QUYỂN 1: TÌM KIẾM CHE CHỞ
Edit+Beta: Minh Miu
Đàm Tiểu Nhạc nhắm mắt lại ngồi xếp bằng ở trên giường, trên cái trán trơn bóng đã hiện đầy mồ hôi. Cậu đang vận hành khí công, khống chế khí tức chạy tất cả kinh mạch trong cơ thể.
Thân thể này đã từng bị tổn thương quá nặng, phủ tạng bị hao tổn có chút nghiêm trọng, bắt đầu vận công cũng không dễ dàng giống như trước kia, thường xuyên sẽ bị tắc, càng bị thương nghiêm trọng, lại càng đau đớn.
Vừa mới vận hành hai cái Tiểu thiên chu, nghe được tiếng gọi: “ Tiểu Duệ?”
Là cha. Đàm Tiểu Nhạc mở to mắt, mắt đen trong suốt sáng ngời.(Nguyên văn gọi là mẫu phụ nhưng mình đổi thành cha.)
“Ở, chờ một chút.” Đàm Tiểu Nhạc hít sâu điều chỉnh khí tức trong hạ thể, sau đó thuận tay mở ra nguồn điện đem người máy ném lên bàn tròn thành hình tứ phương.
Đang đứng ngoài cửa là một nam nhân có khuôn mặt vô cùng nho nhã tuấn tú, tuổi chừng ba mươi lăm ba mươi sáu. Đàm Tiểu Nhạc vừa thấy y lập tức cười đến mặt mày cong cong: “Cha, mau vào.”
“Giữa ban ngày con nhốt ở trong phòng làm gì vậy?” Lý Văn Triết thấy Đàm Tiểu Nhạc lập tức nở nụ cười, y chọt chọt gương mặt của cậu mới cất bước vào phòng.
“Không muốn nhân sĩ nhàm chán đến quấy rầy chứ sao.” Đàm Tiểu Nhạc bĩu môi, cậu một bên qua loa trả lời, đi nhanh vài bước lôi kéo tay Lý Văn Triết đến trên ghế sa lon ngồi xuống.
Lý Văn Triết nghe vậy lập tức trợn tròn tròng mắt: “ Ai còn dám tới tìm việc? Cha đã phân phó xuống dưới không cho phép bất luận kẻ nào tới quấy rầy con nghỉ ngơi.”
“Không có ai đến.” Đàm Tiểu Nhạc trấn an nói: “Trừ cha ra, ai con đều không muốn gặp. Coi như là cha.Tiểu Tứ Tứ thay con trấn giữ vậy.”
Đàm Tiểu Nhạc nói xong, quay đầu phân phó tiểu người máy chức năng đã khôi phục: “ Tiểu Tứ Tứ hai chén trà sữa, chén kia của cha phải nhiều sữa ít đường.”
“Vâng, chủ nhân.” Nhân cách hóa* tiểu người máy lập tức khom người thối lui vào phòng bếp nhỏ bận rộn.
Nhân cách hóa (拟人化): mô phỏng tính cách con người.
Nhìn thấy tiểu người máy đi ra ngoài, Lý Văn Triết cố nén cười mới ‘Phốc’ một tiếng bật cười: “Mỗi lần nghe con gọi nó ‘Tiểu Tứ Tứ’ cha cảm giác phải cười nhiều một chút, trước kia con đều gọi nó là số 8649.”
Đàm Tiểu Nhạc nghe vậy không khỏi hướng Lý Văn Triệt nhe răng cười cười, mặt mày thanh tú lập tức tràn đầy khoái hoạt đơn thuần: “ Gọi nó số cha cũng sẽ không như hiện tại cười vui vẻ đến như vậy, vẫn là gọi nó ‘Tiểu Tứ Tứ’.”
Lý Văn Triết một lần nữa trưng ra bộ dáng tươi cười, bưng lên ly trà sữa nồng đậm trước mặt vừa dùng vừa nghe: “ Tiểu Duệ pha trà sữa độc nhất vô nhị, thật là thơm.”
Đàm Tiểu Nhạc biết rõ Lý Văn Triết nói sang chuyện khác cũng xác định không nói ra nữa, vẫn là chờ y khi nào muốn nói lại nói. Nên đến vẫn sẽ đến, trốn tránh cũng không được.
Lý Văn Triết nhìn con trai gầy đi không ít, không khỏi đưa tay sờ sờ đầu Đàm Tiểu Nhạc, trong mắt hiện lên yêu thương, bất đắc dĩ cùng thống khổ. Thần sắc phức tạp như thế làm khuôn mặt y thêm một phần khí chất ưu thương, làm cho người khác muốn bảo vệ y, xúc động ôm y vào lòng.
