DJ quán Bar đang chơi nhạc rung trời nổ đất nhưng chẳng hề lọt được vào tai Mạnh Tĩnh Nghiên, tất cả chú ý của cô đều đang tập trung trên người Thành Trạm Vũ. Dù không ngẩng đầu lên, cô vẫn cảm nhận được khí thế lạnh lẽo cùng với sự trầm mặc đang tỏa ra từ người con trai này.
Cảm giác trầm mặc này quả thực vô cùng giày vò, nếu cậu cứ quát cứ mắng cô còn đỡ dầu gì trong lòng cũng có chút áy náy, đằng này lại cứ lạnh nhạt thờ ơ không nói lời nào như vậy là muốn như thế nào?
Rốt cuộc nhịn không được nữa, Mạnh Tĩnh Nghiên lặng lẽ thò đầu ra khỏi mai rùa, à, phải nói là từ sau lưng Lý Minh Trạch thò đầu ra mới đúng, muốn xem xem thái độ của Thành Trạm Vũ thế nào. Càng trùng hợp hơn là đúng lúc này Thành Trạm Vũ cũng đưa tay túm con rùa rụt cổ nào đó kéo thẳng đi ra ngoài.
Cổ chân đau, aiz, kêu thành tiếng oai oái, nhưng Thành Trạm Vũ không thèm quan tâm đến lý lẽ, trên tay càng dùng sức, so mới vừa rồi thì dùng sức hơn nhiều, có thể thấy được người này tức giận đến cỡ nào.
Đám Lý Minh Trạch mắt thấy Mạnh Tĩnh Nghiên bị bắt đi, đang muốn đuổi theo liền bị thủ hạ Tiếu ca của Thành Trạm Vũ ngăn lại: "Tử Tường, đến đây, tối hôm nay tôi mời khách, muốn gì cứ gọi. Đi, anh đây dẫn các chú đến phòng bao, ở chỗ này toàn khói mù mịt khó chịu lắm!".
Tôn Tử Tường vốn không quen Mạnh Tĩnh Nghiên, muốn tán tỉnh cô lại không ngờ là hoa đã có chủ, đối với chuyện cô bị dắt đi tất nhiên cũng rất để ý. Nhưng người này trước giờ vẫn nịnh bợ Tiếu ca, bên nào nặng bên nào nhẹ tự khắc biết cân nhắc, bị Tiếu ca nửa uy hiếp nửa tác động lập tức liền bước theo.
Tiếu ca còn kêu cả Lý Minh Trạch và mấy người bạn của cậu đi cùng, nhưng bọn họ không biết quan hệ giữa người thanh niên bá đạo kia và Mạnh Tĩnh Nghiên ra sao, hiện tại là tình huống gì, vì thế nhất thời đưa mắt nhìn nhau, không biết phải làm thế nào cho phải.
Bị Thành Trạm Vũ nắm tay kéo đi, Mạnh Tĩnh Ngiên u u mê mê bỗng dưng choàng tỉnh, vừa bị kéo lên lầu, vừa lớn tiếng nói với Lý Minh Trạchu: "Đừng nói với mẹ mình!!!"
Hóa ra cậu ta đang lo bò trắng răng rồi!
Lý Minh Trạch cảm thấy thật buồn nôn! Sao cậu ấy lại khiến người ta lo lắng như vậy chứ! Hơn nữa từ nhỏ đến lớn không có chuyện nào của cậu ta mà cô không biết, đã thế lại còn nhớ rất lâu, động một chút là lấy ra uy hiếp, cả đời này đều bị ức hiếp cả. Haiz, không biết đời trước cậu đã tạo nghiệt gì!
Thấy mấy người anh em đều nghi hoặc nhìn mình, liền nhếch miệng cười cười, trấn an: "Không có chuyện gì, nam sinh kia là bạn trai Nghiên Nghiên, không sao đâu, đừng để mất hứng, chơi tiếp đi!".
"Bạn trai? Mới vừa rồi không phải cậu nói cô ấy là bạn gái mình sao?"
