Trùng Sinh Vị Lai Chi Quân Tẩu

Quyển 1 - Chương 11

Edit+Beta: Minh Miu

Hứa Duệ cũng không có thông báo cho máy phi hành Hứa gia đến đón cậu, bởi vì cậu bị Việt Lăng Thiên mang lên máy phi hành Việt gia, hơn nữa tự mình tiễn cậu trở lại Hứa gia.

Máy phi hành có biểu tượng Việt gia tôn quý chói mắt đang xoay tròn trên hoa viên Hứa gia, Hứa Hòa Thắng cùng Lý Văn Triết đã thay đổi một thân lễ phục trang trọng, mang theo quản gia Hứa gia cùng người hầu đứng tại cửa lớn chào đón.

Hứa Duệ đang ở trên phi hành nhìn xuống, Mạnh Minh quả nhiên là thông minh, hắn cũng không có đi theo ra tham gia náo nhiệt.

Việt Lăng Thiên rất nhanh đáp xuống ngay tại đại hoa viên trên sân thượng, không để ý tới Hứa Duệ yếu ớt phản kháng, tay trái anh đặt ở trên hông cậu mang theo cậu hướng cửa Hứa gia đi đến.

Hai người vừa mới đến gần, Hứa Hòa Thắng mang theo Lý Văn Triết tiến lên cung kính hướng Việt Lăng Thiên hành lễ: “Việt tướng quân, ngài khỏe. Ngài đại giá quang lâm làm cho hàn xá suốt đời sáng chói. Mau mời vào.”

Việt Lăng Thiên hướng Hứa Hòa Thắng gật gật đầu, lúc  nhìn về phía Lý Văn Triết nét mặt anh nhu hòa một chút, nói: “Quấy rầy, gọi tôi Lăng Thiên là tốt rồi. Hôm nay tôi chỉ là tiễn Tiểu Duệ trở về, còn phải lập tức về nhà gặp ông bà nội. Hai ngày nữa tôi sẽ cùng cha mẹ tới bái phỏng các ngài, cha mẹ tôi cũng muốn cùng các ngài trao đổi hôn sự của tôi cùng Tiểu Duệ.”

Hứa Hòa Thắng cùng Lý Văn Triết nghe xong lời nói  của Việt Lăng Thiên trong lòng không khỏi mừng rỡ, liên tục nói được.

Việt Lăng Thiên cúi đầu nhìn lỗ tai đỏ bừng của Hứa Duệ: “ Tôi đi về.”

Hứa Duệ ngẩng đầu liếc nhìn Việt Lăng Thiên, khách khí gật đầu: “Ân, ngài trên đường cẩn thận.”

“…” Việt Lăng Thiên khiêu mi nhìn Hứa Duệ, bất động. Bàn tay trên lưng càng dán chặt hơn, tuy cách quân trang nhưng Hứa Duệ cũng có thể cảm nhận được độ ấm trên lưng mình.

“…” Hứa Duệ khó hiểu khiêu mi nhìn Việt Lăng Thiên, anh không  phải nói đi sao? Như thế nào còn không đi?

Thấy Hứa Duệ khó hiểu trừng trừng mắt, Việt Lăng Thiên đành phải mở miệng vàng nhắc nhở: “Tôi phải đi, cậu không có gì để bày tỏ.”

“À?” Hứa Duệ hô nhỏ một tiếng, mặt ‘Vụt’ một tiếng giống như bị thiêu đốt mà bắt đầu đỏ bừng.

Ngay từ đầu Hứa Duệ không hiểu, xin tha thứ cậu là trai thẳng cũng  chưa từng có nói qua yêu đương, có điểm chậm chạp. Nhưng một khi Việt Lăng Thiên nhắc nhở, cậu lập tức kịp phản ứng, nhưng quay đầu nhìn lại thấy Hứa Hòa Thắng cùng Lý Văn Triết một mực quay xem bọn họ, không khỏi khó xử: Cái này trước mặt mọi người, cũng quá thẹn thùng đi à nha?

Nhưng Việt Lăng Thiên cứ như vậy  vẫn không nhúc nhích mà theo dõi cậu, bàn tay dán trên lưng tựa hồ càng ngày càng nóng. Hứa Duệ thật đúng là sợ Việt Lăng Thiên sẽ làm ra cái khác, còn không bằng chính mình thỏa hiệp trước.

Chẳng phải Moa một cái sao? Cũng không mất miếng thịt.

Hứa Duệ đưa mắt nhìn trái nhìn phải vài cái, cuối cùng đỏ mặt kiễng chân tại mặt Việt Lăng Thiên hôn nhanh một cái.

