Trùng Sinh Siêu Sao: Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương

Chương 63-4: Muốn cầu hôn cô ấy? (4)

Đã hơn 1 năm, SởDực Thành không có ra phim mới, nghe nói vẫn luôn lưỡng lự chọn nữchính, lần này chủ động thông báo với phương tiện truyền thông, mời dựhọp báo bộ phim mới sắp quay, khiến cho cả thế giới điện ảnh đều sôi nổi hẳn lên.


Sau đó, điều khiến mọi người mở rộng tầm mắt chính làSở Dực Thành là người luôn thích làm theo ý mình, nhưng lúc này anh tachưa chọn người vào vai nam chính, thậm chí còn chưa quyết định hợp tácvới vị đạo diễn nào, chỉ công bố vai nữ chính.


Hoạt động như vậy, Đường Bội đương nhiên phải trang điểm đẹp để tham dự.
Vì để phối hợp với kịch bản tuyên truyền, hôm nay Đường Bội cố ý mặc mộtbộ đồ phá cách hở rốn, bên ngoài đeo thắt lưng màu đen, vòng cổ kim loại và một số đồ trang sức.


Trên chân mang một đôi ủng quá gối, những vật trang sức màu đồng thau dưới ánh đèn flash càng thêm sáng rỡ.
Hai chân thon dài được bao bọc kín đáo trong ủng, chiếc váy ngắn bằng da cùng màu, ôm gọn đường cong xinh xắn của cô.


Ngay cả cách trang điểm, vì để phối hợp với trang phục, mà trang điểm mắt theo tông màu khói.
Mái tóc dài của cô được cắt ngắn hơn một ít, được nhà tạo mẫu tạo thành những lọn tóc xoăn hơi có phần lộn xộn.


Vòng cổ thiên nga được làm bằng bảo thạch màu đen, lẳng lặng nằm ở giữa xương quai xanh cá tính của cô.
Đường Bội vừa mới lên sân khấu, gần như đã hấp dẫn ánh mắt mọi người.


Có phóng viên nhanh mồm đã giành đặt câu hỏi trước: “Xin hỏi Đường Bộitiểu thư, mấy hôm trước, bên ngoài luôn truyền tin tức rằng cô là congái riêng của tổng giám đốc tập đoàn Đường thị, thậm chí để trả thù chamình, cô đã kết thân với chị gái mình, sau đó làm ra những chuyện mờ ám. Hôm nay cô trang điểm như vậy xuất hiện trước mặt công chúng, không lolắng càng tô sẽ càng đen sao?”


Cách trang điểm của Đường mặcdù tràn ngập cảm giác thần bí lại thu hút ánh mắt của mọi người nhưnglại hơi giống với tiểu thái muội, trong mắt nhiều người, cô trang điểmnhư thế lúc này thật sự không thích hợp.


“Đúng vậy.” Đường Bộikhẽ cười: “Nhưng làm sao đây? Có thể diễn bất kì vai gì trong phim củaKelvinChu, tôi cũng dốc hết toàn sức lực để cố gắng. Huống chi, Sở tiênsinh còn coi trọng như vậy, giao vai nữ chính cho tôi. Cho dù có bị hắcthành than, cũng chỉ có thể nguyện chết vì Bá Nhạc mà thôi.”


Hiện trường vang lên tiếng cười.
Thực ra, các phóng viên thích phỏng vấn những người như Đường Bội.


Thú vị, hài hước, những vấn đề khó khăn đều có thể cười, trả lời một cáchdễ dàng, không khiến bầu không khí hiện trường trở nên lúng túng, cũngbiết tạo nhiều đề tài cho phóng viên viết bài.


“Như vậy, xin hỏi Đường Bội tiểu thư, cô có thể giành được cơ hội biểu diễn nhân vật lầnnày, có liên quan đến những vấn đề gần đây của cô không?” Một phóng viên khác lập tức đứng lên, có phần hung hăng hỏi:


“Hay là muốn nói thân phận và tính cách của cô phù hợp với nhân vật của Sở tiên sinh? Giống như cách ăn mặc hôm nay của cô?”


