Trợ lý của Sở Quân Hàn tên là Văn Tư Miểu, anh đi theo bên cạnh thiếu gia đã gần 6 năm rồi.
Boss của anh chưa bao giờ để hiện vui giận lên trên mặt, hoặc giả, Văn Tư Miểu không hiểu, trên đời này có chuyện gì có thể lay động cảm xúc của Sở thiếu…
Nhưng hôm nay, anh đã biết.
Long nghịch lân, cũng biết tức giận.
Lúc này Văn Tư Miểu đang ôm một hộp gỗ được chế tác tinh xảo trong lòng, phía trên hộp là hoa văn Pháp màu đen, đây vốn là quà mừng là Sở thiếu chuẩn bị cho Đường Bội.
Nhưng, cảm thấy trên người ông chủ đang toát ra lửa giận, Văn Tư Miểu cảm thấy cái hộp này càng ngày càng nặng, khiến anh gần như sắp ôm không nổi nữa.
Dưới lầu, Đường tiểu thư có lẽ cũng không biết, mỗi một câu chữ kế tiếp của cô, đều sẽ tạo thành thϊế͙p͙ mời thông hành đến thiên đường hoặc địa ngục.
Văn Tư Miểu nhịn không được bước lên một bước.
Anh nhìn dưới ngọn đèn mờ mờ trên hành lang, trên mặt Sở Quân Hàn lộ ra nét mặt khó lường, đến nỗi anh có phần xúc động muốn lên tiếng vị Đường tiểu thư ở dưới lầu ấy, mỗi lời nói tiếp theo của cô ấy nên suy nghĩ tường tận trước khi nói.
Nhưng anh vừa mới khẽ động thì ánh mắt của Sở Quân Hàn giống như gió lạnh tháng chín quét lên thân anh, khiến thân thể Văn Tư Miểu cứng ngắc, không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể yên lặng cúi đầu, chậm rãi lùi trở về.
Đường Bội và Minh Hiên cũng không biết về thế giới ở trên lầu.
Hồi lâu, cô vẫn chưa trả lời vấn đề.
Mãi đến khi trên mặt Minh Hiên lộ ra nét vội vàng rõ ràng.
Ánh mắt anh nhìn ánh mắt Đường Bội, cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi lần thứ hai: “Điểm mấu chốt… là gì?”
Đường Bội lúc này mới cười xinh đẹp, mở miệng nói với anh: “Minh thiếu là người biên tập chương trình tài ba, có lẽ đã nhìn thấy rất nhiều cảnh trong phim điện ảnh trên TV.”
Thanh âm của cô lúc nào cũng trong trẻo nhưng lạnh lùng, trầm tĩnh nhưng không biết có phải là ảo giác của Minh Hiên hay không, trong ban đêm yên tĩnh, chỉ có 2 người bọn họ ở biệt thự trống trải, giọng nói của cô lúc này, mang theo vẻ ngượng ngùng nhàn nhạt.
Khóe môi Đường Bội tươi cười nhưng càng thêm động lòng người.
Cô cười nhẹ nhàng, nói tiếp: “Trong phim điện ảnh hay là phim truyền hình thường có những đoạn kịch bản khi nam nữ chính gặp nhau lần đầu tiên hay là cửu biệt trùng phùng, khoảnh khắc đó, bọn họ chỉ nhìn thấy đối phương, tất cả sự vật chung quanh dường như đều mất đi màu sắc trong mắt họ. Cho nên, điểm mấu chốt nhất…”
Sắc mặt Minh Hiên đột nhiên trở nên khác thường, anh không thể nào tưởng tượng được mình có thể nghe được những lời nói cảm tính và gần gũi từ miệng người con gái lúc nào cũng bình tĩnh và lý trí.
Anh có phần nhíu mày, theo bản năng, anh muốn ngăn lại lời cô nói.
Trực giác nói cho anh biết, lời tiếp theo không phải là đáp án mà anh muốn nghe.
Nhưng Đường Bội không cho anh cơ hội, cô thoải mái nhìn vào mắt của Minh Hiên, cười càng lúc càng quyến rũ: “Khi tôi cưỡi ngựa đến trước mặt Sở Quân Hàn, thì trong mắt tôi ngoại trừ anh ấy, tất cả mọi thứ xung quanh, dường như không tồn tại.”
Đường Bội nhàn nhạt cười, chuyển ánh mắt đi, nói bằng giọng ôn nhu: “Đây, mới là nguyên nhân mấu chốt.”
Tay đặt ở bên người Minh Hiên đột nhiên nắm chặt.
Dự cảm tệ nhất với anh mà nói đã biến thành sự thật, anh chỉ cảm thấy trên mặt cô xuất hiện nét dịu dàng hiếm có, lại như cô đánh một quyền vào ngực anh không chút lưu tình.
