Trùng Sinh Vị Lai Chi Quân Tẩu

Quyển 1 - Chương 17

Edit+Beta: Minh Miu

Quả nhiên sau khi Mạnh Minh nhìn thấy danh sách đồ cưới thật dài kia liền nổi trận lôi đình, trực tiếp đem Hứa Hòa Thắng đạp ra khỏi phòng. Dù Hứa Hòa Thắng hống như thế nào đều không mở cửa.

Hứa Hòa Thắng không có biện pháp đành phải đi trở về, hắn tiến vào chỗ của Lý Văn Triết, nhưng trong phòng không có người.

Yến hội đêm nay Lý Văn Triết đối với hắn khá tốt, ôn nhu thuận theo như một con mèo con, cười tươi làm cho lòng hắn như có mèo trảo ngứa, một lòng nghĩ đến về nhà muốn làm chuyện ấy.

Nhưng Lý Văn Triết vừa về tới nhà lập tức thay đổi, tránh tay của hắn không nói, thần sắc còn lạnh như băng, khiêu mi ngón tay chỉ phòng Mạnh Minh: “Người ta thế nhưng còn chờ anh thật lâu, còn không mau vào?”

Hứa Hòa Thắng đương nhiên không muốn đến chỗ  Mạnh Minh, thật vất vả mới cùng Lý Văn Triết cải thiện mối quan hệ, khó có được y đối với chính mình ôn nhu như vậy, như thế nào cũng phải lăn trên giường một hồi gia tăng tình cảm?

Mà bộ dáng Lý Văn Triết rõ ràng là ghen tị, Hứa Hòa Thắng trong nội tâm đắc ý, bất chấp con trai Hứa Duệ còn ở bên người liền duỗi móng vuốt sói cầm chặt tay Lý Văn Triết, thanh âm ôn nhu nịnh nọt: “ Văn Triết, anh không đi, đêm nay anh cùng em…”

“Thắng ca, đêm nay không được.” Lý Văn Triết lập tức đánh gãy lời nói Hứa Hòa Thắng, dùng sức rút tay ra đi đến bên người Hứa Duệ, kéo cánh tay con trai đối với Hứa Hòa Thắng cười cười: “ Vừa rồi thông gia không phải nói sao? Lăng Thiên ngày mai sẽ tới đưa sính lễ cầu hôn cho chúng ta. Thời gian thật sự là quá vội vàng, có chút lễ nghi em còn phải nói cho Tiểu Duệ, nhắc nó một chút. Còn không biết lúc nào Lăng Thiên tới? Em đêm nay phải bồi dưỡng tốt cho Tiểu Duệ.”

Hứa Hòa Thắng không muốn cơ hội tốt cứ như vậy qua đi, đi qua nắm tay Lý Văn Triết, bi thảm hề hề hỏi: “ Vậy, vậy anh đâu?”

“Anh không phải còn một người đang chờ âu yếm sao? Đúng rồi, anh thuận tiện nói cho hắn biết ngày mai ngàn vạn lần không được đi ra. Miễn cho người Việt gia chê cười.” Lý Văn Triết nói xong cũng cúi đầu xuống, dưới mí mắt đôi mắt nhỏ linh hoạt liếc Hứa Hòa Thắng, liền kéo Hứa Duệ lên lầu.

Hứa Hòa Thắng đứng trong phòng khách nhìn bóng lưng Lý Văn Triết lập tức sói huyết sôi trào, mắt đều đỏ. Bộ dáng ngạo kiều vừa rồi của Lý Văn Triết nhìn thấy thế nào cũng mê người, như thế nào chính mình không có phát hiện? Chẳng lẽ chính mình nghẹn quá lâu sao?

Lý Văn Triết nơi này có lý do chính đáng rời đi, Hứa Hòa Thắng trong nội tâm buộc lòng phải kiềm nén đoàn nhiệt hỏa kia đi tìm Mạnh Minh. Ai ngờ lên giường ngươi nông ta nông còn chưa có làm chính sự đã bị Mạnh Minh đá ra.

