Phương Vũ sau khi nói xong nhịn không được nuốt ngụm nước miếng, dáng vẻ do dự của hoàng đế rất giống y trước đây.
Y vì thân phận địa vị mà tự ti, không dám thừa nhận y yêu Mạn Dương, tự
cho là vào cung làm phi là con đường sống tốt nhất cho nàng, kết quả làm Mạn Dương tổn thương không nói, còn dẫn đến Mạn Dương vào cung không
hạnh phúc, Phương Vũ hối hận, cũng tự trách thật sâu, y cứ nghĩ nếu
trước đây dẫn Mạn Dương chạy trốn đến chân trời góc bể, khẳng định sẽ
sống tốt hơn còn hơn là hai năm sống trong chờ đợi lo lắng.
Yêu sâu đến cỡ nào, mới có thể mạo hiểm không buông tha trong hai năm?
Nếu như lúc đó không phải bị hoàng đế phát hiện, cuộc sống như thế còn có
thể duy trì liên tục bao lâu, còn muốn duy trì cuộc sống đó bao lâu?
Phương Vũ không biết.
Y nhìn nam nhân đang đứng ở địa vị cao kia cùng với vẻ mặt rất quen thuộc mà y từng có.
Huyên quý tần vì hòa thân mà đến, mang thân phận quận chúa nước khác, hoàng
đế hoài nghi không dám tin vào nàng cũng là chuyện thường tình, nhưng là bệ hạ a, lẽ nào ngài không nhìn thấy trong mắt nàng đối với ngài quan
tâm cùng lo lắng sao?
Phương Vũ há miệng, còn chưa kịp nói liền bị Mục Diễm cắt đứt.
"Người đâu, đem người này mang đi Kính sự phòng." Mục Diễm giương giọng phân
phó, đứng dậy đi xuống bậc thang, mắt lạnh nhìn vẻ mặt kinh ngạc của
Phương Vũ bị thị vệ đẩy đi, sau đó hắn cũng đi ra Sùng Đức điện, xa xa
nhìn thoáng qua mặt trời đỏ ánh chiều tà ở tận chân trời, lại phân phó
nói: "Bãi giá đến Dao Hoa cung."
Mấy ngày qua, trong lòng Cảnh quý nhân thấp thỏm, nàng tin tưởng Phương Vũ sẽ quay lại, nàng cũng...mong y quay lại.
Đang hết sức xuất thần, hoàng đế bệ hạ lặng yên không có tiếng động bước vào phòng, thẳng đến khi vạt áo minh hoàng sắc đập vào mắt, Cảnh quý nhân
mới hồi phục lại tinh thần, vừa ngước mặt lên, người đang đứng trước mặt không phải là Mục Diễm sao?
Vội vàng bước xuống tháp mềm hành
lễ, Cảnh Quý nhân biết, nhất định là Phương Vũ đã dưỡng thương tốt nên
đã quay lại, sâu trong nội tâm nàng không biết tại sao, lén lút thở ra
một hơi.
Mục Diễm nhấc chân đi lên, ngồi trên tháp mềm của Cảnh
quý nhân, hắn không lệnh cho Cảnh Quý nhân đứng dậy vẫn duy trì tư thế
hành lễ, không đầu không đuôi nhẹ giọng nói: "Sùng Đức điện của trẫm, có thiếu một tên thái giám."
Cảnh quý nhân nghe vậy, phút chốc
trừng lớn đôi mắt hạnh ngập nước ngẩng đầu nhìn về phía hắn, mặt đã tái
nhợt. Trong nháy mắt kia, ánh mắt thoáng qua của nàng khó có thể che dấu được những cảm xúc: Kinh ngạc, phẫn hận, hối hận, tự trách, đau lòng. . .
Đại khái chính là những cảm xúc đó đi, Mục Diễm phân tích ở trong lòng.
"Nếu như ngươi nguyện ý, trẫm có thể đem ngươi thưởng cho y, không muốn, vậy ngươi cứ tiếp tục làm Cảnh quý nhân đi." Mục Diễm ngồi ở trên tháp mềm
khom lưng đưa tay về phía trước, đem Cảnh quý nhân nâng lên.
Chân có chút run, là bởi vì hành lễ hơi lâu, Cánh quý nhân lung lay sắp ngã, nước mắt thoáng qua, theo gò má rơi xuống, hai giọt lệ cuối cùng tụ lại gần nhau, ngưng tụ thành một giọt rơi xuống, không biết rơi đến nơi
nào.
Mục Diễm nâng một tách trà mở nắp ra, đưa tới bên môi uống một ngụm nhỏ, kiên trì đợi nàng trả lời.
