Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi (Trở Về Lúc Ba Tuổi Rưỡi)

Chương 124: Làm cầm thú còn không bằng cầm thú?

Đúng là trời không chiều lòng người, lúc Thành Trạm Vũ mặc quần áo tử tế từ khách sạn đi ra lại không nhìn thấy một chiếc taxi nào, vì thế phải đành dùng sức người hùng hục chạy như bay về nhà họ Mạnh.

Ở nhà họ Mạnh được một thời gian, cha mẹ Mạnh cũng không xem cậu là người ngoài nên đánh cho anh chàng một cái chìa khóa. Sau khi mở cửa lại phát hiện hai bậc phụ huynh bình thường vẫn vội vội vàng vàng đi làm thế mà lúc này lại mặt ủ mày ê ngồi trong phòng khách.

"Chú, dì, Nghiên Nghiên đã về chưa ạ?"

"Haiz, con bé này, vừa về đến nhà là chạy thẳng vào phòng không ra, dì và ba nó gõ cửa mãi cũng không mở. Trạm Vũ à, cháu có biết tối hôm qua Nghiên Nghiên đã làm gì hay không? Cả đêm không về nhà, gọi điện thoại thì lại tắt máy!"

Đã làm gì? Còn không phải ở cùng với mình hay sao?

Rất ít khi mặt Thành Trạm Vũ đỏ như thế này, Nghiên Nghiên vẫn chưa tới mười tám tuổi đã bị sói xám lớn ngậm trong mồm tha đi rồi, biết ăn nói với cha mẹ người ta thế nào chứ. Cúi đầu xuống không dám ngẩng lên nhìn mẹ Mạnh, trầm giọng giải thích: "Dì đừng lo lắng, ngày hôm qua cháu và mấy người bạn tụ tập cùng ăn bữa cơm chia tay, chơi suốt cả đêm. Mà điện thoại của Nghiên Nghiên lại hết pin nên cô chú mới không gọi được. Hôm nay tâm tình cô ấy không tốt, là do cháu mới vừa rồi chọc giận cô ấy, nên mới cáu kỉnh như thế!".

Ở trong mắt cha mẹ Mạnh, cô con gái bảo bối chính là một túi da yếu ớt, vừa không thể chịu khổ, lại còn thích làm nũng. Bình thường bắt nạt con trai nhà người ta sống dở chết dở đến nỗi ngay cả người làm cha mẹ như bọn họ đây cũng không nhìn nổi. Việc Thành Trạm Vũ bị áp bức quả thật quá bình thường, chỉ cần hơi phản kháng, con nhóc kia không giận dỗi mới là lạ?


Cha mẹ Mạnh nghe xong hoàn toàn tin tưởng không hề hoài nghi chút nào, còn cho rằng hai cô cậu này lại đang giở trò giận dỗi nhau mà thôi. Vốn đã quen với việc con gái nhà mình ngang ngược tùy hứng, thích khi dễ Thành Trạm Vũ cho nên chỉ cười cười, nhìn nhau nói: "Như vậy thì chú yên tâm, công ty đã gọi giục mấy lần rồi, chú phải đi đây. Bà xã, buổi tối làm mấy món Nghiên Nghiên thích ăn, dỗ dành con bé một chút!".

Không cần cha Mạnh nói, mẹ Mạnh cũng sẽ làm như vậy. Ở trường học cũng còn một đống việc đang chờ, sau khi đưa cho Trạm Vũ ít tiền, thì cả hai liền nhanh chóng ra cửa đi làm việc của mình.

Đợi cha mẹ Mạnh đi hết, Thành Trạm Vũ mới đi tới trước cửa phòng Mạnh Tĩnh Nghiên nhẹ nhàng gõ vài cái, bên trong vẫn không có tiếng đáp lại. Xem tình hình này, có lẽ người nào đó vẫn còn đang ở trong sương mù, không biết nên làm thế nào cho phải.

