Trùng Sinh Siêu Sao: Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương

Chương 46: Bạt tai

Usb trong tay Đường Bội, là do ban nãy, khi cô rời khỏi phòng nghỉ, cấp dưới của Sở Quân Hàn đã đưa cho cô.


Ở mã trường Vân Tiêu, xảy ra chuyện như vậy, con ngựa mà Sở thiếu yêu thích bị người khác bỏ thuốc, suýt nữa hại Sở thiếu bị thương. Cấp dưới của nhà họ Sở lập tức hành động, chân tướng của sự việc được tra rõ ràng một cách nhanh chóng.


Đường Bội đương nhiên còn nhớ, khi những hình ảnh trong usb hiện lên, sắc mặt của Sở Quân Hàn cơ hồ có thể kết thành băng.
Đường Phỉ Phỉ nghe vậy, quả nhiên vô cùng kinh sợ, đưa tay muốn chụp lấy usb trong tay Đường Bội.


Thân thể Đường Bội chợt lóe, Đường Phỉ Phỉ vốn ko phải là đối thủ của Đường Bội, thân thể lảo đảo, suýt ngã một cái.
“Đường Phỉ Phỉ, cô có muốn nghe giọng nói của mình, ở cảnh trong mơ dễ như thế nào không?” Đường Bội cười lạnh nhìn về phía Đường Phỉ Phỉ.


Cô giống như nữ vương quần lâm thiên hạ, nụ cười nơi khóe môi giống như có độc khiến sắc mặt Đường Phỉ Phỉ trắng bệch y như người chết.
“Cô không cần…Không được nói bậy…”Thanh âm của Đường Phỉ Phỉ đều đã run lên: “Làm sao tôi có thể hạ thuốc Phong Triệt?!”


Cô chớp chớp mắt to, bỗng nhiên khẽ nói: “Là mày! Nhất định là mày! Là mày đã cố ý bỏ thuốc Phong Triệt sau đó giá họa cho tao, thu hút sự chú ý của Sở thiếu! Nhất định là mày! Đường Bội, con tiện nhân này! Không biết xấu hổ giống hệt như mẹ mày, chỉ biết quyến rũ đàn ông…”


“Bốp.” Một tiếng giòn vang, Đường Phỉ Phỉ không dám tin, bụm mặt nhìn Đường Bội.
“Tôi đổi chủ ý rồi, Đường Phỉ Phỉ!” Trong ánh mắt của Đường Bội có hàn châm, đâm vào khiến Đường Phỉ Phỉ suýt đứng không vững.


Cô không dám tin nhìn Đường Bội, đứa con gái ngày xưa bị cô và nhà họ Đường sai khiến, vậy mà bây giờ lại ngạo nghễ đứng ở trước mặt cô, ánh mắt dày đặc như đao, khiến cho Đường Phỉ Phỉ không rét mà run.


“Đường Phỉ Phỉ…” Ánh mắt Đường Bội tiếp tục lăng trì Đường Phỉ Phỉ: “Tôi không chỉ có chứng cứ cô hạ thuốc Phong Triệt, ý đồ hãm hại tôi và Sở thiếu. Tôi còn có rất nhiều ảnh vô cùng thân mật của cô với nhóm cha nuôi của cô, cô có muốn xem một chút không?”


“Không thể!” Thanh âm của Đường Phỉ Phỉ sắc bén, mặt cô ta trắng bệch, nhìn Đường Bội, hét lớn: “Mày không thể có bức ảnh nào, mày đang gạt tao!”
“Gạt cô?” Đường Bội cười lạnh: “Cô còn chưa đủ tư cách”


Cô dừng một chút mới tiếp tục nói: “Tôi vốn không định đối phó cô sớm như vậy nhưng mà bây giờ tôi đã thay đổi chủ ý rồi, Đường Phỉ Phỉ, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, hai ngày sau, trong trận đua ngựa, nếu như cô thắng tôi, vậy thì tôi tạm thời không công khai mọi thứ. Nếu như cô thua, vậy hãy từ từ hưởng thụ cảm giác bơi lội trong bể scandal đi.”


Cô nói xong không nhìn Đường Phỉ Phỉ mà đi đến phòng của mình trên lầu hai biệt thự.
Ban đầu, cô không muốn bứt dây động rừng sớm như vậy, mục tiêu của cô, từ đầu đến cuối không phải chỉ riêng Đường Phỉ Phỉ.
Thế nhưng Sở Quân Hàn….


Nghĩ đến sự tức giận và nỗi lo lắng giấu trong đáy mắt anh ở trong phòng nghỉ, nụ cười trên mặt cô cũng trở nên nhu hòa và ngọt ngào thêm vài phần.
Kỳ thật, cảm giác được người ta quan tâm thật sự rất tốt, tốt đến nỗi cô có chút cam tâm tình nguyện, trầm luân vào đó.