Hứa Hòa Thắng một mình năm ở trên giường đôi cực lớn, cô đơn một mình khó ngủ. Trong lòng của hắn ảo não không thôi, lên giường không nên nói lung tung, trước làm nói sau. Nhưng trong nội tâm  Hứa Hòa Thắng thật sự là rất cao hứng rất hưng phấn, hắn muốn tìm người cùng hắn cùng nhau chia xẻ phần vui sướng này, Mạnh Minh lại dựa theo hắn, không cẩn thận quản lý cái miệng của mình liền nói ra. Ai, sớm biết vậy trước tiên nên đem Mạnh Minh đè ép làm cho chính mình sướng rồi lại cùng hắn đề cập đến chuyện đồ cưới. Súng cũng đã xách lên ngựa rồi, lại bị Manh Minh một cước đá đi ra.

Nhưng nghĩ đến đêm nay hắn tại yến hội khí phách, Hứa Hòa Thắng không khỏi vui vẻ mà nhếch miệng nở nụ cười. Được rồi, đên nay liền để cho nhãn hiệu Ngũ cô nương hầu hạ trẫm.

Trong lầu hai phòng Hứa Duệ, Lý Văn Triết đang cẩn thận mà tính toán lấy danh nghĩa Việt gia khếch trương đổi lấy danh mục quà tặng thật dài. Lễ vật là phải giữ lại cho Hứa gia, nhưng có thể  theo sính lễ lấy ra một bộ phận bất động sản cùng đồ cổ trang sức chất lượng tốt với tư cách là của hồi môn của Tiểu Duệ.

Hứa Duệ đang ở trong phòng tắm ngâm bồn tắm, cho dù toàn thân đều ngâm ở trong nước ấm, nhưng thân thể của cậu vẫn từng đợt rét run. Kết hôn sinh con Hứa Duệ đã xây dựng tâm lý, đối với Việt Lăng Thiên thân cận cậu cũng không ghét, chỉ cần nghĩ đến những ngày tháng đó, cậu liền không bình tĩnh. Đêm nay tại yến hội cậu căn bản không có thời gian nghĩ nhiều, còn có thể chịu, nhưng vừa về đến nhà cái loại cảm giác sợ hãi bối rối lại tới nữa.

Không biết qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến thanh âm lo lắng của Lý Văn Triết: “Tiểu Duệ, Tiểu Duệ con tắm rửa xong chưa?” Hứa Duệ hồi phục lại tinh thần, buông ra bờ môi bị cắn trắng  bệch lên tiếng: “Chờ một chút, nhanh thôi.”

Chỉ là âm thanh khàn khàn khó giải thích, lại làm cho Lý Văn Triết đứng ở ngoài lo lắng hơn. Đồng thời cũng đối với Hứa Hòa Thắng oán hận càng sâu.

Nếu như không phải Hứa Hòa Thắng, Tiểu Duệ đâu đến nỗi vừa trưởng thành liền vội vàng lập gia đình? Lý Văn Triết nắm chặt nắm đấm sắc mặt trắng bệch, nhớ năm đó y tốt nghiệp đại học hai mươi bốn tuổi mới gả cho Hứa Hòa Tháng, nhưng hai tháng trước Tiểu Duệ mới trải qua sinh nhật hai mươi tuổi…


Cửa mở ra, tay Hứa Duệ đang lau tóc dừng lại: “Cha?”

Con mắt Lý Văn Triết chua xót không chịu nổi, người trước mặt còn mang khuôn mặt ngây thơ nhỏ nhắn, hắn thậm chí không đợi đến lúc Hứa Duệ lột xác từ thiếu niên thành thanh niên, liền đem cậu gả ra ngoài.

“Cha người làm sao vậy?” Hứa Duệ vội vàng kéo Lý Văn Triết sắp khóc đến sofa ngồi xuống, ân cần hỏi.

“Tiểu Duệ, con thành thực nói với cha, con có phải hay không không muốn kết hôn? Nếu là thật không muốn, chúng ta có thể yêu cầu… từ hôn. Việt tướng quân đại nhân đại lượng, nên sẽ tha thứ cho chúng ta.” Lý Văn Triết biết rõ chính mình căn bản bất lực thay đổi sự thật, cơ hội từ hôn cũng rất xa vời, nhưng vì con trai y tình nguyện vật lộn đọ sức, có lẽ sẽ có cơ hội chuyển biến?

