Trùng Sinh Siêu Sao: Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương

Chương 62-2: Từ nay quân vương chẳng lâm triều (2)

Edit: Tịnh An
Mới một ngày mà scandal về nhà họ Đường đã thay đổi nhân vật chính.
Đường Bội có vài phần tương tự Đường Phỉ Phỉ, vốn là chuyện không ít người trong làng giải trí biết đến, trước đó đã từng có scandal đóng thế.


Lúc này trên các trang web giải trí lớn, không biết từ đâu xuất hiện tin tức đầy trời, thì ra Đường Bội chính là con gái riêng của nhà họ Đường.
Lần này trở về nhằm trả thù nhà họ Đường với cha cô Đường Phong Ngôn.


Vì thế Đường Phỉ Phỉ hoàn toàn là người chịu tội thay bị kéo vào cuộc chiến trả thù, cũng là vũ khí Đường Bội lợi dụng để trả thù Đường Phong Ngôn.


Còn những bức ảnh, bây giờ mọi người đều biết khoa học rất phát triển, việc ghép những bức ảnh khó coi để làm nhục Đường Phỉ Phỉ quả thật là việc dễ dàng.


Còn những chuyện xảy ra ở mã trường Vân Tiêu, Đường gia cũng có lý do nguyên vẹn để tin tưởng, Đường Bội vì muốn trả thù mà giở thủ đoạn hèn hạ.
Vì để lấy sự tin tưởng của công chúng, lần này Đường Phong Ngôn đã đánh cược tất cả vốn ban đầu.


Chẳng những tung ra những bằng chứng xác thực Đường Bội là con gái ruột của mình, hơn nữa những chuyện xảy ra với Đường Phỉ Phỉ ở mã trường, bọn họ còn tìm được nhân chứng.


Đường Bội mỉm cười nhìn dáng vẻ đáng thương tội nghiệp của Bạch Chỉ San ở trên mạng, bọn họ đã mượn sức cô ta, trái lại có phần nằm ngoài dự đoán của cô.


Bạch Chỉ San chỉ tường thuật một cách đơn giản về những hồi ức tình bạn tốt đẹp giữa cô ta và Đường Phỉ Phỉ, hơn nữa còn lên án Đường Bội ở mã trường đã ức hϊế͙p͙ cô với Đường Phỉ Phỉ yếu đuối như thế nào.


“Cô ta lúc nào cũng ỷ vào vóc người cao gầy của mình, nên thường đấu đá cưỡi ngựa trên mã trường, nhiều lần suýt đụng ngã người khác.”


Bạch Chỉ San nghĩ lại mà rùng mình: “Hẳn là cô ấy sợ mình là người mới, cạnh tranh không thắng nổi nhân khí của vài người khác, cho nên mới dùng hết mọi thủ đoạn và nghĩ mọi biện pháp khiến chúng tôi bị loại.”


Đường Bội thờ ơ lật những tin tức trên mạng, phản ứng của Đường Phong Ngôn có phần ngoài dự liệu của cô.
Nhưng, tất cả đều nằm trong kế hoạch.
Đối với Đường Phong Ngôn mà nói, ông ta sẽ không bỏ qua bất cứ thứ gì có thể lợi dụng.


Con gái cũng được, thanh danh cũng được, gia đình cũng được…Chỉ cần ông ta có thể đứng ở đỉnh cao nhất trong tập đoàn Đường thị, cầm quyền lực và tiền bạc trong tay, thì ông ta có thể trở thành một người đàn ông máu lạnh như vậy.


Lục Tử Mặc vừa lái xe, vừa liếc mắt nhìn Đường Bội một cái, hỏi: “Chuyện này…”
“Tôi có thể dàn xếp.” Đường Bội quay đầu cười với anh ấy.


Cô lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn, hôm qua anh ta hứa sẽ giúp cô công kích trên mạng internet, kỳ thật, Đường Bội đã chuẩn bị cho Đường Phong Ngôn một món quà hậu lễ.
Cô sớm biết, nhà họ Đường, à không, ít nhất là nhà họ Tôn sẽ không trơ mắt nhìn Đường Phỉ Phỉ rơi vào vũng bùn.


