Trùng Sinh Chi Si Tửu Hữu Diễn

Chương 56: Lên men (thượng)

Sau buổi lên tắng, Hạ Việt lại bắt đầu chuỗi ngày đi sớm về khuya.

Nam nhân vốn không nỡ đánh thức phu lang, ngày nào cũng im lặng rời giường mặc quần áo, sang phòng bên cạnh rửa mặt. Cứ như vậy được vài hôm, người nào đó sau khi mang thai liền trở nên rất dính người cũng nhịn không được lên tiếng.

“Buổi tối đã không gặp được tướng công rồi, nay cả buổi sáng cũng không…”

Thức Yến bình tĩnh nói một câu, tuy không lộ ra biểu cảm gì nhưng cái bộ dáng này lại làm Hạ Việt thương muốn chết.

Hai người nằm trong chăn, Hạ Việt kéo tiểu hài tử nhà mình vào lòng, dịu dàng vuốt vuốt tay y, lại xin lỗi hôn lên trán y một cái.

“Ta chỉ muốn để ngươi ngủ thêm một lát thôi, không nỡ gọi ngươi dậy.”

Thức Yến vùi mặt vào ngực hắn lắc đầu: “Ngươi gọi ta dậy đi, ngươi đi rồi ta lại ngủ tiếp cũng được mà, cùng lắm thì bảo người đốt hương an thần.”

Hạ Việt bật cười, không lay chuyển được ánh mắt cố chấp của phu lang. Hắn suy nghĩ một chút, rốt cục đầu hàng: “Vậy ngươi nhất định phải ngủ bù ha, nhớ ăn uống đầy đủ.”

Thấy Thức Yến ngoan ngoãn gật đầu, Hạ Việt cũng chỉ có thể nở một nụ cười bất đắc dĩ.


Vì vậy bắt đầu từ hôm sau, sáng nào Hạ Việt cũng đánh thức phu lang, hai người nhìn nhau một lúc, hắn sẽ hôn y, hoặc nếu Thức Yến tinh thần tốt muốn rời giường, nam nhân sẽ để tiểu hài tử giúp mình mặc quần áo, ngồi nói chuyện với y vài câu rồi mới đi.

Kỳ thực Hạ Việt phải dậy rất sớm, Thức Yến lần nào cũng miễn cưỡng mở mắt ra, sau đó Hạ Việt sẽ lại dỗ y ngủ tiếp. Bất quá, buổi sáng có thể thấy trượng phu, cho dù chỉ trong khoảnh khắc nhưng Thức Yến đã cảm thấy rất thỏa mãn, thậm chí là vui vẻ cả ngày, đi xử lý nội vụ xong lại chờ màn đêm buông xuống.

Tình huống lên men lần thứ nhất rất tốt, mỗi lần mở vải ra đều có thể ngửi thấy hương vị dịu ngọt, thử sờ tay lên, cảm giác ngoài cứng trong mềm làm Đỗ sư vô cùng hài lòng.

Ngày nào mọi người cũng phải nấu cơm và ủ men, sau khi lên men một ngày một đêm xong lại đưa lên bàn, nhào nặn và thêm men nấm vào, quá trình này gọi là quá trình tạo nấm. (1)

Cơm lên men được bọc vải xếp chồng lên nhau, diêu thất vẫn đốt lò sưởi, lúc nào cũng nóng hừng hực. Đây là môi trường vô cùng thích hợp để vi sinh vật hoạt động.

Đến khi cơm ủ xong thì cũng vừa lúc trời sáng, bởi mới bắt đầu sản xuất mẻ rượu thứ nhất, tiểu viện tương đối thanh nhàn, nhiều tàng nhân lúc này mới bắt đầu ăn điểm tâm.

Hạ Việt cũng theo mọi người chen vào sảnh, uống cháo gặm màn thầu. Các tàng nhân đều ăn ngủ ngay trong lò rượu, tiểu viện còn dư hai tầng, tầng trên là phòng ngủ, tầng dưới là bếp ăn và sảnh nghỉ, cả bọn ngồi ngay trong sảnh ăn uống nói chuyện, đến tối mới về phòng.

Các tàng nhân đã dần quen với vị thiếu gia kỳ lạ này, có nhiều người nói chuyện cũng không dùng kính ngữ, Hạ Việt thực sự dung nhập vào lò rượu, cùng ăn cùng làm, bình thường rảnh rỗi sẽ đùa giỡn với bọn họ. Trong một thoáng, bọn họ đã quên vị lang quan anh tuấn trước mặt là thiếu gia nhà họ Vân, chỉ coi hắn như đồng sự của mình.

Hạ Việt rất thích bầu không khí như vậy, thái độ của mọi người khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái. Xuyên tới Lạc Việt trở thành Vân thiếu gia, hắn dần không quá để ý đến lễ nghi nữa, rốt cục cũng có thể cất tiếng cười to.