“Từ cái gì hôn?” Hứa Duệ cười ôm lấy cổ Lý Văn Triết, lại làm cho y không cách nào nhìn thấy nét mặt của mình. Cậu vỗ vỗ lưng Lý Văn Triết nói: “Con chỉ là có chút sợ hãi, nhưng lại không có ý tứ trước mặt cha biểu lộ ra, nói như thế nào con cũng trưởng thành. Sao có thể giống như con nít muốn cha an ủi khuyên nhủ đâu?”

Lý Văn Triết đưa tay ôm lấy Hứa Duệ, sờ sờ tóc vẫn còn ướt, miễn cưỡng cười nói: “Cho dù con tám mươi tuổi vẫn là con của cha. Con đang sợ cái gì?” Hứa Duệ nhếch mép lại cười không nổi, lẩm bẩm còn mang theo giọng mũi nói: “Đương nhiên là sợ rời khỏi cha. Sau này con phải cùng Việt Lăng Thiên sinh hoạt, kì thật với anh ta con còn rất lạ lẫm, trong nội tâm của con lo lắng không yên.”

Cậu mới không phải vì cái này mà lo lắng không yên, cậu là vì hai người sinh hoạt cần phải làm chuyện ấy ấy nên lo lắng không yên, nhưng Hứa Duệ không có ý tứ cùng Lý Văn Triết nói chuyện này, cậu sợ cha sẽ giáo huấn cậu một đống kĩ xảo xấu hổ muốn chết. Ai

“Đứa nhỏ ngốc.” Lý Văn Triết bị tính tình trẻ con của Hứa Duệ trêu chọc nở nụ cười, “Việt gia gia thế tuy hiển hách, nhưng người Việt gia cũng rất có giáo dưỡng. Con đem bọn họ cùng ba con so sánh một chút con sẽ hiểu.”

“Cha người thật biết kể chuyện cười, bọn họ có thể so sánh sao?” Hứa Duệ nhịn cười không được. Cậu muốn Hứa Hòa Thắng nghĩ ông ta có danh tiếng ra bên ngoài mà huênh hoang, lại không nghĩ tới ở nơi cao xử bất thắng hàn(ở chỗ cao không tránh khỏi rét vì lạnh). Đến lúc đó cha chỉ cần duỗi một ngón út là có thể đem ông đẩy xuống, ông đã biết rõ tư vị gì chưa. Tự gây nghiệt, không thể sống. Đến khi đó ông có khóc cũng vô dụng.

Lý Văn Triết thấy con trai rốt cục nở nụ cười, khóe miệng nhịn không được nữa nhếch lên, y vỗ một cái trên lưng Hứa Duệ nói tiếp: “Lăng Thiên tuy nhiều năm phải canh giữ biên cương, không có lúc nào cùng con. Bất quá cái này cũng có ưu điểm, cậu ta rời xa nơi phồn hoa này, cũng không bị hoa dại mê loạn. Tối thiểu nhất, cậu ta không có điều kiện làm gì bên ngoài, sẽ không đột nhiên mang tiểu tam trở về dọa con.”

“Ai biết à?” Hứa Duệ bĩu môi: “Trong quân doanh thế nhưng cơ tình bắn ra bốn phía.”

“Cái gì cơ tình bắn ra bốn phía? Không cho phép nói lung tung.” Lý Văn Triết níu lấy lỗ tai Hứa Duệ nhéo một cái: “Trong quân doanh coi trọng kỉ luật, phục tùng mệnh lệnh. Từ trên xuống dưới bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm vào, ai dám đi sai bước? Huống chi là Việt Lăng Thiên Việt tương quân? Cậu ta đại diện không chỉ một mình cậu ta, cậu ta là đại diện địa cầu, đại diện Chính phủ Liên hiệp, cũng đại diện cho Việt gia, cậu ta dám hành động thiếu suy nghĩ sao? Lăng Thiên càng nổi danh lại càng cẩn thận làm việc, con xem, càng là người có danh khí lớn sẽ bị nhiều người chú ý, cái này tương đương với việc miễn phí giúp con trông giữ lão công con. Yên tâm đi, Lăng Thiên sau khi đính hôn rất khó ngoại tình.”

