Trùng Sinh Lại Làm Sủng Phi

Chương 1: Bảy năm

Nước Kì, kì nguyên mười ba năm, tháng mười tuyết bay.

Một hồi tuyết rơi đầy khắp nơi, kinh thành như hòa vào màn tuyết trắng xóa, không nhiễm một tia bụi bặm

Hoàng cung, không khí uy nghiêm lạnh lẽo đã khôi phục, phảng phất lúc trước

máu chảy thành sông đều là người hư không, nhưng mà Trầm Cẩn Huyên biết, những thi thể này, đều là thật.

Bảy năm

Thời gian có nhiều không?

Trầm Cẩn Huyên 17 tuổi là Minh Huyên Quận Chúa của Nước Ti, lấy thân phận

hòa thân gả vào nước Kì, mục đích của nàng là mê hoặc quân chủ, lợi dụng sự sủng ái của Hoàng đế nước Kì giết chết hắn, hao tổn bảy năm, nàng

rốt cuộc cũng làm xong

Năm mười ba kì nguyên, kỳ nguyên đế vong, kỳ nước đầu hàng.

Bảy năm a, Minh Huyên Quận Chúa tùy ý lớn tiếng vui cười sớm đã chết, hiện

tại, thay vào đó là là danh tiếng xấu Trầm thị yêu phi

Nàng tâm

địa rắn rết, không biết giết chết bao nhiêu phi tần trong hậu cung muốn

cùng nàng tranh thủ tình cảm, nàng rối loạn triều cương, mị hoặc kì

nguyên đế tàn sát trung thần, nàng vô nghĩa vô tình, dùng thuốc độc giết chết kì nguyên đế người đối với nàng nói gì nghe nấy không một mảnh

thương tiếc

Nàng bị thế nhân khinh thường, bị người dân nước Kì

căm hận, nàng làm toàn bộ cũng là vì một người, vì người kia hùng tâm

tráng khí, vì người kia nhất thống giang sơn hoàn thành mộng tưởng, vì

hắn, nàng sẽ không hối tiếc

Nhưng là, đây cũng là vì cái gì?

Trầm Cẩn Huyên vén màn trướng, cặp mắt hoa đào xinh đẹp tràn đầy vẻ mịt mờ

và luống cuống, nàng kinh ngạc nhìn nữ nhân trước mặt- người tự xưng là

thê tử của Phó Dập

"Hừ! Ngươi cho là hắn yêu ngươi sao? Ha ha,

thật là buồn cười, hắn bất quá là đang lợi dụng ngươi thôi, hắn lợi dụng sắc đẹp của ngươi, lợi dụng sự cuồng dại của ngươi đối với hắn, tựa như một dạng ngươi lợi dụng kì nguyên đế vậy! Ha ha ha, ngươi biết không?

Lúc chúng ta đều là đứa bé sáu tuổi, hắn vì để cho người tận lực vì hắn

làm việc mà tận lực dấu đi, ngươi thật cho là khi hắn thống nhất gian

sơn thì sẽ đem ngôi vị hoàng hậu lưu lại cho ngươi? Quả thật si tâm vọng tưởng! Ngươi có biết hắn nói gì về ngươi với ta không? Hắn nói cảm tình của hắn đối với ngươi rất thấp, hắn nói ngươi ngoài trừng gương mặt thì không có tác dụng gì với hắn cả, ngươi bất quá chỉ là một quân cờ ngoan ngoãn nghe lời hắn mà thôi!"

Nữ nhân nói xong bừa bãi cười lớn,

nhìn Trầm Cẩn Huyên ánh mắt giống như nhìn kẻ ăn mày dơ bẩn trên đường

cùng một dạng, ghét, nhiều hơn là cả thương hại, càng cười càng cảm thấy Trầm Cẩn Huyên buồn cười, vì vậy không cầm được cười, phảng phất như

Trầm Cẩn Huyên là một chuyện buồn cười, một trò buồn cười nhất trên đời

Tiếng cười chói tai không dứt, Trầm Cẩn Huyên lắc đầu không ngừng, nàng sẽ

không tin cái nữ nhân điên dại này, nàng muốn gặp hắn, đi gặp cái người

kia, đi gặp cái người mà nàng vức bỏ tất cả vì hắn

Giãy dụa hạ

màn, còn không có đứng vững liền bị người nắm cánh tay lôi kéo xuống

đất, Trầm Cẩn Huyên trong mắt lóe lên một tia ngoan lệ, nàng muốn giết

nàng ta!

