Ngày mai, vào lúc sáng sớm, trong cung lại có người truyền ta ta truyền hắn, truyền qua lại lẫn nhau về chuyện thú vị xảy ra đêm qua.
Nói là hoàng đế bệ hạ của chúng ta rốt cục không có ở lại nghỉ ngơi tại Trà Huyên các hoặc Sùng Đức điện nữa, mà là chuyện trong năm khó gặp, rõ ràng vào thời gian này không phải ngày mười lăm trong mỗi tháng, lại đi đến Vĩnh Yên cung của hoàng hậu, nói thẳng ra là làm cho hoàng hậu cảm động vì được yêu thương, vành mắt đều hồng hồng, nếu không phải hoàng đế bệ hạ khuyên, sợ rằng còn muốn rơi lệ nhiều hơn.
Chuyện này nếu là thật, người trong cung cũng như coi đây là trò cười cùng đồng tình một chút mà thôi, nào biết chuyện rất buồn cười lại ở phía sau, hoàng đế bệ hạ lại đi, nào có chuyện như thế?
Một đám tiểu thái giám cùng cung nữ giống như kẻ trộm tụ tập thảo luận chuyện này, kẻ vẻ mặt mờ mịt, có người khó nhịn cười trộm, có người đồng tình, nhưng đều đè thấp thanh âm, còn thường ngẩng đầu lên nhìn một chút có người quản sự tới đây nhìn thấy bọn họ không.
Trong đó có một tên thái giám đang kể chuyện nói đến chỗ này, nuốt một hớp nước miếng, tiếp tục nói: "Như vậy cũng còn chưa xong đâu!" Gã nói rất kích động, âm lượng lơ đãng nên đề cao một chút, người một bên nghe gã nói đều cả kinh kêu gã nói nhỏ một chút, còn có người giục gã tiếp tục.
"Hoàng đế bệ hạ một đường đi tới Sùng Đức điện. . ." Tiểu thái giám kể chuyện giống như gắng sức, không tiếng động nuốt một ngụm nước miếng, gã cảm thấy nhưng người đang chờ gã kể chuyện có một vẻ mặt rất thú vị, gã cũng chỉ ngừng lại một hồi, tiếp tục nói: "Phía trước Trà Huyên các, đúng lúc này! A, các ngươi biết Lý mỹ nhân không? Là tiểu mỹ nhân bị bệnh trong một lần tuyển tú đó, nàng a! Đi đi đến đi đến...."
Tiểu thái giám thẳng kể chuyện đêm hôm qua Lý mỹ nhân làm thế nào chặn bệ hạ tại cửa Trà Huyên các, quá trình đi đến Bích Tiêu cung đều nói rất tường tận, nói đến nổi nước bọt bay tùm lum, cuối cùng, gã còn vươn tay vỗ vào đùi mình một cái, kích động đến tai cũng hồng, làm như sau lưng đổ mồ hôi làm gã rất mệt nhọc: "Lý mỹ nhân có dung mạo đẹp phi phàm, tư thái yểu điệu, thân thể phát hương, cùng bệ hạ chúng ta đều đã rửa mặt xong ngay cả quần áo cũng cởi hết nhưng các ngươi thử đoán đã xảy ra chuyện gì?"
Thấy gã đóng miệng, một tiểu cung nữ có vẻ đẹp không tệ vội vàng hỏi gã: "Chuyện gì xảy ra, ngươi nói may đi."
Tiểu cung nữ môi hồng răng trắng, mắt lại tròn vo rất tươi ngon mọng nước, làm cho người yêu thích hết sức, tiểu thám giám kể chuyện cười hì hì, không thừa nước đục thả câu nữa, nói: "Hoàng đế bệ hạ lại đi!"
Trong một đêm, giữa một canh giờ, vứt mặt mũi của hai nữ nhân trong hậu cung, một trong đó còn là Hoàng hậu nương nương, hoàng đề bệ hạ quả nhiên cao tay.
Minh Yến phốc một tiếng nhẹ bật cười, sau đó, lặng tiếng rời khỏi đoàn người.
Đến Hoán Tẩy đường, lấy quân áo đã giặc xong, nàng mang theo nụ cười thoáng trở về Trà Huyên các, lại không nghĩ, sớm có người chờ nàng.
