Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 80: Thỏa hiệp

Để cho Nhan Tùng Bách điều tra Vương Hữu Phúc, quá trình là hợp pháp, đường hoàng chính đại,đây là mật âm mưu, do Nghiêm Ngọc Thành chủ nhiệm huyện Cách Tú này làm. Báo cáo chuyện tình nam nữ bất chánh, tặng cho bên công an viên đạn nhận thua, tuy không thể gọi là một âm mưu, nhưng cũng không thể tự mình đi làm, như vậy sẽ để lộ mất thân phận nhân viên cấp dưới.

Vương Hữu Phúc là giám đốc khách sạn, lô cốt tốt nhất chính là do nội bộ đánh bại.

Tiêu Trí Dũng, Giang Hữu Tín, Lương Hữu Cường, về việc này đã kí kết ngầm với nhau, chia nhau ra hành động, tìm mối quan hệ, báo cáo cho Vương Hữu Phúc. Rất nhanh, Vương Hữu Phúc đã được mời đến bộ công an nói chuyện.

Lúc đầu, Vương Hữu Phúc rất ngạo mạn, tóm tắt báo cáo tài liệu, thái độ của nhân viên điều tra càng ngày càng không hiền hòa nữa, đầu Vương Hữu Phúc toát mồ hôi cáng ngày càng nhiều. Cuối cùng cũng phải đưa quyển sổ kế toán của khách sạn ra. Chứng cớ vững chắc như núi, Vương Hữu Phúc không nói được gì nữa, từ từ nhận tội.

Vương Hữu Phúc quyết định khai hết , cảm thấy nhẹ nhõm hơn, không còn cảm giác run nữa, không nói lắp, trên chán cũng không thấy toát mồ hôi nữa.Điều kì lạ hơn là trưởng phòng Nhan lại toát mồ hôi nhiều hơn.

Trình Tân Kiên chịu trách nhiệm lấy khẩu cung, kích động, hạ quyết định làm tốt công việc , chuyên tâm lấy khẩu cung của Vương Hữu Phúc, sợ bỏ sót mất chữ, những điều bất thường của bản thân trưởng phòng Nhan cũng không để ý nữa.

Trưởng phòng Nhan đầu toàn mồ hôi,thành dòng chảy rất lạ, không giống với dòng chảy bình thường. Nếu trong lời khai của Vương Hữu Phúc, có nhắc tới Nhan Tùng Bách, Trình Tân Kiên và một số đồng chí khác, cũng không biết làm như thế nào?

Chỉ có bản thân Nhan Tùng Bách hiểu rất rõ, nếu Vương Hữu Phúc khốn nạn nói ra hết mọi việc, quan hệ của Vương Bản Thanh ở huyện Hướng Dương, phải kéo ra làm 708 mảnh. Chỉ sợ những người trong mối quan hệ của Vương Bản Thành, chạy không thoát. Nhan Tùng Bá cũng không thể thoát thân.

Nguyên văn là Nhan Tùng Bách muốn dạy cho Vương Hữu Phúc một bài học, sắp xếp tài liệu hợp lí, chỉ một mình Vương Hữu Phúc là đủ rồi. Không ngờ sự việc lại trở lên to như vậy, không nghĩ ra ý định của Nghiêm Ngọc Thành. Không như vậy, Nghiêm Ngọc Thành cũng không để cho hắn tham gia vụ án này.

Không ai biết người làm đổ tường là ai, Vương Hữu Phúc bị mời vào trong phòng, có rất nhiều vấn đề không thể ngờ được bị lộ tẩy. Tài liệu báo cáo, cái đó là "tranh lên trước sợ lạc hậu" . Có thể nhìn thấy trưởng phòng Vương là người không có lương tâm, đắc tội với rất nhiều người. Mọi người đều hi vọng một ngày nào đó hắn sẽ bị báo ứng.

Mắt nhìn thấy tình thế dần dần không thể khống chế được nữa, quyền uy của Nhan Tùng Bách không còn , thẩm vấn Vương Hữu Phúc tạm thời dừng lại. Mang tài liệu đến phòng làm việc của Nghiêm Ngọc Thành gấp.