Thành Trạm Vũ sống trong hoàn cảnh rất phức tạp, cũng gặp qua rất nhiều hạng người. Nhất là ở quán rượu, sàn nhảy, hộp đêm... nơi có rất nhiều học sinh trung học còn chưa tốt nghiệp đến đây giải trí, hoặc là cùng bạn trai đi mướn phòng.

Cậu cũng là một thiếu niên bình thường, cũng có nhu cầu như ai, khoảng thời gian này ở nhà họ Mạnh đã không ít lần len lén giặt ga giường. Lúc bắt đầu còn giặt không được sạch cho lắm, sau khi khô sẽ vẫn còn đọng lại vài vết bột giặt. Mạnh mẹ nhìn thấy, lại ném vào trong máy giặt giặt lại một lần nữa. Sau nhiều lần như thế cuối cùng cũng nắm được bí quyết, trở thành cao thủ giặt quần áo.

Mặc dù vậy, bản thân người nào đó vẫn cố nín nhịn, hàng đêm có mơ mộng thế nào cũng sẽ khống chế mình không được nuốt Nghiên Nghiên vào bụng. Bởi vì trong lòng Thành Trạm Vũ, không ai có thể thay thế được cô nhóc kia. Cậu quý trọng cô, muốn bảo vệ che chở cho cô cả đời, nhưng hiện tại cô còn quá nhỏ, việc kia đối với thân thể không tốt. Phải chờ đến lúc bọn họ kết hôn, cho cô một cuộc sống hoàn mỹ nhất.

Vậy mà tất cả đều bị chuyện tối qua phá cho tan tành vỡ nát, Thành Trạm Vũ cũng không ngờ, bản thân lại bị ghen tỵ và lo lắng phá hủy lý trí của mình.

"Nghiên Nghiên, mở cửa ra đi, đừng có trốn ở trong đó không lên tiếng nữa. Mau ra ngoài, chúng ta nói chuyện một chút, được không?"

Nói chuyện gì, có chuyện gì đáng nói chứ, ngay cả mặt Thành Trạm Vũ, Mạnh Tĩnh Nghiên còn không muốn nhìn huống chi là nói chuyện! Nói xem ai đúng ai sai, người nào phải chịu trách nhiệm sao? Cô phải là một nữ vương nắm người khác trong tay, chứ không phải là một tiểu bạch thỏ run rẩy dưới dâm uy của Thành Trạm Vũ!

Thành Trạm Vũ biết, cô đang trốn ở trong phòng, kể cả có không lên tiếng nhưng nhất định vẫn nghe thấy hết. Đây có khác gì đang bắt rùa trong lu đâu, nhà họ Mạnh ở lầu mười, trừ mọc cánh bay đi, thì có mà chạy đằng trời. Đây là tầng mười đấy, có ai điên đến độ sẽ leo cửa sổ nhảy xuống chứ?


Chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể từng bước từng bước mà ép sát, nếu hiện tại lùi một bước, có lẽ Nghiên Nghiên sẽ trốn tránh đến một chỗ nào đó mà cậu cũng tìm không được nữa. Năm đó mới học sơ trung mà cô đã chuyển nhà, đổi trường thoát khỏi tầm mắt của mình, bây giờ càng lớn, cánh cứng cáp rồi, không chừng còn có chiêu số cái gì khác nữa ấy.

Nghĩ như vậy, Thành Trạm Vũ lại ra sức đập binh binh lên cửa phòng: "Nghiên Nghiên, mở cửa ra, chẳng lẽ em ăn sạch sành sanh rồi lại không muốn nhận nợ sao? Tối ngày hôm qua ai còn lớn tiếng nói rằng chỉ cần phục vụ tốt liền bao nuôi anh, cơm ăn ba bữa quần áo mặc cả ngày, muốn cái gì có cái đó, thế nào mà sau khi ăn xong liền đổi ý? Mạnh Tĩnh Nghiên, em mở cửa đi!".