Cùng lúc đó, buổi lâm triều đang được tiến hành ở Sùng Đức điện.
Chỉ nghe một vị thần tử ra khỏi hàng cung kính nói: "Bệ hạ, Đoan vương nước Ti tới đây bí mật, lại thực sự xảy ra chuyện, ngày đầu tiên đến nước Kỳ ngay đêm đó liền bị ám sát, chuyện này sợ có điểm kỳ lạ."
Vết máu lớn như bãi nước không nói, chỉ là xung quanh ngoại ô chỉ có thưa thớt hai ba gia đình sinh sống, Mục Diễm đều biết, chuyện này không thể gạt được, chỉ là bên ngoài làm sao có thể truyền vào bên trong, ngược lại hắn lại không biết, bất quá đã có một thần tử nói, nhất định chuyện này không dễ nghe.
Khi Đoan vương tới nước Kỳ, ngay cả người nước Ti cũng bảo mật, nên chỉ có hoàng đế nước Ti Phó Dập cùng hai ba đồng liêu biết được, dù sao cũng không phải là một chuyện dễ dàng, liên quan đến hai nước, có thể chuyện của Đoan vương rất bí mật, nhưng cẩn thận mấy cũng sơ sót.
Ngồi trên địa vị trên cao kia, Mục Diễm mặc long bào minh hoàng sắc, ngồi ngay ngắn ở trên long ỷ, tai nghe thần tử nói, nhẹ nhàng gật đầu, hỏi người kia: "Chuyện Đoan vương đến kinh thành trẫm đã biết, nếu có liên quan đến chuyện bị ám sát, nói rõ cho trẫm nghe."
Thần tử kia nghe vậy, chắp tay khom lưng hơi chút vái chào, không hề lòng vòng, nói thẳng ra: "Thần suy đoán, là có người muốn gán họa cho bệ hạ, cho nước Kỳ, thần hoài nghi..." Y nâng mi mắt lên, đối diện với ánh mắt đoán không ra của Mục Diễm, đây là vua của y, là người để y nguyện ý trung thành, y tất nhiên phải tin hắn, thu hồi sự băn khoăn trong lòng, nói tiếp: "Thần hoài nghi. chính là nước Ti. Chỉ là, không biết Đoan vương đã sớm biết chuyện để phối hợp, hay là cơ bản không biết chuyện này."
Nếu Đoan vương phối hợp, như thế sẽ giữ lại một mối họa, dù sao đã có chuyện ám sát, chẳng bằng trực tiếp trừ khử.
Còn nếu như Đoan vương không biết chuyện, như vậy nói rõ ra là nước Ti muốn trừ bỏ Đoan Vương công cao chấn thủ này. Sớm biết Đoan vương nước Ti thiện chiến, có dũng lại không mất mưu lược, nếu có được, có thể vì nước Kỳ vì bệ hạ, ngược lại cũng coi như là một chuyện tốt.
"Ừ ~~" Mục Diễm không biểu lộ cảm xúc ừ một tiếng dài, hắn cũng không vội tiếp lời, mà là nhìn tỉ mỉ nhóm triều thần bên dưới một lần, lúc này mới đáp lại lời của Giang Cầu: "Lời nói này cũng là vì trẫm suy nghĩ, trẫm đã bắt đầu phái người đi thăm dò, tin tưởng hai ba ngày, có thể biết được kết quả, chuyện đến lúc đó lại bàn lại."
Giang Cầu lĩnh lời nói lui vị trí của bản thân, y đứng ngay ngắn mới nhớ tới gần nhất có người nói với y, gần đây hoàng đế sủng Huyên quý tần, là nữ nhi của Đoan vương, là Minh Huyên quận chúa của nước Ti.
Y liếc mắt nhìn hoàng đế, lòng nói xem chuyện Đoan vương có thể đến kinh thành, cùng Huyên quý tần không thoát khỏi liên quan, chỉ là hoàng đế bệ hạ đây là sao, lại vì một nữ nhân mà mạo hiểm?
Nghĩ lại, trong lòng của Giang Cầu cười nhạo bản thân, mới vừa rồi còn sợ hoàng đế khiển trách mình hồ ngôn loạn ngữ khơi thị phi hai nước, hiện tại lại nghi hoàng đế có bị nữ nhân mê tâm hồn mất đi sự sáng suốt, thật đúng là đủ rồi.