Đường Bội mỉm cười, điềm tĩnh, tự nhiên nói: “Nếu như diễn viên chỉ có thểdiễn những nhân vật giống với tính cách mình, vậy không phải trong lànggiải trí sẽ kín người hết chỗ sao? Hơn nữa, nói thế, diễn viên đều thành duy nhất hết rồi?”


“Vậy cô cho là mình giành được vai diễn nàylà nhờ scandal hay là do thực lực?” Tên phóng viên kia vẫn không chịubuông tha, tiếp tục truy hỏi.


“Việc này…” Đường Bội chớp chớpmắt với anh ta, cười nói: “Vị phóng viên này, anh nghĩ khi cái tênKelvinChu xuất hiện, còn cần bất cứ chiêu trò gì để tuyên truyền sao?”


Cô dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Tôi nghĩ hôm nay các bạn đến đâyđều không phải nhắm vào tôi phải không? Mọi người đến đây hẳn là vì tintức của ngài KelvinChu?”
Những lời này vừa nói ra, quả thật khiến người ta khó có thể phản bác.


Trên thực tế, những phóng viên đến đây đều không hay biết sự xuất hiện của Đường Bội, bọn họ đến vì Sở Dực Thành.
Mãi đến khi gặp được cô, nghĩ đến scandal rùm ben mấy ngày nay nên mới tranh thủ giành đặt câu hỏi với cô.


Trong mắt bọn họ, Đường Bội chỉ là người mới trong làng giải trí, chỉ sợ không nói được mấy câu, đã khai ra hết mọi chuyện.
Nhưng thật không ngờ.
Cô ấy lại lão luyện như vậy, cô ấy dời sự chú ý sang Sở Dực Thành.
Sở Dực Thành quả nhiên đã tiếp nhận phỏng vấn.


Hôm nay anh ta không mặc quần áo thoải mái ở nhà như hôm trước, mà cả người mặc bộ âu phục màu đen.
Tóc đã được xử lý tỉ mỉ, khiến cả người anh trông trẻ tuổi hơn rất nhiều.
Kính đen được tháo xuống, trong ánh mắt là sự tự tin chỉ có những người thành công mới có.


“Nếu tôi đã chọn Đường Bội đóng nữ chính, thì cô ấy phải là sự lựa chọnthích hợp nhất, nếu như các bạn có gì nghi ngờ, thay vì ngồi ở đây dùngngôn ngữ để tranh cãi, không bằng chờ phim ra rạp, mọi người tự mình đến đó xem sẽ hiểu.” Sở Dực Thành nói xong, khẽ cười:


“Dĩ nhiên, các bạn phóng viên ở đây nếu còn lòng tin với tôi, vậy rất hoan nghênh các bạn đến buổi họp báo phim.”
Sở Dực Thành đã chuyển đề tài đến buổi họp báo phim mới, không khó nhìn ra anh hoàn toàn tin tưởng vào Đường Bội, sự bảo vệ không nói rõ ai cũngbiết.


Hiện trường im lặng một lát sau, những phóng viên luôngiỏi về tùy mặt gửi lời, rất biết nghe lời đã chuyển đề tài về bộ phimmới.
Sau khi buổi họp báo chấm dứt, cô với Sở Dực Thành sóng vai đi về phía bãi đỗ xe.
Cô nhịn không được, mỉm cười với Sở Dực Thành: “Chú nhỏ, cảm ơn chú.”


“Đã gọi chú một tiếng chú nhỏ thì không cần nói cảm ơn.” Sở Dực Thành nhànnhạt nói: “Huống chi, chú cũng không lấy phim mình ra đùa, nhất là bộphim này.”
Anh nói xong, giơ chìa khóa trong tay lên: “Muốn chú đưa về không?”
“Không cần.” Đường Bội cười xinh đẹp.


Lục Tử Mặc đã sớm chờ cô ở chỗ này, muộn một chút cô còn phải đến chỗ TầnHạo Diễm để thử trang phục. Quay ngoại cảnh sắp đến rồi, phải vì phảiđến Tây Bắc xa xôi, Tần Hạo Diễm đã chuẩn bị trang phục tạo hình cho bọn họ để tránh bọn họ phải mang nhiều đồ đi xa không tiện.