"Thì không phải để lừa gạt Tôn ca sao, nếu không nói thế thì Tôn ca sẽ theo đuổi cậu ấy. Tôi cũng là vì cậu ấy mà thôi, Nghiên Nghiên xinh đẹp như vậy, các cậu cho là những năm này không có ai viết thư tình, theo đuổi cô ấy sao? Hừ, tất cả nếu có ý niệm với Nghiên Nghiên, đều bị Thành Trạm Vũ thu thập. Nếu Tôn ca có làm gì thì đã có người này chịu trách nhiệm!".
Đám anh em của Lý Minh Trạch lập tức cảm thán một tiếng, còn tưởng rằng người này thật sự đã theo đuổi được Mạnh Tĩnh Nghiên rồi chứ, chưa chi đã mừng thay cho cậu ta rồi. Nếu Mạnh Tĩnh Nghiên có thể làm bạn gái của Lý Minh Trạch thì phúc lợi của bọn họ sẽ tuyệt đối không nhỏ! Trước kia chơi bóng xong đi ăn cơm, lúc chọn món còn phải xem tâm tình người ta thế nào để còn gọi. Nếu như thực sự trở thành bạn gái của Lý Minh Trạch rồi nếu không nấu cơm cho liền đánh đối tượng của cô ấy, xem xem có đau lòng không.
Tuy nhiên đều là những người trẻ tuổi, ý niệm chỉ thoáng qua trong đầu, lát sau liền quên. Tiếu ca mở một phòng bao, lại kêu mấy mỹ nữ vào cùng, vừa uống rượu vừa ca hát, những thiếu niên ở đây chưa từng có ai được hưởng thụ như thế này, kích động đến đỏ cả mắt. Chi phí thuê phòng bao một đêm ước chừng từ 3000 tệ trở lên, bọn họ chẳng những được vào mà còn được ăn uống chơi bời miễn phí nên càng sảng khoái hơn!
Nhìn mấy người anh em nói chuyện phiếm uống rượu rất vui vẻ, Lý Minh Trạch bưng ly rượu ngồi trong góc yên tĩnh không nói.
Thực sự, cậu vẫn có chút lo lắng, sắc mặt Thành Trạm Vũ khó coi như vậy, chỉ sợ cậu ta lại làm ra chuyện gì quá khích với Nghiên Nghiên.
Sự thật chứng minh, lo lắng của Lý Minh Trạch không phải không có lý.
Mạnh Tĩnh Nghiên bị Thành Trạm Vũ kéo trực tiếp lên lầu ba của quán rượu. Quán này được xây ba tầng, tầng một là sàn nhảy, tầng hai là dãy phòng đặc biệt cho khách dùng để thư giãn, tầng ba không đối ngoại buôn bán, chỉ có phòng làm việc và chỗ nghỉ ngơi của ông chủ.
Cũng không biết vận số của Mạnh Tĩnh Nghiên quá tốt hay là quá đen đủi, cô tâm huyết dâng trào bắt Lý Minh Trạch dẫn mình đến quán bar, trùng hợp lại là quán bar do cha Thành Trạm Vũ mở.
Đến chỗ này, có ai mà không uống rượu, rượu vào lời ra, xích mích gây gổ là chuyện thường như cơm bữa, nên bắt buộc phải có người bảo kê. Chỉ cần nhìn cũng biết người phụ trách ở đây chính là Tiếu ca trong miệng Tôn Tử Tường.
Vị Tiếu ca này mấy năm gần đây mới bị phân đến quản lý quán rượu, còn nếu hỏi mấy năm trước anh ta phụ trách công việc gì —— thì đó chính là phụ trách ‘ bảo vệ ’ Mạnh Tĩnh Nghiên cùng với người nhà cô theo lệnh của Thành Trạm Vũ.
Chính bởi vì như vậy, cho nên anh ta mới nhận ra Mạnh Tĩnh Nghiên. Mặc dù hôm nay cô có trang điểm đậm đến ngay cả Lý Minh Trạch cũng nhận không ra, nhưng đối với người mỗi ngày đều đi theo Mạnh Tĩnh Nghiên nhìn chòng chọc mấy năm như Tiếu Thiên Thành, thì chỉ cần không có hóa thành tro, thì đều nhận ra được.
Mạnh đại tiểu thư người yêu của Thành thiếu gia ăn mặc quyến rũ hấp dẫn tới quán bar chơi?