Cô đang chờ, Đường Phỉ Phỉ hết lần này đến lần khác cho rằng có thể xoay chuyển tình thế, khi cô ta tin rằng mình có thể tiếp tục trèo lên, thì cô sẽ cho cô ta một kích thật mạnh.


“Ngày mai tôi không ra ngoài, tất cả các hoạt động đều hủy bỏ.” Đường Bội thu hồi điện thoại, nói với Lục Tử Mặc.
Ánh mắt cô trong suốt sáng ngời, tràn ngập tự tin và kiêu ngạo.


Đường Phỉ Phỉ chỉ là một đóa hoa được nuôi lớn trồng nhà ấm, chắc hẳn qua không bao lâu, sẽ bị những đả kích này lần lượt hủy hoại đến mức không gượng dậy nổi.
Vậy, so với trực tiếp bức tử cô ta, càng khiến cô ta đau đớn hơn nhiều.
Đường Bội hơi nheo mắt lại.


Cô vĩnh viễn không thể nào quên được, mỗi lần bọn họ dùng sức khỏe của em trai để uy hϊế͙p͙ cô, cám dỗ cô, cảm giác bồi hồi đó cứ lơ lửng giữa thiên đường và địa ngục.
Khi Đường Bội trở lại biệt thự Sở Quân Hàn, đã sắp 7 giờ, thời gian cơm chiều đã qua từ lâu.


Cô vừa đưa áo khoác cho người hầu, vừa hỏi: “Sở thiếu đâu? Đang ở trong thư phòng?”
“Thiếu gia đang chờ cô.” Giúp cô cất kĩ áo khoác, người hầu thấp giọng nói: “Cậu ấy đang ở trong nhà ăn.”


Trong phòng ăn, bữa tối đã được dọn lên, hương thơm nóng hổi xông vào mũi, những bát đĩa được lau chùi sáng ngời được bày ở trên bàn.
Khi Đường Bội bước vào, anh đang dặn dò người hầu mở chúng ra.


Hơi nóng tỏa ra khắp nhà ăn, Sở Quân Hàn tiện tay kéo ghế dựa bên cạnh mình ra, thản nhiên nói: “Qua đây ăn cơm đi.”
“Anh không cần chờ em đâu.” Đường Bội cười xinh đẹp với anh, có chút áy náy, cũng có chút cảm động.
Cô từ từ đi đến, ngồi xuống bên cạnh Sở Quân Hàn.


Thức ăn trên bàn, phần lớn đều hợp với khẩu vị của cô, tay nghề đầu bếp nhà họ Sở quả nhiên khác xa với bên ngoài, ăn vào khiến người ta cảm thấy ngon miệng vô cùng.


“Nếm thử xem.” Sở Quân Hàn đưa đũa cho cô rồi nói: “Anh không biết em thích ăn món gì, nên anh bảo họ ghi lại những món ăn mà em từng ăn ở nhà rồi những món em hay dùng bên ngoài, hy vọng sẽ hợp với khẩu vị của em.”
Đôi đũa trên tay cô dừng lại giây lát.


Cô im lặng một hồi, khóe môi chậm rãi rướn lên nụ cười dịu dàng.
“Em rất thích.” Cô từ từ nuốt một miếng cá chưng, quay đầu nhìn về phía Sở Quân Hàn, cười đến hai mắt cong cong: “Cảm ơn.”
Cô đi tới gần, tặng cho anh một nụ hôn vẫn còn vẹn mùi cá chưng.
Chỉ là một nụ hôn lướt qua.


Sau khi hôn xong, cô ngồi lại vị trí, bắt đầu chăm chú ăn cơm chiều.
Động tác của cô quá mức tự nhiên, nhưng sự mất tự nhiên trên mặt đã bán đứng tâm tư cô.
Gò má phiếm hồng thẹn thùng, khiến ánh mắt Sở Quân Hàn cũng dần dần trở nên ôn hòa.


Bữa tối của hai người, so với bữa tối của một người, thì nhiều thức ăn hơn.
Khi Đường Bội chậm rãi uống nước trái cây, ngồi trên sofa trong thư phòng của Sở Quân Hàn, đối phương bắt đầu xử lý văn kiện.