Nghe hồi báo của Nhan Tùng Bách, đọc kĩ tài liệu của Vương Hữu Phúc, lông mày của Nghiêm Ngọc Thành kết thành chữ "Xuyên", lặng im suy nghĩ ,nói với Nhan Tùng Bách:" Đồng chí công an vất vả rồi, làm rất tốt. Đồng chí Tùng Bách, ngài về nghỉ ngơi chút đi, hai ngày này cũng mệt lắm rồi."

Nhan Tùng Bá như trút được gánh nặng, trong lòng nhẹ nhõm.

Nghỉ Ngơi? Ý của Nghiêm Ngọc Thành, vậy tạm thời không thẩm tra Vương Hữu Phúc . Xem ra , chỉ thị của Nghiêm Ngọc Thành ,cũng hiểu cho địa vị của hắn.

Nhan Tùng Bách vừa đi, Nghiêm Ngọc Thành lập tức cầm điện thoại lên gọi.

Không đến một giây, cha đã đi đến phòng làm việc của Nghiêm Ngọc Thành, phía sau lưng còn dán một cái đuôi nhỏ, nghi ngờ do thằng Tiểu Tuấn làm. Trong giờ khắc quan trọng này, nha nội tôi không thể "tự ý rời khỏi vị trí công tác".

Ý định của Nghiêm Ngọc Thành, cha hiểu biết mức độ quan trọng của nó.

"Chủ nhiệm Nghiêm, chuyện này mà nói ra, trong huyện Hướng Dương nhất định sẽ xảy ra một vụ trấn động lớn.

Nghiêm Ngọc Thành nói: "Mọi người trong huyện Hướng Dương cũng biết hết rồi, che không được thì ta lật nó ra. Chỉ lo bên Vương Bản Thanh và Thôi Tú Bích, không thoát khỏi mối quan hệ này.

Tôi cau mày lại, có một số vấn đề không giải thích được.

Ý của Nghiêm Ngọc Thành, là không muốn làm liên lụy đến Vương Bản Thanh và Thôi Tú Bích, việc này rất kì lạ. Hai vị Vương, Thôi, không có lí do chính đáng nào để Nghiêm Ngọc Thành giữ lại?

Trong phòng làm việc không nhiều người, lời nói của cha không có hàm ý đố kị lớn, nói :"Chúng ta đang yếu thế, trong thời khắc này, phải im lặng không thể hành động công khai được. Tốt nhất không làm liên lụy đến nhiều người, cái đầu vẫn còn phải nhìn.

Nghiêm Ngọc Thành gật đầu.

Tôi cũng hiểu được một phần.

Nếu đây là cơ hội để loại bỏ tận gốc thế lực phe phó chủ nhiệm Vương, đánh bật tận gốc Vương Bản Thanh và Thôi Tú Bích, thoải mái thì thoải mái thật đấy,nhưng về sau sẽ ảnh hưởng rất lớn.

Thứ nhất, không nghi ngờ về cái chết của Chu Bồi Minh. Đây là nhân vật có quyền lực cao nhất, là Long Thiết Quân, nhiều khi cũng phải nhường hắn 3 phần. Hại vi lãnh đạo cấp cao không hợp nhau, đây chính là điểm khuyết chung trên quan trường, đây cũng là một thủ đoạn để cấp trên điều hành cấp dưới.

Thứ hai, là Long Thiết Quân cũng không thích. Trong lần khai mạc đại hội trung ương khóa 3 lần thứ 12, Long Thiết Quân đã chú ý, có những động tác chỉ thẳng vào đầu, không đồng ý cho những hành động ảnh hưởng đến cơ quan, phá hoại hình tượng người trong lòng hắn. Lần trước huyện Hướng Dương mở hoạt động "đại tuyên truyền đại thảo luận"đăng trên báo Tân Hoa xã, là đang đối mặt với Long Thiết Quân và khu vục Bảo Châu. Đây cũng chính là nguyên nhân Long Thiết Quân thiết chặt quân lức đối với Nghiêm Ngọc Thành và cha. Bây giờ yên ổn một chút, tránh để lãng phí nhiều cố gắng, phó cho dòng nước cuốn.

