Editor: Á bì
“Trạm Vũ đến rồi à? Hôm nay có làm canh thịt ớt mà con thích ăn này, mau đi rửa tay rồi ăn cơm.” Mẹ Mạnh nghe tiếng mở cửa, liền nhô đầu từ phòng bếp ra nói.
Mạnh Tĩnh Nghiên bĩu môi, trọng nam khinh nữ, đối đãi với người ngoài còn tốt hơn con gái ruột của mình. Lúc này có người nào đó hoàn toàn xem nhẹ chuyện cô cũng rất thích ăn đồ cay, chuyện mỗi lần ăn canh thịt ớt cô đều vui vẻ ăn nhiều hơn những người khác…
Trung học không thể so với học cao trung, việc học cũng nặng hơn, thời gian tan trường cũng bị kéo dài hơn. Trước kia là cô ở nhà chờ ba mẹ về nấu cơm, còn bây giờ là mẹ ở nhà nấu cơm chờ hai đứa nhỏ về.
Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, có hơn ba trăm ngày là Thành Trạm Vũ chạy tới nhà cô xin cơm ăn. Mặc dù anh ít nói, thời gian dài, mẹ Mạnh cũng tìm được vài thói quen nhỏ của anh, cũng có chút hiểu biết đối với khẩu vị của anh, thường làm thêm vài món mà anh thích. Thỉnh thoảng anh có việc nên chỉ đưa Mạnh Tĩnh Nghiên tới dưới lầu chứ không lên nhà ăn cơm, mẹ Mạnh còn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó.
Khi hai người rửa xong tay đi ra thì ba Mạnh đã ngồi bên bàn cơm rồi, cô bé tiểu Mạnh chân chó chạy tới rót cho ba hai ly Bạch Cửu. Ba cô là đàn ông điển hình của phương bắc, khi ăn cơm cũng phải uống chút Bạch Cửu, không uống mà ăn cơm thì chẳng thấy vị gì cả.
Hồi nhỏ ba đổ Bạch Cửu vào một cái ly trong, lừa cô là nước lê để cho cô uống, lúc uống vào cổ họng như bị đốt cháy.
Đôi khi Lý Minh Trạch cũng sẽ tới ăn cơm, ba Mạnh hứng lên cũng để cho cậu ấy uống hai ba ly với mình. Nhưng cũng chưa từng kêu Thành Trạm Vũ uống với ông, cũng không biết tại sao, có thể bởi vì ông không thích anh chăng.
“Ba mẹ, cô con bảo, mai kêu phụ huynh tới gặp mặt, trong hai người ai sẽ đi?” Đút vào miệng một muỗng canh thịt ớt, cay đến đã ghiền. Đột nhiên nhớ tới chuyện chủ nhiệm dặn, nên mới nhắc tới chuyện này với ba mẹ ở trên bàn cơm.
“Ách, về chuyện học hành mẹ con là người quản, mẹ nó ơi, mai bà đi tìm cô giáo của Nghiên Nghiên nói chuyện chút đi.”
“Sao chuyện học lại biến thành chuyện của tôi quản? Bình thường ông rất thích cầm theo thành tích học tập của con gái ra ngoài khoe khoang mà, giờ cô giáo tìm phụ huynh ông liền thụt lùi, ông nói nghe xem, lại có người như vậy sao? Tôi mặc kệ đấy, mai ông đi đi, ngày mai trường học của tôi bận rất nhiều chuyện.”
“Công ty của tôi cũng có một đống đơn hàng, ngày mai còn phải đi ký hợp đồng. Mấy chuyện trường học cũng có người coi, bà xin đi nửa ngày cũng chẳng có chuyện gì, giờ bà không đi thì còn ai có thể đi nữa.”
“Không được, lần trước còn trước đó nữa đều là tôi đi, lần này nhất định phải đổi lại là ông đi.”
Đôi vợ chồng này ông một câu tôi môt câu mà thoái thác, Mạnh Tĩnh Nghiên chẳng than lấy một lời chỉ ngồi đó gắp đồ ăn. Từ khi nào mà nhà cô suy bại tới mức độ này thế hả, ba năm thỉnh thoảng tìm phụ huynh, chỉ là tìm đến văn phòng tâm sự mà thôi.