Hứa Duệ há hốc mồm không dám nói nữa. Việt Lăng Thiên  trong lòng Lý Văn Triết là con rể tốt nhất, hi vọng anh và chính mình bạch đầu giai lão. Nhưng mình vẫn đang suy nghĩ nếu như Việt Lăng Thiên sau khi đính hôn ngoại tình, vậy cậu không phải giải thoát rồi sao?

Bất quá, vừa nghĩ tới Việt Lăng Thiên có thể sẽ hôn môi người khác, trong nội tâm Hứa Duệ rất không thoải mái. Việt Lăng Thiên là của cậu.

Lý Văn Triết nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của Hứa Duệ nói: “Việt gia ngoại trừ có quyền có thế, bên nhà ngoại Việt Thái An Tướng quân hài tử chưa có đính hôn nhưng ở bên trong ba vợ bốn nàng hầu. Con nói nhà chồng tương lai muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, muốn bộ dáng có bộ dáng, nếu vị nào có cái ý tứ kia, ai không người sau tiếp bước người trước mà nhào tới hay sao? Việt lão tướng quân đừng nói, phu nhân của ông Âu Tuyết Nhi thế nhưng là nữ nhân. Liền nói ba của Lăng Thiên Việt Tiêu, tước vị trung tướng, nhà hắn gia thế tốt, không phải cũng chỉ có Quý Hiên là phu nhân duy nhất? Con rể Việt gia cũng có gia thế, chưa nghe nói qua có ai bên ngoài, thậm chí tin tức hoa cỏ bên ngoài cũng rất ít.”

Hứa Duệ nghiêng đầu ừ một tiếng: “Việt gia quả thật gia huấn tốt, gia giáo tốt.”

Lý Văn Triết giọng điệu sâu sắc: “Con sống hạnh phúc, cha cũng sẽ hạnh phúc theo.  Sau này tại Việt gia phải nhìn nhiều xem nhiều học nhiều một chút. Xem người ta ở chung như thế nào, học người ta làm việc như thế nào. Hài tử, cha hy vọng con hạnh phúc. Nhớ kĩ một câu của cha: Cầu người không bằng cầu mình. Vô luận Việt gia cùng Việt Lăng Thiên cỡ nào thích con sủng con yêu con, nhưng cuối cùng cũng là một người khác họ. Con không thể thị sủng mà kêu, phải học tập thì có rời bỏ Việt gia, cho dù Việt Lăng Thiên không cần con nữa, con còn có năng lực tự đứng lên làm lại từ đầu. Đây là lời tâm huyết của cha.”

“Vâng, con nhớ kĩ.” Hứa Duệ ngẩng đầu, nhìn Lý Văn Triết: “Cha, người yên tâm đi. Chờ con bên này tốt rồi, liền đón cha tới.”


Lý  Văn Triết cười nhạo nói: “ Cha đi chỗ đó của con làm gì? Làm bóng đèn à? Con chớ có xem thường cha con, chỉ cần cha khôi phục độc thân, vẫn có rất nhiều người theo đuổi cha. Ở chỗ con, bị không khí lạnh lẽo của Việt Lăng Thiên tưới, mùa xuân của cha đều biến thành mùa đông.”

Nghĩ đến Việt Lăng Thiên trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, não Hứa Duệ bổ sung tình hình, không khỏi bắt đầu cười khanh khách.

Thấy Hứa Duệ tâm tình chuyển biến tốt đẹp, Lý Văn Triết cũng yên tâm.

Sáng ngày thứ hai đúng mười giờ, trên không Bắc khu Trung Quốc hiếm thấy mà xuất hiện chín khung quân màu xanh lá do máy bay phi hành xếp thành hàng xuất hiện tạo thành hình dáng chữ nhân.

Máy bay đều có sự thống nhất lớn nhỏ, thống nhất mô hình con số, máy bay đều có một chữ ‘Việt’, trên không trung cực kì hấp dẫn ánh mắt người xem.

Người qua đường Giáp tay trái đặt trên trán híp mắt hỏi: “Hôm này không quân muốn lên sân khấu biểu diễn nghi thức? Chưa nghe nói qua”

Người qua đường Ất khinh bỉ: “Nhìn thấy chữ ‘Việt’ kia không? Cái kia đều là máy Việt gia, Việt Lăng Vân là đại tá không quân không phải sao? Nhưng nhiều máy bay như vậy là bay đi đâu?”

