Editor: Á bì
Cậu thiếu niên gật đầu với người bên cạnh, sau khi rời đi chưa tới mười phút thì trong phòng khách truyền đến từng hồi tiếng động hỗn loạn. Ba mẹ Mạnh liền chạy vào phòng---
“Cậu là ai? Rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Ba Mạnh chắn trước mặt vợ và con gái, hồi hộp nhìn cậu thiếu niên kia. Đương nhiên ông có thể nhìn ra được một phòng đầy người lớn này đều nghe theo lời của cậu thiếu niên này, đạo lý bắt giặc thì phải bắt vua trước ông hiểu được.
“Này, ông tiêm gì cho Nghiên Nghiên vậy?”
Mẹ Mạnh phát hiện trên tay của Mạnh Tĩnh Nghiên có kim tiêm trước, sợ tới mức mặt mày tái mét. Trên ti vi cũng không phải chưa từng chiếu mấy chương trình thanh niên chích thuốc nghiện cho thiếu nữ, tiêm độc. Mấy năm nay mấy người trẻ tuổi rất dữ, chẳng giống người tốt tí nào!
Muốn lấy tay kéo ống tiêm của Mạnh Tĩnh Nghiên, một người đàn ông trung niên vội đi tới ngăn cản, “Ôi ôi, đừng chạm đừng chạm vào, vừa mới tiêm hạ sốt cho đấy, giờ mà rút ra thì phải tiêm thêm lần nữa, cần chi chịu khổ tới hai lần.”
Lời người lạ làm sao ba mẹ Mạnh có thể tin, mặc áo dài trắng cũng không nhất định là y tá hoặc bác sĩ, giống như cưỡi ngựa trắng không nhất định là hoàng tử mà có thể là Đường Tăng. Người một phòng chỉ có người mặc áo dài trắng này nhìn có vẻ thành thật, nhưng chuyện phá cửa xông vào nhà dân, chẳng lẽ một bác sĩ đứng đắn lại đi làm chuyện này?
Chắn chắn ông ta cũng không phải là bác sĩ đàng hoàng gì.
“Xin ông hãy yên tâm, tôi là bác sĩ gia đình riêng, có bằng cấp đàng hoàng, tuyệt đối không phải là lang băm đâu. Con gái ông phát sốt tiêm mấy mũi thì tốt rồi, nhưng ra khỏi cửa này sợ ông cũng chẳng tìm được bác sĩ nào có bản lĩnh tiêm cho cô ấy nữa đâu. Vừa rồi vợ chồng hai người muốn đưa cô ấy đi bệnh viện phải không? Đi bệnh viện cũng khó bảo đảm sẽ không bị cách ly, hai người cứ từ từ suy nghĩ đi, tiếp tục tiêm hay là rút ra.”
“Mẹ, con tin Thành Trạm Vũ, con không muốn bị cách ly.”
Giọng nói suy yếu của con gái làm cho khí thế bảo vệ con của mẹ Mạnh yếu đi. Đúng vậy, nếu đi bệnh viện thì phải bị cách ly, con gái mình mới mấy tuổi chứ, sao lại chịu tội như vậy. Huống chi cậu thiếu niên này nhìn có vẻ giống tên côn đồ mạnh mẽ, chỉ cần cậu ấy lên tiếng, lúc nào cũng có thể chế trụ hai vợ chồng, ngoài việc để cho họ tiêm Mạnh Tĩnh Nghiên, hai người bọn họ còn có lựa chọn khác sao?
Sự thật chứng minh, không có.
Vì thế hai vợ chồng chỉ có thể ngồi ở bệnh cạnh giường, bảo vệ con gái. Thấy chất lỏng giảm xuống, chỉ hi vọng nó có thể giúp con gái hạ sốt, làm cho con gái có thể mau chóng đứng dậy. Hơn nữa khắp cả phòng đều là người lạ, nếu bọn họ có ý muốn làm hại Nghiên Nghiên, thì đó chính là mệnh đánh cược—
Lúc cậu thiếu niên nghe thấy Mạnh Tĩnh Nghiên nói ‘Con tin tưởng Thành Trạm Vũ’, ánh mắt sáng lên. Cô nhớ tên của anh, còn tin tưởng anh.