“Ti” Âm thanh hút không khí lập tức vang lên.

Vô luận là Hứa Hòa Thắng hay Lý Văn Triết, đối với việc này đều vui mừng.

Hứa Hòa Thắng miệng cười haha đều nhanh nứt ra đến bên tai, Lý Văn Triết khóe miệng cũng nhếch lên cao, tâm của y rốt cục có thể tạm thời buông xuống.

Sau khi Việt Lăng Thiên đi, thái độ Hứa Hòa Thắng đối với Hứa Duệ thay đổi 180 độ. Nắm lấy cả  bờ vai của Hứa Duệ thân mặt gọi ‘Tiểu Duệ’, xem cậu giống như vương tử mà đưa vào phòng khách lầu một.


Đột nhiên đối với chính mình nhiệt tình như vậy, Hứa Duệ có chút không tiếp thu được. Trước kia Hứa Hòa Thắng còn ghét bỏ cậu khi không vào được trường quân đội Phí Nặc Man muốn cậu vào học trường học miễn phí học, hiện tại ngược lại một câu cũng không đề cập nữa.

Trong phòng khách còn có Mạnh Minh, hắn nhìn thấy ba người tiến vào liền đem chính mình trở thành chủ nhà mà đứng lên phân phó người hầu bưng trà và điểm tâm, sau đó mỉm cười với Hứa Hòa Thắng, Lý Văn Triết cùng Hứa Duệ ngồi xuống ở sofa đối diện.

Hứa Hòa Thắng lôi kéo tay cậu ở một bên lải nhải nói Việt gia là gia tộc phú quý hùng mạnh, Hứa Duệ rủ xuống tầm mắt, vẫn một bộ dáng tươi cười, xem như không nghe thấy gì.

Thượng tướng Việt Lăng Thiên về sau là con rể hắn, trung tướng Việt Tiêu về sau là thông gia của hắn. Ah, còn có Âu Tuyết Nhi phu nhân, là vị phu nhân trân quý.  Hứa Hòa Thắng vẻ mặt cao hứng. Hắn không nghĩ tới nhân sinh của hắn còn có một ngày huy hoàng như vậy, con của hắn rất nhanh phải gả vào Việt gia gia thế hiển hách rồi.

Hứa Hòa Thắng cười tủm tỉm mà nhìn Hứa Duệ một hồi lâu mới thân thiết nói: “Tiểu Duệ, đến, cùng ba và cha của con nói một chút về quá trình thân cận của con cùng Lăng Thiên.” Đều gọi là ‘Lăng Thiên’ rồi.

Lý Văn Triết quét mắt liếc Mạnh Minh, nắm tay kia Hứa Duệ, trên mặt treo bộ dáng tươi cười ôn nhu.

Một nhà ba người ngồi ở trên sofa nhẹ nhàng cười, thật hạnh phúc. Hình ảnh này dường như mới diễn qua không lâu, mà người trong cuộc đang ngồi đối diện bọn họ, trong  ánh mắt hiện lên tia ghét hận.

Hứa Duệ gặp cha vui vẻ như vậy, lại nhìn bộ dáng Mạnh Minh một cái, vì vậy cũng ấu trĩ theo. Cậu ở trước mặt Mạnh Minh giọng nói hơi cao, khá khoa trương, hướng Hứa Hòa Thắng cùng Lý Văn Triết diễn tả sinh động như thật toàn bộ quá trình, đương nhiên những cái mẫn cảm, thẹn thùng đều lược qua, miêu tả sự rộng lớn xa hoa của biệt thự Việt gia và phu phu Việt Tiêu đối với cậu vừa ý cùng thân thiết như thế nào.

Hứa Hòa Thắng nghe xong cười ha ha vỗ tay trầm trồ khen ngợi, trên mặt đầy vui sướng hớn hở.

Lý Văn Triết cười không nói, chỉ là nắm tay Hứa Duệ chặt hơn.

Mạnh Minh lúc này cười xen vào: “ Chúc mừng Tiểu Duệ, chúc mừng Thắng ca. Văn Triết ca ca dạy bảo có phương pháp, được Việt tướng quân chọn trúng, thật sự là làm cho người ta rất hâm mộ.”

Lời này nghe là chúc mừng, nhưng nghĩ khí có chút quái quái, như thế nào nghe như có chút nghiến răng nghiến lợi. Lời Mạnh Minh nói ra, vốn không khí tràn đầy sung sướng hạnh phúc giờ như bong bóng ở giữa không trung bị phá, không khí ngưng trệ.