Người qua đường Bính nhảy gọi: “A a a, mau nhìn, bay về phía bên kia rồi. A, dừng lại bất động rồi.”

Người qua đường Đinh ngẩng đầu hồi lâu, cao hứng nói: “Đó không phải là Việt Lăng Thiên tướng quân dẫn đội đi Hứa gia cầu hôn à?”

“À?”

“Tin tức đầu đề sáng hôm nay, các người không thấy sao?”

“…”

Bây giờ ven đường bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận bàn bạc, truyền thông càng không cần phải nói, có một biến động nhỏ, bọn họ là người đầu tiên ngửi được, đã sớm an bàn người lên đường đuổi theo phỏng vấn. Máy bay xẹt qua khu, người đi trên đường, người trên sân thượng, người bị tiếng máy bay hấp dẫn đến, đều nhao nhao gỡ thiết bị điện tử trên cổ tay xuống biến thành kính viễn vọng, tìm nơi thuận lợi quan sát.

Người Trung Quốc là dân tộc yêu nhất tham gia náo nhiệt.

Bầu trời xanh vạn dặm, mây trắng từng đám, chín chiếc máy bay đều xoay quanh  trên không trung Hứa gia mở thành hàng chữ nhân. Âm thanh ầm ầm đặc biệt của máy bay đem mọi người Hứa gia dẫn ra.

Hứa Hòa Thắng cùng Lý Văn Triết ngẩng đầu, nhìn thấy chữ ‘Việt’, phu phu liếc mắt nhìn nhau, Hứa Hòa Thắng vội vàng đem Mạnh Minh kéo trở về phòng, mà Lý Văn Triết gấp rút lấy quần một bộ quần áo mới đi ra cho Hứa Duệ thay đổi. Cha con ba người liền đứng tại bên trong hoa viên ngửa đầu nhìn xem trên không.

Việt Lăng Thiên cúi đầu nhìn xem tiểu bất điểm kia, khóe miệng hơi vểnh. Ra lệnh một tiếng, dưới sự dẫn dắt của anh, chín chiếc máy bay ở bên trong trời xanh mây trắng ngay tại trên không biệt thự  Hứa gia trở mình, xen kẽ giống như mãnh hổ dũng mãnh giam giữ đang lao ra, vừa ưu nhã vừa mạnh mẽ như giao long, làm cho người hoa mắt, xem thế là đủ rồi.

Hứa Duệ ngửa đầu há to miệng, đây là nghi thức pháo hoa không quân biểu diễn? Lăng Thiên hôm nay là thế này đến cầu hôn hay sao? Thật sự là suy nghĩ khác người.

Nhưng cậu thích. Thật sự là quá tuyệt vời. Hứa Duệ nhịn không được miệng nở nụ cười toe toét, bất chấp bảo trì dáng vẻ ưu nhã đoan trang, trực tiếp đứng nguyên tại chỗ nhảy lên hướng bầu trời phất tay cười.

Việt Lăng Thiên nhìn xuống dưới thấy tiểu bất điểm hưng phấn mà nhảy về phía trước, khóe miệng không khỏi lại vểnh cao hơn một chút. Quả nhiên tiểu gia hỏa thích cái những thứ này. Đến lúc đó lấy quân phục  hấp dẫn, đoán chừng cậu cũng sẽ rất thích. Cứ quyết định như vậy, hảo hảo thỏa mãn tiểu gia hỏa.

Số báo đặc biệt. Số báo đặc biệt. Việt Lăng Thiên tướng quân lái quân cơ chuyên dụng đến Hứa gia cầu hôn.

Số báo đặc biệt.Số báo đặc biệt. Việt Lăng Thiên tướng quân dẫn theo tám khung phi cơ dân dụng tại trên không Hứa gia tiến hành pháo hoa không quân biểu diễn.

Số báo đặc biệt. Số báo đặc biệt.Việt gia thật sự cùng Hứa gia kết quan hệ thông gia.

Số báo đặc biệt.

Số báo đặc biệt.