Cách làm này rất ổn thỏa, việc là việc, giải quyết được Vương Hữu Phúc, giết gà dọa khỉ, đây cũng là cảnh báo nghiêm khắc cho những người khác.

"Hãy buông tay ."

Nghiêm Ngọc Thành nói.

"Ừ."

Cha gật đầu.

Đúng lúc đó, Tiêu Trí Dũng gõ cửa vào, nói :"Chủ nhiệm Nghiêm, chủ nhiệm Liễu, chủ nhiệm Ngụy đến rồi, nói phải báo cáo về việc xây dựng công trường xi măng.

"Mời hắn vào."

Khuôn mặt to béo của Ngụy Vương Hoa cười , nói :" Chủ nhiệm Nghiêm, chủ nhiệm Liễu, có chuyện vui, khu vực đã đồng ý với hạng mục công trường xi măng của chúng ta. Vừa rồi Vương.... Trưởng phòng Vương Bản Thành gọi điện thoại đến, nói đã đưa hạng mục của chúng ta lên tỉnh xin trợ cấp kinh phí và kĩ thuật, tám phầm mười thành công."

Nghiêm Ngọc Thành cười :"Được."

"Trưởng phòng Vương còn nói, huyện chúng ta phải điều hai người, đi cùng trưởng phòng đến các tỉnh công nghiệp, để dự án sớm được thực hiện."

"Vây thì tốt, chủ nhiệm Ngụy lại vất vả đi một chuyến rồi. Trưởng phòng Vương là chủ nhiệm trước của chúng ta, đối với việc xây dựng kinh tế của huyện Hướng Dương, rất quan tâm."

Chỉ dựa vào mấy câu, ai có thể ngờ được mấy tháng trước Vương Bản Thanh và Nghiêm Ngọc Thành "đối đầu nhau".

Tôi cười thầm, tin tức truyền đi rất nhanh, Vương Bản Thanh ngồi không yên, phải cho Nghiêm Ngọc Thành thấy được điểm tốt của mình.

Trong lòng Ngụy Ngọc Hoa rõ như soi gương, gật đầu liên tục, :" Đúng , đúng, dự án sớm được phê duyệt, nhân dân khu Sơn Bắc sớm có cuộc sống tốt."

Khu công trường xi măng có thể giúp được bao nhiêu nhân dân công xã có một cuộc sống tốt đẹp, tự lừa dối mình. Nhưng có thể xây dựng công trường xi măng, không còn việc gì mạnh hơn nữa, ít nhất có thể mở ra một cong đường phát triển. Dự án này trước kia, tôi nghe nói đã bị phòng nông nghiệp các tỉnh phản đối, nói khu Sơn Bắc quá hẻo lánh, giao thông không thuận tiện, giá thành xây dựng quá lớn, vấn đề này cần phải xem xét lại.

Ý nguyện của Vương Bản Thanh, Ngụy Ngọc Hoa đã truyền đạt , báo cáo hết, tự động cáo từ rồi đi ra ngoài.

Cha đứng dậy rót nước cho Nghiêm Ngọc Thành, nhân tiện rót cho chính mình cốc đầy, xong lại ngồi xuống, lấy điếu thuốc ra hút, không nói câu nào cũng không ra ngoài, lấy tờ báo đọc, như không liên quam đến mình .

Nghiêm Ngọc Thành cũng cười, cầm tờ báo lên đọc.

Tôi đứng dậy mở của, đứng ngoài cửa nói với Tiêu Trí Dũng :" Tổ trưởng Tiêu, bác Nghiêm nói, bác ấy đang đợi một cuộc điện thoại quan trọng, không có chuyện gì quan trọng, tạm thời đùng đến làm phiền bác ấy."

"Ừ."

Tiêu Trí Dũng gật đầu, tiếp tục đứng gác cổng. Tiêu Trí Dũng này, tuổi cũng lớn hơn Giang Hữu Tín, tính cách cũng hoạt bát hơn, nhưng lại rất chín chắn. Không nên hỏi thì tuyệt đối không nên hỏi nhiều.