Cô nuốt một ngụm nước trái cây, đột nhiên hỏi: “Tiết mục ngày hôm qua, anh đã xem rồi?”
“Ừ” Ánh mắt anh đặt trên văn kiện, cũng không hỏi Đường Bội là tiết mục gì, chỉ thuận miệng trả lời.


Thời gian của thiếu gia nhà họ Sở không nhiều, những chương trình giải trí thông thường đương nhiên không thu hút sự chú ý của anh. Đường Bội hỏi, chắc chắn ám chỉ tiết mục kia mà thôi.
“Nghe thấy em nói gì không?” Đường Bội hỏi.


Cô uốn người ở trên sofa, nhàn nhã giống như một con mèo, lười nhác khép hờ hai mắt, hưởng thụ nước trái cây tinh khiết và tươi mới.
Đường Bội có chút hài lòng khẽ thở dài.
Thi thoảng, những nơi khiến cô an tâm, cô sẵn lòng sống một cuộc sống nhàn nhã, tự do tự tại như thế.


“Ừ…” Im lặng một lát, Sở Quân Hàn rốt cuộc trả lời.
“Biểu hiện của em thế nào?” Đường Bội ngồi ngay lại, cười đến mức giảo hoạt, ánh mắt sáng ngời hơi nheo lại nhìn Sở Quân Hàn, dáng vẻ ấy rất giống con hồ ly phúc hắc.


Sở Quân Hàn ngẩng đầu nhìn về phía Đường Bội, ánh mắt trở nên hơi thâm trầm.
“Qua đây, anh sẽ nói cho em biết.” Sở Quân Hàn buông bút trong tay xuống.
Đường Bội khẽ cười một tiếng, nhảy xuống sofa, đi chân trần vài bước đến bên cạnh Sở Quân Hàn.


Sở Quân Hàn cúi người, ôm cô ngồi yên ở trên bàn, đưa tay nhẹ nhàng luồn vào bên tóc của cô, đến sau tai cô thì nhẹ nhàng thở dài nói:
“Em ấy…”


Anh dừng lại một chút mới tiếp tục nói: “Thật ra anh cũng không ngại, nếu như em bằng lòng, em có thể nói với cả thế giới này biết, em là người yêu của anh.”
Lời anh còn chưa nói xong.
Đường Bội đã cúi người ôm lấy vai anh, sau đó chặn môi của anh lại.


Môi lưỡi mềm mại nóng rực, triền miên dây dưa ở cùng một chỗ, bọn họ trao đổi hơi thở lẫn nhau…
Đó mới là nụ hôn thật sự thuộc về những người yêu nhau!
Nụ hôn ít ỏi mang theo mục đích lại khiến tim người ta gần như muốn nổ tung!


Nụ hôn vừa kết thúc, cô hơi buông anh ra, sau đó từ trên cao nhìn xuống anh.


Trán cô đặt lên trán anh, nghe thấy hít thở của hai người, Đường Bội đột nhiên mỉm cười nói: “Đời này của em, chọn lựa chính xác nhất chính là hôm đó không có lẻn vào thư phòng của anh mà lẻn vào phòng ngủ đẩy ngã anh.”


Mở đầu không lấy làm vui vẻ, nhưng đã trở thành vé thông đến thiên đường.
Sở Quân Hàn muốn nói gì đó thì nụ hôn của cô lại rơi xuống.


Một người không có gì cả, từ trước đến nay vẫn luôn cô độc, gặp được một người sẵn lòng đối xử tốt với bạn, thậm chí nguyện ý chờ đợi và thay đổi vì bạn.
Thời điểm Sở Quân Hàn ôm cô đứng lên, cô đưa tay cởi lấy cà vạt của anh.


“Này…” Cô thổi khí vào tai anh: “Anh đây là muốn… Từ nay quân vương chẳng lâm triều nha…”
“Ừ…” Sở Quân Hàn hơi nghiêng đầu, vừa hôn lên má cô, thì thầm khẽ nói:
“Khoái lạc trước mắt, ngày mai mặt trời vẫn mọc. Từ nay quân vương chẳng lâm triều.”