Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 301: Đàm phán

" Tiểu Tuấn, ngày quốc tế lao động 1-5 em muốn đến thành phố Nam Phương chơi, được không?"

Nghiêm Phi làm nũng khi nói chuyện điện thoại với tôi.

Tiểu a đầu này 20 tuổi rồi, nhưng vẫn rất ngây thơ đáng yêu giống như trẻ con.

Nhưng lời yêu cầu này của cô bé lại làm tôi rất khó sử.

Bây giờ là thời khắc quan trọng nhất vai diễn, tổ chức chuyên án bến đó có truyền thông tin đến nói, sau một thời gian không lâu có thể thu lưới rồi. Nhưng càng đến lúc căng thẳng càng thấy khó sử, càng phải cần thận, sợ trong lúc hấp tấp lại làm ra những chuyện điên cuồng.

Thời gian này, mà để Nghiêm Phi đến thành phố Nam Phương, đương nhiên là không sáng suốt, không may xảy ra chuyện gì đó, như vậy sẽ không hay.

Hơn nữa, một Du Khả Khanh đã khiến cho Lương Xảo phải đau đầu rồi, lại thêm Nghiêm Phi nữa, sợ như tuyết thêm xương? Dù trong lòng Lương Xảo chấp nhận Nghiêm Phi, cũng không rộng lượng mà nhường tôi cho với cô ấy, có thể tránh được phiền phức thì hãy tránh là điều tốt nhất.

Hơn nữa để cho Nghiêm Phi biết " Tình cảm lưu luyến" giữa tôi và Du Khả Khanh, vậy thật không biết phải làm thế nào.

Cũng may nha nội tôi không phải là kẻ ngốc, nhất thời đã nghĩ ra cách để ứng phó.

" Hay là anh đến thành phố Đại Ninh nhé, em ngồi máy bay lại vất vả.

" Vậy...Cũng được...."

Tôi biết tiểu cô nương này không hài lòng. Ngoài đến thăm tôi ra, cô cũng muốn đến thành phố Nam Phương phồn hoa chơi.

Thành phố Nam Phương thời đó, trở thành thành phố phồn hoa nhất trong nước.

Tôi dùng những lời ngọt ngào nịnh cô bé, Nghiêm Phi vui vẻ cúp điện thoại.

............................

"Ninh Ái Vân bến kia vẫn chưa có tin tức gì?"

Tôi hỏi Du Khả Khanh.

" Tôi đã nói tôi muốn mua thêm một lượng bột trắng gấp đôi, bọn họ nói rằng bây giờ cậu cần một lượng nhiều như vậy, Bột bọn họ có thể giao cho, nhưng ngược lại Ai Ninh Vân bến kia vẫn chưa có tin tức gì."

Du Khả Khanh ngồi trên sô fa, nhíu mày, lắc đầu.

Theo kích bản đã sắp xếp, tôi giả vờ trở thành một kẻ nghiện, cần một lượng bột trắng còn lớn hơn Du Khả Khanh, hi vọng sau khi Ninh Ái Vân nhận được thông tin này, có thể xuất đầu lộ diện.

Người này vì muốn báo thù tôi, nên cân nhắc rất kỹ, mắt nhìn thấy " Đại công cáo thành ", 80% xuất đầu để gặp tôi, làm tôi nhục nhã một phen, sau đó đề xuất ra một điều kiện, hoặc đưa " Con trai thị trưởng thành phố Bảo Châu vào con đường nghiệm ngập" , điều kiện này mà bị mọi người phát hiện ra, cha con Liễu gia sẽ thân bại danh liệt.

Tôi suy nghĩ một lúc, nói: " Người con gái này quả thực rất biết cách nhẫn nhịn."

" Cô ấy...Cô ấy rất giỏi....."

Du Khả Khanh và tôi đi chung một chiến hào, vừa nhắc đến Ninh Ái Vân, không kìm hãm được sự sợ hãi.