Đường Phỉ Phỉ bị cô bỏ lại ở phía sau, không khống chế được bắt đầu run run. Cô dùng tốc độ nhanh nhất về tới phòng mình ở một góc khác của biệt thự, nhưng mà thân thể vẫn tiếp tục run rẩy không chịu được.


Ánh mắt và biểu cảm ban nãy của Đường Bội thật sự quá mức đáng sợ, ung dung như vậy, tự tin như vậy, phảng phất như không có gì có thể phá vỡ….


Tuy rằng cô chưa bao giờ nhìn thẳng em gái khác mẹ của mình, nhưng cô biết Đường Bội là một nhân vật lợi hại. Ngày xưa, bởi vì em trai của cô ta bị bệnh lao, cho nên cô ta mới bị nhà họ Đường khống chế trong lòng bàn tay.
Nhưng mà gần đây…


Đường Phỉ Phỉ móc điện thoại di động ra, cơ hồ luống cuống tay chân bấm điện thoại.
Điện thoại được kết nối rất nhanh, môi cô ta run run, cô ta run giọng gọi: “Ba…”
Nước mắt liền chảy xuống, nghẹn ngào nói không nên lời.


“Phỉ Phỉ?” Giọng nói của Đường Phong Ngôn lạnh lùng, xuyên thấu qua điện thoại, lộ vẻ không kiên nhẫn nói:
“Sao vậy? Sao mở miệng lại khóc?”


“Ba, Đường Bội là một con điên, nó nói có những bức ảnh của con và bọn người chú Sử, nó uy hϊế͙p͙ con sẽ công khai chúng. Ba…” Thân thể Đường Phỉ Phỉ run run, chậm rãi ngồi xuống sofa bên cạnh, nức nở nói:
“Con nên làm cái gì bây giờ? Nó làm sao có được mấy tấm ảnh đó?”


“Con xem những tấm ảnh đó chưa?” Đường Phong Ngôn nhăn mày lại, đối với chuyện vừa mới lâm trận, mà con gái đã tự loạn cả lên, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.


“Không có, nhưng mà ba biết Đường Bội, nó nói làm nhất định sẽ làm. Nó nói có nhất định sẽ có. Hơn nữa nó nói chắc chắn như vậy, bây giờ ngay cả Sở thiếu…. vậy…. vậy…”
Đường Phỉ Phỉ nói đến Sở Quân Hàn càng nghẹn ngào hơn:


“Ba, con vất vả lắm mới khiến cho Sở thiếu đối xử khác biệt với mình, nhưng con tiện nhân Đường Bội này, mỗi lần đều chặn ngang một đao, không biết xấu hổ quyến rũ Sở thiếu, dùng hết âm mưu quỷ kế để thu hút sự chú ý của anh ấy, …Ba con nên làm cái gì bây giờ?”


“Đừng khóc nữa!” Đường Phong Ngôn lạnh lùng nói
Đường Phỉ Phỉ cả kinh, tuy rằng cô gọi ba rất thân thiết nhưng cô biết tính của Đường Phong Ngôn, nếu như mình quá mức yếu đuối không có năng lực chỉ tổ làm cho ông ấy ghét bỏ, không có tư cách đứng ở đây nữa.


Cô chậm rãi thút thít, thấp giọng chậm rãi nói: “Mẹ đâu? Con muốn nói chuyện với mẹ.”


Đường Phong Ngôn trầm mặc một lát, khi mở miệng thì giọng điệu đã dịu dàng hơn: “Đừng có gấp, ba sẽ giúp con nghĩ cách. Về phần Đường Bội, gần đây nó quả thật có chút không chịu quản thúc, ba sẽ không để mặc cho nó tiếp tục như vậy.”


Đường Phỉ Phỉ đã đạt mục tiêu cũng không yêu cầu gọi điện thoại cho mẹ nữa. Đôi mắt cô ta xoay xoay, chợt hơi hoảng sợ nói: “Ba, Đường Bội luôn luôn nghe lời, nhưng gần đây nó….Ba nói có phải nó đã biết chuyện kia, cho nên mới…”


“Không thể!” Đường Phong Ngôn lạnh giọng nói: “Vì không để lại chứng cứ để nó phát hiện, ngay cả thủ tục chúng ta cũng không làm, thậm chí cả…” Ông dừng lại một chút không có tiếp tục nói tiếp nhưng Đường Phỉ Phỉ hiểu ý của ông.


Lúc đó vì không để cho Đường Bội phát hiện em trai của cô ấy đã kết thúc cuộc sống bị bệnh tật hành hạ, vì không muốn mất đi công cụ mạnh mẽ nghe lời, bọn họ hoàn toàn không có xác nhận chứng nhận tử vong của Đường Tử Thái, thậm chí ngay cả xác của nó cũng được xử lý sạch sẽ, còn kiếm người đóng giả Đường Tử Thái, dựa vào thói quen từ trước đến nay của nó, cách nửa tháng lại gửi bưu kiện cho Đường Bội, trong bưu kiện, còn có những ảnh chụp giả được chuẩn bị tỉ mỉ….


