Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 87: Tâm tư của Lương Xảo

Lương Xảo vui lắm, Lương Quốc Thành và Lương Kinh Vĩ cũng mừng ra mặt. Chủ nhiệm Liễu người ta là lãnh đạo huyện, không tham ô hối lộ của nhân dân một đồng một hào nào, đáng biểu dương. Nhưng thế này càng nợ người ta hơn rồi. Hôm nay Tiểu Tuấn đồng ý về quê chơi mấy ngày, đúng là muốn tìm cũng không thấy.

Nhưng vui mừng thì vui mừng, tôi vẫn không quên nhắc nhở họ mấy câu, bảo họ đừng tiết lộ thân phận của tôi ra. Nông thôn lúc bấy giờ, chủ nhiệm ủy ban cách mạng đúng là nhân vật tầm cỡ, rất nhiều người nhìn thấy mà phải phát run. Còn luận về quan uy, cổ kim trung ngoại, không có bất cứ một quốc gia nào có thể đề cập và bàn luận đến. Nhất là đời nhà Minh, chỉ cần thi được tiến sĩ, không cần đưa ra làm quan, tự ông ta cũng có thể mở công đường ngay tai nhà rồi.

Thôn Phong Thụ chưa nhìn thấy chủ nhiệm Liễu, chẳng lẽ lại không coi tôi như là quái vật sao? Bị dân tình vây quanh nhòm ngó cũng chẳng sung sướng gì.

Thôn Phong Thụ nằm bên cạnh xã Đại Bình. Nếu xét về lộ trình, thì đi đến xã Đại Bình gần hơn rất nhiều so với xã Phong Lâm. Đây chẳng phải là việc hay ho gì, bình thường mà nói, những nơi cách trung tâm chính trị càng xa thì càng lạc hậu. Xét cho cùng cơ quan xã quyền vẫn có những cán bộ ăn lương nhà nước, trong tay có mấy đồng có thể tiêu xài. Hơn nữa, thôn ngay bên cạnh xã là mặt tiền, lãnh đạo có xuống thì cũng nhìn thấy ngay, ít nhiều cũng phải chăm sóc tới nó. Quá rách rưới cũng không được.

Đáng lẽ ra tôi tưởng Liễu Gia Sơn đã là lạc hậu lắm rồi, đến thôn Phong Thụ mới biết cái gì gọi là “ngoài trời còn có trời nữa”. Cả thôn đều là nhà đất, khó mà tìm được một kiến trúc xây bằng gạch hoặc lát đá. Không phải người thôn Phong Thụ không biết nung gạch, Lương Quốc Thành là một tay nung gạch cừ khôi, mà là mọi người không có đủ tiền để mua gạch.

Bước vào căn phòng đắp đất của nhà Lương, tôi hối hận đáng lẽ mình không nên đến.

Không phải là sợ khổ, chỉ sợ tôi sống hai ngày ở đây, không biết mọi người phải bỏ bao nhiêu tiền để tiếp đãi tôi! Đến giờ tôi được coi là nhà giàu đẳng cấp thứ nhất ở huyện Hướng Dương rồi, ăn bữa cơm trong tiệm, lúc nào cũng phải đầy đủ thịt cá, bốn người mỗi tháng dùng hết gần trăm đồng tiền ăn. Mà mười đồng được dùng ở nhà Lương Xảo, không biết được coi đến đẳng cấp thế nào.

Nhưng đã đến rồi, thì không có lý nào lại quay người trở về ngay.

May mà Lương Xảo làm việc trong tiệm của tôi, nên cũng không phải không có cơ hội bồi thường.

Thím Lương gia thấy tôi, còn ngỡ mắt mình hoa, dụi dụi, lúc này mới vui vẻ kêu lên.

“A, là…là Tiểu Tuấn…”

Lương Xảo nhớ lời dặn của tôi, vội vàng xua tay bảo mẹ dừng nói.

“Mẹ, đừng kêu lên thế, Tiểu Tuấn không thích người khác biết thân phận của cậu ấy đâu.”

“A? Ừm, ừm….”

Thím nhà họ Lương phản ứng rất nhanh, gật đầu lia lịa.

May mà thời gian làm trẻ con ở kiếp này lâu rồi, nên thần tái của người lớn kiếp trước cũng đỡ đi không ít, tính trẻ con lại nhiều hơn. Tôi vừa đặt mông xuống, chưa kịp ấm chỗ, liền nhảy cẫng lên gọi: “Xảo Nhi, dắt tôi đi hái nấm đào măng đi.”

Nếu là người lớn, làm thế nhất định sẽ thất lễ, nhưng trẻ con thì không sao.