Nhìn dáng vẻ bày mưu tính kế tự có tính toán của mình của hoàng đế bệ hạ, y không thể không giễu cợt bản thân một câu, lo lắng vớ vẩn.
Có lẽ, bệ hạ đã có tâm tư thu nạp Đoan vương rồi.
Tiếp theo là chúng thần ồn ào thảo luận chuyện vỡ đập nên giải quyết như thế nào.
Bên này triều đình thảo luận kịch liệt, bên kia, Trầm Cẩn Huyên thảnh thơi được một nhà hoàn tên là Tiểu Thúy hầu hạ uống thuốc dưỡng thai ăn cháo.
Tiểu Thúy lớn tuổi hơn nàng một chút, bất quá cũng không lớn bao nhiêu, Trầm Cẩn Huyên thừa dịp rảnh ăn cháo, thanh âm mềm nhẹ hỏi nàng ta: "Tiểu Thúy, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Nàng không nhớ kiếp trước Đoan vương phủ lại có một nha hoàn tên Tiểu Thúy, thực sự rất xa lạ.
"Thưa quận chúa, nôt tì hai mươi mốt." Tiểu Thúy ngoan ngoãn cung kính trả lời, nhìn giống như là một người thành thật.
Trầm Cẩn Huyên nuốt một ngụm cháo vừa đủ ấm, nằm lỳ ở trên giường tiếp tục mềm giọng hỏi nàng ta: "Ngươi vào Đoan vương phủ bao lâu rồi?"
"Thưa quận chúa, thời gian không dài, hai tháng."
"A...?" Trầm Cẩn Huyên xoay chuyển giọng a một cái, quấn vào trong lòng Tiểu Thúy một trận run rẩy.
Nhưng vào lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, dời mắt qua, thì ra là Minh Yến, Trầm Cẩn Huyên vui mừng một chút, gọi nàng ấy: "Minh Yến, em làm sao tới đây?"
Cơ bản Minh Yến không biết quận chúa nhà nàng bị thương, chỉ biết được Trầm Cẩn Huyên đi gặp người nhà nàng là Đoan vương gia cùng Đoan vương phi, hiện nay đến gần nhìn lại, đau lòng nước mắt liền rơi, khóc hỏi: "Quận chúa, người thế nào, bị thương có nghiêm trọng hay không, thái y đã xem qua chưa, thái ý nói thế nào?"
Nàng chen đến bên giường há mồm vừa khóc, lợi dụng điều đó Tiểu Thúy có chút hoảng đứng qua một bên.
Trầm Cẩn Huyên hơi nghiêng liếc Tiểu Thúy người vẫn ngoan ngoan kính cẩn lễ phép kia, mới ôn nhu dỗ Minh Yến: "Tốt tốt, ta không sao, yên tâm đi, nhìn em kìa, ta vẫn chưa ăn xong cháo, còn không đến đút ta?"
Tiểu Thúy nghe vậy đưa tay đưa chén cháo cho Minh Yến vẫn đang lau nước mắt nước mũi.
"Ngươi tiếp tục đút quận chúa ăn đi, ta phải trở về ngay, nhưng phải cẩn thận đừng để nóng mà đút cho quận chúa, nghìn lần phải tỉ mỉ cẩn thân." Phàm là chuyện có quan hệ với Trầm Cẩn Huyên, Minh Yến không nhịn được nói nhiều vài câu, rõ ràng cũng là nhỏ tuổi, nhưng điểm này lại giống như lão bà già.
Sau khi nhiều lần dặn dò, Minh Yến mới nhanh chóng ra khỏi phòng, tìm nơi rửa tay, nàng sợ trên tay nàng không sạch sẽ, vạn nhất hơi lơ là một tí, lây vào người quận chúa thì sẽ không tốt, vì vậy quá trình tẩy rửa phá lệ rất tỉ mỉ nghiêm túc.
Rửa sạch tay xong, ngược lại Minh Yến không vội trở về xem quận chúa nhà nàng, nàng ta người hỏi Vương gia Vương phi ở nơi nào, sau khi biết liền đi qua.