" Yên tâm, không có chuyện gì. Sự gian xảo của hồ ly không thể đấu với sự mưu trí của người thợ săn!"

Tôi dùng một câu đang rất thịnh hành an ủi cô ấy.

Du Khả Khanh gật đầu, " ừ" một tiếng.

Tôi nhìn đồng hồ, nói: " Thời gian không còn sớm nữa, cô nghỉ ngời sớm đi, ngày mai gặp lại."

" Ngày mai gặp lại."

Ra khỏi căn phòng của Du Khả Khanh, nhưng chưa đi xuống lầu, thì nghe thấy phía dưới có tiếng động, tôi đề cao cảnh giác, đứng ở cửa cầu thang nhìn một lượt, thì nhìn thấy Từ Văn Hoà và Nguỵ Xuân Sơn đứng ở trong đó, bước nhè nhẹ đến nhìn hai người đó, thì thấy trong tay hai người đang cầm một con dao bổ dưa hấu sáng bóng.

" Chuyện gì xảy ra vậy?"

Từ Văn Hào mỉm cười, nói: "Cậu vào trong đó không lâu, hai người này lén lút đi theo, chúng tôi cảm thấy tình hình rất kì lạ...."

Lúc đó trong đầu tôi loé lên một vệt sáng, lập tức nghĩ đến Trần Vệ Tinh.

" Đưa lên xe từ từ hỏi cho rõ ràng."

" Uh."

Quả nhiên là Trần Vệ Tinh giao phó, Trần Vệ Tinh giao nhiệm vụ cho bọn họ chính là đáng gãy tay hoặc gãy một chân của tôi. Nhưng Trần Vệ Tinh có nằm mơ cũng không nghĩ đến, sinh viên năm thứ hai trường đại học Hoa Nam tiểu Tuấn, có hai thanh bảo tiêu Bưu Hãn.

Ngược lại rất ngạc nhiên.

Hi hi, lại là thủ đoạn này, đối với tôi mà nói thì nhàm lắm rồi.

Xem ra tôi quá đề cao Trần Vệ Tinh rồi, không ngờ đường đường là con trai của phó tham mưu trưởng quân khu, chỉ có thể giở thủ đoạn hạ lưu này thôi sao. Quả nhiên hắn không biết tôi là người như thế nào.

"Tiểu Tuấn, đưa đến đồn công an đi."

Từ Văn Hòa đề nghị.

Tôi suy nghĩ một hồi, vẫy tay.

Nếu đưa đến đồn công an, hỏi nội tình bên trong, thì Trần Vệ Tinh không tránh khỏi liên quan. Tôi với hắn, không có một chút quan hệ nào. Tiểu tử này dám chơi, tôi tuyệt đối chơi đến cùng. Nhưng cha hắn lại là lãnh đạo cao cấp quân khu , con rồng không đè đầu rắn, tôi chỉ là một sinh viên ngoại tỉnh, không nên kết thù oán với quân đội tốt hơn.

Những kẻ thù như vậy, có thể giảm được người nào thì hay người đó.

Huống chi mối thù này, không tiện nói ra lí do.

"***, hai tên khốn nạn này gặp may đó, lần sau không có chuyện như vậy xảy ra đâu."

Từ Văn Hoà chói hai người đó lại.

......................

Địa điểm mà tôi và Trần Vệ Tinh gặp nhau là trong phòng 20166 khách sạn Hải Giang, Hà Mộng Doanh ra mặt hẹn giúp tôi.

Trần Vệ Tinh nghĩ rằng Hà Mộng Doanh đã hồi tâm chuyển ý, muốn cùng hắn " ôn lại tình cũ ", không nói hai lời, lập tức đồng ý, vội vã chạy đến, bước vào phòng nhìn thấy nha nội tôi đang ngồi ung dung uống trà, khuôn mặt tươi cười lập tức nghiêm lại.

" Trần công tử, lại gặp mặt nhau nữa rồi."

Tôi từ từ nói, giọng trêu chọc.