“Được rồi.”Sở Dực Thành vừa chuẩn bị lên xe, dường như nhớ tới gì đó, quay đầu nóivới Đường Bội: “Nghe nói cháu sắp đi quay ngoại cảnh Chiến Ca, có lẽ chờ khi cháu trở về, sẽ đến sinh nhật của Quân Hàn.”
Anh ta nói xong, mở cửa xe rồi ngồi vào trong xe.


Cách tấm thủy tinh, Đường Bội lùi sang một bên, phất phất tay với Sở DựcThành ngồi đối diện trong xe, nét mặt tươi cười như hoa.


Trênngười cô mặc chiếc áo da màu đen, khiến Sở Dực Thành hoảng hốt trongtích tắc, phảng phất như thời gian quay ngược về bảy tám năm trước, cóngười cũng như vậy, lúc nào cũng sẵn lòng nhìn anh cười hết sức rực rỡ,hơi khom người đứng ở bên cạnh xe anh.


Mỗi một lần tạm biệt đều bị cô cố gắng kéo dài thật lâu…
Mỗi một lần như vừa được tạm biệt, đều sẽ biến thành vĩnh biệt…
Sau này, một câu thành sấm.
Bọn họ tạm biệt, dường như đã cách mấy đời.
Sở Dực Thành lắc đầu, cúi đầu khởi động xe…


Khi phim điện ảnh được công chiếu, không biết cô ấy có dẫn theo con trai,và chồng của mình đến xem, đến nhìn lại bọn họ đã từng thế sự xoay vần?
Chờ Đường Bội thử xong trang phục trở lại biệt thự nhà họ Sở thì Sở Quân Hàn đã trở về.


Trong thư phòng, anh vẫn vùi đầu vào công việc, khi Đường Bội nhẹ nhàng đẩycửa vào, vừa vặn nghe thấy thanh âm của mình từ bên trong truyền ra.
“Này?” Cô thoải mái đẩy cửa ra, đứng ở cửa cười như không cười nhìn Sở Quân Hàn.


Ánh mắt đối phương mặc dù đang đặt trên văn kiện, nhưng trên màn hình vitính, đúng là hình ảnh tin tức cô trong buổi họp báo chiều nay.
“Tạo hình mới như thế nào?” Đường Bội chậm rãi đi tới bên cạnh anh, cúi người híp mắt cùng anh thưởng thức tạo hình của mình.


“Rất thích hợp với em.” Sở Quân Hàn vừa nói, vừa nhẹ nhàng sờ lên dấu hôn hôm qua bị Đường Bội cắn.
Dấu vết đã mờ rất nhiều, nhưng hiếm khi anh đùa vui nói:
“Cô gái xinh đẹp, sẽ không cắn người.”


“Anh đang nhắc nhở em sao? Hay là muốn thử thêm một cái?” Cô nhanh chóngnhào người tới, bỗng đột nhiên hỏi: “Em cảm thấy mỗi lần chú nhỏ nhìnem, giống như đang xuyên qua em để nhìn một người khác.”
Sở Quân Hàn giật mình, bỗng nhiên hỏi: “Cái gì?”


“Anh không biết sao? Hai lần rồi, mỗi lần chú nhỏ nhìn em như đang nhìnngười khác… Có lẽ…” Cô nhìn mình chằm chằm trên màn hình máy tính, nhìnkhuôn mặt được trang điểm yêu mị, đột nhiên nở nụ cười: “Có lẽ đang nhìn nữ chính trong phim?”


“Em gọi chú ấy là chú nhỏ?” Sở Quân Hàn tựa hồ không nghe thấy những lời khác của cô, chỉ nhấn mạnh hỏi.
“Chẳng lẽ nên gọi là Sở tiên sinh?” Đường Bội cười hỏi.
Sở Quân Hàn khẽ vươn tay, ôm chặt cô vào trong ngực mình.


Anh vùi đầu vào bên gáy cô, hít sâu một hơi, khiến trong ngực anh tràn ngập hơi thở của cô, mới khẽ giọng bất mãn nói:
“Em gọi chú ấy là chú nhỏ?... Lại gọi anh là Sở thiếu? Đường Bội, nhà họ Sở chỉ có một mình anh là con thôi!”