Thấy bộ dạng Liễu Tuấn như chả thèm coi trọng việc này, cô gái liền cười lắc đầu. Nhìn từ khí độ trầm ổn của Liễu Tuấn, hẳn anh ta cũng là một nhân vật có thân phận, phỏng chừng là ông chủ lớn gì đó, mấy nghìn vạn quả thực cũng không đáng để vào mắt, cũng chỉ mua một việc vui mà thôi.
Cô gái không chủ động mở lời, Liễu Tuấn cũng sẽ không "khiêu khích" cô ta, y chỉ lo hút thuốc, ngồi xem mây cuộn mây tan trên bầu trời, trong đầu thì đang suy nghĩ một số việc.
Một lát sau, cô gái nói thêm: "Chán thật đấy. . .anh chàng đẹp trai, quý tính, công tác ở nơi nào vậy nhỉ?"
Liễu Tuấn thản nhiên trả lời: "Họ Liễu, đi làm cơ quan."
Cô gái mắt sáng ngời: "Đi làm cơ quan? Anh làm bộ nào? Em bộ Dân chính, tên Đặng Hiểu Thúy."
Liễu Tuấn hơi kinh ngạc, cô gái này nhìn qua có vẻ lười biếng, không giống như là nhân viên quốc gia. Tuy nhiên hiện tại rất nhiều thanh niên đều như vậy, cũng không thể trông mặt mà bắt hình dong.
"Ha ha, tôi không phải làm ở Bộ ủy quốc gia, tôi đi làm ở bên ngoài thôi, đang đến thủ đô làm việc."
Liễu Tuấn mỉm cười nói.
Đặng Hiểu Thúy mím môi cười, trong mắt hiện lên thần sắc không cho là vậy. Nhân viên của đại nha môn Thủ đô đều có loại tâm tính hài lòng này, đối với cán bộ địa phương, trời sinh có một cổ cảm giác về sự ưu việt. Dù sao dưới tình hình chung đều là cán bộ địa phương yêu cầu bộ uỷ quốc gia, tình hình trái lại thì rất ít.
Vị Liễu tiên sinh này đi ra ngoài cùng bạn chơi dã chiến, một mình ở chỗ này hút thuốc, có thể thấy được cũng không phải nhân vật quan trọng gì, phỏng chừng cũng như cô vậy, chỉ là một người đi theo cho có.
Vừa nghĩ đến điểm này, Đặng Hiểu Thúy không có tâm tư bắt chuyện với Liễu Tuấn nữa. Hơn nữa nhìn qua Liễu Tuấn cũng không phải nhiệt tình cho lắm, Đặng Hiểu Thúy cần gì phải để ý đến y làm gì? Cô mỉm cười, cũng không chào hỏi gì với Liễu Tuấn, trực tiếp trở về tảng đá của mình, lại móc ra một thỏi son trong túi để trang điểm, về phần Liễu bí thư, đương nhiên cũng không cần phải đặt Đặng Hiểu Thúy vào khóe mắt nữa.
Khoảng chừng qua hơn nữa giờ, dưới sườn núi truyền đến tiếng của Dư Đan: "Chú ở đâu vậy?"
Liễu Tuấn liền đứng dậy, đi tới sát gò đất và vẫy tay.
Dư Đan hoan hô nhảy nhót, nói to: "Hì hì, thắng rồi, hai so với sáu, diệt toàn bộ địch nhân."
Liễu Tuấn cười nói: "Sớm đã nói cô cậu ở chỗ này với chú mà, không thì phải là 0 so với 6."
Cự ly mặc dù xa, Liễu bí thư nội lực dồi dào, cho dù nói không quá lớn, Dư Đan cũng có thể nghe rõ, không khỏi thè lưỡi.
Đặng Hiểu Thúy thì không tin: "Các người thắng? Không thể nào, lại còn 2 so với 6?"
Liễu Tuấn mỉm cười.
Dư Đan kéo Cố Khải Tú nhanh chóng leo lên gò đất, nói lớn: "Giành được toàn thắng, thắng hai vạn."
