Editor: Mặc Doanh RF, Diệp gia quán
Liên Thiên Duệ nói xong, ngẩng đầu nhìn chú của mình, nói: “Chú ba, chú yên tâm đi, con sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn giống như Sở Quân Việt.”
“Thiên Duệ?!” Liên Tu Cận không dám tin hít sâu một hơi, nhìn vào mắt Liên Thiên Duệ, hỏi: “Chẳng lẽ, hôm ở buổi họp báo, mấy phóng viên nhắm vào Đường Bội, là do con sắp xếp?!”
Ánh sáng trên màn hình laptop chiếu vào gò má Liên Thiên Duệ.
Hắn cúi đầu, lông mi dài che khuất tròng mắt, ngay cả Liên Tu Cận đang đứng trước mặt cũng không nhìn rõ.
“Thiên Duệ…” Liên Tu Cận trầm giọng nói: “Con làm vậy, là đùa với lửa.”
“Sẽ không có ai biết, chân tướng của chuyện hôm đó.” Liên Thiên Duệ không trực tiếp thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Hắn ngẩng đầu nhìn chú ba của mình, từ tốn nói: “Cho dù là Đường Bội, cũng sẽ không biết.”
Liên Tu Cận hơi híp mắt lại.
“Con đang đánh cuộc?” Ông khó tin hỏi.
Liên Thiên Duệ mặt không đổi sắc nhìn Liên Tu Cận, ánh mắt thâm sâu, nhưng lại vô cùng chăm chú.
“Đang đánh cuộc… Nếu như ngày đó Sở Quân Việt không ra mặt, không thể cho Đường Bội, cho đại chúng một lời giải thích thỏa đáng, con sẽ…” Liên Tu Cận không nói hết, thế nhưng ý đã quá rõ.
Ông không dám tin nhìn cháu mình, đứa cháu từ nhỏ tới lớn chưa từng làm ra chuyện gì khiến người lớn trong nhà phiền lòng.
Đây là lần đầu tiên ông thấy Liên Thiên Duệ manh động như vậy.
Liên Tu Cận bỗng nhiên đặt tay lên vai Liên Thiên Duệ, thấp giọng nói: “Con có biết làm như thế, có thể sẽ hủy hoại hạnh phúc cả đời của người chị mà Tử Thái thương nhất hay không.”
“Hạnh phúc, không thể nào bị hủy hoại.” Liên Thiên Duệ từ tốn nói.
Hắn nắm lấy bàn tay đang để trên vai mình, nói từng chữ: “Điều khác biệt duy nhất, có lẽ là hạnh phúc đó có hơi khác mà thôi.”
Đôi mắt Liên Thiên Duệ sáng quắc nhìn Liên Tu Cận, chống lại đôi mắt tràn ngập sự khó tin của ông, trầm giọng nói: “So với để họ cứ không dứt khoát kéo dài mãi như thế, không bằng chặt đứt nó. Nếu Sở Quân Việt thắng, Đường Bội sẽ hạnh phúc. Nếu như anh ta thua…”
Nói đến đây Liên Thiên Duệ từ từ đứng lên khỏi ghế.
Liên Tu Cận phát hiện không biết từ lúc nào, cháu trai của mình, đã cao lớn như vậy. Trên vai gánh vác toàn bộ Liên thị, tuy còn nhỏ tuổi, nhưng lại có phong thái của một đại tướng. Diệp gia quán.
Cho dù đứng trước mặt mình, bất luận khí thế hay thân hình, đều không thua mình.
Sau đó, ông nghe Liên Thiên Duệ nói: “Nếu như anh ta thua, vậy, con sẽ dùng hết sức của mình, dành cho cô ấy tất cả mọi thứ của con.”
Liên Thiên Duệ nói xong, đóng laptop lại, xoay người đi về phía cửa.
Lúc đi tới cửa, hắn xoay người nhìn chú ba của mình, cười khẽ, nói: “Nhưng mà chú ba, hình như con, ngay cả cơ hội bắt đầu cũng không có, con đã thua triệt để rồi.”
Liên Thiên Duệ đứng ngược sáng, Liên Tu Cận không nhìn thấy rõ mặt.
Ông chỉ nhìn thấy ánh sáng dưới đáy mắt của Liên Thiên Duệ.
Đứa cháu trai luôn mạnh mẽ của ông, lần đầu tiên để lộ sự yếu đuối và đau khổ trước mặt ông.