Đàm Tiểu Nhạc không biết nam nhân cũng có thể mảnh mai như thế, trong thế giới ban đầu cậu ở, chú Chu và Chu Thắng đại ca, chính là Thuyết Huyết nam tử hán, đổ máu không đổ lệ. Coi như cậu là ma ốm bệnh liên tục, thân thể rất là yếu, nhưng trên *** thần cũng rất cường hãn, dưới sự bảo vệ của chú Chu dì Chu, lạc quan hướng về phía trước.
Nhìn Tiểu Tứ Tứ đang đợi ở giữa cửa, Đàm Tiểu Nhạc kiên nhẫn chờ Lý Văn Triết ổn định lại cảm xúc.
Lý Văn Triết uống liên tiếp vài ngụm trà sữa, mới thấp giọng nói: “Hiện tại loại tình huống này, cha con chúng ta không thể ở lại Hứa gia nữa. Có thể…bảo vệ con an toàn cha đã lựa chọn qua một số gia tộc, vừa vặn mười một tháng sau là thọ yến Việt lão tiên sinh, Việt Lăng Thiên tướng quân sẽ quay trở về tham gia thọ yến. Việt gia cũng muốn nhân cơ hội này để cho Việt tướng quân chọn lựa bầu bạn.”
“Tiểu Duệ.” Lý Văn Triết ngẩng đầu nhìn Đàm Tiểu Nhạc, nhẹ giọng nói: “ Cha đã đem tư liệu cùng bản báo cáo kiểm tra sức khỏe của con đều đưa đi Việt gia. Tuy không nhất định có thể được lựa chọn, nhưng cũng nên thử vận may.”
“Ách? Ah.” Đàm Tiểu Nhạc trên mặt hiện lên kinh ngạc, nội tâm che giấu bất an cũng biểu lộ ra.
Từ khi Hứa Duệ báo cáo kiểm tra sức khỏe trở về, Hứa Hòa Thắng cũng ngầm đồng ý, Đàm Tiểu Nhạc biết rõ chính mình sẽ giống như nữ nhân mà bị gả ra ngoài. Mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng không nghĩ tới lại nhanh như vậy.
Bất quá, nếu như là từ sự yêu thương của cha Hứa Duệ, Lý Văn Triết lựa chọn vị hôn phu so ra tốt hơn ba của cậu Hứa Hòa Thắng chọn lựa chỉ biết có lợi cho quyền lợi lớn mạnh của Hứa gia nhiều lắm. Cho dù biết rõ đối tượng là Việt Lăng Thiên, một thời gian dài canh giữ tại biên phòng trên *** cầu bảo vệ địa cầu làm cho người ngoài hành *** nghe thấy mất vía Thuyết Huyết tướng quân.
Nhưng phải đến thủy chung sẽ phải đến, như một ngàn năm trước bởi vì phẫu thuật cấy ghép tim thất bại linh hồn của cậu lại xuyên việt ngàn năm bám vào trên người Hứa Duệ đồng dạng đang trọng thương, Đàm Tiểu Nhạc tin tưởng trong vận mệnh tối tăm đều có định số.
Còn nhớ rõ ngày đó, trong lúc Đàm Tiểu Nhạc sắp đẩy vào phòng giải phẫu, Chu thúc thúc vội vàng trở về, hắn và Chu a di, còn có Đại ca Chu Thắng ở trước phòng giải phẫu nắm tay cậu động viên. Mà bác sĩ phẫu thuật chính cũng nói trái tim cấy ghép cho cậu thập phần ăn khớp, xác xuất thành công rất cao…
Chỉ là không nghĩ tới, khi Đàm Tiểu Nhạc khôi phục ý thức, cũng đã biến thành Hứa Duệ trọng thương cơ hồ đã chết…
Khi đó Đàm Tiểu Nhạc nằm ở trên giường động cũng không thể động, trong phòng cũng rất ồn ào, làm cho lỗ tai cậu ong ong đầu đau như muốn nứt. Trời sinh có bệnh tim nên thói quen bình thản yên tĩnh làm Đàm Tiểu Nhạc cơ hồ khó có thể chịu được ồn ào như thế, lại phát hiện cậu không thể há mồm nói chuyện, thậm chí cả ngón tay đều không nhúc nhích được, con mắt cũng không thể mở ra… Nhưng cảm giác minh mẫn trước nay chưa từng có.
Trong bệnh viện không có khả năng cho phép ở phòng bệnh ồn ào như thế, hơn nữa những âm thanh này đều rất lạ lẫm, càng nói những lời không thể tưởng tượng, cho phép nghe nhưng không thấy lại không nhúc nhích được, Đàm Tiểu Nhạc trong nội tâm bối rối. Nhưng từ nhỏ có bệnh tim, tính tình của cậu vẫn rất ôn hòa, đang phải tĩnh tâm xuống nghe bọn họ đối thoại.
Chẳng qua kế tiếp nghe được lời…, nếu không phải Đàm Tiểu Nhạc căn bản không nhúc nhích được, đoán chừng cậu đều muốn nhảy dựng lên
rồi.