"Nô tì nguyện ý, tạ bệ hạ thành toàn." Cảnh quý nhân quỳ trên mặt đất bái đại lễ.
Ngồi trên tháp mềm, tâm Mục Diễm liền cảm thấy thoải mái dễ chịu.
Khi sắc trời đã tối,Trầm Cẩn Huyên tỉnh ngủ, nàng cảm thấy đầu có chút đau, kêu một tiếng Minh Yến thì không có ai trả lời, lại kêu Tràng Hoa.
Trong chốc lát, Tràng Hoa đẩy cửa bước vào, đi tới bên giường ân cần
thăm hỏi: "Nương nương, người tỉnh?" Vừa nói vừa đem màn lụa mỏng treo
lên.
Ừ một tiếng, Trầm Cần Huyên xoa mi tâm sau đó đưa tay ra, Tràng Hoa vội vã đỡ, đem thiên hạ mềm nhũn trên giường nâng lên.
"Bây giờ là giờ nào?" Mang theo buồn ngủ cùng giọng mũi, tiếng nói chuyện tuy nhỏ nhưng nồng đậm êm tai.
" Bẩm nương nương, giờ Tuất* ạ." Tràng Hoa trả lời, đưa giày qua cho Trầm Cẩn Huyên, lại đỡ nàng xuống giường, đợi nàng ngồi xuống bàn trang
điểm, mới mở miệng hỏi nàng: "Nương nương, có cần búi tóc không ạ?"
*Giờ Tuất: từ bảy giờ đến chín giờ tối.
Dù sao đến giờ này, cũng không có chuyện cần phải ra ngoài. Trầm Cẩn Huyên nghĩ nghĩ, lười biếng gật đầu, sau đó nữa híp mắt mặc cho Tràng Hoa
chải vuốt tóc dài cho nàng, hỏi: "Minh Yến đi đâu rồi?"
Tay trái
Tràng Hoa nâng một lọn tóc dài, tay phải cầm lược gỗ nhẹ nhàng chải
xuống nói: "Ở phòng bếp nhỏ, nàng ấy vừa mới dự tính người sẽ tỉnh, nói
muốn đi làm chút thức ăn cho người."
Hai người đang nói chuyện,
Minh Yến liền đi vào trong phòng trên tay bưng món điểm tâm mới làm cùng với cháo nhân táo long nhãn, nàng nhìn thấy Trầm Cẩn Huyên A một
tiếng, hồi phục tinh thần đồng thời nói: "Quận chúa người đã tỉnh, ăn
chút gì đi?"
Nghe nàng nói, đồng thời chóp mũi ngửi được hương
thơm của cháo cùng với điểm tâm ngọt, Trầm Cẩn Huyên vươn tay chạm vào
bụng, quả thật cảm thấy có chút đói, liền kêu Tràng Hoa ngừng động tác
chãi đầu, liền đi tới tháp mềm ngồi xuống.
Trên bàn nhỏ đã dọn
xong một chén cháo cùng vời hai đĩa điểm tâm nhỏ, đều là Minh Yến am
hiểu thức ăn vặt, khẩu vị mở rộng Trầm Cẩn Huyên ăn cháo sạch sẽ, điểm
tâm cũng ăn nhiều hơn một chút.
Cháo nhân táo long nhãn nếu dùng
lâu dài có thể làm cho làn da của người bóng loáng thủy nộn, nàng thích
nhất vừa ăn ngoan vừa dưỡng nhan, mà Minh Yến nấu cháo lại rất ngon,
nàng ấy biết nàng thích ăn, nên ở phương diện này cũng tốn không ít tâm
tư.
Ăn no rồi Trầm Cẩn Huyên cùng Minh Yến đi dạo bên trong tiểu viện sau bữa ăn, nàng và Minh Yến nói chuyện đông tây không thiếu, kỳ
thực phần lớn thời gian là Minh Yến nói, nàng nghe. Minh Yến vốn là
người hoạt bát, quan hệ cùng cung nữ thái giám trong cung tương đối tốt, bình thường luôn có thể nghe chuyện thú vị không ít trong cung.
Miệng Minh Yến oa oa nói, Trầm Cẩn Huyên mỉm cười nghe, liền đột nhiên cảm
giác được tựa hồ đã lâu không nghe Minh Yến lải nhải, trong lòng liền ấm áp, nhịn không được dừng chân ngẩng đầu nhìn lên --
Ánh trăng
đêm nay là trăng non, quanh thân tản ra ánh sáng mờ nhạt yếu ớt, ánh
trăng thanh lương phân tán trong viện, thường thường bị gió đêm thổi
liền hoảng nhoáng một cái trốn ở ngọn cây, làm cho lá cây nhuộn một tầng ánh sáng bạc.