Bong bóng màu hồng ở trong lòng cùng nhau nảy lên, trong nháy mắt tràn đầy trái tim nhỏ bé của anh, cô gái bé nhỏ của anh đang nằm lẳng lặng ở trên giường, núp ở dưới chăn như con tằm cưng, khuôn mặt hồng hào trắng nõn, sao có thể đáng yêu như vậy chứ?
“Có thể để cháu và cô ấy ở một mình lại chỗ này với nhau môt lúc được không?” Giọng nói có chút oa oa, còn có chút kích động, Thành Trạm Vũ cảm thấy có chút không khống chế nổi bản thân mình. Từ sau năm bốn tuổi cô thổi vết thương trên cánh tay của anh, mười năm sau, cũng chưa từng gần gũi nhau như vậy nữa.
Thậm chí… nếu bây giờ không phải là thời khắc Mạnh Tĩnh Nghiên sinh bệnh phát sốt, sợ rằng Thành Trạm Vũ cũng không có dũng khí đứng trước mặt của Mạnh Tĩnh Nghiên.
“Tuyệt đối không được.” Nếu có thể ba Mạnh rất muốn mời cậu thiếu niên này và người của cậu rời khỏi đây, nhưng nhìn cũng biết chắc chắn chuyện này không thể xảy ra. Chuyện ông có thể làm chính là không rời con gái nửa bước, không thể để cho con cừu nhỏ đơn độc ở một mình trong miệng sói---dưới điều kiện Thành Trạm Vũ không sử dụng bạo lực ép họ đi.
“Cái đó…Thành Trạm Vũ, cảm ơn anh đã mời bác sĩ tới đây, nếu không phải có anh, chỉ sợ em đã mờ mờ ảo ảo bị liệt vào trường hợp cách lý rồi.” Mặt ba mẹ đều thối hết, không ai mở miệng, chuyện cảm ơn cũng chỉ có cô là người hơi quen với anh để nói rồi. Cái chuyện quen thuộc này cũng chỉ là chuyện gặp mặt vài lần, hơn nửa tiếng trước mới biết tên anh thôi.
“…”
Cậu thiếu niên kia tuyệt đối kích động không nói nên lời, trong lòng đang gào khàn cả giọng, hét to, có vô số lời muốn nói với Mạnh Tĩnh Nghiên, nhưng làm sao cũng không mở miệng được, thiên ngôn vạn ngữ như hóa thành nước nuốt xuống bụng.
“Anh có thể nói cho em biết, làm sao anh biết tên em, biết địa chỉ nhà em, biết chuyện em bị bệnh hay không?”
“…”
Trong lòng có giọng nói đang nói với anh. Nói cho cô ấy biết! Nói cho cô ấy biết!
Nhưng mà…cậu thiếu niên lại không biết bắt đầu nói từ đâu, chẳng lẽ nói chuyện xưa này bắt đầu từ mười năm trước, 3600 ngày đêm, nói như thế nào cho hết đây?
“Thành Trạm Vũ?”
Sau khi ba mẹ Mạnh ngồi ở trong phòng im lặng một lát, cuối cùng suy nghĩ cũng có chút thông suốt. Nếu những người này muốn gây bất lợi cho người một nhà bọn họ, cũng sẽ không tiêm cho con gái của bọn họ rồi.
Bảy tám người cần gì phải đứng trước cửa canh giữ tốn sức như vậy, có phá cửa làm hại con gái cũng không cần tới 15 phút, sự thật chứng minh hai vợ chồng bọn họ chẳng phải là đối thủ của những người này. Nếu lừa tiền lừa sắc thì đã sớm cao bay xa chạy rồi, không cần phải vẽ vời thêm nhiều chuyện nữa, chắc sẽ không làm chuyện tổn thương đến bọn họ đâu.
Chỉ cần con gái không có chuyện gì, vợ chồng hai người cũng không cần sợ. “Được rồi, Nghiên Nghiên, người ta đã không muốn trả lời câu hỏi của con thì cũng không cần hỏi nữa. Tiêm xong thì nghỉ ngơi cho tốt đi, ba và mẹ sẽ ở chỗ này chăm sóc con, nên con mau ngủ đi. Sau khi thức dậy bệnh cảm cũng sẽ tốt hơn thôi.”