Trước kia thật ra cô cũng là một nhân vật phong vân ở trong lớp, cô giáo lúc nào cũng khen cô, mỗi lần họp phụ huynh đều chỉ đích danh cô mà khen, làm cho ba mẹ tranh nhau nhận vinh dự này. Bây giờ thì sao? Giờ tìm phụ huynh để giáo huấn đến mức mặt mày xấu hổ, đôi vợ chồng không ai muốn cứ dăm ba bửa lại bị mời lên mắng? Vừa mới nghe nói bị mời phụ huynh, thì người đá tới tôi đá lại. Mạnh Tĩnh Nghiên cảm thấy bản thân mình như quả cầu, cứ bị ba mẹ đá tới đá lui.
Ba giờ đã bắt đầu mở công ty, mẹ cũng phải tới trường làm hiệu trưởng, về mặt công việc hai người đều là người nói một không nói hai. Nhưng trước mặt cô giáo thì lại không nâng nổi mặt mình, trong lòng không biết có mùi vị gì.
Dưới cái bàn, chân nhỏ cũng không yên tĩnh, cứ đá vào chân Thành Trạm Vũ. Tại sao cô giáo lại muốn tìm phụ huynh, không phải vì thằng nhóc thối này sao? Hừ!
Thành Trạm Vũ lại giống như chuyện chẳng liên quan tới mình, nên ăn thì ăn nên uống thì uống, dù sao sức của Mạnh Tĩnh Nghiên rất nhỏ, đá thêm mấy lần nữa cũng chẳng đau, nhiều lắm thì ống quần để lại vài dấu chân mà thôi. Nếu mà mẹ Mạnh đã tổng vệ sinh mấy đôi dép lê rồi, thì có đá cũng chẳng có gì.
Sức lực đá người ta ở dưới bàn cũng rất lớn, bất tri bất giác lại ăn nhiều hơn. Mạnh Tĩnh Nghiên buông đũa xuống, xoay người đi vào phòng, cơm trong bát của Thành Trạm Vũ cũng chưa có ăn xong, cũng đành lưu luyến buông đũa xuống, đuổi theo Mạnh Tĩnh Nghiên đi vào phòng.
Đôi vợ chồng kia dường như cũng chưa phát hiện, vẫn còn đang bàn bạc chuyện ai sẽ tới trường gặp cô giáo---không có cách nào, đó đã trở thành thói quen!
“Anh vào đây làm gì? Đi ra ngoài đi!”Cửa bị chân chặn lại, Mạnh Tĩnh Nghiên nhìn người ở bên ngoài, nhìn đến mức tức cành hông, không muốn thấy anh.
Sức cô như vậy thì làm sao đấu với người ta, Thành Trạm Vũ dùng sức đẩy liền đi vào được, thuận tiện còn đóng cửa lại. Mạnh Tĩnh Nghiên tức giận ngồi trên giường liếc mắt nhìn anh.
“Nghiên Nghiên…”
Thành Trạm Vũ nịnh nọt kêu cô, biết vì sao cô không vui. Cô giáo của bọn họ cũng không được thông suốt cho lắm, lần trước dùng bao bố trùm cô ấy hình như còn quá nhẹ, trong lòng đang cân nhắc có nên để cô giáo ấy nếm thêm chút mùi vị nữa hay không. Nhưng ở trường học thì hình có chút vướng tay chân, sau này cô ấy còn dạy Nghiên Nghiên nữa mà, xuống tay quá nặng cũng không tốt. Lần trước trường học tùy tiện phái một cô giáo tới dạy thế, cô dạy thế đó cũng chẳng dạy học sinh được gì, cứ để tự học làm cho Nghiên Nghiên oán giận mấy lần.
Mạnh Tĩnh Nghiên làm như không nghe thấy anh đang gọi cô, lấy bài tập từ trong túi xách ra không xem ai ra gì mà làm bài, dù đã làm lâu những vẫn chưa làm xong một bài. Bài vở ở cao trung thật sự rất khó, hơn nữa giờ cô cũng không phải đứng nhất, có vài người lợi hại còn hơn cả cô, học tập rất tốt, có mục tiêu học tập lại càng chăm chỉ hơn. Ít nhất mỗi ngày về nhà đều học thuộc lòng, đương nhiên cũng làm bài cô giáo cho, ở trường viết không xong cũng không vì vậy mà tìm lý do cho bản thân mình.