Hứa Hòa Thắng âm thầm bất mãn Mạnh Minh nói chuyện không thích hợp, thời điểm này không phải ưng thuận bảo trì trầm mặc sao? Cho dù hắn thiệt tình chúc mừng, nhưng vào trong lỗ tai Lý Văn Triết và Hứa Duệ như thế nào cũng không phải chúc mừng.

Hứa Hòa Thắng  không phải không  bất ngờ khi Mạnh Minh nói như vậy, nhưng lại không thể tùy ý chuyển xấu bầu không khí đang tốt đẹp như vậy. Còn có, hai ngày nữa cha mẹ Việt Lăng Thiên tới đây cầu hôn, nếu để cho bọn họ  chứng kiến trong nhà mình không hài hòa, cũng không biết cái cửa thân gia này có thể hay không bị ảnh hưởng?

Thật sự là không thể bớt lo, nhưng lời nói ra tựa như nước đã hắc ra ngoài, thu đều thu không được. Hứa Hòa Thắng đành phải dùng đôi mắt  trông mong mà nhìn Lý Văn Triết, hy vọng y rộng lượng một chút, nói một lời hòa hoãn.

Lý Văn triết không phụ sự mong đợi của mọi người, y hướng Hứa Hòa Thắng nở nụ cười, hào phóng mà đối với Mạnh Minh gật đầu: “Cám ơn.”

Hứa Hòa Thắng lập tức lại ha ha nở nụ cười, một bộ dáng đắc chí vừa lòng.  So sánh thì Mạnh Minh xinh đẹp ngang ngược, nhưng không phóng khoáng, nếu bàn về tri thức cùng phong độ, vẫn là Lý Văn Triết xuất thân gia tộc tốt hơn.

Hứa Duệ  cúi đầu liếc nhìn Mạnh Minh không nói, nếu như cậu không  phải dính vào cuộc sống hôn nhân Lý Văn Triết, Hứa Duệ có lẽ sẽ đồng tình hắn, không danh không phận mang theo hài tử thật sự không dễ dàng. Nói cho cùng, cặn bã nhất chính là Hứa Hòa Thắng, nếu như hắn không có ích kỷ như vậy, không phải nghĩ đến trái ôm phải ấp, sớm chút bỏ Mạnh Minh, sao đến nỗi hoàn cảnh như vậy?

Hứa Hòa Thắng muốn chuyển đổi chủ đề, quyết lấy lại cục diện. Chợt nhớ tới vào tuần trước Hứa Duệ giao cho hắn bản khai xin nhập học, vì vậy nói: “Tiểu Duệ, con lần trước không phải cho ba một tờ giấy để ba kí tên xin cho con nhập học sao? Hiện tại còn cần không?”

Khóe miệng Hứa Duệ nhếch một cái, vui vẻ cũng không đến đáy mắt: “Không cần. Con  hỏi qua trường học, chỉ cần con đủ hai mươi tuổi, cũng không cần xin ba kí tên, con đã giao lên rồi.”

Nụ cười Hứa Hòa Thắng cứng lại, con trai trưởng thành, hắn người giám hộ cũng hết trách nhiệm, về sau chuyện của con hắn có thể khống chế đã không còn nhiều lắm. Cái này làm cho trong lòng của hắn có chút bối rối, có lẽ có chuyện gì đã bắt đầu không bị hắn khống chế.


Nhìn tiểu con trai tuấn tú trầm tĩnh, Hứa Hòa Thắng đột nhiên phát hiện kì thật hắn cũng không có hiểu rõ cậu.

Hứa Duệ tuy không tính là rất tuấn tú, nhưng biểu hiện cũng không tệ, tuy ngẫu nhiên kiêu căng một chút, con cái nhà thế gia vọng tộc như vậy cũng rất bình thường. Việt gia tổ chức đại hội thân cận, người tham gia rất nhiều, cơ hồ toàn bộ người của xã hội thượng lưu Bắc khu Trung Quốc đều tham gia. Việt Lăng Thiên lại chỉ nhìn trúng Tiểu Duệ, cái này rất đáng để suy nghĩ sâu xa.

Chẳng lẽ Tiểu Duệ ngày thường thâm tàng bất lộ? Hứa Hòa Thắng có điều suy nghĩ mà nhìn về phía Lý Văn Triết. Lý Văn Triết là người thông minh, trước kia trong sự nghiệp cũng giúp hắn không ít, nhi tử do một tay y nuôi dạy….Hắn có phải hay không bỏ qua cái gì?

