Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1956: Đánh cược

Thời gian còn cách phiên họp toàn thể Hội đồng nhân dân cũng tương đối dài, trong đó còn có hai ngày nghỉ lễ, các đại biểu tự nhiên cũng phải nghỉ ngơi, một bộ phận đại biểu thường ngày cũng không có bao nhiêu cơ hội đến thủ đô. Bộ môn tổ chức Hội nghị liền an bài các đại biểu trong ngày lễ đi dạo chơi, du lãm các khu danh thắng phong cảnh nổi danh của thủ đô, đồng thời cũng lãnh hội một chút phong thổ của đất thủ đô.

Đối với một đại biểu có nhà tại thủ đô như Liễu bí thư thì cũng không cần thiết phải tham gia mấy hoạt động như vậy. Bí thư Tỉnh ủy ở cùng với mọi người, cũng có một bộ phận đại biểu sẽ không tận tình cho lắm.

Nhưng thường thì, hai ngày này đối với Liễu bí thư cũng rất quan trọng, rất nhiều thúc bá, bằng hữu đều mượn cơ hội này để tới thăm hỏi. Lần này cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên lần này, người khách đến thăm Liễu bí thư có chút đặc biệt.

Chính là đôi vợ chồng son Cố Khải Tú, Dư Đan cùng "hai vợ chồng già" Lương Kinh Vĩ, Hà Mộng Khiết.

Dư Đan và Cố Khải Tú đến thủ đô với cái danh là khách du lịch, biết cậu mợ, còn có chú Liễu đến thủ đô họp nên muốn nhân cơ hội này đi thăm người thân. Mặt khác, hai người còn có "mục đích".

Lại nói tiếp, Dư Đan và Cố Khải Tú là một đôi rất hạnh phúc, trong nhà đều giàu có, Cố Đồng Huy và Lương Thiếu Lan cũng không bủn xỉn, tùy tiện đưa cho hai người một cái thẻ ngân hàng thì cũng đủ hai người "xa xỉ" một thời gian rồi. Hai người cũng không quá quan tâm đến việc buôn bán, càng không để bụng tương lai có thể sẽ "thay ca" hay không, chỉ nghĩ thừa dịp trẻ tuổi đi thăm thú khắp nơi toàn quốc. Cuộc sống trôi qua rất thanh thản.

Lúc đầu Cố Đồng Huy có chút ý kiến, Cố gia tại TP.Nam Phương cũng coi như hào môn vọng tộc nhất đẳng, có một đứa con trai nhiên là hy vọng để tương lai có thể kế thừa gia nghiệp, phát dương quang đại Cố gia.

Thế nhưng Cố Khải Tú lại không để ý, nhưng cũng không thể miễn cưỡng.

Cố Đồng Huy cũng đặc biệt đến TP.Bảo Châu bái phỏng ông bà thông gia, hy vọng Lương Thiếu Lan có thể làm công tác tư tưởng cho Dư Đan, đừng có "ham chơi" như vậy nữa, lo mà giúp chồng, sau này còn phải dạy con. Cố Khải Tú và Dư Đan phu thê ân ái, thường ngày thương yêu Dư Đan như bảo bối, Cố Đồng Huy đoán lời nói của con dâu, con trai có thể nghe được vào tai.

Không ngờ Lương Thiếu Lan ngược lại còn làm công tác tư tưởng cho hắn, nói việc kiếm tiền cứ để bàn sau. Hai nhà đều là gia đại nghiệp đại, cho dù hiện tại đều dừng hết các chuyện làm ăn, nhượng lại cho người khác hết, gia sản đó họ có ăn mười đời cũng không hết, hà tất phải bắt bọn trẻ vất vả làm gì? Hiện tại chúng nó còn trẻ, thích chơi, vậy cứ để chúng nó chơi thỏa thích đi. Khi nào chúng nó chơi chán rồi, tự nhiên sẽ nghĩ lại.

Cố Đồng Huy bất đắc dĩ, khi tỉ mỉ suy nghĩ, cũng thấy hẳn là vậy.

Khi tài sản đã nhiều đến một mức độ nhất định, nó sẽ không còn quan trọng nữa!

Có một số người, bỏ cả bạc triệu cũng khó mua được niềm vui.

Kết quả là Cố Khải Tú và Dư Đan càng thêm "không kiêng nể gì cả".

Lần này là đến kéo cậu mợ và chú Liễu tới Bắc Sơn chơi trò "chiến tranh". Vùng Bắc Sơn là bãi bắn bia của mấy câu lạc bộ đỉnh cấp, bãi bắn bia của hội sở Trường Thành, hội sở Quảng An đều tập trung ở chỗ này. Ngoại trừ tập bắn bằng súng thật, đạn thật, còn có một trò chơi "bắn đạn màu".

Đây là một chiến trường hoàn toàn mô phỏng như thật, nhân viên "tác chiến sẽ mặc "đồng phục ngụy trang", đội nón bảo hiểm, cầm trong tay súng bắn đạn màu, sau đó tiến hành mô phỏng dã chiến.