“Em nói với cô chú là ngày mai không cần phải đi gặp cô giáo, để anh tìm người đi cho em.”
“Tìm người? Tìm ai?”
“‘Chú’ của em.”
“Vô duyên, mắc mớ gì chú em phải đi gặp cô giáo chứ? Bị cô giáo mắng tới mức không ngẩng đầu lên được, về tới nhà còn đi nhiều chuyện thêm, rất mất mặt. Anh mau về nghỉ đi, về nhà đi.”
Ôi trời, tâm tình mới tốt giờ đã chuyển biến, tính cách xấu như vậy chừng nào mới bỏ được đây hả!
“Cô giáo lại không biết người nhà của em, tìm người lớn tuổi một chút, không phải tìm chú ruột của em.”
Cô bé Mạnh kinh ngạc nhìn anh, thằng nhóc này cũng rất khôn khéo đấy, đã nghĩ tới nước này, suy nghĩ cũng không tệ đấy. Đời sau có đủ mọi nghề nghiệp cho thuê ba mẹ bạn gái bạn trai đủ loại, bây giờ còn chưa phát triển, Thành Trạm Vũ có thể nghĩ đến chứng tỏ đầu óc của anh rất là linh hoạt. Bây giờ điều kiện cũng rất thuận tiện, người phía dưới của ba cũng rất nhiều, lớn tuổi cũng không thiếu, tìm một người đi là được. Đi cũng không cần nói gì, khi cô giáo nói thì chăm chú lắng nghe là được.
Đi ra ngoài nói chủ ý này với ba mẹ, nhưng ba mẹ lại nhất quyết phải đối. Lý do là nghề giáo viên là một nghề rất thiêng liêng thần thánh, sao có thể đi lừa gạt cô giáo như vậy? Thân là học sinh nên học tập cho tốt, đừng có mưu ma chước quỷ như vậy!
Nhưng khi bàn lại ai sẽ là người đi vào ngày mai…hai người đều im lặng không lên tiếng phản đối nữa.
Vì thế, sau khi giải quyết được vấn đề này thái độ của Mạnh Tĩnh Nghiên cũng hòa nhã hơn, ít nhất thấy Thành Trạm Vũ cũng không oanh tạc anh nữa. Trong lòng Thành Trạm Vũ cũng vui vẻ, cảm thấy chủ ý này của anh thật sự quá tốt, về sau phàm là chuyện đi gặp mặt cô giáo, thì cứ để cho vị ‘chú’ này đi, đỡ làm cho Nghiên Nghiên buồn phiền.
Thuần thục rút ra mấy đề bài từ đống sách vở thật dày của Mạnh Tĩnh Nghiên, Thành Trạm Vũ cũng bắt đầu làm toán. Người xưa có nói: Trong sách đều có Nhan Như Ngọc, trong sách đều có Hoàng Kim Ốc. Nhưng anh lại chưa từng thấy sách có Nhan Như Ngọc, dù cho có, chắc chắn cũng sẽ không xinh đẹp như Mạnh Tĩnh Nghiên. Làm một chút bài, thì sẽ ngẩng đầu lên nhìn cô nhóc kia một chút.
Lần đầu gặp nhau Mạnh Tĩnh Nghiên chỉ mới ba tuổi, khuôn mặt trắng nõn phúng phính rất dễ thương, ai thấy đều muốn nhào vào hôn mấy cái. Nhưng bây giờ lại không giống như vậy, cô bé xinh đẹp ngày trước giờ đã lên cao trung, thân hình từ thấp hơn một mét giờ đã được một mét sáu, tóc đen buộc thành đuôi ngựa, nghịch ngợm sẽ làm cho tóc đung đưa. Tóc mái cũng được Mạnh Tĩnh Nghiên hất ra sau tai.
Dáng người cũng từ từ phát triển, trước ngực cũng nổi lên hai cái bánh bao…
“Nhìn cái gì đó?” Nhìn chằm chằm một lúc lâu, Mạnh Tĩnh Nghiên đang làm bài cũng có cảm giác, ánh mắt nóng rực chịu không nổi, dùng sức đá Thành Trạm Vũ một cái, làm cho anh thu liễm lại một chút.
