Trùng Sinh Lại Làm Sủng Phi

Chương 13: Sợ tối

Hàn quý nhân bị hai

thị vệ kéo dẫn đi, miệng nàng ta bị chặt bởi đòn vải, nàng ta nghĩ muốn

nói, nhưng chỉ có thể phát ra những thanh âm nhỏ nghẹn ngào, thậm chí

ngay cả tiếng nghẹn ngào cũng thấp, khàn khàn, không có cách nào làm cho người ta chú ý, giọng nói của nàng ta bị Sở Vi bóp đến hỏng rồi. Nàng

ta mười phần không cam lòng, trừng mắt nhìn người đang ngồi trên địa vị

cao kia, ánh mắt ác độc.

Tại lúc nàng ta sắp bị lôi ra khỏi

phòng, nàng ta nghĩ muốn tỉ mỉ liếc mắt nhìn người nam nhân kia, nhưng

mà nước mắt lại cản trở tầm mắt của nàng ta, nàng ta tại lần cuối cùng

cũng không thấy rõ mi mắt của hắn

Sở Vi từ lâu đã té xỉu trên đất, lúc này trong điện chớp mắt an tĩnh dị thường

Chuyện này cuối cùng cũng hạ màn, Lưu hoàng hậu cảm thấy an tâm, tầm mắt của

nàng ta theo phương hướng cửa chuyển qua trên người Trầm Cẩn Huyên đang

ngồi, nhẹ nhàng coi thường nhìn nàng một cái, trong đầu nghĩ tới cảnh

lúc chạng vạng hoàng đế dẫn nàng cùng với bản thân hắn vào trong cung,

nói Sở Vi có chuyện tình, công lao đều là của Huyên quý tần, quan trọng

nhất là lúc đó hai người bọn họ tay trong tay, vô cùng cực kì thân

thiết, hoàn toàn không đem vị hoàng hậu như nàng ta để trong mắt, giống

như đâm một nhát vào tim nàng ta vậy.

Khi đó Lưu hoàng hậu nhìn

kĩ Huyên quý tần vài lần, phát hiện nàng đúng là một tiểu mĩ nhân thông

minh, hơn nữa đặc biệt là cặp mắt hoa đào kia, khóe mắt nhiễm một tầng

mưa lất phất đầy mem say giống như lấp đầy mắt say kia đầy sóng nước,

thật đúng là chỉ cần một cái chớp mắt cũng có thể bắt đi tâm hồn của

người.

Đem hành động không dấu vết thu hồi, Lưu hoàng hậu phân

phó cung nữ thiếp thân:" Mộc Mơ, đem Sở Vi đến thái y trị liêu cho

tốt."

Hoàng đế thấy thế rất thoả mãn, thân hình đứng dậy muốn rời khỏi chỗ ngồi, Lưu hoàng hậu liền vội vàng cùng hắn đứng dậy, mở miệng

giữ người:" Bệ hạ, trời đã tối, bên ngoài đường đi đã nhìn không thấy

rõ, không bằng đêm nay bệ hạ ngủ tạm tại cung nô tì đi?"

Lưu

hoàng hậu là thê tử chỉ phúc vi hôn của Mục Diễm, thái hậu cùng mẫu thân Lưu hoàng hậu quan hệ rất tốt, bao nhiêu năm trước các nàng đã nói nếu

mỗi người có một nam một nữ liền kết làm thân gia, thân càng thêm thân,

lúc trước thái hậu cuối cùng cũng gã cho thái thượng hoàng, mà mẫu thân

lưu hoàng hậu gã cho Lưu thừa tướng trong triều, quả thực môn đăng hộ

đối.

Khi Mục Diễm còn là Vương gia, Lưu hoàng hậu liền là Vương

phi của hắn, nguyên bản thanh mai trúc mã sẽ dễ nảy sinh tình cảm, nhưng Mục Diễm hết lần này đến lần khác lại không cảm thấy vui mừng, vợ chồng bọn họ thành thân nhiều năm, cũng không bằng cha mẹ bọn họ tương thân

tương ái, chỉ bất quá tương kính như tân bình bình đạm đạm mà thôi, Mục

Diễm làm hoàng đế, Lưu thị làm hoàng hậu quan hệ càng thêm không bằng

lúc trước, nhưng cũng rất hòa hợp.