Chỉ nghe được thanh âm nam nhân trầm thấp nói: “ Văn Triết, em phải trông nó đừng ở đó mà sinh sự nữa, cái mặt Hứa gia không gánh nổi cái này đâu. Tiểu Duệ thích hợp thai nghén hơn, tôi sẽ thay nó chọn lựa một gia đình tốt việc hôn nhân đem nó phong quang mà gả ra ngoài. Văn Triết, tôi cũng không muốn vậy, nhưng em cũng phải thay tôi suy nghĩ, Hứa gia cần hậu đại cường tráng để chèo chống truyền lại đời sau.”
Một giọng nam trong trẻo mang theo sự phẫn nộ vang lên: “Tiểu Duệ chỉ cần tăng cường huấn luyện, căn bản so với người khác không hề kém cỏi. Báo cáo kiểm tra sức khỏe còn không có xác định kết quả nói con thích hợp thai nghén? Còn có dã hài tử đem Tiểu Duệ đánh thành như vậy anh còn che chở cho nó, còn tuyên bố nó là người thừa kế duy nhất. Anh có cân nhắc qua cảm nhận của Tiểu Duệ sao? Cân nhắc qua cảm nhận của tôi sao? Hai mươi năm mấy năm hôn nhân quả thật là một chuyện cười, một chuyện cười lớn mà.”
“Làm càn.” Nam nhân phẫn nộ quát: “Cái gì dã hài tử? Đó cũng là con của anh. Nó so với Tiểu Duệ cường tráng hơn là sự thật, hơn nữa lần này là Tiểu Duệ động thủ trước. Nam hài tử tầm tuổi đó dũng khí hiếu thắng là sự tình bình thường, Tiểu Duệ bị đánh bại cũng không trách được người khác.”
Tiếng nói trong trẻo trở nên bén nhọn hơn, nương theo đó là đồ vật bị quét rơi xuống đất, tiếng vỡ vụn vang lên: “Bị đánh bại? Bị đánh thành như vậy gọi là đánh bại? Vừa mới đình chỉ hô hấp, quả thật là muốn đem Tiểu Duệ đánh chết, anh còn che chở tiểu tử kia.”
“…”
“Tiểu Duệ vừa đầy hai mươi tuổi báo cáo kiểm tra sức khỏe còn chưa có kết quả, anh không thể chờ đợi được mà đem người về nhà, loại tiểu nhân mèo mèo chó chó đều theo trong nhà mang vào. Cái này gọi là sự tình gì? Cái dã tử kia ra tay độc ác anh còn dám nói không biết? Đã cùng người khác ngay cả con đều sinh ra, vì cái gì còn muốn cùng tôi kết hôn?”
Đằng sau câu hỏi kia thanh âm đã khàn giọng, mang theo đau xót cùng tuyệt vọng.
Nam nhân cũng không nói lời nào, trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe tiếng thở hào hển.
Thật lâu, người nam nhân kia mới dùng thanh âm mệt mỏi nói: “Thực xin lỗi. Em chăm sóc tốt Tiểu Duệ.”
Vẫn chỉ là tiếng thở hào hển, sau đó là thanh âm đóng cửa.
Đàm Tiểu Nhạc chấn kinh rồi, nếu như cậu còn có thể cử động một chút, đoán chừng miệng cậu mở ra có thể nuốt được trứng đà điểu.
Đây là tình huống gì? Nghe thanh âm này rõ ràng cho thấy là hai nam nhân, nam nam kết hôn? Chẳng lẽ Trung Quốc đã cho phép đồng tính luyến ái kết hôn mà cậu không biết? Còn có, chú Chu dì Chu đâu?Bọn họ đi đâu? Đàm Tiểu Nhạc trong nội tâm lo lắng, quả thực khó chịu. Nhưng cậu không nhúc nhích được, chỉ có thể không có biểu cảm nằm ở trên giường đợi bác sĩ hoặc y tá tới.
Thân thể cứng ngắc nằm giống như đã qua một vạn năm vậy, Đàm Tiểu Nhạc tay trái đột nhiên bị cầm. Sau đó, một giọt, hai giọt, ba giọt… Nước mắt ấm áp từng giọt từng giọt rớt trên mu bàn tay cậu, nương theo là tiếng nấc nghẹn ngào bị kiềm nén… Sau đó Đàm Tiểu Nhạc mở to mắt, mới biết được ban đầu ở trong phòng của cậu cãi nhau người nam nhân kia là ba thân thể này Hứa Hòa Thắng, mà nam tử có giọng nói trong trẻo là cha của cậu Lý Văn Triết. Hiện tại đã là công lịch năm 3013, Đàm Tiểu Nhạc đã vượt qua ngàn năm trùng sinh trên cơ thể của Hứa Duệ.
_________________