Nhưng rất nhanh, Liên Thiên Duệ lại khôi phục dáng vẻ kiên cường của tống giám đốc tập đoàn Liên thị.
Sự yếu đuối và đau khổ vừa rồi, hình như chỉ là áo giác của Liên Tu Cận.
Liên Thiên Duệ nói: “Chú ba, đi ăn cơm thôi, hai chúng ta cùng đi!”
Trên đời này không có ai có thể hiểu rõ nỗi khổ vì yêu hơn Liên Tu Cận, lúc đi vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, sau một lúc im lặng, ông nói: “Trên đời này sẽ còn có người thích hợp với con.”
“Có lẽ vậy…” Liên Thiên Duệ không nói gì, nhìn vào cái bóng của mình trên vách thang máy.
Ngay cả chính hắn, cũng không nhìn thấu trái tim mình.
Cho nên hắn cũng không biết, rốt là mình yêu Đường Bội hay yêu sự quan tâm một người hết mực của cô.
Nhưng giống như lời Liên Thiên Duệ nói, trừ hắn ra, không ai biết được vì sao mấy phóng viên đó lại nhắm vào Đường Bội.
Sở Quân Việt làm cả nước dậy sóng, Tần Hạo Diễm ra tay, cùng với tin tức Đường Bội là nữ chính của bộ phim ‘Phượng hoàng’ được tuyên bố trong buổi họp báo.
Tất cả mọi chuyện, đều đang đẩy Đường Bội lên một tầm cao mới.
Làm người đại diện của Đường Bội, hiện tại Lục Tử Mặc gần như là người bận nhất Sở thị.
Bắt đầu từ sáng sớm, điện thoại của anh ta đã reo không ngừng.
Nhiều hợp đồng quảng cáo, nhiều kịch bản phim cùng chương trình TV đều bay tới.
Thậm chí còn có công ty đĩa nhạc, tiếp xúc Lục Tử Mặc, nỗ lực khuyên Đường Bội, lấn sân sang lĩnh vực ca hát.
Đường Bội đang ăn sáng.
Mặc dù mấy câu nói của phóng viên trong buổi họp báo làm cô có hơi khó chịu, nhưng Sở Quân Việt phản bác, không chỉ hóa giải sự khó chịu này, mà còn làm mối quan hệ của hai người khấn khích hơn.
Trên bàn có nhiều món ăn phong phú, tất cả đều do Sở Quân Việt dặn đầu bếp làm theo chế độ dinh dưỡng của bác sĩ. Không chỉ ngon miệng mà còn giàu dinh dưỡng, thích hợp với phụ nữ có thai.
“Anh thật sự không ăn sao?” Đường Bội vừa ăn vừa cười hỏi Lục Tử Mặc.
Lục Tử Mặc lắc đầu.
Anh ta ngồi trên ghế sa lon, vừa lật tài liệu vừa nói: “Cô có muốn ra đĩa nhạc không?”
“Đĩa nhạc?” Đường Bội kinh ngạc chớp mắt một cái, hỏi: “Có người mời tôi ra đĩa nhạc rồi?”
“Đúng vậy.” Lục Tử Mặc thấy Đường Bội có hứng thú, đóng tài liệu lại, nhìn cô, nói: “Hơn nữa giá mà đối phương đưa ra cũng được, hoàn toàn không coi cô là một người mới.”
Đường Bội chống tay lên bàn, nhìn Lục Tử Mặc, hỏi: “Ồ?”
Lục Tử Mặc nâng kính, nói: “Trong đoạn trailers, không phải có cảnh cô hát sao? Công ty đĩa nhạc có lẽ là vì vậy mới tìm cô.”
“Còn gì nữa không?” Đường Bội cười tủm tỉm hỏi.
“Tất nhiên là còn có giá trị của tin tức về cô.” Lục Tử Mặc không chút để ý nói.
Làm việc lâu với Đường Bội, anh ta càng hiểu rõ cô gái này.
Cô rất thông minh nhưng không ra vẻ, có gì thì cứ nói thật trước mặt cô, không cần vòng vo.
Ví dụ như bây giờ.
Tất nhiên Đường Bội có thể đoán được dụng ý của đối phương khi đưa ra lời mời này.
Trên đời này có rất nhiều người hát hay hơn cô nhiều, lúc này họ lại mời cô, thứ họ nhìn trúng chẳng qua là danh tiếng của cô chứ không phải giọng hát của cô!
