Khi Đường Bội nói chuyện, ngửa đầu nhìn Sở Quân Hàn
, ánh mắt từ cái cổ khêu gợi của anh hướng lên trên, là chiếc cằm cương nghị, môi mỏng, mũi cao thẳng…Cuối cùng chống lại đôi mắt thâm thúy giống như bầu trời đêm sâu thẳm.
Cô cười với anh, vừa khẽ vươn tay kéo cổ Sở Quân Hàn xuống.
Môi hai người dính chặt vào nhau.
Tư thế này, khiến Đường Bội không nhìn rõ mắt Sở Quân Hàn.
Giống vậy, Sở Quân Hàn cũng không nhìn rõ mắt cô.
Cô hơi thả lỏng thân thể, ý cười nơi đáy mắt nhạt đi, cuối cùng chỉ để lại một chút mê mang không rõ lắm.
Chờ hai người tách ra, đáy mắt Đường Bội lại mang ý cười giống như hồ ly nhỏ.
Cô cười vừa giảo hoạt, vừa ngọt ngào nhìn Sở Quân Hàn, ngón tay nhỏ nhắn đảo qua trên môi Sở Quân Hàn bị cô ʍút̼ đến có chút đỏ hồng, cười xinh đẹp: “Môi của Sở thiếu thật là ngon nha.”
Đây rõ ràng là trêu chọc trắng trợn!
Sở Quân Hàn vẫn duy trì tư thế này: “Ngày mai em còn phải cưỡi ngựa, hôm sau đã thi đấu, đừng tùy tiện tức giận.”
“Chậc…”Đường Bội như bất mãn than nhẹ một tiếng, lại nghịch ngợm vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng véo cằm của Sở Quân Hàn hai lần, như móng vuốt của mèo, gãi khiến người ta ngứa ngứa, lộ ra cảm giác thân mật rất trêu người.
Sở Quân Hàn nhắm chặt hai mắt thật sâu.
Đường Bội còn chưa kịp thu hồi tay thì cả người bỗng nhẹ bẫng, Sở Quân Hàn đã thành công bế cô lên.
Giường lớn mềm mại lún xuống thật sâu, một tay Đường Bội chống ở trên giường, khiến bản thân nửa ngồi, một tay lại chống ở trên ngực của anh, cười nói:
“Ngày mai em còn phải luyện tập cưỡi ngựa.”
Sở Quân Hàn mặt không biểu cảm nhìn cô.
Ánh mắt anh sâu không lường được, làm cho người ta không nhìn ra suy nghĩ của anh
Ngực anh chậm rãi phập phồng, Đường Bội có thể cảm nhận nhịp tim không rõ ràng dưới tay mình, cùng với hơi thở giống vậy, luôn được duy trì một cách bình tĩnh.
Cô ngẩn ra, cổ tay trái để ở trước ngực Sở Quân Hàn đã bị anh nắm lại.
Đường Bội kinh ngạc ngẩng đầu, cùng Sở Quân Hàn nhìn nhau trong phút chốc.
Đôi mắt ấy vẫn giống như lần đầu tiên họ gặp nhau, lạnh lùng như núi sông, tuy rằng nghìn năm vạn năm nhưng vẫn có chút gợn sóng, bình tĩnh giống như chiếc gương khổng lồ, khắc họa rõ ràng bóng hình của cô ở bên trong.
“Em ngày sau…” Tim cô bỗng đập lỡ nhịp, có phần không tự nhiên nói: “Trận đấu đó. Em nhất định thắng Đường Phỉ Phỉ.”
Sở Quân Hàn lấy tay anh ra, cúi người cắn vài cái trên môi cô như trừng phạt, hơi thở nóng rực phun trên khóe môi của Đường Bội, nói giọng khàn khàn: “Đó là lý do em đừng châm lửa.”
Anh nói xong không dừng động tác ôm Đường Bội, mặt chôn ở trong gáy cô, hơi thở nóng ẩm từng chút từng chút phả vào trên cổ cô.