Hứa Hòa Thắng hỏi: “Tiểu Duệ, con muốn tiếp tục đến trường, Lăng Thiên đồng ý không?”

“Đồng ý nha, con đã cùng Lăng Thiên nói, anh ấy nói tôn trọng quyết định của con.”

Hứa Duệ đột nhiên nhớ tới Việt Lăng Thiên kì thật ngay từ đầu cũng không tán thành, còn hỏi lại cậu phải hay không không có ý định đem mình trở thành một quân tẩu đúng tiêu chuẩn. Hiện tại Hứa Hòa Thắng lại hỏi, chẳng lẽ người dân một ngàn năm sau lại trở nên bảo thủ? Sau khi kết hôn thì phải ở trong nhà sao? Hứa Duệ quyết định lát nữa sẽ hỏi Lý Văn Triết.

Hứa Hòa Thắng nghe Hứa Duệ nói mà trong nội tâm bùng nổ, hắn thật sự không nghĩ tới Việt Lăng Thiên vậy mà đồng ý cho Hứa Duệ sau khi kết hôn còn đến trường quân đội học.

Nam nhân ở thế giới này sau khi tiêm một châm thì sẽ sống như nữ nhân, Hứa Duệ nếu đến trường quân đội, cậu nhất định phải sống ở trong trường còn phải cùng bạn học sống trong một kí túc xá, mỗi ngày đi theo một đám nam sinh đi học tập đi thao luyện cùng sinh hoạt một chỗ, Việt Lăng Thiên sẽ không để ý?

Tuy không biết Hứa Duệ và Việt Lăng Thiên nói chuyện như thế nào, nhưng cái này không phải thể hiện Việt Lăng Thiên rất thích con của hắn sao? Còn thích gần chết.

Nhận thức được sự thật này, Hứa Hòa Thắng trong nội tâm nhanh chóng tính toán. Việt gia quyền cao chức trọng, tại phạm vi quân đội có sức ảnh hưởng quan trọng. Đặc biệt là có Việt Thái An chống đỡ, nhân tài tầng tầng lớp lớp xuất hiện, Việt Lăng Thiên là một tướng quân trẻ tuổi nhất toàn cầu công trạng lại huy hoàng, tiền đồ sáng lạn vô hạn.

Nếu có thông gia hiển hách, nếu có con rể xuất sắc, nếu như Hứa gia muốn mở rộng phát triển buôn bán đồ dùng quân sự tại thị trường tại Châu Á, đây còn không phải chỉ nói một câu với Tiểu Duệ hay sao?

Càng nghĩ càng đắc ý, Hứa Hòa Thắng đã tưởng tượng cuộc sống trong tương lai của hắn được mọi người hâm mộ tôn trọng. Không nghĩ đến  như con trai vậy mà mang cho hắn kinh hỉ lớn như vậy. Hứa Hòa Thắng bây giờ nhìn Hứa Duệ càng nhìn càng thuận mắt, trước kia hắn một mực ghét bỏ thân thể cậu gầy yếu, hiện tại trong mắt hắn cũng biến thành ‘Dáng người thon dài động lòng người’.

Lúc này cần phải dạy Hứa Duệ thật tốt, chỉ cần cậu được Việt Lăng Thiên cưng chiều, với tư cách là nhà mẹ đẻ Hứa Duệ còn không thăng quan phát tài?

Làm sao hướng thông gia cố gắng lấy được nhiều lợi ích, Hứa Hòa Thắng có rất nhiều phương pháp làm cho thông gia cảm giác mình không quá mức vô lễ quá mức tham lam, hắn đã quyết định truyền dạy cho con trai toàn bộ. Làm cho cậu giúp đỡ chính mình cùng Hứa Nghĩa trông nom buôn bán gia tộc phát triển.

Làm vừa cẩn thận vừa chính xác hoàn toàn không dễ dàng, nhưng Hứa Hòa Thắng có cậu làm chỗ dựa. Nhớ năm đó, hắn không phải cũng dựa vào Lý gia đem Hứa gia phát triển cho đến tới quy mô lớn như bây giờ.

Nghĩ đến chỗ này, Hứa Hòa Thắng không khỏi thâm tình liếc nhìn Lý Văn Triết. Lý Văn Triết yêu hắn tín nhiệm hắn, hắn biết rõ, bởi vì Mạnh Minh xuất hiện phá vỡ tín nhiệm của bọn họ, nhưng bọn họ còn có đứa con trai là Hứa Duệ, vì hạnh phúc tương lai của con trai, Hứa Hòa Thắng cho rằng Lý Văn Triết sẽ không rời khỏi hắn.