“Mẹ, mẹ cũng không cần coi con là con nít ba tuổi lừa con.” Mạnh Tĩnh Nghiên cười hi hi, vậy mà cảm thấy không khí kỳ lạ ở trong phòng cũng tản đi không ít, tâm tình cũng cảm thấy yên tĩnh hơn. Không biết có phải là do tác dụng tâm lý hay không, sau khi vào nước cũng cảm thấy đầu đỡ choáng hơn, người cũng không nóng nữa.
“Được rồi để tôi nói đi, cậu ấy chính là cậu chủ của bang Liệt Hỏa.” Bác sĩ áo trắng chỉ Thành Trạm Vũ, “Không biết cậu ấy bắt đầu xem trọng con gái nhà hai người từ lúc nào, cậu ấy vẫn luôn phái người theo dõi nhà hai người. Nhà ông mở siêu thị nhỏ nhiều năm cũng chưa bao giờ bị quấy rối hay thu phí bảo kê, cũng đều là do cậu ấy phái người đi cảnh cáo. Chuyện bợm rượu ồn ào, chuyện lưu manh, cũng là do cậu ấy lặng lẽ phái người đi thu xếp. Nếu không thì sao ông lại cho rằng chuyện làm ăn buôn bán của nhà ông lại yên tĩnh như vậy?”
Ba Mạnh giật mình, ông vẫn luôn cho rằng là do vận khí của ông tốt, cho nên chuyện làm ăn mới xuôi chèo mát mái như vậy, có nghĩ thế nào ông cũng chưa từng nghĩ mọi chuyện lại như thế, có cậu thiếu niên này ở sau lưng giúp đỡ? Trong lúc nhất thời ông cũng không thể nào tiêu hóa tin tức này, nhìn Thành Trạm Vũ với đôi mắt phức tạp.
“Còn có trường học của bà nữa.” Bác sĩ áo trắng chỉ mẹ Mạnh, ba Mạnh mở nhiều cửa hàng như vậy Thành Trạm Vũ cũng đặc biệt quan tâm, trường học của mẹ Mạnh bất quá cũng có hai cái, làm sao có thể sống sót được.
Giọng nói chứa đầy sự lạnh lùng nói xen vào, “Câm miệng lại.”
“Ôi trời, tôi nói nè thằng nhóc thối kia, ở sau lưng người ta làm nhiều chuyện như vậy nhưng lại không cho người ta biết, cậu cho cậu là Lôi Phong thời hiện đại à? Lôi Phong nhà người ta làm chuyện tốt được lưu vào sách sử người người đều biết, cậu so ra cũng được xem là Lôi Phong mà! Khi nào trở về tôi phải làm cho cậu cái Diện Cẩm Kỳ mới được.”
Bác sĩ Mạc đã làm bác sĩ riêng cũng đã hơn mười mấy năm, ông đã nhìn Thành Trạm Vũ từ nhỏ tới lớn, cho nên ông chẳng sợ Thành Trạm Vũ một chút nào, không chút lưu tình nào mà vạch trần anh.
“Còn chưa hết đâu, thằng nhóc này, đã là con trai của lão đại hắc bang mà còn chơi trò ngây thơ như vậy…”
“Không phải tôi không cho ông nói nữa sao?”
Thành Trạm Vũ thẹn quá hóa giận, giọng nói vẫn lạnh như trước, nhưng Mạnh Tĩnh Nghiên lén nhìn thì thấy anh có vẻ có chút xấu hổ.
“Chẳng lẽ những cây kẹo que kia là do anh đưa tới?” Mạnh Tĩnh Nghiên đột nhiên hỏi. So thời gian thì cảm thấy thời điểm rất khớp. Kiên trì mười năm vẫn chưa từng lộ diện, rất giống với tác phong của Thành Trạm Vũ.
“Hừ, ngoại trừ nó thì còn là ai nữa.” Bác sĩ Mạc không sợ chết mà còn nói ra.
“Im miệng đi!” Lần này cậu thiếu niên thật sự đã tức giận, ánh mắt nhìn về phía bác sĩ Mạc cũng muốn phun lửa. Ở trong lòng anh, Mạnh Tĩnh Nghiên và chuyện đưa kẹo cho cô chính là chấp niệm mềm mại của anh, lại bị người ta dùng giọng điệu như thế vạch trần.
Chọc cho con hổ nhỏ xù cả lông, bác sĩ Mạc thức thời cầm cái ghế ngồi xuống xem kịch vui, không dám nói chuyện nữa.