Màn đêm đen kịt lốm đốm đầy sao trời, cực kì giống với ánh mắt thâm thúy của người kia.
Đêm nay, hắn không tới.
Buổi chiều Trầm Cẩn Huyên ngủ quá nhiều dẫn đến đêm khuya trực tiếp mất ngủ, nàng ở trên giường lật qua lật lại làm thế nào cũng ngủ không được, dứt khoát ngồi dậy không ngủ, bọc chăn mỏng ngồi trên tháp mềm, nàng lấy ra túi hương mới may một nửa, để trong lòng bàn tay nhìn một chút, cảm
thấy rất thoả mãn, cái này nàng muốn tặng cho mẫu thân nàng.
Mục
Diễm tự mình phái người đưa tin nên đã sớm an toàn đưa tin tức đến Đoan
Vương phủ, Đoan vương phi bị một câu "Sợ mệnh hết rồi" cùng "Một lần
cuối" của Trầm Cẩn Huyên làm dọa, được tin này ngày ngày hận không thể
xuất phát ngay đến thăm nàng, Đoan vương gia tuy rằng biểu hiện tỉnh táo đạm nhiên, còn trấn định chỉ huy Đoan Vương phi thu thập hành lý nhưng
trên thực tế cũng là lòng như lửa đốt, Trầm Cẩn Huyên lúc nhỏ cùng Trầm
Sở Hiên quan hệ với cha vô cùng thân thiết, Trầm tiểu vương gia cũng
không hỏi tỉ mỉ, nói chung khi bọn họ nhận được tin tức thì ngày thứ hai đã xuất phát, nên chỉ mấy ngày là có thể tới.
Trầm Cẩn Huyên chỉ cần vừa nghĩ rất nhanh sẽ gặp lại người nhà, trong lòng liền kích động
không dứt, kiếp trước, sau khi nàng gả đến nước Kì cũng không có trở về, bây giờ...Bây giờ thật khó nhớ lại bộ dạng của người nhà...
Một
giọt lệ lách tách rơi trên túi hương, Trầm Cẩn Huyên nhanh chóng nhịn
xuống cảm xúc chua sót đau đớn đang bành trướng trong lòng, giơ tay lên
lau nước mắt, ngón tay run rẩy nghĩ phải tiếp tục động tác trong tay.
Nhưng mà tầm mắt lại càng trở nên mờ mịt, không thể nhìn rõ được hạ châm chỗ nào, Trầm Cẩn Huyên rất sợ may sai, liền vội vàng đem túi hương đặt sang một bên, kéo chăn mỏng đã trượt xuống đấu gối che lại mặt.
Cửa phát ra tiếng vang nhỏ, Trầm Cẩn Huyên theo thanh âm ngẩng đầu nhìn
qua, liền thấy Mục Diễm khoác ánh trăng mà đến đang bước nhanh tới trước mặt nàng, ôn nhu hỏi: "Làm sao vậy?"
Trầm Cẩn Huyên nắm thời cơ, tội nghiệp nghẹn ngào một tiếng, sau đó tay nắm chăn buông ra nhào qua
ôm eo hắn, "Bệ hạ. . . Nô tì còn tưởng rằng ngài sẽ không trở lại. . ."
Tóc dài nhu thuận dán ở sau lưng nàng, Mục Diễm giơ tay lên xoa, lại xoa
cái đầu nhỏ đang chôn ở ngực mình thất thanh cười lên: "Nguyên lai là
nhớ trẫm, tốt lắm, đừng khóc, không thì sáng mai mắt sẽ sưng thành cây
hạnh đào đấy."
Hắn nói xong, đưa tay nâng mặt nàng lên, nước mắt
dính vào ngón tay hắn ướt nhẹp, lành lạnh, nhưng hô hấp của nàng lại rất ấm áp.
Mục Diễm nâng mặt nàng lên, rũ mắt xuống nhìn nàng, hai
mắt khóc giống như thỏ, chóp mũi khéo léo hồng nhỏ, còn có hai cánh môi
đỏ mọng mềm ngọt ngào, trong tay là làn da trơn mềm vô cùng, bốn mắt
giao tiếp sau hắn chậm rãi cúi người xuống, môi mỏng điểm trên trán
nàng, bao trùm lên mi mắt run rẩy của nàng, còn có chóp mũi đáng yêu,
cuối cùng, một ngụm ngậm môi của nàng tinh tế nhâm nhi thưởng thức.
Trầm Cẩn Huyên nhón chân bước lên tháp, cứ như vậy, nàng cao hơn Mục Diễm
một chút, cánh tay nàng vòng ở cổ hắn, hơi thấp đầu, đem môi của mình
dâng cho hắn, nàng xấu hổ cẩn thận lộ ra đầu lưỡi, đưa vào trong miệng
hắn, khiêu khích hắn chủ động, nhiều lần lưu luyến trên răng môi hắn.