Lương gia đều cười, rất thân thiện.

Lương Xảo nhẹ nhàng cắn môi, dịu dàng nói: “Cậu vừa đến nơi, còn mệt, nghỉ một lúc đi đã. Hơn nữa hôm nay muộn rồi, ngày mai đi có được không?”

Tính trẻ con này lộ ra ngoài cũng coi như thôi, người ta coi mình là trẻ con, chẳng lẽ bản thân mình cũng coi mình là con nít sao?

“Ông Lương đâu? Tôi đi thăm ông một lát.”

Tôi biết, ông nội bà nội Lương Xảo đều còn sống, nhưng ông đã bị trúng gió liệt giường mấy năm rồi.

Nghe tôi gọi “ông Lương”, Lương Quốc Thành có phần kinh ngạc. Đây là con trai chủ nhiệm Liễu, gọi người nhà mình bằng “ông”, mặt như sáng ra phần nào.

Thím nhà họ Lương có chút ngại ngần ngăn tôi: “Tiểu Tuấn, thật ngại quá…Cậu đừng đi thăm nữa, bẩn đấy.”

Một người bảy mươi mấy tuổi, liệt giường liệt chiếu, chắc chắn chẳng sạch sẽ gì rồi.

Chỉ là người ta đã đến nhà thăm, tôi đã tới đây rồi, lễ tiết này, có thể thiếu được sao?

Tôi kiên trì một hồi, mọi người cũng để tôi đến một căn phòng tối tăm ẩm thấp, thấy ông Lương đang nằm còn bà Lương thì ngồi bên cạnh chăm sóc. Hai người già này đều đã tóc bạc phơ. Ông Lương dù không dậy được, nhưng vẫn còn minh mẫn lắm. Nhưng Lương gia đều nhớ lời dặn của tôi, chỉ nói là con của người bạn trên huyện đến chơi.

Giới thiệu thế này, Lương Quốc Thành có chút ngai ngùng, cảm thấy rằng che giấu thân phận của tôi đúng là có lỗi.

Tôi hỏi thăm bệnh tình của ông Lương, thấy căm phòng tối tăm ẩm thấp, liền chau mày nói: “Bây giờ thời tiết tốt, nhiệt độ không cao cũng không thấp, nên để ông Lương ra ngoài hít thở không khí, rất có ích cho sức khỏe.”

“Đúng thế đúng thế.”

Lương Kinh Vĩ gật gật đầu. Ngay lập tức đi lên trước, ôm ông ra ngoài ngồi. Xem ra đây cũng là người tính tình mạnh mẽ.

Ngồi lại nói chuyện một lúc, tôi thấy có phần nhạt nhẽo, lại quấn lấy Xảo Nhi nói: “Xảo Nhi, mình đi hái nấm đi.”

Mùa này, không phải là mua hái nấm, chỉ ở những nơi ẩm ướt mới có một ít. Giỏ nấm hôm nay mang đến nhà tôi, không biết nhà Lương gia đã bỏ bao nhiêu công sức.

Lương Xảo thấy tôi hứng thú, bất đắc dĩ nói: “Rừng cây tung bây giờ tối lắm, không nhìn rõ đường. Nếu không, tôi đưa cậu đi đào măng trước?”

“Được được.”

Hái nấm hay đào măng đều được, có thứ chơi là được rồi.

Thế là Lương Xảo xách chiếc giỏ, nắm tay tôi đi ra ngoài. Lương Kinh Vĩ và Lương Quốc Thành phải để thời gian làm ruộng, nên không đi theo tôi.

Nói là đào măng, nhưng đó cũng chỉ là cách nói đối với măng đông thôi, còn măng xuân thì không cần phải đào.

Thôn Phong Thụ nghèo thì nghèo thật, nhưng mà thực vật phong phú, chưa bị phá hoại. Du ngoạn sơn thủy, núi cao nước xanh, lác đác những bông hoa vàng hay hồng, thêm vào đó là một cánh đồng hoa cải vàng ngút tầm mắt, cảnh đẹp như tranh, làm ngất ngây lòng người.

Bước ra khỏi nhà, tôi hít sâu một hơi, có chút rượu chưa làm say người mà người đã say rượu.

Từ nhà Lương Xảo đi ra không tới ba dặm là một rừng cây trúc, có lẽ phải rộng ddeenes mười mấy mẫu. Trúc lớn trúc bé đều có cả, tôi cũng không phân biệt được loại nào với loại nào. Theo như Lương Xảo nói, cánh rừng trúc này chưa là gì, đi qua ngọn núi đối diện nhà cô ấy, còn một ngọn núi lớn toàn trúc, xứng danh là biển trúc.