Sân bãi dã chiến cũng có vài nơi, có chiến đấu trên đường phố, có chiến đấu trong rừng cây, còn có chiến trên sa mạc. Toàn bộ chiến trường mô phỏng có diện rích rất rộng, có khoảng 100.000 m².

Đương nhiên, dã chiến với quy mô như vậy, chỉ có câu lạc bộ Trường Thành mới có.

Tam đại câu lạc bộ đỉnh cấp khác cũng mô phỏng dã chiến, nhưng không có quy mô lớn như vậy.

Việc này bởi vì có quan hệ đến khách hàng tài nguyên.

Bởi vì có quan hệ của Hà gia, khách của câu lạc bộ Trường Thành có một bộ phận quân giới nhân sĩ rất lớn, mọi người tương đối cảm thấy hứng thú đối với loại chiến đấu này.

Nhân sĩ chuyên nghiệp mà!

Cố Khải Tú là một người nho nhã, vốn không ham mê trò chơi này, nhưng Dư Đan thì lại rất hoạt bát, nhất định phải tới chơi, nói là muốn bái cậu làm thầy, học tập xem đánh trận thế nào. Nhắc tới sư phụ, thật đúng là đã lựa chọn đúng người rồi. Anh hùng chiến đấu toàn quân cũng không được mấy người.

Lương Kinh Vĩ rất yêu thích đứa cháu gái này, cũng rất tán thưởng Cố Khải Tú, đang không có việc gì nên cũng đáp ứng lời mời của Dư Đan, tiện đường kéo theo Liễu bí thư. Thế là đoàn người hứng thú đi đến dã chiến trường Bắc Sơn.

Ý đồ kéo Liễu bí thư theo cũng rất rõ ràng, chính là thịt "con dê béo" này.

Trong tay Liễu bí thư có thẻ Vip số 1 của câu lạc bộ Trường Thành, cứ việc nghênh ngang đi vào, không cần phải móc ra một đồng. Nếu nói thẻ hội viên của câu lạc bộ Trường Thành, Hà Mộng Oánh cũng đã làm cho em mình một tấm, nhưng đến nay Hà Mộng Khiết vẫn chưa dùng qua, lần này vào kinh thành, hoàn toàn không mang theo bên người.

Nếu có "con dê béo" Liễu bí thư, vừa lúc thịt ngay là được rồi.

Dã chiến trường Bắc Sơn hay hội sở của câu lạc bộ Trường Thành cũng vô cùng xa hoa, không thua kém khách sạn năm sao chút nào về thiết bị lắp đặt. Khách hàng có tiền thì sẽ nhận được bất cứ sự phục vụ gì.

Cộng thêm Hồ Hạo Nhiên cảnh vệ tham mưu của Liễu Tuấn, nhóm sáu người tiến hành thủ tục tương quan, cầm lấy sáu bộ đồ ngụy trang và sáu cây súng bắn đạn màu, khi trang phục lên, rất giống như bộ đội thật sự.

Liễu Tuấn loay hoay mãi mới đội lên được cái nón cối trong tay, vừa cười vừa nói: "Chia thế nào đây? Đánh trận em cũng không rành lắm. Lại nói chúng ta cũng không thể "nội chiến" được đúng không?"

Lời này của Liễu bí thư chính là dự bị sẵn, ý tứ mất bình tĩnh đã biểu lộ không thể nghi ngờ.

Nếu là "nội chiến", cả bốn cái họ cũng chưa hẳn là đối thủ của Lương Kinh Vĩ và Hà Mộng Khiết. Cũng chỉ có một Hồ Hạo Nhiên là người trong nghề, ba người khác, kể cả Liễu bí thư cũng chỉ là "chim mồi" thôi.

Đó là một nan đề.

Sự phối hợp tốt nhất chính là tách ra Liễu bí thư và Hồ Hạo Nhiên, Liễu Tuấn và Lương Kinh Vĩ, Hà Mộng Khiết một tổ, Hồ Hạo Nhiên và Dư Đan Cố Khải Tú một tổ. Tuy nhiên Hồ Hạo Nhiên khẳng định sẽ không đồng ý phương án này. Hắn phải bảo vệ thủ trưởng mà.

Cũng may người phụ trách của dã chiến trường cũng đã giải giúp họ nan đề này. Người phụ trách kia nói rằng, họ sáu người một tổ, sẽ thi đấu với một nhóm khách hàng khác, nhóm khác kia vừa vặn cũng là sáu người.

Dư Đan lập tức vui mừng, liên tục gật đầu.

"Chẳng qua. . ." Người phụ trách lại hơi do dự, muốn nói lại thôi.

"Ô kìa quản lý, có cái gì thì nói mau đi, đừng có dông dài."

Dư Đan lập tức giục dã.

Quản lý giống như là đã hạ quyết tâm, nói ngay: "Nhóm khách kia, họ muốn cược chút tiền."

Dư Đan vừa nghe thì càng phấn chấn, hỏi ngay: "Được thôi, cược thế nào?"