Hạ nhân trong nhà rất cung kính, chỉ có tiểu hạ nhân của hắn là còn nhảy nhót một chút, có điều vẫn giữ vững quan hệ chủ tớ. Hạ Việt hiểu, ở đây không giống như kiếp trước, lời nói và việc làm của hắn cũng không ảnh hưởng đến chuyện gì cả. Bản thân hắn đã quen chú trọng hình tượng nên dù kiếp này phải sắm vai một quý công tử ưu nhã, hắn cũng không khó chịu, thế nhưng trong lòng hắn lúc nào cũng có một xung động nho nhỏ, thật sự rất muốn được một lần tùy ý ăn to nói lớn.

Các tàng nhân bởi vì thân phận của hắn nên rất câu nệ, Hạ Việt không nói gì, cũng không muốn thay đổi điều gì. Chưng cất rượu coi trọng tốc độ, một khi đã bắt đầu, ai ai cũng chỉ một lòng một dạ chuyên chú vào công việc trên tay, người bên cạnh chính là đồng sự, cho dù xuất thân từ đâu cũng thế. Hơn nữa Hạ Việt học nhanh, làm việc cẩn thận lại có kiến thức của đời trước, trình độ hiện nay có thể nói là ngang ngửa, dần dà chậm rãi hòa cùng đoàn người.

Ăn điểm tâm xong, mọi người trò chuyện với nhau một lát rồi lại đi rửa dụng cụ. Tới gần trưa, Hạ Việt cùng diêu sư tiến vào diêu thất thay đổi vị trí các bọc cơm, bọc nào ở dưới thì xếp lên phía trên, như vậy chúng đều được ủ ấm đều nhau.


Qua giờ Thân, sau khi đã đổi vị trí bọc cơm lần thứ ba thì mọi người cho cơm vào trong thùng lớn đảo đều, giúp qui trình chuyển hóa tinh bột được thuận lợi hơn.

Thấy tình hình ổn thỏa, Hạ Việt liền trở lại Vân trạch cùng phu lang ăn tối, hắn muốn một ngày ít nhất phải ăn với Thức Yến được một bữa cơm. Đến giờ Tuất, nam nhân lại vội vã trở lại tiểu viện bên kia, tiến hành lần đổi bọc cơm cuối cùng.

Buổi trưa ngày hôm sau, lò rượu chuẩn bị tiến hành lên men lần hai.

Cơm ủ xong được trải ra kệ cho khô ráo, kệ có tám tầng, tầng nào cũng đầy cơm, sau khi cơm khô sẽ được các nguyên sư xử lí. Tối đó, lò rượu lại vo thêm ba mươi kí gạo, ngâm một đêm rồi lại dùng vải quấn lại, chuẩn bị cho mẻ rượu tiếp theo.

Hạ Việt thở ra, vừa về đến nhà liền nhìn thấy Thức Yến đang tiễn tiểu công tử nhà tri phủ ra cửa.

“Vân thiếu gia.” Tiểu công tử thấy Hạ Việt liền nở nụ cười chào hỏi.

Hạ Việt cũng cười đáp lại.

Y cũng không nói nhiều, hành lễ xong liền đáp: “Vân thiếu gia về thật đúng lúc, ngài mau đỡ Thức Yến về phòng đi. Ta bảo mãi mà y không nghe.”

Thức Yến nghe đoạn, nhướng mày không đồng ý: “Nào có ai để khách tự về một mình bao giờ.”

“Yến ca ca, nào có ai lại vác cả con ra tiễn khách bao giờ.” Tiểu công tử nhướng mày còn muốn cao hơn.

Hạ Việt đứng bên cạnh bật cười, hắn đi lên nắm tay Thức Yến, sau đó nói lời cảm tạ với tiểu công tử: “Cảm tạ Kỳ Vũ công tử đến chơi với Thức Yến, ta sẽ đưa y về, ngươi cứ yên tâm.”

Tiểu công tử lần đầu tiên nghe Vân thiếu gia gọi tên mình, y hơi ngẩn ra, sau đó mỉm cười gật đầu, hẹn Thức Yến xong liền cáo từ rời đi.


Nhìn theo bóng y ra khỏi cửa, Hạ Việt xoay người, đỡ Thức Yến vào nhà.

“…Không cần đâu.” Thức Yến bất đắc dĩ nhìn trượng phu đang túm chặt tay mình, “Mới có ba tháng thôi mà, bụng cũng không lớn lắm, ngươi đừng khẩn trương như thế.”

Hạ Việt mặc kệ, vừa đỡ y vừa nói: “Không lộ bụng cũng đâu có nghĩa là sẽ không té đâu, ngươi không muốn thì để ta bế ngươi vậy.”

“…” Thế chẳng thà bị đỡ còn hơn, Thức Yến nghĩ thầm.

Thấy phu lang không phản bác nữa, Hạ Việt hài lòng cười, hỏi: “Hôm nay Kỳ Vũ công tử đến có vui không?”

Hắn biết Thức Yến không đến mức cả ngày rảnh rỗi không có gì làm, mặc dù bây giờ việc trong nhà không nhiều nhưng Thức Yến đã bắt đầu may quần áo cho hài tử, cả ngày đều xe chỉ luồn kim, Hạ Việt chỉ lo y quá sức, nếu có người ở cùng với y, hắn cũng an tâm hơn.