Rừng trúc dù lớn, nhưng măng lại không nhiều, có lẽ bị người ta hái nhiều lắm rồi. Nông thôn quá nghèo, những thực phẩm không mất tiền thế này, hôm nay lại là lúc trúc xuân nảy mầm, không phải không thu hoạch được gì.

Hái được bao nhiêu măng không quan trọng, quan trọng là được hưởng cái cảm giác rẽ trúc tìm măng.

Lương Xảo mặc một bộ đồ thể thao vàng có sọc trắng, dưới chân đi một đôi giày vận động viên, làm cho cơ thể đáng lẽ không quá phổng phao của cô ấy hiện ra đẹp vô cùng, nhất là phần mông mà quần thể thao ôm gọn, đã có chút hơi hướm tròn trịa, theo từng động tác uốn eo mềm dẻo, rất mê hồn người, làm tôi không rời mắt ra được.

Nếu không phải do tôi còn nhỏ tuổi, ánh mắt nhìn trộm của tôi đã bị Lương Xảo cảnh giác lâu rồi.

“Xảo Nhi….”

Tôi nắm một nắm trúc, đưa lên gọi Lương Xảo.

Lương Xảo khom lưng, đưa chiếc làn đến trước mặt tôi. Cổ áo hình chữ V, mở có phần hơi rộng, đứng thì không sao, vừa khom lưng xuống, hai bên núi đôi đã bắt đầu có quy mô, liền hiện một nửa trước mặt tôi.

Trong phút chốc tôi đờ đẫn cả người, nuốt mấy phát nước bọt,hơn nữa còn để phát ra âm thanh “ực ực”.

Sao con gái mẫn cảm với việc này thế? Lương Xảo ngay lập tức đỏ đứng dậy nhanh như tên bắn, quay mặt đi.

Dù cho tôi mặt dày, nhưng lúc đó cũng mặt đỏ tía tai, giống như Lương Xảo, vội vàng quay mặt đi. Một lúc sau, mới quay đầu lại thăm dò, đúng lúc bắt gặp ánh mắt ngượng ngùng của Lương Xảo, thấy tôi có vẻ như đã làm sai chuyện gì, Lương Xảo không nhịn được phì cười, thò tay ra xoa đầu tôi.

Tôi lại đờ người ra.

Lúc này, trong ánh mắt Lương Xảo lộ ra tình ý nồng hậu. Đó không phải là tình cảm quan tâm của chị dành cho em, mà là tình yêu của thiếu như đối với người trong mộng của mình.

Dựa vào kinh nghiệm của một người tuổi 40, hai loại ấy phân biệt rất rõ ràng.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Xảo Nhi yêu tôi rồi, hơn nữa lại yêu tha thiết.

Thế này là thế nào!

Tôi mới có mười tuổi.

Dù tôi có 10 tuổi hay là 40 tuổi, có ý đồ cầm thú với một cô bé ngây thơ như Lương Xảo, đó cũng là điều không thể được.

Nhưng, nhưng…Tôi thật là không chịu được nữa rồi!

Sau đó măng không dễ hái nữa, tôi không để tâm đến. Lương Xảo lại rất tự nhiên, cẩn thận chăm sóc tôi, tránh cho tôi bị ngã hoặc bị cành trúc làm bị thương.

Đến lúc mặt trời xuống núi, chúng tôi hái được một giỏ măng đầy, tay nắm tay trở ra về.

Bữa cơm tối rất thịnh soạn, thím nhà Lương gia hầm một con gà, tôi đến đột ngột, không kịp cắt thịt, liều lấy cá khô mặn cay thế nào. Mặc dù việc “nuôi cá trong ruộng” của xã Hồng Kỳ đã gây ra không ít phong ba, nhưng những xã khác cũng học theo, ngấm ngầm tự làm với nhau. Số cá khô này, là thành quả năm ngoái thôn Phong Thụ nuôi cá trong ruộng mà có.

Tôi một hơi ăn hết 3 bát, ăn như vậy khiến cho Lương Kinh Vĩ đều có phần kinh ngạc. Nghĩ đến việc tôi là đồ đệ của “Võ sỹ” nổi danh khắp xã Phong Lâm Lương Quốc Cường, ăn nhiều cũng là điều lý giải được. Chỉ nhìn sơ qua, tôi đã to khỏe hơn nhiều so với mấy đứa trẻ suy dinh dưỡng 12, 13 tuổi.

Ăn cơm xong, tôi đứng ở cửa nhà Lương gia, nhìn ra xa, thu tất cả phong cảnh đẹp như tranh vào tầm mắt. Nhìn cánh đồng hoa vàng ngút ngát, trong não bỗng lóe lên một suy nghĩ.