Quản lý thấy mấy người phụ nữ bên này cũng rất hào hứng, nhất thời tinh thần tỉnh táo, nói: "Chỉ là chơi vui thôi, cũng không lớn, 5 nghìn!"

"Được!"

Dư Đan không hề nghĩ ngợi, cô đáp ứng cái rụp.

Quản lý giải thích tiếp: "Tiểu thư, là như thế này, không phải là năm nghìn một ván, là năm nghìn một người. Cuối cùng nhìn nhân số còn lại của đôi bên để tính. Bên chiến thắng, nếu còn thừa lại một người thì là 5 nghìn, nếu như còn thừa lại hai người, vậy là 1 vạn tiền mặt!

"Được thôi!"

Dư Đan nói mà lông mi cũng không nháy một cái.

Có cậu và mợ ở đây, không chỉ nói năm nghìn một người, cho dù năm vạn một người, Dư Đan cũng sẽ không nhíu mày. Đánh trận chính là sở trường của Lương tham mưu trưởng và Hà chủ nhiệm! Huống chi còn có thêm chú Liễu và cảnh vệ tham mưu kia. Có thể làm thiếp thân vệ sĩ cho bí thư Tỉnh ủy, vậy tố chất quân sự cũng thuộc hàng nhất đẳng còn gì?

Bên đó tuổi gì mà phải sợ!

Quản lý hơi choáng váng. Vị tiểu thư này, nhìn qua tuổi tác không lớn, cũng chỉ hơn 20 thôi, khẩu khí nhưng lại lớn như vậy. Cần biết bên kia chính là mấy "người chơi chuyên nghiệp", ở chỗ này là "thắng tướng quân như bỡn", rất nhiều người của bộ đội cũng chơi không lại họ. Tuy nhiên người có thể đến câu lạc bộ Trường Thành để tiêu phí, cũng không phải nhân vật bình thường, mấy nghìn mấy vạn đồng tiền, thật sự là một bữa ăn sáng.

Nếu người ta có tiền, là "đại gia", như vậy có thua một chút cũng không có gì đáng kể.

Dư Đan trở về kể lại tình huống này cho Lương Kinh Vĩ và Liễu Tuấn.

Lương Kinh Vĩ liền nhíu mày, nói: "Đan Đan, đi ra ngoài chơi chỉ là giải sầu, sao lại đánh cược với người ta? Việc này không tốt đâu!"

Dư Đan cười nói: "Cậu, đừng lo lắng, chúng ta nhất định sẽ thắng!"

Lương Kinh Vĩ không hài lòng nói: "Đây không phải là vấn đề thắng thua."

Đường đường tham mưu trưởng của một đại quân khu, trung tướng lục quân, còn có một bí thư Tỉnh ủy, chạy tới Bắc Sơn để đánh cược với người ta, nếu như để truyền ra ngoài, việc này có thể tạo thành ảnh hưởng không được tốt.

Dư Đan liền thè lưỡi, nói: "Vậy làm sao bây giờ? Cháu cũng đã đáp ứng với người ta rồi. . ."

"Vẫn chưa thi đấu, cô lại biết là thắng chắc rồi? Cho rằng bọn này là món ăn cả hay sao?"

Sau đó có vài người cười ha ha.

Nhìn qua hướng tiếng nói, chỉ thấy người nọ khoảng chừng 30 tuổi, tướng mạo cũng đoan chính, vóc người cũng cao to, chỉ là thần sắc có vẻ bất cần đời, giọng điệu và cách dùng từ cũng không quá nghiêm chỉnh.

Dư Đan bĩu môi nói: "Có phải là món ăn hay không thì cứ đợi rồi sẽ biết. Tôi thật lo lắng các người quá yếu, ngay cả chút tinh thần thì cũng không có!"

Người nọ ngẩn ra, lập tức lại cười ha ha nói: "Cô bé thật biết đùa nhỉ. Trước đây chắc là chưa ra ngoài chơi bao giờ hả? Không biết thiên ngoại hữu thiên, nhân thượng hữu nhân hay sao? Nếu không, chúng ta cược thêm chút gì đi?"

Dư Đan rất dễ kích động, lập tức nói ngay: "Được, cược thêm thế nào?"

"Ngày hôm nay bất kể thắng thua, tôi mời khách, chúng ta sẽ đến hội sở Trường Thành hát karaoke, nhưng người thua phải hát nhiều hơn ba bài, do bên thắng chọn bài hát, chọn bài gì thì phải hát bài đó, không thể đổi ý!"

Người nọ nói xong, ánh mắt ngắm tới ngắm lui trên người Dư Đan, mang theo ý tham lam không cách nào che giấu. Dư Đan hoàn toàn di truyền gien của Lương Thiếu Lan, là mỹ nữ rất xinh đẹp, dù cho tại câu lạc bộ đỉnh cấp mỹ nữ như mây cũng là vẻ đẹp hiếm thấy.

Thì ra người này đã nổi lên ý nghĩ hưu vượn, muốn mượn cơ hội chiến đấu để gần gũi tiếp xúc với Dư Đan, để mượn thế tiến thêm một bước.