Theo lý thuyết, Đường Bội không thể phát hiện chuyện này mới phải.
“Nó có nói khi nào sẽ công khai những tấm hình đó hay không?” Đường Phong Ngôn đột nhiên hỏi.


“Không có.” Đường Phỉ Phỉ nhỏ giọng trả lời: “Không có, nó chỉ nói, hai ngày sau trong cuộc thi đua ngựa, nếu con thua nó, nó sẽ công khai tất cả. Ba, ba biết con làm sao thắng được Đường Bội, nó rất am hiểu lĩnh vực này, hôm nay…”


Cô nói tới đây đột nhiên cả kinh, tất cả những chuyện hôm nay cũng không thể nói cho Đường Phong Ngôn biết được.
“Hôm nay cái gì?” Đường Phong Ngôn hỏi.


“Không có gì.” Đường Phỉ Phỉ ấp a ấp úng: “Hôm nay Sở thiếu có mặt ở mã trường, cô ta còn dùng một tay cưỡi ngựa, hẳn là cưỡi ngựa rất giỏi.”


“Con thắng không được cũng phải thắng!” Đường Phong Ngôn không hề cho cô cơ hội giải thích dứt khoát nói: “Ba sẽ nghĩ cách lấy được chứng cứ trong tay của Đường Bội, nhưng con nhất định phải thắng nó trong cuộc thi đua ngựa.”
“Nhưng mà ba….”


“Không cần nói nữa.” Đường Phỉ Phỉ còn muốn nói gì đã bị Đường Phong Ngôn ngắt lời: “Quy tắc chấm điểm của mấy người không phải có ba vị khách quý sao? Có biết là ai không?”


“Minh thiếu là một, xem ra bây giờ Sở thiếu cũng là một trong số đó. Người còn lại chắc là người tuyên truyền cho chương trình, Hạ thiên vương.” Đường Phỉ Phỉ nói.


Việc này cũng không được xem là bí mật, chỉ cần hỏi thăm một chút là biết ngay. Minh Hiên cũng không có ý định giữ bí mật, dù sao được tuyên truyền càng nhiều thì càng có lợi đối với bọn họ.
“Minh Hiên đã ở mã trường Vân Tiêu?” Đường Phong Ngôn hỏi.


“Vâng.” Đường Phỉ Phỉ biết ba mình định nói gì, nếu như Minh Hiên đồng ý, cô không chỉ không ngại, ngược lại còn rất vui lòng. Dù sao thay vì tiếp người đàn ông vừa lùn vừa xấu, thì tiếp kim chủ như Minh thiếu vừa anh tuấn vừa trẻ tuổi, là chuyện biết bao nhiêu người trong làng giải trí cầu còn không được.


“Nên làm thế nào, không cần ba nhiều lời chứ?” Đường Phong Ngôn lại nói.
“Nhưng mà ba…” Đường Phỉ Phỉ run giọng nói: “Minh thiếu, người này…., con….”
“Ba sẽ nghĩ biện pháp, khi có thể sẽ liên lạc.” Đường Phong Ngôn nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.


Đường Bội…Đứa con gái khiến ông đau đầu nhưng không thể không dựa vào, thật đúng là, không khiến cho người ta bớt lo một chút a!
Đường Phong Ngôn xoa xoa mi tâm, mở điện thoại di động ra gọi vào số khác:
“Mã trường Vân Tiêu, Minh Hiên, nghĩ biện pháp đưa Đường Phỉ Phỉ đến chỗ của hắn.”


“Vâng.” Đối phương lạnh lùng lên tiếng.


Cùng lúc đó, Đường Bội đang ngâm mình trong bồn tắm lớn vô cùng thoải mái, dễ chịu. Vừa cưỡi ngựa, vừa ngã xuống đất, vừa lăn lộn trên mặt đất dày vò suốt nửa ngày, khiến người ta không gì cảm thấy thỏa mãn hơn ngoài việc được tắm thoải mái.


Huống chi nghĩ đến sắc mặt sầu não của Đường Phỉ Phỉ, cả người cô càng cảm thấy dễ chịu.
Tuy rằng bởi vì sự xuất hiện của Sở Quân Hàn, khiến cho kế hoạch của cô thay đổi không ít.
Nhưng cô cảm thấy đây không phải là việc xấu.


Phiêu lưu càng lớn thì lợi ích thu được sẽ càng cao, không phải sao?
Đường Bội ưu nhã uống cạn ly rượu hương thơm thuần khiết, lộ ra nụ cười vui mừng từ tận đáy lòng.