Gần tới sập tối, Mục Diễm đi tới tư trạch (nhà riêng) ở ngoại ô, như lần đầu đi gặp nhạc phụ nhạc mẫu của hắn, chỉ là lần này không đơn giản chỉ là tới bày tỏ lễ nghi, hắn muốn nói nói cho ông biết kết quả về chuyện thích khách Viêm Thành tra xét được
Vào căn phòng của Trầm tiểu vương gia, mới phát hiện bên trong chỉ có một mình Đoan vương, nghĩ đến Đoan vương phi ở trong phòng Trầm Cẩn Huyên, ngược lại cũng không sao, dù sao Đoan vương mới là người mấu chốt.
Mục Diễm tự mình động thủ khép cửa lại, đi tới bên trong nhìn trên giường Trầm tiểu vương gia cũng tỉnh, hai cha con vừa nhìn chính là đang nói cái gì, bất quá khi hắn đi vào thì nhất tề nhìn lại hắn.
Tinh thần khí sắc của Trầm tiểu vương gia đều đã khá hơn, chít ít thoạt nhìn không hề tái nhợt không có chút sức lực nào, cậu động động môi lưỡi, hô với Mục Diễm một tiếng tỉ phu.
"Ai, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ta cùng cha ngươi có chút chuyện cần ra ngoài." Mục Diễm cười nhạt, nói đến đây thì quay đầu nhìn Đoan vương đang ngồi, "Nhạc phu..."
Đoan vương đoán chuyện ám sát hắn tra được cái gì, lên tiếng trả lời đứng lên, dẫn đầu cất bước đi ra ngoài.
Đến khi trong viện bốn bề vắng lặng, Đoan vương dừng bước, xoay người nhìn Mục Diễm.
Viêm Thành cùng đi sau lưng Mục Diễm, hắn vừa nhìn thấy Đoan vương gia ngừng lại, liền nhanh chóng tiến lên một bước, sau khi hành lễ liền báo kết quả điều tra bên ngoài cho Đoan vương gia, nửa điểm không mang theo tố giác.
Trong đó không có một câu nói, cũng không có một chữ ám chỉ việc ám sát lần này đích thực là người của hoàng gia nước Ti.
Mặc dù, Viêm Thành cho rằng nhất định là hoàng đế nước Ti muốn mượn cơ hội này để loại trừ Đoan vương công cao chấn thủ, sau đó giá họa cho nước Kỳ, cho chủ tử của hắn.
Nhưng hắn lại không thể biểu lộ tâm tư cùng tâm tình của mình ra, bởi vì hắn là thủ hạ của Mục Diễm, nếu như chút tâm tư này hơi chút tiết lộ ra ngoài, cũng có thể bất lợi đối với chủ tử của hắn.
"Nhạc phụ, chuyện này ngài nghĩ như thế nào?” Mắt nhìn mặt Đoan Vương ngày càng không có vẻ mặt gì, Mục Diễm vẫy lui Viêm Thành , hỏi.
"Ngươi nha? Ngươi nói trước đi, ngươi cho rằng là như thế nào." Đoan vương vẫn đang không biến sắc, hỏi lại Mục Diễm.
Mục Diễm gợi lên một nụ cười nhạt, thu lại một thân lệ khí làm cho hắn thoạt nhìn ôn nhu như ngọc, tác phong nhanh nhẹn, hắn chỉ mỉm cười nói: "Đoan vương nước Ti, cùng hoàng gia khác họ, không có đất phong ở kinh thành, tại triều có thực quyền, hành sự quang minh, đối với gười khác ôn hòa, kính yêu bách tính, danh vọng trong lòng dân khá cao, chiến công vô số, được gọi là Chiến thần tướng quân." Hắn nói xong, mi mắt lại nhu hòa xuống, coi như áp lực bức người lúc nói chuyện căn bản không phải hắn.
Đoan vương nghe được, trong lòng kinh hãi, nhất thời im lặng.
"Nhạc phụ, ta đi xem Huyên nhi trước." Mục Diễm khôi phục giọng điệu vân đạm phong khinh, khi nhìn thấy nhạc phụ gật đầu, hắn mới chậm rãi rời đi.
Đoan vương nhìn bóng lưng hắn, khẽ than lắc đầu.
Liên quan đến chuyện nhà, Đoan vương cho rằng cần phải nói cho thê tử ông biết, cũng đúng lúc Đoan vương phi tìm ông, hai vợ chồng sóng vai mà đi, Đoan vương thuật lại từ từ lời nói của Viêm Thành. di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
"Ta đã sớm biết hắn không đơn giản, mới đầu cũng kinh hãi, người này thật không đơn giản." Nắm tay thê tử, Đoan vương cảm khái vạn phần.