“Từ chối!” Cô còn chưa kịp trả lời, Sở Quân Việt đang đi vào đã không chút do dự nói: “Nếu Bội Bội muốn ra đĩa nhạc, sau này có thể tự làm…”
Anh nhìn Đường Bội, giọng trở nên dịu hơn, nói: “Không cần ký hợp đồng bất bình đẵng với mấy công ty này, như vậy sẽ rất cực khổ.”
Sở Quân Việt vừa nói vừa đi tới cạnh Đường Bội, ngồi xuống, nhìn lướt qua bàn cơm, thoả mãn gật đầu, nói: “Em cũng biết, công ty đĩa nhạc này, bình thường sẽ đưa ra nhiều yêu cầu vô lý. Ví dụ như bài hát chủ đều một năm phải hát bao nhiêu lần, diệp gia quán, phải đi tham gia hoạt động thương nghiệp. Rất cực, cũng không có tự do.”
Giọng Sở Quân Việt càng dịu dàng hơn: “Nhưng nếu như em thật sự muốn ra đĩa nhạc, anh sẽ sai người làm.”
Đường Bội mỉm cười, thản nhiên nói: “Em chỉ hơi tò mò thôi. So với hát, em cảm thấy đóng phim thú vị hơn.”
“Ừ, anh cũng cảm thấy vậy.” Sở Quân Việt thuận miệng nói.
Anh quay đầu nhìn Lục Tử Mặc, nói: “Nghe chưa? Trừ phim, những hợp đồng quảng cáo gì đó từ chối hết đi, đừng lấy ra làm phiền Bội Bội.”
Lục Tử Mặc thật sự không đành lòng nhìn thẳng.
Boss anh minh thần vũ nhà mình, hoàng tử thần bí, Ám dạ đế vương máu lạnh vô tình, tổng giám đốc Sở thị, sao lại biến thành thế này rồi?!
Lục Tử Mặc vội vã thu dọn tài liệu, đứng lên nói: “Dạ, tôi biết rồi.”
“Phim cũng đừng gấp, từ từ chọn.” Sở Quân Việt nói với Lục Tử Mặc: “Kịch bản không có nội hàm, cũng đừng đem tới. Hiện tại cô ấy cần phải tịnh dưỡng thật tốt.”
Sở Quân Việt nói xong, khóe môi giơ lên.
“Dạ.” Lục Tử Mặc vội vã gật đầu: “Tôi đi trước.”
“Ừ.” Đường Bội gật đầu, cười nói: “Đi đường cẩn thận, khoảng thời gian này vất vả cho anh rồi.”
Lục Tử Mặc không nói gì thêm, chỉ nhìn Đường Bội một cái rồi cầm đồ lên vội vã đi khỏi.
“Sao hôm nay anh về sớm vậy?” Chờ Lục Tử Mặc đi khỏi, Đường Bội mới nhìn Sở Quân Việt, hỏi: “Không phải nói sáng nay có một cuộc họp quan trọng sao?”
“Đẩy qua buổi chiều rồi.” Sở Quân Việt rót nước trái cây vào ly Đường Bội, nói: “Em uống cái này đi.”
Đây là nước ép trái cây do chuyên gia dinh dưỡng đề xuất, mùi vị rất ngon.
Đường Bội nhận lấy cái ly từ tay Sở Quân Việt, khẽ vuốt, không uống ngay.
“Buổi sáng không có việc gì khác sao?” Cô lại hỏi.
“Hiện tại không có chuyện gì quan trọng hơn em.” Sở Quân Việt nói.
“Quân Việt..” Đường Bội trầm ngâm vài giây, nhìn Sở Quân Việt, nói: “Có phải anh đã quá cẩn thận rồi không?” Diệp gia quán.
Cô nhíu mày.
Từ sau khi họ về, độ cẩn thận của Sở Quân Việt đối với chuyện của cô đã được đưa lên một tầm cao mới.
Dáng vẻ kia, thật sự chính là cầm trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan.
Ngoại trừ lúc đi làm, gần như anh đều một tấc cũng không rời hầu hạ Đường Bội, nói thế nào cũng không chịu rời khỏi cô nửa bước.
“Bội Bội…” Sở Quân Việt ôm lấy vai cô, giọng trở nên trầm thấp: “Mỗi lần nhớ lại lúc máy bay xảy ra chuyện, em lại đang có thai, còn gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy, anh liền hận không thể giết chết mình.”
Anh tựa trán lên trán Đường Bội, nói: “Anh không thể nào chịu được nỗi sợ hãi như thế nữa.”