Nhìn thấy hai con mắt Trần Vệ Tinh xoay tròn, ý định chạy đi, tôi thản nhiên nói thêm một câu.

" Sao vậy, Trần công tử sợ hãi rồi à?"

" Tôi sợ hãi? Sao tôi phải sợ hãi một người như ngươi? Đúng là chuyện buốn cười."

Trần Vệ Tinh vênh mặt, đi vào, ngồi đối diện tôi.

" Hà Mộng Doanh đâu?"

" Trần công tử đợi một lát, chị Mộng Doanh đang trên đường đến."

" Chị Mộng Doanh? " Sắc mặt Trần Vệ Tinh lập tức thay đổi, nói: " Một thằng bé con như cậu mà lái máy bay bà già hả , giỏi lắm, đến Hà Mộng Doanh cũng quyến rũ được."

Tôi cười lạnh nhạt: "Xem ra Trần công tử chưa ăn đánh, không biết đau là thế nào, anh mà cho người đánh tôi một lần nữa, tôi bảo đảm anh sẽ bị bắt đi ngay lập tức đó."

" Ngươi dám."

Trần Vệ Tinh nhìn tôi.

" Trần công tử không tin? Vậy anh có thể thử, xem tôi dám hay không dám."

Tôi cầm đồ chơi súc sắc trên trong tay, không liếc nhìn hắn.

Trần Vệ Tinh nhìn bốn phía, căn phòng rộng như thế này, chỉ có tôi và hắn hai nguời, nếu thực sự chọc tôi tức giận, sau này không biết có thế nào, lạnh nhạt " hừm" một tiếng nói: "Tìm anh có chuyện gì muốn nói hả, anh rất bận, không có nhiều thời gian nói chuyện nhảm nhí với em đâu."

Tôi uống một ngụm trà, im lặng, từ chiếc ghế bên cạnh lấy ra một tập tài liệu, quang qua chỗ hắn.

" Cái gì thế này?"

Trần Vệ Tinh thì thầm trong miệng, cầm tập tài liệu lật ra xem, nhưng vừa xem được trang đầu tiên, sắc mặt lập tức thay đổi rồi.

Tập tài liệu này, ghi lại những sai phạm của công ty bất động sản nhà đất Nghiễm Hạ, trốn thuế, lậu thuế, rất nhiều chứng cứ gây tội.

" Mày...."

Cái gì, tập tái liệu này mày lấy ở đâu ra vậy? Rốt cuội mày muốn gì?"

Trần Vệ Tinh hoang mang.

" Tập tái liệu này tôi lấy ở đâu ra, việc này Trần công tử không cần quan tâm đến, tài liệu như vậy, trong tay tôi có mấy phần, nếu nộp cho viện kiểm sát, công ty Nghiễm Hạ sợ sẽ gặp xui xẻo to đó?"

Tôi lạnh nhạt nói.

" Nhất định là Hà Mộng Doanh giỡ trò rồi, mày....Rốt cuội mày và cô ta có quan hệ gì?"

Trần Vệ Tinh đứng lên, đi đi lại lại trong phòng.

Trần công tử này thật hài ước đó, lúc này còn nói mấy chuyện này thì giải quyết được vấn đề gì."

Trần Vệ Tinh đi đi đi lại vài vòng, bình tính lại, từ từ ngồi xuống, nhìn tôi, nói: "Mày tên là Liễu Tuấn đúng không? Sinh viên năm thứ hai khoa trung- văn đại học Hoa Nam. Tao nói cho mày biết, tập tài liệu này chẳng uy hiếp được ai đâu, công ty Nghiễm Hạ không liên quan gì đến tao."

" Thật không?"

Tôi mỉm cười.

" Đã như vậy, tôi mạo muội rồi, xin chào!"

Tôi đứng dậy định đi ra ngoài.

" Này, mày....cậu chờ chút đã."

Nhìn thấy tôi đi thật, Trần Vệ Tinh luống cuống gọi lại.

Tôi quay người lại, nhìn hắn.