Hắn cùng Người này từ trong miệng của ông, chính là chỉ Mục Diễm.
Vừa rồi trong lòng Đoan vương kinh hãi, là vua của một nước khả năng cực lớn là có lòng hoài nghi với ông, lần này thiếu chút nữa cả gia đình ông đã mất mạng bởi hung thủ đích thực, có thể là vì ông tận trung với vua; kinh hãi một chút là bởi vì Con rể này không phải người bình thường.
Nếu như các đời vua cũng gần giống như Mục Diễm, như vậy sự hưng thịnh không suy của nước Kỳ cũng dễ dàng lí giải được, đại nghiệp đế vương, khó ví như lên trời, thân là đế vương, há chỉ cần tài trí hơn người?
Mục Diễm a Mục Diễm, nếu hỏi ai có thể nhất thống thiên hạ, từ nay về sau Đoan vương chắc chắn sẽ dẫn đầu nghĩ đến Mục Diễm hắn.
"Vương gia?" Đối với sự cảm thán vô duyên vô cớ của trượng phu, Đoan vương phi tỏ vẻ không hiểu, bất quá trọng điểm bà quan tâm cũng không phải chỗ này, liền hỏi: "Hiện nay Vương gia tính như thế nào?" Bà không phải người ngu, tự nhiên nghe được trong lời nói Đoan vương chỉ ai.
"Thương thế của Tiểu Hiên, một chốc cũng không khỏi hẳn. . ." Đoan vương cầm tay thê tử đi về phía căn phòng của nhi tử, nói lời này nhưng không biết trong đầu đang suy nghĩ gì,
Bất quá lời này có ý, trong thời gian ngắn bọn họ không thể trở về nước Ti.
Kỳ thực, Đoan vương phi cũng có ý này. Nếu chỉ là một mình bà, liền sẽ cùng trượng phu lên núi đao xuống biển lửa, đó cũng là sự vui vẻ chịu đựng cam tâm tình nguyện, nhưng chuyện này còn dính líu đến hài nhi của bà, nhi tử của bà chưa đến hai mươi tuổi, bà không thể để cho cậu cùng bọn họ mạo hiểm, phàm chuyện gì có thể xúc phạm đến cậu, dù cho chỉ một chút, Đoan vương phi đều không nguyện ý, đều không cho phép.
Bà nghĩ như thế, hôm nay nữ nhi của bà cũng có một gia đình chồng đủ tốt đủ cường đại, chỉ cần Mục Diễm nguyện ý, liền có thể bảo vệ nữ nhi của bà bình an một đời, nhưng nhi tử Trầm tiểu vương gia của bà thì không giống như vậy. Nói như thế nào đây, lý tưởng của Trầm tiểu vương gia là rong ruổi chiến trường, vậy cậu sẽ chết ở sa trường, Đoan vương phi cũng có thể làm được rưng rưng nước mắt tiếp thu. Nhi tử của bà có thể vì nước chiến đấu, vì quốc vong thân, là người lưu danh nghìn năm, nhưng chuyện khiến Đoan vương không thể tiếp nhận, đó chính là Trầm tiểu vương gia hi sinh một loại phương thức, Vì nước hiến thân thể.
Nhi tử bà, nhi tử bà vô tội, tuyệt đối, không thể bởi vì chính trị mà uổng mạng.
"Phu quân. . .Chàng sẽ bảo vệ Tiểu Hiên vô sự đúng không?"
Nghe vậy, Đoan vương nhịn không được cúi đầu xoay mặt nhìn thê tử của ông, nhìn đôi mày thanh tú cau lại, nhìn đối mắt sóng nước lân lân sâu trong đáy mắt cất giấu một chút sự không tín nhiệm, ông nhướng mi hỏi: "Thế nào, chẳng lẽ nàng cho rằng ta sẽ để nhi tử của chúng ta mạo hiểm sao?"
Đoan vương phi nhìn thẳng vào ông, cuối cùng, bà chớp chớp mắt, cuối cùng mỉm cười ra.
Hai phu thê tự biết nữ nhi bọn họ cùng hoàng đế bệ hạ của nàng thân thiết, tự nhiên sẽ không làm chuyện chán ghét đi vào làm phiền, song song vào phòng của Trầm tiểu vương gia, lại thấy cậu đang ngủ.
Ban đêm yên tĩnh, ánh nến tự nhiên, mặt nhi tử ngủ rất thoải mái, hai phu thê liên tiếp ngắm nhìn, liên tiếp nhìn nhau cười.