Trên người cô và Cố Khải Tú đều là đủ loại màu sắc, có thể thấy được đã ăn không ít đạn màu, tuy nhiên vẫn cười hớn hở, tâm tình rất vui vẻ.
"Ha ha, không phải đã nói rồi còn gì, thắng cũng không lấy tiền của họ?"
Dư Đan nói: "Thắng rồi sao lại không lấy, cháu đang muốn quyên tiền đây này, chuẩn bị làm một tổ chức bảo minh, chuẩn bị đủ tài chính, sẽ ra biển, lên đảo Minh Hà đấu với quân Nhật..."
Liễu Tuấn đang muốn nói, bên tai bỗng vang lên tiếng nói của Đặng Hiểu Thúy, giống như là rất bất ngờ: "Là Dư Đan hả?"
Dư Đan vừa rồi quá mức hưng phấn nên không nhìn thấy Đặng Hiểu Thúy đang ở đây, lúc này cũng rất bất ngờ, nói: "Hiểu Thúy, là bồ hả? Bồ cũng tới đây chơi dã chiến ư?"
"Đúng vậy, Khải Tú cũng ở đây này."
Đặng Hiểu Thúy liền nắm tay chào hỏi với Dư Đan và Cố Khải Tú.
Dư Đan giới thiệu cho Liễu Tuấn: "Chú Liễu, đây là bạn học đại học của cháu, Đặng Hiểu Thúy, đang làm ở cục tổ chức quản lý dân gian thuộc bộ Dân chính. Hiểu Thúy, đây là chú của mình, họ Liễu."
Đặng Hiểu Thúy cười nói: "Mới vừa hỏi qua rồi, mình và chú ấy còn nói chuyện nữa."
Ngoài ý muốn gặp được bạn học cũ ở đây, Dư Đan rất là hưng phấn: "Ôi chao, Hiểu Thúy, không hờ lại trùng hợp đến vậy. Mình đang định hai ngày nữa sẽ tới bộ Dân chính tìm bồ đấy, báo cáo kia của chúng ta phải nhanh chóng phê ngay mới được. Chúng ta chờ cái này để ra biển mà."
Liễu Tuấn cũng rõ chuyện mà Dư Đan nói. Trước tết âm lịch, khi Lương Kinh Vĩ thị sát bộ đội thuộc khu cảnh bị Ngọc Lan đã nói qua chuyện này với Liễu Tuấn, lúc đó Lương tham mưu trưởng đã đánh giá Liễu bí thư là một người "bồng bột". Lần này tại thủ đô gặp Dư Đan, lại nghe Dư Đan chính miệng nói. Ngụ ý là dự định làm một tổ chức chuyên môn "bảo minh". Tuy nhiên tổ chức này phải cần đến bộ Dân chính phê chuẩn. Nếu tổ chức dân gian thông thường, tự nhiên không cần phải nhờ đến bộ Dân chính, cục Dân chính cấp một của huyện cũng đủ phê chuẩn rồi. Nhưng "bảo vệ Minh Hà đảo" là một việc rất mẫn cảm, cục Dân chính địa phương không dám chuyên quyền, trực tiếp nộp lên "mâu thuẫn" này. Cứ thế một cấp đá bóng cho một cấp, Dư Đan phát bực, đã trực tiếp tìm Đặng Hiểu Thúy, muốn cô hỗ trợ, dùng bộ Dân chính nắm lấy công văn này.
Trước đây là liên lạc trong điện thoại, không nghĩ tới ngày hôm nay gặp phải ở chỗ này, coi như là niềm vui ngoài ý muốn.
Đặng Hiểu Thúy nói: "Dư Đan, chuyện này cũng khó giải quyết, mình cần phải báo cáo qua với Tần cục, anh ta cũng hơi do dự. . .bồ biết mà, đích đề tài bảo minh này hiện tại đặc biệt mẫn cảm, anh ta cũng không không dám làm chủ."