Mục Diễm cũng đối với vị hoàng hậu này của hắn rất hài lòng, nàng có tri thức hiểu lễ nghĩa vừa thông

minh nhưng không ghen tị, đem hậu cung cai quản ngay ngắn rõ ràng, nhiều ít cũng có cực khổ.

Tại trong ánh nến ấm áp con người luôn phá lệ dễ ôn nhu, Mục Diễm chớp mắt do dự.

Trầm Cẩn Huyên ngồi ở dưới nghe lời này, giương mắt đi qua nhìn hai người

bọn họ, chỉ thấy Mục Diễm quả nhiên dừng lại, một chân ngồi trên cao

đứng vững, chính là thâm tình nhìn Lưu hoàng hậu trầm tư, hắn có phải

hay không qua đêm tại Vĩnh Yên cung

Dựa theo lưu hoàng hậu nghĩ,

nàng ta đều đem lời nói đến mức này, nàng ta cho rằng trong mắt Huyên

quý tần đã có điểm tự giác, sẽ xem thời gian sau đó hướng nàng ta cùng

hoàng đế hành lễ cáo lui, nhưng bên dưới kia Huyên Quý tần chỉ dùng cặp

mắt hoa đào như say không say nhìn nàng ta cùng hoàng đế, liền không

nói ra câu mà nàng ta muốn nghe.

Đây không phải rõ ràng là muốn cùng nàng ta tranh hoàng đế sao?

Lưu hoàng hậu lại cảm thấy một trận đau đớn.

Trầm Cẩn Huyên ngồi trên ghế ngồi, nàng suy nghĩ một chút, Mục Diễm đã dừng

chân rồi, như thế ý tứ qua đêm ở Vĩnh Yên cung đã quá rõ ràng, chỉ cần

hắn muốn, nàng sẽ thành toàn, vì vậy thu hồi sự không tình nguyện trong

lòng, nàng đứng lên hành lễ chào từ giả nói: "Bệ hạ, Hoàng hậu nương

nương, nô tì xin cáo lui."

Lưu hoàng hậu chờ nàng nói câu này đã

lâu, nhanh chóng đáp ứng để cho nàng trở về, sau đó hàn huyên dặn dò

nàng đi đường cẩn thận.

Vì vậy, Trầm Cẩn Huyên dẫn Tràng Hoa ly

khai Vĩnh Yên cung, trước khi đi nàng liếc mắt thật sâu xem xét hoàng

đế, trong lòng đưa ra quyết định.

"Tràng Hoa, ngươi đi mượn Hoàng hậu nương nương vài người, không quản mấy người, đều nhớ phải đặc biệt

dặn họ, để cho họ mỗi người cầm một ngọn đèn."

Tràng Hoa hiểu ý: "Nương nương chờ chốc lát." Nói rồi, một bước đi trở về cánh cửa của Vĩnh Yên cung.

Hai tiểu thái giám gác đêm ở Vĩnh Yên cung, nghe lời nói ấy, trong lòng đều hiểu rõ. Huyên quý tần này sợ bóng tối.

Lưu hoàng hậu cùng Mục Diễm nắm tay nhau đi vào tẩm điện ngồi xuống, bên

ngoài đã có người báo cung nữ Tràng Hoa bên người Huyên Quý tần trở lại, cầu kiến Hoàng hậu nương nương.

Lưu hoàng hậu sau khi nghe xong

trong lòng liền căng thẳng, nàng ta nghĩ bản thân phải ra hỏi Tràng Hoa

là có chuyện gì, nhưng hoàng đế cũng không cho nàng ta cơ hội này, cũng

chưa ngồi nóng đít, thì đã nghe hoàng đế dẫn đầu hướng ra bên ngoài cất

giọng nói: "Để cho nàng ta đi vào."