Cách vách, Mục Diễm cởi đi vớ cùng áo khoác nằm ở trên giường, nằm nghiêng cùng Trầm Cẩn Huyên thành mặt đối mặt, hắn cười yếu ớt cảm thụ tay nàng mang đến cho hắn một chút ngứa. di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
Tay Trầm Cẩn Huyên phủ ở trước ngực Mục Diễm, ngón trỏ vẽ vòng vòng, nàng nghe hắn nói, mở to đôi mắt mù sương hỏi thẳng hắn: "Đó chính là hoàng đế nước Ti làm?"
"Ừ, vô cùng có khả năng."Bắt được tay đang trêu đùa trước ngực hắn, Mục Diễm cầm lại bàn tay, sau đó vươn một tay khác về phía nàng, làm bộ muốn phủ lên ngực nàng, không có hảo ý lại cười nói: "Để cho trẫm ở chỗ này vẽ vài vòng đi."
Khuôn mặt đỏ lên, Trầm Cẩn Huyên yêu kiều hừ một tiếng, càng phát hiện Mục Diễm không đứng đắn tại nơi mềm mại kia, nàng xấu hổ sẵng giọng: "Nô tì đang nói chính sự với bệ hạ mà."
"A?" Vẫn dễ dàng bao lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng vào trong lòng bàn tay to, bàn tay chủ nhân lại không có ý thức, hắn rũ mắt nhìn mục tiêu của hắn, bốn ngón tay cuộn lại chỉ có một ngón trỏ duỗi ra, nhẹ nhàng đâm vào nơi mềm mại của nàng.
Mục Diễm nhìn kĩ, nơi ngón tay đâm xuống chính là hồng tâm.
"A. . . Bệ hạ. . ." Mặt của Trầm Cẩn Huyên hồng đến cổ, khuôn mặt của hắn gần trong gang tấc, lông mi rậm đen hạ xuống, để cho nàng nhìn không thấy trong mắt hắn là ý cười cùng tình yêu, môi hắn bất giác cong lên, rất không đứng đắn, hắn hiện tại có chút hư hỏng, ngón tay kia lại chạm vào nàng, để nàng cảm thấy quẫn bách ngượng ngùng, giọng nói không khỏi mang theo sự khẩn cầu mềm mại, đáng thương đáng yêu.
Mục Diễm giương mắt nhìn nàng, quả thực yêu cực kỳ dáng vẻ này của nàng, tay hắn từ chạm chuyện thành cầm, dùng tay mềm mại của nàng bao bọc bàn tay hắn, hắn cảm thấy thỏa mãn, nhịn không được nhéo nhéo.
Con ngươi của hắn giống như hồ sâu yên tĩnh đầy sự thần bí cùng nguy hiểm, hết lần này lần khác làm cho nàng không thể dời tầm mắt, Trầm Cẩn Huyên giống như bị hắn hút lấy linh hồn, nghe giọng nói trầm thấp khàn khàn của hắn: "Có qua mà không có lại...Không lễ phép."
"A ưm...Bệ hạ, ta sai. . . A. . . Ngài, ngài đại nhân có đại lượng, đêm nay buông tha cho ta đi....tay người ta thật mệt..."
Trầm Cẩn Huyên không biết tại sao Mục Diễm lại nghiện như thế, từ sau lần trước dùng tay giúp hắn, hắn mỗi lần đều muốn dùng tay nàng hoạt động một phen, hiện tại không phải cổ tay nàng đau, mà đến vai đều nhức rồi.
Bé con mềm giọng lên án hắn, cặp mắt đào hoa nửa say mông lung, giống như phảng phất nhiểm một tầng hơi nước, môi đỏ mọng kiều diễm, để cho người nhấm nháp.
Mục Diễm cười xấu xa thu tay về: "Tốt, không đùa nàng, nhìn nàng, ta nhịn không được đùa." Hắn nói nhưng là lời nói thật, mỗi lần hắn hơi chút trêu chọc nàng, nàng liền có dáng vẻ động tình không thôi, gương mặt ửng đỏ, thở hồng hộc, sóng mắt đầy nước, kiều ngâm không ngừng, hết lần này lần khác cái miệng nhỏ nhắn nói không muốn, nhưng lại giống như nàng đang thỉnh cầu, làm sao hắn có thể chịu được? Nguyên bản chỉ có ý định đùa, kết quả mỗi lần đều phát triển trở thành. . .
Bé con của hắn chính là đang quyến rũ hắn.
Mục Diễm nhéo nhéo mũi nàng, cùng nàng quay về trọn tâm câu chuyện: "Nếu thật là Phó Dập chỉ điểm, nàng cảm sau này thân phụ thân ông sẽ làm như thế nào?"
Là trở về giao binh phù cho nước Ti, lĩnh đất phong, biểu hiện lòng trung thành, hay là rời xa nước Ti tìm minh quân khác, hay hoặc là...
Dứt khoát ngược lại?