Trong nháy mắt, Minh Hiên cảm thấy ngực mình vừa ngột ngạt vừa đau, ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn.
Khi anh mở miệng, thanh âm đã có phần khàn khàn, mất tự nhiên: “Tại sao cô lại chủ động nói với tôi những việc này?”
“Sao?” Đường Bội hơi kinh ngạc: “Không phải anh chủ động hỏi à?”
“Cho dù là tôi chủ động hỏi! Cô cũng không nên….cũng không nên…Cũng không nên…”Minh Hiên đột nhiên cao giọng, có một luồng phẫn nộ bỗng tràn vào lòng, khiến anh đổi giọng, chói tai, vang vọng khắp cả biệt thự.
Có lẽ chính anh cũng không ý thức được giọng nói của mình đã thay đổi, Minh Hiên nhắm chặt hai mắt, khi mở miệng lần nữa, giọng điệu đã trở nên bình tĩnh hơn nhiều:
“Vì sao lại nói lời thật với tôi?’
“Minh thiếu là người thông minh, tôi không thích nói dối người thông minh. Nói dối lần thứ nhất, thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, như vậy rất mệt mỏi.” Giống như không nhìn thấy sự luống cuống của Minh Hiên, Đường Bội khẽ cười nói: “Huống chi tôi cũng nghĩ, tôi đưa ra quyết định như vậy, sẽ có ảnh hưởng gì đến trận đấu hay là chuyện tiếp theo.”
Cô gật đầu với Minh Hiên, cười nói: “Nếu như Minh thiếu không có chuyện gì khác, tôi muốn về phòng nghỉ ngơi, hôm nay tôi hơi mệt.”
Một phút hôm nay của Văn Tư Miểu, dường như đã trải qua cả một đời.
Khi Đường Bội mở miệng nói xong câu ấy, anh cảm thấy như đất trời hồi xuân.
Lửa giận trên người Sở Quân Hàn tan biến trong nháy mắt, sự dao động cảm xúc của boss rõ ràng như thế, từ ngày anh đi theo anh ấy đến giờ, chưa bao giờ nhìn thấy.
Thời điểm Đường Bội gật đầu, chào tạm biệt với Minh Hiên, dọc theo thang lầu đi lên lầu hai, thì nét mặt trên mặt Sở Quân Hàn cũng càng lúc càng nhu hòa.
Ở chỗ ngoặt hành lang lầu hai, Đường Bội có phần bất ngờ không phòng bị, đã bị kéo vào vòng ôm ấm áp.
Trong mũi phút chốc đã tràn ngập hương vị quen thuộc, áo khoác âu phục mềm mại ma sát gương mặt cô, hương nước hoa nhàn nhạt từ từ tỏa ra từ vòng ôm trong lòng cô, cuối cùng, thân thể của cô cũng mềm hẳn, nửa như thỏa hiệp, nửa như mỉm cười để đối phương tùy ý ôm mình vào lòng.
Sở Quân Hàn đặt cằm cương nghị lên đỉnh đầu cô, ngón tay thon dài sờ sờ tóc cô, sau đó theo lưng của cô đi xuống, rồi ôm trọn hông cô.
Tiếp đến, ôm cô thật chặt vào trong lòng mình.
“Anh muốn nghe lại một lần.” Thanh âm của anh từ trên đỉnh đầu truyền xuống, mang theo chút khêu gợi, khàn khàn.
“Hửm?” Đường Bội không nhìn thấy vẻ mặt anh, anh cũng không nhìn thấy biểu cảm của cô.
Cô hiếm khi ngoan ngoãn nằm ở trong lòng anh, nghe vậy hơi cong lên, cười giảo hoạt như hồ ly nhỏ phúc hắc, cố tình hỏi: “Nghe cái gì?”
Giọng điệu hàm chứa ý cười rõ ràng, khiến tay anh ôm ở eo cô càng thêm chặt, giống như trừng phạt, lại giống như muốn ôm cô vào lồng ngực rộng lớn của mình.
Rất nhanh, bả vai của cô bị nắm lấy, lễ phục dạ hội lộ vai còn chưa kịp thay, khiến vai thơm mượt mà của cô, hoàn toàn hiện hữu trước mặt Sở Quân Hàn.
Sở Quân Hàn hơi nhích ra một chút, cúi người hôn lên khóe môi của Đường Bội.
Hơi thở nóng rực của hai người quấn bện vào nhau.
Trên mặt Đường Bội vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt, ý cười giữa đôi mắt tựa hồ như sắp tràn ra.
Sở Quân Hàn nhìn Đường Bội thật sâu.