“Ừm, y nói chuyện với ta cả một buổi chiều.” Thức Yến cười gật đầu, “Còn nữa, Kỳ Vũ năm sau thành thân rồi.”

“…Sao nhanh thế?” Hạ Việt nghe vậy thì có chút kinh ngạc.

Thật ra chuyện này cũng bình thường, từ hôm tri phủ mở tiệc chiêu đãi vào tháng Sáu, đến giờ cũng gần nửa năm, trong thời gian này bên mai mối giới thiệu cho nhà tri phủ một lang quan rất được, hai người đã bắt đầu bồi dưỡng tình cảm. Chỉ là hè rồi Hạ Việt ít nghe tin tức, cũng chả biết người ta có đối tượng từ bao giờ, hiện tại lại biết y chuẩn bị kết hôn nên hơi ngạc nhiên.

“Ta cũng thấy hơi nhanh.” Thức Yến nghiêng đầu, “Hình như mấy tháng trước đúng là có bà mối đến nhà y. Tướng công, y mời chúng ta đến dự tiệc đấy.”

Hạ Việt gật đầu: “Đương nhiên, ngươi đi với ta, cả phụ thân và cha nữa.”


Cho dù đối phương chưa mời nhưng Vân gia một nhà đều muốn đi tặng lễ, dù sao cũng là tiệc cưới của khanh quan nhà tri phủ, lại còn là chính phu lang, lần này chắc làm to lắm.

Thức Yến do dự ngẩng đầu nhìn về phía trượng phu, rầu rĩ nói: “Tướng công, phải…phải tặng cho Kỳ Vũ cái gì bây giờ? Ta không biết chọn sao nữa, nếu ta làm tướng công mất thể diện thì sao?”

Nếu đối phương gửi thiệp, Hạ Việt và Thức Yến chỉ cần theo chân Vân lão gia và Vân phụ thân tham dự, Vân gia chuẩn bị một phần đại lễ, coi như là quà của cả nhà. Bất quá người ta đã đích thân mời riêng, đương nhiên phải tự mình chọn lễ vật riêng rồi.

Thức Yến phiền não vô cùng, chưa nói thân là Vân gia thiếu phu nhân, y còn là bạn của Kỳ Vũ, chuẩn bị quà riêng là đúng, nhưng chỉ sợ có chuyện gì, không chỉ làm Kỳ Vũ buồn mà còn làm Vân gia mất mặt. Nghĩ đến đây, Thức Yến đột nhiên hoảng hốt.

Hạ Việt nở nụ cười, cũng không trả lời, đỡ phu lang quẹo vào Đông viện, sau đó một tay bế người lên bước nhanh đến.

Hắn đặt Thức Yến trên ghế, ngồi xổm xuống, nghiêng đầu cười híp mắt nhìn đứa nhỏ nhà mình.

“L…Làm sao vậy?” Thức Yến bị hắn nhìn có chút thấp thỏm, nhịn không được hỏi.

Nam nhân ngồi chồm hổm lắc đầu, tiếu ý đong đầy dưới đáy mắt như muốn tràn ra, thanh âm dịu dàng đáp: “Ta chỉ là nghĩ, Vân gia chúng ta có được một vị thiếu phu nhân rất tuyệt vời.”

Thức Yến trợn tròn mắt, trên mặt cũng nóng lên, y không hiểu sao trượng phu lại đột nhiên nói vậy.

Hạ Việt cũng không giải thích, lãnh tĩnh nói tiếp: “Mấy chuyện quà cáp này cho Thức Yến toàn quyền quyết định đó. Thức Yến nhà ta cẩn thận chu đáo như thế thì làm sao Vân gia mất mặt được, không phải ai cũng thích mấy thứ xa xỉ đâu, người ta muốn nói gì thì kệ, Kỳ Vũ thích là ổn rồi, ha?”

“…Ừm.”

Trượng phu động viên làm Thức Yến cũng an lòng hơn. Từ đây tới lễ cưới còn hai tháng, y phải chọn thật cẩn thận mới được, Thức Yến nghĩ thầm, cùng lắm thì chọn xong đưa cho tướng công xem. Mấy món quà năm đó Hạ Việt tặng Bạch gia để lại cho Thức Yến ấn tượng rất sâu, y hy vọng mình cũng có thể tìm được những thứ có thể làm bạn bè vui vẻ.


Dỗ phu lang xong, Hạ Việt liền cho người dọn cơm tối. Ngày mai bắt đầu chế nguyên, đây là công đoạn mà mọi người vô cùng coi trọng, Thức Yến cũng biết nên sau khi hai người ăn tối xong, tản bộ vài vòng tiêu thực liền dắt nhau đi ngủ.

————————————————

(1) Quá trình tạo nấm: Trong những chương trước mình có giải thích là lên men cơm rượu có 2 giai đoạn là “diêu” và “nguyên”, đây là bước lên men giai đoạn 1, tức là “diêu”. Sau khi trộn men nấm thì cơm lên men sẽ được trải đều ra và rắc thêm 1 lớp men nấm nữa, trên mặt cơm sẽ xuất hiện một lớp màng màu trắng do sợi nấm tạo thành, đấy chính là quá trình tạo nấm.