Tôi vừa đóng cửa, đã thấy bốn con mắt của cha và Nghiêm Ngọc Thành nhìn .

"Tiểu tử giỏi lắm, làm giả thánh chỉ, định múa rìu qua mắt thợ hả.

Nghiêm Ngọc Thành cố ý , làm vẻ giận dữ.

"Xin lỗi bác Nghiêm, cháu sai rồi. Cháu chỉ muốn nói với tổ trưởng Tiêu, bây giờ chủ nhiệm Nghiêm rất thanh nhàn, có cán bộ đến báo cáo công việc, rất nhanh ."

Nói vậy, tôi lại phải đi mở cửa rồi.

Cha cười :"Tiểu Tuấn, không được hỗn láo."

"Tiểu tử, cháu nói cho bác nghe, bác đang đợi cuộc điện thoại quan trọng nào?"

Nghiêm Ngọc Thành không tin là tôi đã hiểu ý định của bác ấy, có thể là do tuổi của tôi còn nhỏ.

"Hì hì, bác Nghiêm, cháu là bác, cháu sẽ không ngồi đây đợi. Tốt nhất tự đi gọi, người ta dù sao chức vị cũng cao hơn. Người ta đã chủ động tìm đến bác rồi, không thể hạ thấp mình xuống một chút sao?"

Mặt Nghiêm Ngọc Thành biến sắc, cha há miệng kinh ngạc.

Tôi nói :" Có gì đâu mà kì lạ? Đại đội Liễu Gia sơn mở nhà máy sản xuất ngạch, có gì to tác đâu, nhất định phải điều động một tổ điều tra lớn như vậy? Tám phần mười là do Chu Bối Minh. Tên Vương Hữu Phúc khốn nạn, dám công khai , hối lộ nhân viên điều tra, không phải người khác xúi giục, làm bằng được việc này không buông, không giới hạn mối quan hệ. Không có gợi ý của cấp trên, cho thêm hắn 3 mạng sống nữa cũng không dám làm."

Nghiêm Ngọc Thành nhăn mặt cười, lắc đầu, hành động của cha và bác Nghiêm giống hệt nhau.

Ài, cứ tưởng cha và bác Nghiêm đã chấp nhận tư duy của tôi, không ngờ vẫn còn hoài nghi. Chiếc mũ của " đứa trẻ không biết chuyện" luôn luôn đặt trên đầu của tôi, xem ra, vẫn phải học thêm mấy năm nữa .

"Bác Nghiêm, phải thỏa hiệp, không được chủ động, không được kết thêm thù hận. Chủ nhiệm Long lớn tuổi hơn chủ nhiệm Chu vài tuổi."

Đã nói ra rồi, tôi dứt khoát nói hết.

Thói kiêu ngạo của Nghiêm Ngọc thành, không thể sửa được, phải đợi Chu Bối Minh chủ động gọi điện đến. Kinh nghiệm quan trường nói "quan lớn hơn một cấp có thể ép chết người", Chu Bối Minh cũng không thể bỏ được cái dáng vẻ ngông nghênh, chỉ lo Chu Bối Minh ghi hận đến tận xương cốt. Long Thiết Quân nghỉ hưu, Chu Bối Minh thăng chức rất thuận tiện, những ngày sau này của cha và Nghiêm Ngọc Thành sẽ rất khó khăn.

Nghiêm Ngọc Thành im lặng, cầm điếu thuốc hút một hơi rồi thở ra, từ từ cầm chiếc điện thoại.

"Chủ nhiệm Chu hả? Xin chào, tôi là Nghiêm Ngọc Thành..."

"Đồng chí Ngọc Thành, xin chào."

Khẩu ngữ của Chu Bối Minh rất lạnh nhạt, Nghiêm Ngọc Thành cố gắng tỏ ra nhiệt tình, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy không thoải mái.

"Là như thế này, có việc muốn báo cáo với ngài....."

Nghiêm Ngọc Thành nói trong điện thoại, đơn giản chỉ nói việc của Vương Hữu Phúc. Trên thực tế, toàn bộ lãnh đạo khác sạn đều phạm sai lầm, bất luận mắc phải sai phạm gì, cũng không nhất thiết phải thông báo hết cho Chu Bối Minh, Chu Bối Minh cũng không phải là lãnh đạo công an quản lí nhân khẩu. Làm như vậy, chỉ là biểu hiện một thái độ không phục.