Sở Quân Hàn ôm chặt Đường Bội hơn, ngón tay thon dài mơn trớn tóc cô, cuối cùng chỉ cúi đầu khẽ hôn lên đỉnh đầu cô, thấp giọng nói:
“Ngủ đi.”
Đường Bội chưa bao giờ nghĩ tới, trong tình huống bên cạnh có thêm một người, nhưng cô có thể ngủ một đêm ngon lành không mộng mị đến sáng.
Thời điểm cô tỉnh lại, chiếc cằm kiên nghị của anh nhẹ nhàng đặt ở trên đầu cô, hơi thở đều đều và có quy luật dường như vẫn đang trong giấc ngủ say.
Rèm cửa sổ thật dày, khiến cô không nhìn rõ ánh mặt trời. Nhưng thói quen dậy sớm như
đồng hồ sinh học đã nhắc nhở cô rằng: Mình nên đi rồi.
Đường Bội vừa mới động, Sở Quân Hàn cũng tỉnh dậy.
Anh nhìn Đường Bội thật sâu, xoay người xuống giường, nhàn nhạt hỏi: "Bữa sáng muốn ăn gì?"
"Cái gì cũng được." Đường Bội cười tủm tỉm nói.
Mãi đến khi một lần nữa ngồi ở trên mình của Phong Triệt, Đường Bội mới hơi lộ ra thần sắc hoảng hốt.
Tối hôm qua phảng phất giống như cảnh trong mơ, bầu không khí giữa cô và Sở Quân Hàn quả thực vô cùng thân thiết đến mức không bình thường.
Không phải, không phải là ái muội mà là vô cùng thân thiết.
Đó là một từ càng ấm lòng hơn so với từ ái muội.
Đường Phỉ Phỉ vẫn lộ ra khuôn mặt trắng bệch đến lung lay sắp đổ. Chỉ là khi đi qua bên người Đường Bội, nhìn thần sắc của cô ta cũng không sợ hãi và lo lắng giống hôm qua.
Trong mắt Đường Phỉ Phỉ hôm nay đều tràn đầy khinh thường.
"Nghĩ ra biện pháp thắng tôi rồi hả?" Đường Bội bị đôi mắt của cô ta hấp dẫn, nghiêng người cười với cô ta, thờ ơ hỏi.
"Hừ." Đường Phỉ Phỉ cẩn thận chú ý đến phương hướng chụp của camera, có gắng chọn một góc không chụp chính diện, lạnh lùng cười với Đường Bội, kiêu ngạo hạ giọng nói: "Đường Bội, đừng tưởng rằng bây giờ chúng ta đang ở mã trường Vân Tiêu, thì ba không có biện pháp động đến đây."
"Cô nói cái gì?" Đường Bội trào phúng nói: "Gió quá lớn, tôi nghe không rõ!"
"Mày?!" Lông mày Đường Phỉ Phỉ dựng đứng, cơ hồ phun ra lửa.
Cô ta hít sâu mấy hơi, cuối cùng mới híp mắt trừng mắt nhìn Đường Bội, lạnh giọng nói: "Ba không thu thập mày, nhà họ Đường cho mày kiêu ngạo vài ngày. Đường Bội, không phải mày cảm thấy mày có thể ngồi ngang điạ vị với tao rồi chứ? Đừng thấy có chút mặt mũi mà lên mặt, mày là đứa con hoang, mẹ mày..."
"Bốp."
Một tiếng vang nhỏ, roi da cừu mềm mại quất trên mông ngựa của Đường Phỉ Phỉ một cách chính xác.
Nhận được tín hiệu, con ngựa vốn kiềm nén đã lâu reo hò một tiếng, sau đó mạnh mẽ xông ra ngoài.
"A, aaaaaa" Đường Phỉ Phỉ khẽ cả kinh kêu lên: "Cứu mạng a!"