Tràng Hoa đi vào trong điện, hành lễ đối với hoàng đế cùng Lưu hoàng hậu, sau đó nhanh chóng nói mấy câu rõ ý đồ quay lại

Mục Diễm sau khi nghe xong, liền không cần suy nghĩ, trực tiếp đứng dậy

hướng Lưu hoàng hậu nói: "Trẫm ngược lại đã quên Huyên quý tần sợ tối,

như vậy đi, trẫm đưa nàng ấy về Trà Huyên các sau đó trở lại, hoàng hậu

không cần chờ trẫm, trước tiên ngủ đi."

Sau đó trở lại?

Lưu hoàng hậu trong lòng cười nhạo, đúng là không cần chờ.

Tràng Hoa thấy thế trong lòng thì vui một chút, nàng hướng phía mặt của Lưu

hoàng hậu biểu hiện đã dần dần cứng ngắc vội vã hành lễ một cái, sau đó

bước nhanh đi phía trước Hoàng đế dẫn đường

Sau đó Mộc Mơ đi tới

đóng kỹ cửa, biết nương nương nhà nàng ta hiện tại trong lòng đang rất

tức tối căm giận, nàng ta cũng không thể tránh được, chỉ phải ôn nhu

khuyên nhủ: "Nương nương, thời gian không còn sớm, đi ngủ đi?"

Lưu hoàng hậu nghe được thanh âm của nàng ta liền nhắm mắt đóng lại tâm

trạng đang cuồn cuồn của mình, bình tĩnh lại tâm tình, lạnh giọng phân

phó:" Làm cho Hàn quý nhân vĩnh viễn câm miệng."

Mộc Mơ liền nói:" Nương nương yên tâm."

Bên ngoài mỗ nữ đang xuất thần chờ người, tiếng bước chân từ phía sau nàng

vang lên,, tại trong màn đêm yên tĩnh làm cho người nghe phi thường rõ

ràng.

Trầm Cẩn Huyên tự nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Mục Diễm

hướng phía nàng đi tới, mỗi bước chân của hắn đều lộ ra sự thành thục và ổn trọng, ánh trăng mông lung chiếu vào đôi mắt phượng thâm thúy của

hắn, càng lộ rõ vẻ thần bí.

Hai người bốn mắt giao nhau, nàng giơ lên khóe môi hướng hắn cười đến sáng lạn, đợi hắn đến gần, nàng mềm

tiếng gọi : " Bệ hạ..."

Mục Diễm đi tới nắm tay nàng trong tay,

cảm giác lạnh như băng có chút cóng, hắn đem hai bàn tay bé nhỏ bao

trong tay mình, cười nói:" Trẫm không biết là nàng sợ tối như vậy."

Ý tứ lời nói này của hắn là hoàn toàn biết Trầm Cẩn Huyên vì sao sợ tối, rõ ràng là muốn trong lòng hắn sinh ra một ý nghĩ thương xót sau đó đưa nàng về Trà Huyên Các. Hắn đem nàng kĩ lưỡng nhìn rõ ràng, lại hết lần

này đến lần khác cứ làm theo ý của nàng, dù sao hắn cũng nếm qua tư vị

của nàng, đúng là mĩ vị.

Rốt cuộc bị phát hiện là nói dối gạt

người, Trầm Cẩn Huyên nhịn không được đỏ mặt, ngón tay vô tình hay cố ý

nhẹ nhàng cào lòng bàn tay của hắn, nói lầm bầm: " Bệ hạ tại sao lại

không biết? Nô tì chính là sợ bóng tối, bệ hạ không cùng Hoàng hậu nương nương đi ngủ sao? Lúc này người ra đây làm gì? Chẳng lẽ là tự mình đem

đèn lồng tới đưa cho nô tì?"

Cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi thủy nộn

đóng đóng mở mở nói một tràng dài, Mục Diễm thực sự muốn cười, hắn bất

quá chỉ trêu ghẹo nàng một câu mà thôi, nàng lại liền gục đầu xuống nói

không ngừng.