Tần cục chắc là người phụ trách của cục tổ chức quản dân gian, nếu Đặng Hiểu Thúy là bạn học đại học của Dư Đan, tham gia công tác cũng không lâu lắm, có thể trình việc này lên tới trước mặt cục trưởng, có thể thấy được cũng là một người có năng lực. Phỏng chừng ít nhiều có chút hậu trường. Bằng không thì một nhân viên làm tại cơ sở, có thể nào có tiếng nói trước mặt cục trưởng được?
Dư Đan nói: "Vậy bồ lo mà nghĩ biện pháp đi. Đây chính là chuyện tốt, lúc học đại học, bồ chẳng phải cũng là nhân sĩ bảo minh rất kiên định đó sao? Thế nào, hiện tại đến bộ uỷ quốc gia đi làm rồi, tư tưởng có chuyển biến hả? Ngược lại đã giảm bớt giác ngộ rồi?"
Đặng Hiểu Thúy cười nói: "Dư Đan, bồ vẫn là người nhanh mồm nhanh miệng như vậy. Bồ cho rằng ai cũng như bồ, theo đuổi được con rể kim quy, trong nhà có tiền xài không hết, mỗi ngày chỉ cần lo quốc gia đại sự là được thôi sao? Mình không phải vậy, tại đơn vị, mỗi ngày sáng 9 chiều 5, theo quy củ, cũng không dám nói đùa với bát cơm của mình. Bảo vệ đảo Minh Hà đương nhiên là đại sự, nhưng quan trọng bằng bát cơm của mình mà phải không? Nếu như bát cơm bị đập vỡ, bồ nuôi mình nhé?"
Ý của câu này cũng một nửa nghiêm túc, một nửa nói đùa.
Dư Đan liền tức giận lên: "Chuyện này còn là. . . Bảo vệ đảo Minh Hà không chỉ chức trách của một mình mình phải không? Nhân viên công vụ quốc gia thì phải giữ gìn chủ quyền lãnh thổ, hẳn là càng không thể đổ trách nhiệm cho người khác chứ? Sao mới làm được nửa ngày đã bắt mình phải đi cầu người khác rồi?"
Đặng Hiểu Thúy sắc mặt hơi đổi, cười mỉa nói: "Dư Đan, bồ thật là đứng nên nói không đau thắt lưng. Chuyện này chỉ sợ các lãnh đạo trong bộ đều kiêng kỵ. Càng đến cao tầng thì sẽ càng dè dặt, rất sợ đi ngược với phương châm chính sách của Trung ương. . .Bồ cho là đại nhân vật như Tần cục có ý nghĩ đơn thuần như thanh niên chúng ta sao? Không phải là mình không chịu hỗ trợ, quả thực độ khó rất lớn."
Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Cũng không phải phức tạp như vậy đâu. Hành động của dân gian dù sao cũng không phải là hành động của phía chính phủ, không cần phải khẩn trương như vậy. Chúng ta tám năm kháng chiến, không phải cũng đánh đuổi được người Nhật bản hay sao? Hiện tại càng không có lý do gì sợ họ hết."
"Chú nói quá tuyệt vời."
Dư Đan liền hoan hô, hướng về Liễu Tuấn vươn ra ngón tay cái.
Đặng Hiểu Thúy càng bực mình. Thầm nghĩ Dư Đan đã bị thói quen thiếu phu nhân của hào môn mà làm hư người, không hiểu chuyện cũng là việc có thể châm trước. Liễu đồng chí này, đã là người trưởng thành, còn đi làm tại cơ quan Chính phủ, tại sao cũng nói những lời "không giác ngộ" như vậy? Một tiểu cán bộ ngoại địa mà đã như vậy rồi, cho rằng trong tay có chút quyền thì có thể điên cuồng, cho rằng lão tử thiên hạ đệ nhất.
Việc trong thành Bắc Kinh này, anh nói nó đơn giản như vậy thôi ư?
"Liễu tiên sinh, cũng không thể nói như vậy được. Quốc gia có bố cục thống nhất của quốc gia, chúng ta đều phải phục tòng đại cục này mà, phải không? Tại địa phương của anh công tác, cũng phải phục tòng chỉ huy của Trung ương. Coi như là tổ chức dân gian thì vẫn phải tuân kỷ thủ pháp, không thể tự động hành sự."