"....Đúng vậy , đúng vậy, chủ nhiệm Chu, chúng tôi nhất định thực hiện theo chỉ thị của ngài, không tha cho một phần tử phạm tội nào, cũng có nghĩa là trả lại sự trong sạch cho người tốt...Ừ, ừ... Chúng tôi sẽ nghĩ ra một sách lược và phương pháp ...Là như vậy, chủ nhiệm Chu, huyện chúng tôi dự định xây dựng công xưởng sản xuất xi măng ở khu vực Sơn Bắc, đúng, đúng....hạng mục được phối hợp với nhà máy phát điện hỏa lực Đại bình.... Ừ, ừ, Đồng chí Vương Bản Thanh vừa gọi điện đến, hạng mục được thông qua... Đồng chí Vương Bản Thanh là chủ nhiệm đã về hưu của huyện chúng tôi, rất nhiệt tình, tự mình đi lên tỉnh xin cấp kinh phí và kĩ thuật cho chúng tôi...vầng, vầng, huyện chúng tôi cử đồng chí Ngụy Ngọc Hoa và đồng chí Bản Thanh đi lên tỉnh...Ừ, ừ, đúng vậy, đúng vậy...."

Mấy câu cuối cùng trong cuộc điện thoại, nói Chu Bối Minh , trong huyện đã tiếp nhận "đơn xin kiểm điểm "của Vương Bản Thanh.

Lần này gọi điện thoại đi, Chu Bối Minh vừa dữ được thể diện vùa là tấm lót hiệu nghiệm, biết phải làm thế nào.

Báo các cho Chu Bối Minh xong, Nghiêm Ngọc Thành thở dài, uống mấy hớp chà lạnh, lại cầm điện thoại . Điện thoại lần này gọi đến là Long Thiết Quân.

Những lời trách mắng răn dạy của Long Thiết Quân trong điện thoại, thần thái của Nghiêm Ngọc Thành căng thẳng, lấy hơi để nói tiếp . Không dám hỏi nhiều, trong đầu của Nghiêm Ngọc Thành, bây giờ chỉ khắc một chữ "Long" . Long Thiết Quân mắng vài câu, là đúng.

Long Thiết Quân nói, Chu Bối Minh bình thường rất vòng vo, có rất nhiều người đố kị, bỏ đi, trực tiếp đến nơi nói :" việc của Vương Hữu Phúc, nhất định phải khống chế phạm vi, không được để sự việc chuyển hóa ngày càng to. Sự việc ngày càng to, đối với ai đều không có lợi.

Câu này của Long Thiết Quân, nhấn mạnh.

Kết quả xử lí như sau:

Vương Hữu Phúc bị khai trừ khỏi đảng, khai trừ chức vị, sau khi có được kết quả điều tra hãy mang nó đến tòa án khởi tố.

Cảnh cáo tổ trưởng Vương Thiệu Hồng và cán bộ tổ chức khu vực, bộ phận hành chính ghi lại những sai phạm vào sổ, sắp xếp công việc cho cán bộ rời khỏi tổ điều tra ; phó tổ trưởng Đàm Bình an , vì nghi ngờ có liên quan đến việc phá hoại hôn nhân trong quân đội, khai trừ đảng tịch, giử lại trong đảng quan sát thêm, cách chức hành chính,không được làm công an.

Sau 5 ngày, sẽ điều động tổ điều tra mới đến điều tra vấn đề nhà máy gạch đại đội Liễu Gia Sơn " đi theo con đường tư bản chủ nghĩa" và "tội phạm tham ô, thống nhất câu hỏi và phương pháp điều tra, kết luận của tổ điều tra, chứng minh, nhà máy sản xuất gạch Liễu Gia Sơn không phát hiện ra vấn đề gì đáng nghi ngờ. Đồng chí phó chủ nhiệm Liễu Tấn Tài của huyện Cách Tú không liên quan đến việc này.