Từng câu từng chữ của Thành Trạm Vũ xuyên qua cửa phòng, bay vào trong chăn chui vào tai Mạnh Tĩnh Nghiên. Máu huyết toàn thân lập tức tuôn về đại não, mặt đỏ bừng bừng.

Thực sự không ngờ, bản thân uống say rượu rồi lại có thể hào phóng như vậy!

Đã không ít lần cô nằm mộng nữ vương, cũng từng yy qua mấy lần với mặt trắng nhỏ, ai có thể ngờ lại tung hết những chiêu số kia luyện tập trên người Thành Trạm Vũ? Còn bị người đang ở ngoài cửa yêu cầu phụ trách, cũng may là cha mẹ cô đã đi ra ngoài, nếu không có khi đã lôi con gái diệu ta đánh gãy chân cũng không chừng!

Dán lỗ tai lên trên cửa, nghe thấy tiếng vang bên trong, hình như có tiếng ma sát giữa chăn và quần áo, nhưng cô nhóc kia lại không có thêm hành động nào, cũng không xuống giường mở cửa.

Cô đã không mở cửa, thì anh lại phải quạt gió thổi lửa.

"Nghiên Nghiên, em là người đầu tiên, cũng là người phụ nữ duy nhất của anh, chẳng lẽ em lại chuẩn bị phủi mông chạy? Để cho anh làm gà tơ cả đời?"

Khụ!


Cái gì mà gà tơ chứ? Nếu là anh là gà tơ, thì những vết máu trên giường sáng nay trên giường là cái gì? Máu gà à?

Phi phi phi! Mình lại nghĩ đi đâu thế này! Một cô nhóc mới lớn sao có thể suy nghĩ không thuần khiết như vậy? Trùm kín chăn ở trên giường lăn qua lộn lại, bên hông chua xót đau đớn khiến cô rên lên một tiếng. Ai ui mẹ ơi, mới vừa rồi còn không cảm thấy gì, yên tĩnh lại mới phát giác thân thể mềm mại này chua xót không chịu nổi.

Sợ Thành Trạm Vũ lại phát ngôn lung tung, Mạnh Tĩnh Nghiên vén chăn lên, đi ra mở cửa phòng. Người nào đó đang dán tai lên cửa thám thính, chân đứng còn chưa vững, lại bị mở ra bất thình lình nên theo quán tính đổ nhào vào trong, khiến Mạnh Tĩnh Nghiên ngã phịch xuống đất, còn anh thì lẫm liệt nằm đè lên trên người cô.

"Oái!", Mạnh Tĩnh Nghiên kêu lên, ở trên giường lăn qua lộn lại bên hông đã chua xót đau đớn không dứt, hiện tại lại trở thành đệm lưng của Thành Trạm Vũ thì thân thể nho nhỏ kia sao có thể chịu nổi? Không ngừng rên rỉ, đẩy người nào đó ra, sau đó đưa tay xoa xoa cái hông cùng với cặp mông của mình, làm dịu cơn đau.

Thành trạm Vũ cũng 囧 luôn rồi, bản thân vốn luôn luôn kiêu ngạo, chuyện tự xông vào nhà dân trộm đạo còn có thể quang minh chính đại, chứ đã bao giờ làm hành động dán ở trên cửa nghe lén như thế này đâu! Mất mặt quá! Cậu nhanh chóng ngồi dậy rồi đưa ra kéo cô lên.

"Nghiên Nghiên, em không sao chứ? Ngã có đau không?"

"Nói nhảm! Anh thử ngã xem? Xem xem có đau hay không?". Mạnh Tĩnh Nghiên vốn đã oán khí đầy người nghe anh hỏi như thế, lại càng không thuận mắt, cũng không nể nang gì bộp lại. 

Eo cũng đau, mông lại càng đau, chỗ tư mật cũng thế, toàn thân từ trên xuống dưới  không chỗ nào mà không ê ẩm cả.