Trong ngôn từ của Đặng Hiểu Thúy nói còn mang theo ý dạy bảo.
Liễu Tuấn thản nhiên cười, cũng không tranh chấp với cô ta. Hơn nữa nếu nói từ lý luận thì lời của Đặng Hiểu Thúy rất chính xác, điều mà Liễu Tuấn vẫn một mực nhấn mạnh cũng là "kỷ luật nghiêm minh".
Dư Đan lại không cam lòng, đang muốn nói thì Cố Khải Tú đã kéo ống tay áo của cô, vừa cười vừa nói: "Hiểu Thúy, bất kể nói như thế nào, chuyện này luôn do bộ Dân chính quản, tất cả mọi người là bạn học bản lĩnh của bạn chúng tôi cũng rõ mà. Nói như thế nào cũng phải nhờ bạn hỗ trợ cả."
Mặc dù Cố Khải Tú không sành sỏi, khéo léo như ông già Cố Đồng Huy của hắn, dù sao cũng xuất thân thương nhân thế gia, nghe nhiều thấy lắm nên đương nhiên ít nhiều cũng bị ảnh hưởng, không có bản tính bồng bột giống như Dư Đan, cũng biết đạo lý "đường cong cứu quốc".
Lúc này Đặng Hiểu Thúy mới thay đổi sắc mặt, nói: "Ha ha, tất cả mọi người là bạn học cũ mà, có thể giúp được thì mình nhất định sẽ giúp. Như vậy đi, hôm nay coi như là vận khí của các bạn tốt, vừa lúc Tần cục trưởng và Ngụy thiếu gia đều tới nơi này chơi. Chúng ta đi gặp mặt họ đi. Đến lúc đó mọi người nói vài câu dễ nghe. . .Ừm, tốt nhất là có thể mời họ ăn một bữa cơm, hát karaoke, mọi người liên lạc một chút cảm tình, việc này sẽ có hi vọng thôi."
Vẻ mặt Dư Đan có vẻ không vui.
Bảo vệ đảo Minh Hà cũng không phải việc riêng của một mình cô, thành lập tổ chức dân gian này, cô cũng phải vì bản thân mình mà mưu cầu phúc lợi gì, thuần túy là nghĩa vụ của một người dân. Chuyện như vậy lại bắt cô đi cầu người nói tốt, còn muốn bỏ tiền mời khách, có nghĩ thế nào cũng khó mà thông suốt được.
"Thật chứ? Vậy thì tốt quá. Chúng đi đi cùng qua đó đi. Không cần nói việc khác, họ đã là đồng sự của bạn học cũ, mời mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm cũng là việc nên làm mà."
Cố Khải Tú vội nói.
Hắn một lòng muốn giúp vợ của mình đạt thành mục tiêu, hơn nữa gia cảnh hào phú, chỉ mời khách ăn cơm, chút tiền này tất nhiên không thèm để ý làm gì.
"Hì hì, Khải Tú có thể nghĩ như vậy, vậy thì việc này có hy vọng rất lớn rồi. Các bạn chắc không biết, Ngụy thiếu gia chính là công tử của Ngụy bộ trưởng của mình đấy. Chỉ cần anh ta nói một câu, Tần cục khẳng định sẽ phê ngay. Này Dư Đan, bạn cũng đừng giở tính tình thiếu phu nhân của mình ra đấy. Người ta là con cháu của cán bộ cao cấp đấy nhé, trong bộ của mình, Ngụy bộ trưởng rất lớn đấy, cho dù Trần bộ trưởng cũng phải cho ông ta mặt mũi. Ngụy thiếu gia nhìn qua tuy hơi vô lễ, kỳ thực rất dễ thân cận, đặc biệt nói nghĩa khí. Then chốt là phải thuận theo lời anh ta nói. . ."
Đặng Hiểu Thúy vừa đi vừa bô bô cái miệng nói không ngừng