệ không biết nên phản ứng như thế nào cho phải? Là ngồi chờ Việt Lăng Thiên đi tới? Nhưng không đợi Hứa Duệ quyết định, Việt Lăng Thiên đã đi tới.
Dưới áo ngủ là thân thể tràn đầy sức bật, bước chân dẫm trên thảm cường tráng hữu lực, ánh mắt nhìn chằm chằm chuyên chú đầy nguy hiểm. Hứa Duệ đột ngột có cảm giác bản thân giống như chú dê nhỏ tươi ngon đang bị một con sư tử uy mãnh nhìn chằm chằm, hoang mang lo sợ, trơ mắt nhìn nguy hiểm từng bước từng bước một tới gần.
Áp lực quá lớn. Hứa Duệ nghiêng đầu qua một bên thở gấp, không tự giác mà lui về sau.
Động phòng hoa chúc, cổ nhân thường đánh đồng nó cùng với ghi danh bảng vàng, nhưng sự thật nó không thích hợp ở trên người Hứa Duệ.
Việt Lăng Thiên càng lúc càng đến gần, Hứa Duệ càng ngày càng khẩn trương. Ngón tay cậu nắm chặt lấy ga trải giường liếm liếm đôi môi khô ráo, hành động vô ý thức nhưng lại phóng ra mĩ vị hấp dẫn, Việt Lăng Thiên chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Nhìn thấy bộ quần áo đỏ trước mặt, ngón tay Hứa Duệ trắng bệch, kiên định ngẩng đầu nhìn Việt Lăng Thiên, vô luận như thế nào, cậu cũng phải đánh đòn phủ đầu.
“Lăng Thiên, em… ôi ” Hứa Duệ mới mở miệng ra nói, thì thình lình bị Việt Lăng Thiên nâng cầm lên hôn một cái, sau đó thân thể quấn quýt cùng một chỗ, đến khi Hứa Duệ phục hồi tinh thần thì cậu đã bị anh ném tới trên giường rồi.
Thân thể cao lớn của Việt Lăng Thiên nằm ở phía trên, không cho phép Hứa Duệ phản kháng, lời nói đã bị chiếm giữ toàn bộ. Toàn thân Việt Lăng Thiên đều bao phủ khí tức cường thế bá đạo.