Vợ chồng Đoan vương đang ở căn phòng cách vách phòng Trầm Cẩn Huyên, đêm qua Đoan vương không ngủ, mới vừa rồi được Đoan vương phi chăm sóc, hiện tại cũng coi như là có tinh thần, đang ngồi bên ghế nhìn thê tử đút cháo cho nhi tử vừa mới tỉnh.
Tối hôm qua ông đã đến thăm nữ nhi lúc nàng ngủ, bị thương nhưng không nặng, nhưng cũng không thể xem vết thương, dù sao vết thương Trầm Cẩn Huyên là trên lưng, chỉ mặc một trung y, nàng đã gả cho người khác, ông liền nghỉ nhiều cách để thăm hỏi sức khỏe nữ nhi, nói cho cùng lại không có phương tiện, huống chi nữ nhi gả không phải là người khác, mà là hoàng đế?
Đêm qua Đoan vương phi canh chừng cũng có thỉnh thoảng ngủ, tình thần cũng không đến nổi nào, mắt nhìn nữ nhi nhi tử càng ngày càng khỏe hơn, trong lòng bà vui mừng, động tác đút cháo trên tay cho con trai càng tỉ mỉ cẩn thận hơn.
Hôm nay ý thức của Trầm Tiểu vương gia cũng thanh minh hơn, nhìn dáng vẻ của phụ thân mẫu thân biết bọn họ lo lắng rất nhiều, may mà, cậu không sao, chỉ cần thời gian cậu có thể hoàn toàn hồi phục.
Vì vậy người làm mẫu thân đút cháo cho con trai rất hài lòng, làm còn trai ăn cháo cũng rất hài lòng.
"Vương gia, Vương phi, Minh Yến cầu kiến." Thanh âm giòn giã từ đầu phòng truyền vào, Đoan vương đứng lên nói: "Ta đi ra xem một chút."
Minh Yến vừa thấy Đoan vương đi ra, đầu gối mềm nhũn liền nghĩ quỳ xuống, lại nghĩ đến trong viện đều là ám vệ của hoàng đế bệ hạ, vạn nhất bọn họ nghĩ nhiều cong cong quẹo quẹo cũng không tốt? Nhưng lại nghĩ đến nàng là nhà hoàn hồi môn của quận chúa, chiếu cố chủ tử không tốt quỳ với lão chủ tử là việc nên làm, vì vậy phanh một tiếng liền quỳ xuống, xen lẫn tiếng khóc là giọng nói tự trách: "Vương gia, là nô tì chiếu cố không tốt quận chúa, xin Vương gia và Vương phi trách phạt!"
"Đứng lên đi, chuyện xảy ra bất ngờ, ngươi lại không có ba đầu sáu tay thế nào lại trách mắng trên người ngươi, trở lại chiếu cố tốt quận chúa đi." Vẻ mặt Đoan vương khắc sâu sự sáng suốt nói nàng mau đứng dậy, dưới đầu gối là sàn nhà, tiểu cô nương quỳ lại rất dứt khoát, sợ đầu gối sẽ đau mấy ngày đây.
Minh Yến là do Đoan vương cứu sống, từ nhỏ vì tương lai bảo vệ tốt an nguy của Trầm Cẩn Huyên mà học tập võ công cùng khinh công, võ công của nàng tuy không phải là thiên phú, chỉ có thể xem là sơ sơ, nhưng bù lại nàng lại có thiên phú rất lớn về khinh công, trên đời ít có người đạt đến trình độ như nàng.
Đoan vương nhìn nàng học võ, ngược lại không uổng tâm tư, chỉ muốn tương lai nếu nữ nhi của ông nếu có gặp nguy hiểm, có thể để nàng trên lưng Minh Yến cũng dễ dàng chạy thoát.
Lại nói trong hoàng cung âm mưu trùng trùng, làm một chuyện gì xấu, muốn hỏi thăm chuyện gì, đi vô tung vô ảnh cung dễ dàng làm việc hơn.
Trước đây Trầm Cẩn Huyên gả đến nước Kì, làm cho tính toán của Đoan vương có chút lộn xộn, nhưng có Minh Yến làm của hồi môn, ông cũng yên tâm chút ít.
"Tạ vương gia không trách." Minh Yến cuối đầu tạ ơn.