Mạnh Tĩnh Nghiên tức giận, an vị ngồi trên sàn nhà không đứng lên. Thành Trạm Vũ có kéo thế nào cũng không được.


Ai ôi! Bà tổ cô lại bộc phát bướng bỉnh rồi! Nếu là người bình thường đã sớm không chịu nổi, nhưng Thành Trạm Vũ là ai chứ, bị Mạnh Tĩnh Nghiên áp bức vài chục năm đã quen, lại vẫn cảm thấy cô chỉ đang làm mình làm mẩy một chút mà thôi, trên mặt còn đọng nước mắt đáng yêu không chịu nổi, lòng cũng mềm nhũn ra, nhìn cô gái của mình chỗ nào cũng tốt.

Đưa tay,ra vững vàng ôm cô vào lòng, hậu quả là tiếng thét chói tai của người nào đó, từ sáng sớm cô nhóc này đã thét như thế ba lần rồi. Không biết còn tưởng rằng ca sĩ nhà nào đang ở nhà luyện thanh ấy chứ.

"Đừng hét, mặt đất lạnh lắm, lên giường!"

Giường, một nơi vô cùng mập mờ khiến người ta suy nghĩ miên man. Vừa mới bị Thành Trạm Vũ đặt lên giường, mông còn chưa đặt xuống hẳn, Mạnh Tĩnh Nghiên đã vội vàng nhảy lên. Chạy như bay đến cái ghế gần đó ngồi xuống, cảnh giác nhìn chằm chằm Thành Trạm Vũ.

Bị người trong lòng nhìn mình đầy phòng bị như ăn trộm, không biết là tư vị gì.Có lẽ là vừa chua vừa đắng lại không biết làm thế nào, bản thân còn phải cố động viên, tự nói với mình rằng chỉ cần qua cửa ải này, về sau anh có thể danh chính ngôn thuận ở chung một chỗ với Nghiên Nghiên, ai cũng không thể tách ra. Vì vậy, ngoài cảm thụ tư vị ngọt bùi cay đắng còn có cả  sự mong đợi ngấm ngầm.

Cúi đầu, âm thầm thở dài sau đó cầm dép của Mạnh Tĩnh Nghiên lên, cúi người đi vào chân cho cô.

Mỗi lần đến tháng, phải chú ý thân thể, nếu không sẽ lại đau bụng. Lần trước cũng bởi vì trước hôm bà dì đến hỏi thăm cô lại đi ăn kem nên bị bà ấy trả thù ôm bụng ở trên giường lăn lộn, ngay cả đi học cũng đi không nổi.

Thành Trạm Vũ vừa túm chân, Mạnh Tĩnh Nghiên liền vùng vẫy không chịu nhưng vẫn bị anh cưỡng chế nhét vào trong dép lê.

Thấy anh chỉ muốn đi dép giúp mình, không hề có bất kỳ ý đồ xấu nào, nhưng tim Mạnh Tĩnh Nghiên vẫn treo lên cao chưa an tâm chút nào. Bốc đồng đá văng dép ra sau đó cuộn chân lên ghế, vòng tay quanh đầu gối, còn hả hê đáp lễ Thành Trạm Vũ một ánh mắt…. ——

Nhìn đi! Đây không muốn đi dép đấy? 


Thành Trạm Vũ ngẩn ra, ngay sau đó triệt để im lặng. Nghiên Nghiên  ..... Thật sự vẫn còn trẻ con lắm....! Suy nghĩ lại trôi về tư vị tốt đẹp đêm qua, lòng không kìm được mà áy náy cùng tự trách, nhìn xem anh đã làm ra chuyện gì, đúng là cầm thú mà!

Nhưng bà xã của mình cứ luôn miệng lẩm bẩm tên một đứa con trai khác không nói, còn thề thốt muốn bao nuôi mặt trắng nhỏ, nếu anh mà không hành động, chẳng phải là không bằng cầm thú sao?