Không biết khí lực ở nơi nào, còn có bệnh chưa khỏi,

Trầm Cẩn Huyên đột nhiên từ dưới đất bò dậy, sau đó đem cái nữ nhân kia

gục ngã, nàng muốn giết cái miệng hồ ngôn loạn nữ của nữ nhân này!

" Giết ta...ngươi sẽ không sợ hắn thương tâm sao?"Nữ nhân kia một chút

cũng không sợ, mắt lạnh cùng Trầm Cẩn Huyên đối diện, trong mắt nàng lóe lên sự xem thường, cây trâm nằm trong tay nàng bén nhọn tại cần cổ non

mịn của nữ nhân kia đâm ra một giọt máu hồng

Nàng cầu xin tha thứ cũng tốt, tiếp tục hồ ngôn loạn ngữ cũng tốt, Trầm Cẩn Huyên đều sẽ

không chút do dự đem cây trâm đâm vào cổ họng nàng, nhưng là nữ nhân này nói hắn sẽ thương tâm, nàng liền không có cách nào hạ thủ được

"Không, ta muốn gặp hắn, sau đó ngay trước mặt hắn tự tay giết ngươi, xem hắn

đến cùng sẽ thương tâm hay không" Trầm Cẩn Huyên thu trâm, đầu óc rõ rõ

bình tĩnh đứng lên, nàng cao ngạo nhìn xuống kẻ tiểu tam, giống như khi

nàng còn là Trầm thị yêu phi trong hậu cung Kì nước

" Thân thể

ngươi đều không sạch sẽ, ngươi cảm thấy hắn còn có lòng với ngươi sao?

Ta tới là phụng mệnh hắn khiến ngươi chết" Nữ nhân kia không lưu tình

nói

"Ta sẽ không tin." Trầm Cẩn Huyên cắn răng nhịn xuống sự run rẩy

" Vậy thì ngươi xem cái này đi" Nữ nhân kia cười yết ớt theo cần cổ lấy ra một nữa mai ngọc bội

Đây là ngọc bội Trầm Cẩn Huyên tự nhiên nhận được, nó vốn dĩ là một khối

hoàn chỉnh, năm đó trước khi nàng lâm gả vào nước Kì, người kia đã chia

ngọc bội làm hai nữa phân nửa khắc phượng, phân nửa khắc long, là vật

đính ước của bọn họ, người kia nói, đợi hắn đắc thắng thống nhất thiên

hạ, hắn sẽ đón nàng về triều, muốn hôn tay nàng, vì nàng đưa một nữa

ngọc bội khắc phượng

Nhưng bây giờ hắn tại sao lại đưa cái này cho nàng ta?

Trầm Cẩn Huyên quả thật không thể tin được vào hai mắt của mình, trên mặt sự kiêu ngạo chống đỡ đã từ từ tan vỡ, mi duyên dáng thống khổ níu chặt,

lắc đầu kiên trì: "Không, không! Ngươi gọi hắn tới, khiến hắn chính

miệng nói với ta! Bằng không. . . Bằng không ta sẽ không tin! Ta không

tin!"

"Ngươi thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ a. . ."

Nữ nhân khóe miệng quyến rũ cười đến tàn nhẫn, nàng ta thấp giọng nói:"

Ngươi biết không? Cha mẹ đệ đệ ngươi kì thực đã sớm chết! Là bị Phó Dập

người ngươi yêu giết chết, ha ha ha ta thật sự thương hại ngươi, vì kẻ

giết hại cha mẹ đệ đệ của mình mà bán đứng thân thể cùng linh hồn, vì

hắn mà trên tay dính đầy máu tươi, trợ hắn thống nhất non sông. Thế nào, gặp báo ứng đi? A ha ha ha, thật là buồn cười, buồn cười a!"

Tiếng cười bén nhọn của nữ nhân kia liên tiếp làm Trầm Cẩn Huyên lui về phía

sau, chân mềm nhũn, ngã xuống đất, vốn là trên mặt không có một chút

huyết sắc nào, nay càng trắng bệt đến dọa người, càng có cảm giác trong

suốt.

" Không, ta cùng mẫu thân trước đó vài ngày còn liên lạc

với nhau! Nàng nói trong nhà đều tốt. Nàng, nàng nói nàng chờ ta về nhà. . . Nàng nói. . ."