Đường Bội lạnh lùng nhìn chằm chằm phương hướng Đường Phỉ Phỉ lao ra, nhẹ nhàng cong khóe môi: Ở mã trường Vân Tiêu, Đường Phong Ngôn không có cách nào đụng đến mình. Cô cũng không quên, lúc trước vì để trở thành hội viên, Đường Phong Ngôn đã trả cái giá thật cao, nhưng ngay cả chính chủ cũng chưa gặp mặt được.
Nhân viên mã trường và đài truyền hình đều nhanh chóng đuổi theo phương hướng của Đường Phỉ Phỉ.
Chỗ ban nãy cô và Đường Phỉ Phỉ nán lại vốn là một góc của mã trường, rời xa sự chú ý của camera.
Đường Phỉ Phỉ cẩn thận, Đường Bội cũng không sơ suất.
Cho nên, lúc này kgi đối mặt với tổ quay phim, cùng với ánh mắt tò mò của nhân viên công tác trong chương trình của Minh Hiên chờ ở tại chỗ, Đường Bội có chút vô tội nhìn bọn họ nói: "Đường tiểu thư không phải đang luyện cưỡi ngựa sao?"
Cô lại chớp mắt, quay đầu nhìn phương hướng Đường Phỉ Phỉ lao ra,
Lúc này trời xanh mây trắng, tiếng kêu cứu của Đường Phỉ Phỉ càng ngày càng xa, bóng lưng cũng biến thành một chấm đen lờ mờ.
Đường Bội lại nhìn về phía Minh Hiên một lần nữa, hỏi bằng giọng vô tội: "Tốc độ cô ấy quá nhanh sao?"
Minh Hiên nhướng mày, còn chưa kịp nói gì.
Roi ngựa màu đen đã vẽ ra một đường cong thật đẹp giữa không trung, Phong Triệt kêu nhỏ một tiếng, sau đó lao tới phương hướng mà Đường Phỉ Phỉ đã biến mất.
Phong Triệt vốn là con ngựa tốt nhất mã trường Vân Tiêu, lần này dồn hết toàn lực nên lướt nhanh như gió.
Bóng dáng màu hồng của cô, trên con ngựa màu đen, bầu trời xanh xanh, cỏ xanh như tấm thảm, kỹ thuật cưỡi ngựa mạnh mẽ khiến cho lòng người nhộn nhạo...
Tốc độ cưỡi ngựa của Đườnh Bộu so với Đường Phỉ Phỉ không biết nhang hơn bao nhiêu, nếu so với dáng vẻ cầu cứu trong hoảng loạn của cô ấy, quả thật có phần yếu ớt hơn.
Minh Hiên chậm rãi giãn mày ra.
Anh có lẽ là người duy nhất hiểu được một ít ân oán giữa Đường Bội và Đường Phỉ Phỉ, nhớ tới biểu cảm vô tội ban nãy của cô, khóe môi anh không nhịn được cong lên.
Chú ý tới ánh mắt tò mò của người những chung quanh, Minh Hiên phất phất tay nói: "Đừng chuyện bé xé ra to, cho các cô đến nơi này, vốn là để các cô luyện tập cưỡi ngựa thật tốt, nếu không, ngày mai so cái gì? Ai ở trên ngựa xinh đẹp hơn sao? Những hình ảnh như thế, bình thường ở trên màn ảnh có ít sao?"
Người sắp đặt vàng, một câu của thiếu gia nhà họ Minh: Chuyện bé xé ra to. Gần như đã trực tiếp tử hình sự "yếu ớt" của Đường Phỉ Phỉ.
Người chung quanh cười ha ha, cũng không coi là chuyện gì quá quan trọng, có một hai người tình cờ nhìn thấy Đường Bối rút roi da đánh vào mông của Đường Phỉ Phỉ, nhưng cũng tự nói thầm với chính mình chắc lúc nãy mình bị hoa mắt, vừa ngoan ngoãn ngậm miệng làm việc của mình.
Đường Phỉ Phỉ chắc là không luyện đến nơi đến chốn, suýt bị dọa đến mất mật, sau khi được cứu trở về, chờ đợi cô ta chính là sự khinh thường của mọi người.