Trần Vệ Tinh cố gắng mỉm cười, người này cũng không phải xấu trai, nếu không lúc đầu Hà Mộng Doanh không cũng không để ý đến hắn. Nhưng những năm gần đây bị mọi người đồn đại nhiều, nói hắn hút thuốc phiện...Hôm nay, trên mặt hắn chỉ có da bọc xương, miễn cưỡng cười, quả thục còn khó coi hơn cả khóc.

" Liễu Tuấn, chuyện gì cũng thương lượng được cơ mà, nào, ngồi xuống, anh em mình nói chuyện với nhau một chút...."

Hì hì, người này tính tình thay đổi thật nhanh, trong nháy mắt, vừa là kẻ thù đã biến thành anh em rồi.

" Được, Trần công tử muốn nói chuyện gì với tôi?"

Tôi từ từ đi về chỗ ngồi, gác hai chân vào nhau, nhẹ nhàng hỏi.

" Uh, tập tài liệu này, cậu cần bao nhiêu tiền, cậu cho một cái giá đi !"

Trần Vệ Tinh nói.

Người này, định mượn danh nghĩa để tống tiền tôi hả.

Tôi thở dài, nói: " Trần công tử, tập tài liệu này, đối với công ty Nghiễm Hạ mà nói, rất quan trọng, đối với tôi mà nói, nó không đáng một phân tiền. Thành thật mà nói, số tiền của anh, em không quan tâm."

Trần Vệ Tinh bĩu môi, ý không tin.

" Tập tài liệu này, tôi không thể bán cho anh, cũng không dự định bán cho người khác, tôi để một chỗ, thỉnh thoảng nhắc nhở anh."

Trần Vệ Tinh nghe thấy thế, sắc mặt lập tức thay đổi.

" Cậu muốn uy hiếp tôi?"

" Không sai, tôi muốn uy hiếp anh đó."

Tôi nói không do dự.

Sắc mặt Trần Vệ Tinh tái đi, lạnh lùng hỏi: " Liễu Tuấn, cậu có biết cha tôi là ai không?"

Tôi nhíu mày.

Những lời như vậy, tôi nghe chán rồi.

" Tôi biết, phó tham mưu trưởng quân khu, các bộ cấp cao mà...."

Giọng nói tôi châm biếm, không tôn trọng.

" Cậu biết thế là tốt."

Trần Vệ Tinh " Hừ" một tiếng, liếc nhìn tôi.

" Nhưng tôi không những biết cha anh là phó tham mưu trưởng, tôi còn biết con trai của ông ấy nghiện thuốc phiện cơ. Trần công tử, tôi nghe nói tham mưu trưởng quân khu Diệp sắp thăng chức rồi, rất có thể sẽ tiếp nhận chức vụ tham mưu trưởng ? Anh nói, nếu để lãnh đạo cấp trên biết những chuyện anh gây ra, cũng không biết có ảnh hưởng gì không?"

Tôi chậm chậm uống một ngụm nước trà, nhăn mặt nói.

Trần Vệ Tinh đứng dậy, chỉ tôi, nói: " Cậu...Rốt cuộc cậu là ai, cậu muốn làm cái gì?"

Người này tính khí thật nóng nảy.

Hắn bình thường thường làm những chuyện mờ ám, có rất nhiều việc phó tham mưu trưởng Trần cũng không thể biết được. Nếu những chuyện phá hoại này bị phát tác, cuối cùng cha hắn có thể tiếp tục giữa chức vụ phó tham mưu trưởng hay không là một điều rất khó nói trước, hình như chính hắn đã phá huỷ tất cả. Phó tham mưu trưởng Trần không đánh hắn mới lạ.

Bản chất của những nha nội quần là áo lụa này, tôi gặp nhiều rồi, biết cách để đối phó với bọn chúng.

" Không có gì, tôi chỉ muốn biểu hiện thái độ của mình với Trần công tử thôi."

" Biểu....Biểu hiện thái độ gì?"