Nhìn một cái, gan của bé con này đã bắt đầu to rồi.

" Nàng nói thật đúng, trẫm tới để đưa đèn lồng" Nói xong, buông tay nàng ra làm bộ muốn xoay người trở về Vĩnh Yên cung.

Trầm Cẩn Huyên nếu cho hắn trở về như thế này đúng là người ngu,, nàng lấy

tay kéo vạt áo của hắn, dịu dàng nói: "Bệ hạ. . . Nô tì trong lòng rất

sợ, bệ hạ cùng nô tì trở về được không?"

Tiếng nói của nàng dường như dính mật đường, dính dính ngọt ngào, rất mềm nhu.

Lúc này Mục Diễm mới quay đầu lại, chặn ngang đem nàng ôm lấy, Trầm Cẩn

Huyên trở tay không kịp, nhỏ giọng kinh hô sau đó cánh tay vòng qua ôm

thật chặt cổ hắn, đem bản thân hướng về vai hắn dán vào, rất sợ hắn mất

thăng bằng sẽ đem nàng vứt xuống, nếu như vậy thì coi như thảm.

"Bệ hạ, nếu người chỉ ôm như thế, thì buông nô tì xuống đi, nô tì có thể tự đi."

Trầm Cẩn Huyện vịn vào cổ Mục Diễm, sau đó nàng đem môi sát vào tai hắn, vành tai và tóc mai liền như thế chạm vào nhau.

Dù hắn không đi nhanh, nhưng phía sau tự giác sẽ đi cách một đoạn xa, duy

trì một khoảng cách rất tốt, bầu trời lúc này tối đen, cũng không ai

thấy rõ nàng có những hành động mờ ám, nàng càng lớn mật, mềm mềm ngấy

ngấy ghé vào lỗ tai hắn cùng hắn nói chuyện to nhỏ, hơn nữa còn là một

lời một lời đáp lại.

Hô hấp ấm ám chậm rãi rót vào màn nhĩ nhạy

cảm, sắc mặt Mục Diễm dần dần sâu sắc, ôm lấy nàng môi cười đến tà mị

không ngớt, kéo mông nàng, một bàn tay tràn đầy ý tà ác trêu chọc, làm

cho nàng không khỏi duyên dáng kêu to một tiếng, nói hắn thật xấu.

Mục Diễm bật cười, rốt cuộc người nào không thành thật quyến rũ trước đây?

" Chờ đấy, trẫm một hồi sẽ thu thập nàng!"

Nương theo hô hấp càng ngày càng dồn dập của hắn, thanh âm bị hắn đè thấp phá lệ khàn khàn trầm thấp gợi cảm đầy mị hoặc, ẩn trong đó là hàm ý chứa

uy hiếp.

Trầm Cẩn Huyên đột nhiên cảm giác không ổn, hiện tại nàng nhận sai có kịp không a?

Rẽ vào một góc, cung nhân nói đã đến Trà Huyên Các, trong lòng bé nhỏ của

nàng bất an dường như uốn xoay thân thể, bộ ngực mềm mại của nàng bị bản thân chen trước ngực hắn, hắn chỉ cảm thấy giờ phút này cả người đều bị nàng cọ ra lửa rồi.

"Mở rộng cửa!"

Hai tiểu thái giám

nghe thanh âm của hoàng đế không dám chậm trở, song song đẩy cửa ra, chỉ thấy Mục Diễm giống như gió một chân nhảy vào, trong lòng còn ôm Huyên

Quý tần nhà bọn họ.

Hai tiểu thái giám lúc này đã xát định người

được ôm chính là chủ tử, liên tưởng đến tương lai bọn họ phú quý không

ngớt, liền đối mặt che miệng cười trộm một chút, lúc này mới tiếp tục

đứng ở trước cửa ngoan ngoãn canh giữ.

"Ai yêu! Bệ hạ. . ."