Tiếng thở dốc dần dần nặng thêm, Trầm Cẩn Huyên hơi giương cái miệng nhỏ lui
ra rời đi môi hắn, cặp mắt hoa đào mê ly đong đầy sương mù, hô hấp của
nàng cùng Mục Diễm liên tiếp cùng nhau, không phân rõ lẫn nhau, nàng đẹp như thế, làm say lòng người như thế, Mục Diễm giơ tay đặt lên gò má của nàng, ngón tay cái qua lại cọ xát lên mi mắt nàng.
Trầm Cẩn Huyên nắm bàn tay của hắn, nhắm mắt lại hôn lên ngón tay của hắn, yêu say đắm vô cùng.
Mục Diễm cảm thấy từng nụ hôn của nàng rơi vào trong tim hắn, mang đến cho
hắn một mảnh mềm mại, còn có cực nóng, cùng đau đớn, tựa hồ theo cỗ sâu ở đáy lòng châm lửa, thiêu đốt cả người hắn, khiến hắn tâm cũng bắt đầu
đau.
Đều là nàng, toàn bộ, đều là nàng.
Đem Trầm Cẩn Huyên ôm ngang lên, vài bước liền ném lên trên giường, đột nhiên động tác Mục Diễm trở nên rất thô bạo, hắn cơ hồ là dùng phương thức xé đi trung y
cùng với cái yếm cởi ra, nàng hoàn toàn bày ra trước mặt hắn, toàn thân
nhiễm một tầng đỏ nhàn nhạt, hắn đỡ lấy bản thân to lớn của mình, liền
đẩy vào thân thể khô khốc của nàng.
Trầm Cẩn Huyên ngoan ngoãn
nằm ở dưới người hắn, thậm chí nâng cao vòng eo tinh tế hùa theo động
tác thô bạo cuồng loạn của hắn, làm cho hắn càng thuận tiện càng xâm
nhập tiến nhập nàng, xỏ xuyên qua nàng, bụng dưới truyền đến cảm giác
đau đớn chậm chạp, nàng cũng không nói ra, không ngăn lại, cứ như vậy
một mặt thừa nhận hắn, cho hắn.
Điên cuồng như thế không biết dày co bao lâu, động tác bên hông Mục Diễm cũng không ngừng, hắn ngẩng đầu, tơ máu trong mắt hướng về phía trước nhìn, thấy mắt của nàng nhẹ nhàng
khép lại, mi mắt cong cong xinh đẹp nhiễm một tầng lệ quang, tóc mai của nàng bị nước mắt làm cho ướt nhẹm , càng thêm đen thùi bóng loáng, cuối cùng hắn mới nhìn đến gương mặt đã rút đi sự hồng hào bây giờ trở nên
tái nhợt.
Thiên, hắn cư nhiên làm nàng bị thương!
Dừng lại toàn bộ động tác, Mục Diễm hoảng hốt lui ra ngoài, hắn tiện tay kéo một bên chăn đắp lên người nàng, lại đem nàng ôm vào trong ngực, lúc này
mới nhẹ giọng gọi nàng: "Huyên nhi, huyên nhi, nàng mau mở mắt..." Lại
không chiếm được đáp lại.
Lão Thiên, hắn cư nhiên mất khống chế, hắn sao có thể mất khống chế?
Trong lòng Mục Diễm tràn đầy hối hận
Hắn làm sao có thể bởi vì yêu nàng mà làm tổn thương nàng?
Hắn làm sao có thể hèn yếu như vậy?
Nếu nàng là gian tế nước Ti phái tới, nếu tất cả nhu tình của nàng đều là
giả, như thế hắn sẽ để nàng yêu hắn, rời không được hắn, trung thành với hắn, như thế không phải tốt sao?
Mục Diễm nắm tay thành đấm, hận không thể đánh bản thân một trận, hắn thậm chí quên gọi cả thái y đến, thẳng đến khi nghe được tiếng to gan của Viêm An ngoài cửa, hắn mới sai người đi gọi thái y.
Vén chăn lên giúp Trầm Cẩn Huyên đang hôn
mê mặc quần áo, trong lúc đó, hắn vừa cẩn thận kiểm tra thân thể nàng
một chút, thật tốt không có ra máu, không thì hắn nhất định phải đem
mình đánh một trận.
Đem chăn đắp lại cho bé cưng, Mục Diễm cảm thấy như trút được gánh nặng.
Phương Vũ nói không sai, hắn yêu nàng.
Không có gì cần phải lo sợ.