“Đến, Tiểu Duệ, hai cha con chúng ta lên thư phòng nói chuyện một chút.” Hứa Hòa Thắng cảm thấy phải rèn sắt khi còn nóng, nhân lúc Việt Lăng Thiên còn ở trên địa cầu làm cho Hứa Duệ mau chóng nói ra, bằng không thì khi hắn hết ngày nghỉ, phải đợi thêm một năm nữa.

Hứa Duệ còn chưa đáp lời, Lý Văn Triết đã cười nói: “Thắng ca, anh xem Tiểu Duệ hôm nay cũng mệt mỏi rồi, có chuyện gì ngày mai hãy bàn lại? Thân thể của con cũng mới hồi phục lại như cũ, còn phải nghỉ ngơi nhiều. Lăng Thiên nói hai ngày nữa sẽ cùng cha mẹ của cậu ta đến cầu hôn, nếu Tiểu Duệ tinh thần không tốt, khó coi, cái này sẽ không tốt.”

Hơn hai mươi năm ở chung, Lý Văn Triết há có thể không biết Hứa Hòa Thắng đang tính toán đều gì? Đương nhiên y không ngại, thậm chí hoan nghênh Hứa Hòa Thắng đem tất cả truyền cho Hứa Duệ, nhưng hôm nay không được. Mạnh Minh vẫn còn ngồi ở đối diện, hiện tại không thể quá nhiệt tình, việc mà y tính còn không có an bài thỏa đáng.

Hứa Duệ nghe Lý Văn Triết nói cũng phối hợp giả vờ lộ ra thần sắc mệt mỏi, nói: “Ba, chúng ta không bằng ngày mai nói đi? Hôm này con  suy nghĩ hơi nhiều, thực có chút mệt mỏi.”

“Vậy được rồi, chúng ta ngày mai bàn lại. Văn Triết, em cùng Tiểu Duệ trở về phòng nghỉ ngơi thật tốt.” Hứa Hòa Thắng thấy vậy còn có thể nói cái gì? Tuy rất nóng vội, nhưng nhìn con trai tinh thần không được tốt, dục tốc bất đạt, vẫn là ngày mai đi.

Đợi Lý Văn Triết và Hứa Duệ lên lầu hai, Mạnh Minh đứng lên đi đến bên người Hứa Hòa Thắng ngồi xuống: “ Thắng ca, chúng ta trở về phòng.”

Hứa Hòa Thắng cười hắc hắc sờ lên eo Mạnh Minh, giọng điệu mập mờ mà ghé vào tai hắn nói: “Cơm tối còn chưa có ăn, sớm như vậy đã trở về phòng, ăn em à?”

Mạnh Minh cười khẽ, liếc mắt nhìn những người hầu cúi đầu đứng ở trong phòng,  tay phải nhẹ nhàng bò lên trên đùi Hứa Hòa Thắng, thanh âm mang theo giọng mũi nỉ non hấp dẫn: “Thắng ca muốn ăn như thế nào đều được, chỉ cần là anh muốn…”

Hứa Hòa Thắng nghe xong nội tâm lập tức như có một đoàn hỏa thiêu,  bàn tay kia khiến tâm hắn nhộn nhạo. Từ khi Hứa Duệ gặp chuyện không may Lý Văn Triết liền không cho hắn đụng vào, tuy Mạnh Minh chuyển đến, nhưng vì bận tâm tâm tình Lý Văn Triết, hắn cũng không có cách nào tiến vào phòng Mạnh Minh.

Thê thiếp không hài hòa nam nhân bị kẹp ở giữa thật đáng thương, trái phải đều không được. Nhưng hiện tại Hứa Duệ và Việt Lăng Thiên thân cận thành công, Lý Văn Triết thật vui vẻ, hôm nay còn đối với hắn nở nụ cười.

Con trai cả vươn lên, con trai thứ hai sắp phải gả vào Việt gia, Hứa Hòa Thắng trong nội tâm cao hứng. Còn có cái gì tốt hơn ân ái để phát tiết nội tâm hưng phấn?

Ôm lấy Mạnh Minh, Hứa Hòa Thắng tại tai của hắn gặm cắn, nói: “Bảo bối, chúng ta trở về đi.”

Mạnh Minh cười khẽ, ngón tay xẹt qua điểm mẫn cảm nhất liền nghe được phía trên truyền đến tiếng rên rỉ khó có thể kìm nén, mới nói: “Thắng ca, chúng ta đi thôi.”