Đây chính là một tin quan trọng, Tiếu Thiên Thành không dám dấu diếm, vội vàng báo ngay cho Thành Trạm Vũ. Người nào đó nghe trình báo vốn không tin, cảm thấy thủ hạ của mình có lẽ nhìn nhầm rồi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn có chút nghi ngờ, nếu như không khẳng định, nhất định Tiếu Thiên Thành sẽ không gọi điện báo cho mình.
Vì vậy cậu cầm điện thoại di động lên gọi cho Mạnh Tĩnh Nghiên, không ai nghe. Lại gọi điện thoại nhà, mẹ Mạnh nhận, bảo cô đến nhà Nghê Thụy Tuyết ở, nếu có việc gấp thì gọi cho Nghê Thụy Tuyết.
Liên lạc không được, mặt Thành Trạm Vũ lập tức trầm xuống, điều này chứng tỏ lời Tiếu Thiên Thành là chính xác, cô nhóc này không thành thật, dám đến quán bar chơi!
Đó là địa phương nào, là chỗ mà cô nên đến sao? Thành Trạm Vũ vừa nghĩ đến việc cô gái của mình vốn đã xinh đẹp, gương mặt lại non mịn như mật đào một khi đi đến quán bar không biết sẽ có bao nhiêu kẻ hảo sắc nhìn chòng chọc con cừu nhỏ mà chảy nước miếng, thì cả người liền không thoải mái. Trong lúc nhất thời quên mất quán bar gieo họa kia là do nhà mình mở.
Lập tức mặc quần áo sai người lái xe đi bắt con cừu nhỏ không nghe lời, còn gọi điện thoại bảo Tiếu Thiên Thành nhìn chằm chằm Mạnh Tĩnh Nghiên, không để tên nào chiếm tiện nghi.
Thời điểm Tiếu Thiên Thành báo tin cho Thành Trạm Vũ tất nhiên không thể nào có mặt ở trong quán bar, ở đây quá ồn nên anh ta phải lên tận trên lầu ba gọi điện thoại. Chờ đến khi nhận lệnh quay đi xuống lầu thì đã không thấy Mạnh Tĩnh Nghiên đâu. Vào trong quán rượu tìm, ánh đèn mờ mờ ảo ảo, khắp nơi đều là nam nam nữ nữ, tìm người thật đúng là rất lao lực.
Nhà Thành Trạm Vũ cách quán rượu không xa, lái xe gần mười phút đã đến. Tiếu Thiên Thành đi ra ngoài đón người cùng nhau vào trong tìm người thì liền nhìn thấy một màn đặc sắc, đã thế người nào đó không hay biết gì còn nhào vào trong ngực của Lý Minh Trạch. Nhất là cậu nam sinh kia còn không sợ chết thốt ra một câu ‘ tôi là bạn trai cô ấy ’, khiến chon Tiếu Thiên Thành cũng khẽ run rẩy.
Trong lòng thầm mong đợi Mạnh tiểu thư vội vàng phản bác, nhưng lý trí thì lại cho rằng trong trường hợp đối mặt với kẻ địch này chỉ người ngu mới phản bác, nhưng khí lạnh từ vị đại thần bên cạnh đang tỏa ra quá nặng, đây thật sự không phải chuyện đùa đâu!
Tôn Tử Tường nói chuyện với Tiếu Thiên Thành nào có tâm tư để ý tới, trong lòng chỉ không ngừng thầm cảm thán, đồ ăn đến miệng lại bị rớt rồi...!
Thành Trạm Vũ mở cửa phòng dành riêng cho mình ra, đấy Mạnh Tĩnh Nghiên vào, rồi khóa lại. Lạnh lùng đứng ở cửa, nếu ánh mắt có thể giết người, nhất định Mạnh Tĩnh Nghiên sẽ bị lăng trì chết đi sống lại, sống lại rồi lại chết đi 180 lần.
Đáng tiếc, ánh mắt không có uy lực này, cho nên cô vẫn còn sống rất tốt.
Nói thật, lúc ở dưới lầu, Mạnh Tĩnh Nghiên có thoáng chột dạ. Nhưng bị người nào đó kéo một mạch lên đây, còn bị đẩy vào trong phòng, bỗng nhiên cô lại trở nên bình tĩnh, thật sự không sợ nữa!