“Tốt lắm, thì ra là thằng nhóc cậu à. Hèn gì tự nhiên cô giáo lại tự nhiên vô duyên vô cớ đỗ oan cho con gái của tôi yêu sớm, thì ra là do những cây kẹo mà cậu đưa cho? Nếu không phải cô giáo tịch thu ba cây kẹo đó thì tôi cũng chẳng biết được! Thành Trạm Vũ, thằng nhóc này hôm nay tôi cảm ơn cậu dẫn bác sĩ tới trị bệnh cho con gái của tôi, cậu cứ nói đi tôi phải làm gì để cảm ơn cậu, muốn bao nhiêu tiền tôi cũng đưa, nhưng hi vọng sau này cậu cách xa con gái tôi một chút. Tôi không muốn con gái mình bị bôi đen. Xã hội, chúng tôi không muốn có bất cứ quan hệ gì với cậu.”
“Cô giáo của em tịch thu ba cây kẹo que à?”
Trời ơi! Rốt cuộc cậu thiếu niên kia có nghe được trọng điểm của câu chuyện hay không vậy hả! Ba Mạnh muốn bày tỏ quan điểm là từ nay về sau anh phải cách xa con gái nhà người ta một chút, không cần phải gặp lại, nhưng anh lại bắt lấy điểm cô giáo tịch thu cây kẹo que mà không rời, làm như hoàn toàn không nghe thấy câu nói kế tiếp?
Mạnh Tĩnh Nghiên gật đầu, xem như là trả lời anh.
“Cô nào?”
“Chủ nhiệm lớp, cô giáo Tống.”
“Ngày mai anh đi tới văn phòng của cô ấy lén lấy lại.”
“Được.” Từ lúc nhận được cây kẹo đầu tiên, cô đã từng suy nghĩ không biết là ai đưa, cho tới nay đáp án mới được công bố. Khó trách nhiều năm như vậy bọn họ cũng chưa từng suy nghĩ tới, thì ra cô có một người vẫn luôn âm thầm đi theo cô mười năm.
“Này, chuyện cướp kẹo của Lượng Lượng lần trước cũng là anh làm?”
“…” Cậu thiếu niên không trả lời, nhưng mấy cơ mặt đã cứng ngắc.
Kẻ xướng người họa thật sự muốn làm cho ba Mạnh tức chết, thằng nhóc thối này, lại dám cám dỗ con gái ông yêu sớm? Còn không để ông vào mắt?
Mẹ Mạnh kéo ông chồng đang tức giận của mình, dùng mắt nhìn quanh phòng một vòng, ý bảo ông bây giờ không phải là lúc nổi giận. Đánh cũng đánh không được, nói cũng nói không xong, muốn đuổi thằng nhóc này đi, vậy con mình phải làm như thế nào? Thật sự phải đưa đi cách ly sao?
Tình thế vào người mạnh hơn, trong lúc đó chuyện con gái và chuyện mặt mũi ông chẳng có sự lựa chọn nào khác ngoài im lặng. Nhưng ánh mắt thì vẫn nhìn Thành Trạm Vũ chằm chằm, không cho anh tới gần con gái ông trong vòng ba bước chân. Chờ con gái hết bệnh, thì chuyển nhà, chẳng lẽ còn tránh không được thằng nhóc này sao?
Thành Trạm Vũ cũng rất thức thời, vẫn cố gắng đứng ở chỗ đó, thâm tình nhìn cô gái ở trong lòng anh. Không phải là sợ ba Mạnh, mà chỉ là nhiều năm rồi anh vẫn không có dũng khí bước lên. Cô như mây trắng sạch sẽ nơi chân trời, mà còn anh thì như bùn đất bẩn thỉu ở dưới chân.
Bởi vì ba Mạnh mới phát giận ở trong phòng, nên không khí có chút bị đè nén. Dù không có đao kiếm giương cung, nhưng ba Mạnh vẫn dùng ánh mắt bắn dao găm tới cậu thiếu niên có ý tưởng xấu đối với con gái mình.
Nhưng sau khi tất cả mọi người bắt đầu yên tĩnh lại, người đầu sỏ gây nên tất cả những chuyện này là Mạnh Tĩnh Nghiên—vậy mà đang nhắm mắt ngủ ngon lành.