" Thế nào, còn gì nữa?” Nữ nhân kia không cho Trầm Cẩn Huyên nói đã đánh vỡ lời của nàng, ánh mắt đầy ý cười nhìn

Trầm Cẩn Huyên giễu cợt, nàng nói tiếp," Ngoan nữ nhi, ngươi ở Kì nước

nhất định phải bảo hộ bản thân, chớ để bị ủy khuất... Ha ha ha ngươi

không nghĩ tới sao cái này là Phó Dật bảo ta viết!"

"Không!!"

Trầm Cẩn Huyên không tin, nàng không tin, nhưng vì sao nước mắt lại roi xuống, vì sao ngực lại thống khổ như vậy?

" Phụ thân ngươi vốn là họ Vương, tay cầm binh quyền còn có tâm đối với

dân, công cao chấn thủ, Phó Dập hắn sớm liền muốn trừ đi, bất quá hắn

thiếu lí do chính đáng, ngươi còn nhớ cuộc chiến Yến bắc cùng Ti nước ba năm trước không? Thật ra chết trận là phụ thân ngươi, ha ha ha mẹ ngươi biết sau đó thương tâm gần chết, Phó Dập lại đảo mắt phái đệ đệ của

ngươi thế chức vị phụ thân ngươi, ha ha nghe nói đệ đệ ngươi chết không

toàn thây, mẹ ngươi trong cơn tức giận cũng bị mất mạng! Ngươi nói...

ngươi còn sống để làm gì?’

"Không. . . Sẽ không, sẽ không! Ngươi đang gạt ta đúng không?!"

Nữ nhân kia tự nhiên không có nhào qua, nàng ta nhướng nhướng mày dùng ánh mắt như nhìn một ngốc tử, xem thường lời nói khăng khăng một mực của

Trầm Cẩn Huyên, trào phúng nói: "Lừa ngươi?" Nàng từ trong lòng lấy ra

một vật, quơ quơ trước mặt Trầm Cẩn Huyên, hỏi nàng: " Này, ngươi nhận

ra đây là vật gì chứ?”

Binh phù!

Là binh phù của phụ thân

Trầm Cẩn Huyên trong nháy mắt trợn to hai mắt, nước mắt như chặt đứt tuyết từng hạt châu tuôn rơi ngã nhào

Tâm như tro nguội không gì hơn cái này.

" Ngươi lớn lên thật đúng là xinh đẹp, nhìn bộ dạng tiểu đáng thương đến

ngay cả ta cũng sinh lòng thương tiếc, trách không được Phó Dập tuyển

ngươi, cho ngươi đi quyến rũ hoàng đế vô dụng của Kì nước, ha ha hắn

thật đúng là biết sự dụng vật đến cùng" Nữ nhân cất xong binh phù, giơ

tay nâng căm Trầm Cẩn Huyên lên, thở dài than nhẹ, chỗ đáy mắt lộ sâu vẻ hận ý cùng trào phúng

Đối với lời nữ nhân này nói, Trầm Cẩn

Huyên đã không có thể nói ra lời phản bác. Nàng nhớ tới Phó Dập, nam

nhân làm cho trong lòng nàng khóc rống

Nàng vì hắn, không để ý

cha mẹ phản đối khuyên can cố ý gả vào kỳ nước, nàng vì hắn, bao nhiêu

nguy nhiểm xém nữa thì chết, lưng đeo mang nhiêu tội nghiệp nợ máu tham

sống sợ chết, hết thảy toàn bộ cũng là vì hắn, vì nàng yêu hắn. . .

Trầm Cẩn Huyên không thể quên được ngày Kì nước bị diệt, ba mươi cổ thi thể

hoàng gia bị đột tử nằm trong điện, máu dần dần nhuộm đầy triều đình,

bọn họ đều là thần tử trung thành vì Kì nước, vứt bỏ hơi thở, tự sát hi

sinh cho tổ quốc.

Khắp nơi hồng hoa, đều có thể chiếu ra ánh hồng quang

Ngày đó, nguyên lão Ngụy thừa tướng vòng qua ba hướng thi thể, vòng qua một

vòng kinh hãi, cả người cứng ngắc chậm rãi bước đi tới chỗ nàng, dưới

đáy giày của hắn dính đầy máu, ở phía sau hắn lưu lại một vết dài vết

chân vướng máu

Ngụy thừa tướng đi tới trước mặt Trầm Cẩn Huyên,

nhìn mặt nàng không chút huyết sắc nào nhưng vẫn khuynh nước, hắn căn

bản cũng không nói, chỉ là nắm cổ tay của nàng giơ lên, hướng trong lòng bàn tay của nàng thả một lưỡi dao găm sau đó, hắn cầm nàng tay, trong

tay của nàng cầm đao, cuối cùng, máu của hắn phun tại nàng trên mặt

nàng, ấm áp mà sềnh sệch.