" Từ nay về sau, không cho phép cậu quấy rối Hà Mộng Oanh và Du Khả Khanh nữa."

Tôi nói chậm từng câu từng chữ một.

Sắc mặt Trần Vệ Tinh nhăn lại, ánh mắt phẫn lộ.

Điều kiện mà tôi đưa ra, nghe thì rất đơn giản, nhưng thực tế là chạm vào lòng tự trọng của bất kì người con trai nào. Quan hệ giữa Hà Mộng Doanh và hắn không thân thiết gì, hơn nữa người ta lại là con trai của Hà Trường Trinh. Nhưng Du Khả Khanh lại khác, hắn chính là người nuôi dưỡng cô ấy.

" Nói như vậy, cậu thật sự thích Du Khả Khanh rồi?"

Trần Vệ Tinh khàn khàn giọng nói.

Tôi lạnh nhạt nói: " Thích hay không thích, là chuyện của tôi, không liên quan gì đến Trần công tử. Con người của tôi, không bao giờ làm những chuyện trái với lương tâm, nếu Trần công tử đồng ý, những chuyện trước kia, chúng ta sẽ thương lượng lại với nhau, bao gồm cả chuyện anh âm thầm cho người đánh tôi, tôi có thể bỏ qua không tính toán. Nếu anh không đồng ý, cũng không sao, núi không chuyển thì nước cũng sẽ chảy, cũng có lúc gặp nhau mà."

Lúc đó Trần Vệ Tinh mới nghĩ ra, hắn từng âm thầm cho người đi đánh tôi.

Những chuyện hèn hạ như thế, Trần Vệ Tinh làm rất nhiều rồi, nên từ trước đến giờ hắn không bao giờ để trong lòng. Nhưng bây giờ, khi tôi nhắc lại, hắn mới nhớ ra, bản thân hắn đã phái hai người, không quan tâm đối phương là người như thế nào đã sử lí rồi.

Rất nhanh, sắc mặt của Trần Vệ Tinh trở lại bình thường.

Trước kia hắn đã đối mặt với một người thanh niên trẻ và đã trở thành một sinh viên đại học bình thường. Dựa vào thân phận và địa vị của hắn trong xã hội, bị một sinh viên đại học ép kí " Thành hạ chi minh ", quả thực là một điều xỉ nhục. Bây giơ ngẫm lại, người thanh niên trẻ này quả thực là một người không tầm thường. Thân mang bảo kiếm trong người, có thể trở thành một sinh viên đại học bình thường được không?

Biết thân phận và địa vị của tôi, trong lòng Trần Vệ Tinh thoải mái lên rất nhiều.

Mọi người đều là bạn học của nhau, những chuyện thắng bại trong quá khứ có thể bỏ qua thì bỏ qua.

" Được, cậu đã nói như vậy, thì tôi sẽ nhường lại một bước, kết thêm một người bạn ."

Trần Vệ Tinh vươn tay ra, mỉm cười.

" Trần công tử quả nhiên là người thoải mái."

Tôi đưa tay ra bắt tay cùng hắn.

" Ngoài ra vẫn còn một việc nhỏ, làm phiền Trần công tử."

" cậu nói đi, chỉ cần trong khả năng của tôi, tôi không bao giờ từ chối."

Vừa rồi vẫn còn là đối thủ, trong nháy mắt đã trở thành huynh đệ sống chết có nhau rồi, vỗ ngực. Không rõ nội tình bên trong, người ngoài cuộc cứ nghĩ là hai người này có quan hệ với nhau từ trước rồi.

Đột nhiên sắc mặt thay đổi, nhỏ giọng nói: " Không giấu gì anh Trần, gần đây, nguồn hàng lại thiếu thốn, anh Trần nghĩ cách giúp đỡ có được không?"

Ánh mắt Trần Vệ Tinh nghi ngời, do dự nói: " Chuyện này, có chút khó làm, để tôi suy nghĩ một lúc nhé."

" Được, vậy tôi sẽ chờ tin tốt của anh."