“Có rồi!”

Lương Xảo đang yên lặng đứng bên tôi ngạc nhiên nói: “Có cái gì rồi?”

“Nuôi ong!”

“Nuôi ong?”

“Đúng, nuôi ong mật. Chỗ này của mọi người có nhiều hoa cải thế, hoa dại trên núi cũng không ít, thích hợp nuôi ong mật nhất.”

Lương Kinh Vĩ đang trong phòng nghe tôi nói đến nuôi ong mật, ngay lập tức rất hứng thú.

“Đúng thế, chúng tôi có thể nuôi ong mật. Ong mật cho mật, có thể bán lấy tiền.”

Thấy anh trai tán đồng lối suy nghĩ của tôi, Lương Xảo biết chuyện này có thể làm ra trò được, liền hỏi: “Nuôi thế nào?”

“Cái này dễ lắm, quan trọng là giống ong. Huyện Hướng Dương của chúng ta e rằng không có mà bán rồi. Nhưng cũng không sao, có thể đến viện nông khoa của tỉnh mua, kiến thức nuôi ong có thể học từ họ, không khó chút nào, rất dễ học thôi. Đợi tôi về đến huyện, sẽ gọi điện đi hỏi ngay.”

“Điều ấy cũng tốt. Nhưng có điều, cần không ít tiền đúng không?”

Tôi cười nói: “Vấn đề tiền, cô không phải lo, cứ giao cho tôi…Hỳ hỳ, lần này về có cái nói cho cha rồi.”

“Có cái gì?”

“Suy nghĩ về phát triển công nông nghiệp của huyện Hướng Dương, lòng tôi đã chắc mẩm rồi.”

Câu này vừa nói xong, Lương Xảo không tỏ vẻ gì. Trong lòng cô ấy, tôi đã là loại “Thiên tài” không có gì là không làm được. Lương Kinh Vĩ lại ngạc nhiên vô cùng. Một đứa con nít mở miệng ra là “đường lối suy nghĩ về phát triển công nông nghiệp huyện Hướng Dương”, cũng hơi quá rồi?

“Tiểu Tuấn, cậu có suy nghĩ gì?”

Lương Kinh Vĩ hỏi thăm dò.

“Bây giờ còn chưa nói được, cũng chỉ là những thứ chưa thành hình, phải sắp xếp lại một chút, mới ra một con đường suy nghĩ hoàn chỉnh được. Tối nay nghĩ thêm đi. Tóm lại, phải dựa vào phát triển công nghiệp là chính, còn về nông nghiệp, ngoài việc thể chế tự mình làm là còn được, những mặt khác phải phát triển nỗ lực nhiều hơn nữa. Về thương nghiệp, tôi vẫn chưa nghĩ ra.”

Thấy tôi chau mày, rất chuyên tâm, Lương Kinh Vĩ có chút hoảng sợ. Đúng là hổ phụ sinh hổ tử, đứa con trai của chủ nhiệm Liễu cũng được lắm, tuổi nhỏ, nhưng lại nghĩ chuyện lớn. Thảo nào trong tim Lương Xảo, Tiểu Tuấn là một đóa hoa, ít nhiều cũng có lý.

Nông thôn buổi tối không có hoạt động vui chơi nào cả, vì Lương Kinh Vĩ về nhà thăm nhà, nên có mấy họ hàng đến thăm, tất nhiên sẽ hỏi đến lại lịch của tôi, mọi người đều nói như nhau, giấu không cho ai biết. Nói chuyện đến hơn chín giờ là tan tiệc, ai về nhà nấy chuẩn bị đi ngủ.

“Tiểu Tuấn, hôm nay cậu ngủ với anh Kinh Vĩ được không?”

Thím nhà họ Lương hỏi tôi.

“Ừm, được.”

Không ngờ tự bác ấy lại thay đổi ý kiến, đưa ra một quyết định khác làm tôi phọt máu mũi.

“Không được, Kinh Vĩ ngủ xấu thói, từ nhỏ đã thích đá chăn, sợ lạnh đến cậu. Tối nay cậu ngủ với Xảo Nhi đi.”

OH MY GOD!

Giết người không dao ư?

Tôi vôi vàng quay đầu nhìn phản ứng của Lương Xảo, thấy cô ấy đã đi lấy nước rửa mặt rồi, vòng eo nhỏ nhắn và bộ mông tròn trĩnh lay động như cây liễu trước gió, làm cho con người ta nhìn rơi cả con ngươi ra rồi.

Cái này, cái này….Ôi….Tôi đành phải làm theo thôi!