Bị ném lên giường mỗ nữ nào đó nhanh chóng muốn dựng tay chân hướng giường bên trong trèo xuống, lại bị một bàn tay bắt được còn đạp giầy nắm cổ

tay, Mục Diễm ngầm có ý muốn, thanh âm mang theo lửa nồng nhiệt vang

lên, khàn khàn nghe thật mê người: "Còn muốn chạy?"

Nói xong đem

giày trên hai chân nàng tháo xuống vứt trên mặt đất, sau đó đem tư thế

quỳ đem thân thể nhỏ bé trở mình, ngay chặn người dưới thân.

Trầm Cẩn Huyên hai má đã bắt đầu hồng, ngoài miệng thì người khanh khách,

vội vàng lên tiếng cầu xin tha thứ: "Bệ hạ, ngô. . . Cầu bệ hạ tha nô

tì. . ." Thanh âm nhỏ kia có thể nói là nặng ra nước, rõ ràng là muốn

đòi hắn khi dễ!

Mục Diễm nhịn không nổi, thấp đầu ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn mềm ngọt của nàng, tinh tế mà gặm cắn.

Thời gian một lúc trôi qua, khi hắn lựa chọn các loại trêu đùa, Trầm Cẩn

Huyên sớm đã biến thành một bãi nước xuân, nhưng Mục Diễm vẫn không cho

nàng thỏa mãn, nói cái này là trừng phạt của hắn dành cho nàng.

Mặc dù nói là nghiêm phạt nàng, nhưng đối với Mục Diễm nhẫn nhịn cũng là mười phần khổ cực.

Trên trán của hắn toát một tầng mồ hôi tinh tế, nằm ở trên người nàng, đem

tiểu hoàng đế đặt tại nơi mềm mại kia, nhẹ nhàng cọ cọ qua lại, nhưng

hết lần này đến lần khác lại không chịu đi vào, hắn hạ quyết tâm nhật

định phải để cho nàng biết muốn ăn mà không ăn được là tư vị gì.

Trầm Cẩn Huyên nằm ở trên giường, mắt đẹp của nàng nửa mở nửa khép mông mông lung lung, nàng biết hắn đang đặt tại phía dưới nàng, nàng đã bị chọc

cho động tình rồi nên cảm thấy trống rỗng vạn phần, nàng giang hai tay

ôm cổ Mục Diễm, kéo hắn lại gần, sau đó giơ cao vòng eo, đem bộ ngực

trắng noãn hướng trên ngực hắn cọ cọ, nàng nhịn không được thấp giọng mở miệng gọi hắn: "Bệ hạ. . . Bệ hạ. . ."

Mục Diễm bị nàng cọ hầu

như thật muốn tiến vào, khẽ cắn môi lại nhịn xuống, chỉ phát thâm âm hỏi nàng:" "Ân? Nói, nàng muốn trẫm làm như thế nào?"

Hắn theo động

tác của nàng ghé vào cảnh đẹp kia, mùi mồ hôi nhiễm một tầng nước đã trở nên đậm, thật dễ ngửi, hắn lè lưỡi lại bắt đầu liếm vành tai nàng, làm

cho nàng cả người run rẩy phát khóc, xen lẫn thanh âm nức nở là thanh âm run rẩy giống như dính gạo nếp:" Bệ hạ, ta sai, ngô. . . Cầu ngài. . .

Bệ hạ. . ."

Tính dằn vặt Trầm Cẩn Huyên đến cùng, ý nghĩ thú vị

tà ác của Mục Diễm cũng thể nhẫn nại, lại rất muốn nghe lời cầu xin tha

thứ của nàng.

Mục Diễm rốt cục thoả mãn, động thân tiến nhập vào nàng.

Trong thời gian ngắn, không khí của cả phòng đều trở nên tối, sách sách tiếng nước tràn ngập hai lỗ tai, ân hừ mềm giọng lưu luyến bên môi. . .

Đêm nay liền là một đêm cảnh xuân tràn đầy nồng nhiệt