“Nghiên Nghiên, anh muốn hôn em…” Thành Trạm Vũ có chút ngượng ngùng, tuổi lớn dần, mơ về Mạnh Tĩnh Nghiên vào ban đêm cũng ngày càng nhiều, đôi khi buổi sáng còn có chút chảy máu mũi, làm cho một mảnh khăn trải giường toàn là máu.
Mạnh Tĩnh Nghiên nghe anh đòi hỏi thế thì hoảng sợ, trong lòng nghĩ tới, thằng nhóc này lợi dụng mỗi lần cô làm sai chuyện gì thì nhào lên, chưa từng hỏi qua ý kiến của cô, giờ sao lại hỏi?
Nhưng dưới chân lại xuất hiện một cái vô ảnh cước bay tới, đá vào bắp chân của anh, “Nghĩ cái gì đó? Mau làm bài đi!”
Cái gì đây, chẳng lẽ phải để cô nói thẳng ‘đến đây đi! Đến đây đi! Hôn em đi!’ cô cũng không muốn nói đâu? Nói thế nào cô cũng là một cô gái nhỏ nhút nhát đó.
Thành Trạm Vũ chẳng quan tâm mấy cái đá của Mạnh Tĩnh Nghiên, nhưng sau khi bị từ chối thì mặt cũng đen lại, như một con sói đói khát đè ngã Mạnh Tĩnh Nghiên lên giường. Trong lòng thầm nói: sớm biết vậy đã không hỏi, trực tiếp ra tay là được!
Kỹ thuât hôn môi của anh đã được rèn luyện thành thạo ở trên người của Mạnh Tĩnh Nghiên, cái lưỡi mạnh mẽ tiến mạnh vào cái miệng nhỏ của Mạnh Tĩnh Nghiên ép cô phải đón nhận anh. Hai tay đặt trên hông của Mạnh Tĩnh Nghiên cố dùng chút sức, giống như muốn ép cô vào thân thể của anh.
Vị này luôn đối xử bá đạo với Mạnh Tĩnh Nghiên như vậy, vừa mới bắt đầu còn có chút vô lực nhưng giờ đã thích ứng được rồi. Nhưng ngang hông cô có chút hơi đau, càng đẩy anh ra thì anh lại càng mạnh mẽ hơn.
Rốt cuộc nhịn không được, bàn tay lén đưa vào trong áo cô, thời tiết tháng 9 cũng không lạnh lắm, ở nhà Mạnh Tĩnh Nghiên cũng chỉ mặc một cái áo thun dài tay mà thôi, bàn tay nóng rực đụng phải làn da nhẵn mịn của cô. Hai người đều run lên, khi Thành Trạm Vũ nghĩ muốn tiến thêm, Mạnh Tĩnh Nghiên liền nhấc chân đá vào bộ vị đỉnh đầu của anh, vừa rồi còn như soái đói nhất thời hết uy lực che lại chỗ đó lăn qua lăn lại ở trên giường.
“À, anh nghỉ ngơi chút đi, em đi rót cho anh ly nước.”
“Em…em…em thật sự quá độc ác rồi.”
Phụ nữ không ác, địa vị bất ổn! Xuống tay cũng phải ngoan độc một chút chứ!
Mạnh Tĩnh Nghiên vừa mở cửa, thiếu chút nữa là đụng ba mình. Ba Mạnh muốn thăm dò thò đầu vào, thấy Thành Trạm Vũ dựa vào bàn học đưa lưng về phía cửa, nói nghiêm túc: “Tám giờ rồi, Thành Trạm Vũ mau về nhà đi, Nghiên Nghiên cũng cần nghỉ ngơi rồi.”
Đấy chính là muốn kiểm tra phòng, Ba Mạnh sợ anh chiếm tiện nghi của con gái ông, mỗi đêm đều nhìn anh chằm chằm chờ anh đi về. Đáng tiếc, người ta cũng gian xảo lắm, đã ăn không ít đậu hủ non rồi!
Lúc kiểm tra phòng đã dời vị trí từ trên giường tới bàn học, động tác thật là nhanh, cũng rất thức thời! Nhưng nhìn anh đứng ở nơi đó, gục xuống bàn, tay ôm nơi đó đầu thấm đẫm mồ hôi, Mạnh Tĩnh Nghiên cũng có chút lo lắng, không phải yếu ớt như vậy đó chứ? Sẽ không mang bệnh gì đó chứ?