Trầm Cẩn Huyên theo hắn mà té ngã, nàng mở miệng, đôi môi tái nhợt mấp máy, lại không phát ra thanh âm nào.

Nàng đỡ lấy thi thể Ngụy thừa tướng, cũng không biết nàng ngồi bao lâu

trong điện, thẳng đến cửa điện bị một lực mạnh đẩy ra, Phó Dập đi đến,

đẩy ra đã thi thể lạnh như băng, đem nàng ôm vào trong ngực.

Từ

ngày đó trở đi, nàng vẫn bệnh, Phó Dập lại cũng chưa từng thấy qua, nàng cứ tưởng tân triều mới thành lập, hắn muốn chỉnh lí triều cương, chắc

rất bận, nên không rảnh đến thăm nàng cho nên tuy rằng trong lòng tưởng

niệm, nhưng cũng không trách hắn, chỉ là chờ, nàng nghĩ, dù sao cũng đã

chờ bảy năm cũng không sợ chờ thêm mấy ngày

Mấy ngày nay, Trầm

Cẩn Huyên, hàng đêm đều gặp ác mộng, không thể ngủ được, có thể nói

trong bảy năm qua, nàng chưa từng có một giác ngủ, cuộc sống yên ổn,

nàng cũng từng nghĩ muốn vứt bỏ, cùng sự sủng ái của Hoàng đế Kì nước

sống thật tốt, nhưng là nàng chỉ cần nhớ đến Phó Dập, chút thống khổ này cũng vì hắn, nàng liền cắn răng kiên trì, cắn răng đem hết thảy đều

nhịn xuống, tiếp tục, trong bảy năm trung thành giết người không chớp

mắt, hại người không do dự

Nhưng là...

Nghĩ đến chỗ này,

Trầm Cẩn Huyên thân thể bắt đầu lung lay, giống như một đóa hoa bị gió

thổi cuốn, từng cánh hoa rơi, nàng lại nghĩ: chính mình thủy chung chỉ

là một quân cờ, một quân cờ bị Phó Dập đua bỡn trong lòng bàn tay

Suy nghĩ này làm nàng hít thở không thông, đau đớn từ lồng ngực làn tràn

cao thấp toàn thân, đau đến nỗi Trầm Cẩn Huyên không ức chế được run

rẩy, nàng chỉ hân không thể cắn một ngụm *ngân nha.( không biết cái này

là gì?)

" Phốc —— "

Máu tươi đỏ thắm tiên diễm từ trong

miệng Trầm Cẩn Huyên nôn ra, cổ họng nàng không ngừng cương liệt nôn,

không ngừng nôn, cảm giác kia giống như đem lục phủ ngũ tạng của nàng

tất cả đều phun ra

Một lúc lâu, nàng mới bình tĩnh trở lại, hô

hấp hư nhược đều phải mười phần cố sức, trong mắt hết thảy đều là tầng

tầng bóng người chồng chất, tấn công, cắn nuốt nàng mãnh liệt, trong đầu nàng không thể ức chế nhớ đến dáng vẻ chết thảm của phụ thân mẫu thân

đệ đệ , buồn cười nàng còn một lòng vui mừng trở về nước cùng bọn họ

đoàn viên

Buồn cười!

Đáng hận hơn! !

Phó Dập a Phó Dập! Ngươi sẽ không chết tử tế được! ! !

Một bên nữ nhân kia mang vẻ mặt xem kịch vui, nỗi thống khổ chỗ sâu vô pháp tự kiềm chế của Trầm Cẩn Huyên không nghi ngờ là biểu hiện lấy lòng

nàng, nàng cươi đến phi thường hài lòng, khóe môi vểnh lên, mơ hồ cùng

một người mười phần tương tự

Tại trong nụ cười của nàng ta, Trầm

Cẩn Huyên gian nan ngẩng đầu, tưởng muốn dùng ánh mắt tràn đầy thù hận

đem nàng ta đâm chết, nhưng là những mảnh hắc ám ồ ạt chuyển động, nàng

biết nàng lửa giận công tâm, khí số đã hết

Nhưng là, nàng không

cam lòng, không cam lòng liền như vậy chết đi! Nếu vào địa ngục nàng

cũng muốn Phó Dập cùng chết với nàng! Muốn cho người Phó Dập yêu cùng

chết!

Nàng không cam lòng!

Không cam lòng! !