Hiện tại người có tư cách quản cô chỉ có ba mẹ và bà ngoại, còn người khác có tư cách gì? Kể cả Thành Trạm Vũ thích cô thì làm sao? Không vui khi thấy cô thích người khác, nói yêu đương với người khác sao? Huống chi cô còn chưa bao nuôi mặt trắng nhỏ đâu, cậu ta gấp cái gì?
Tâm vừa buông lỏng, thì cảm giác đau đớn liền ập tới, mắt cá chân, cùng với cánh tay đều đau lợi hại. Chậm rãi đi về phía giường lớn, không coi ai ra gì cởi giày cao gót và tất ra, quả nhiên chỗ kia đã sưng tấy lên, vừa chuyển động thử hai cái liền đau đến phát khóc.
Thành Trạm Vũ khó chịu mắng: "Kêu la cái gì! Tôi còn chưa tính sổ với cậu đấy?".
"Chưa tính sổ? Cậu còn muốn tính sổ cái gì? Sắp biến tôi thành tàn tật lại còn muốn tính sổ? Ai ui, đau chết mất!". Mạnh Tĩnh Nghiên lẽ thẳng khí hùng rống lại.
Bị rống nên đầu óc cũng tỉnh táo ít nhiều, lúc này Thành Trạm Vũ mới chú ý tới mắt cá chân trắng nõn của cô đã sưng tấu lên, đau lòng hay tức giận cái gì cũng đều quên, vội vàng đi qua kiểm tra chân của cô xem có bị gãy xương hay không, giọng nói từ bá đạo lập tức chuyển thành oán giận: "Cậu... chân đã sưng thành như vậy, mới vừa rồi sao lại im lặng không kêu?"
"Tôi im lặng? Tôi kêu đau to đến nỗi mọi người trong quán bar đều nghe thấy chỉ mình cậu là không, tai cậu bị điếc à!".
Nghĩ lại trong đầu cậu lúc ấy đều bị câu ‘ Nghiên Nghiên và Lý Minh Trạch qua lại ’ chiếm lấy, lỗ tai bãi công, âm thanh gì cũng không nghe được, làm hại Nghiên Nghiên chịu khổ, hiện tại không biết phải làm sao, liền yên lặng lấy một bình rượu từ trong tủ rượu, đổ ra tay rồi xoa lên chân cho cô.
"Ai ôi! Đau chết mất! Nhẹ một chút!"
Cô còn không cảm kích, theo phản xạ có điều kiện lập tức vung chân...... Thiếu chút xíu nữa đá vào mặt Thành Trạm Vũ.
"Nhịn một chút, cũng sưng thành bánh màn thầu rồi, không dùng sức chà xát lát nữa càng tệ!".
Cậu nhanh nhạy né sang một bên, nên không bị đá trúng, sau đó liền ấn chân cô lên giường tiếp tục xoa bóp. Từ nhỏ đến lớn, cậu bị thương cũng không ít, trẹo cổ chân này tính là gì. Nhìn Mạnh Tĩnh Nghiên đau nhe răng trợn mắt, chân sưng đỏ một mảnh, trong lòng lại càng thêm thương yêu, so với cầm dao khoét thịt của cậu còn khó chịu hơn.
Người xưa nói quả không sai, đậu phụ ngâm nước muối, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Đây là kết tinh ngàn năm của dân tộc Trung Hoa, vô cùng chính xác!
Ngay cả cha mình Thành Trạm Vũ cũng không sợ, nhưng hết lần này tới lần khác lại không hề có chút biện pháp nào với Mạnh Tĩnh Nghiên, rõ ràng tức giận đến sắp nổ phổi, chỉ hận không thể bóp chết tiểu yêu tinh giày vò người ta này, nhưng vừa vào phòng, hai bên dường như đã đổi vị trí?
Mạnh Tĩnh Nghiên vốn nên bị mắng bị phạt, giờ đang ngồi trên giường hô to gọi nhỏ..., Thành Trạm Vũ vốn khí thế ngất trời, mặt thối đen xì, lại êm ái xoa nắn chân cho cô, miệng còn không ngừng dỗ dành: "Ngoan, nhịn một chút là được rồi, sẽ không đau nữa!".
Ha ha! Đây quả nhiên là một cặp oan gia!