Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 184: Hạ Hiểu Tình biến mất

Tôi chẳng kịp suy nghĩ, bước vội lên đằng trước, nhìn vào người con gái đó, ngay lập tức trên mặt tắt vụt nụ cười. Chỉ trách tôi quá để ý đến giọng nói, mà đã quên đi một việc, Hạ Hiểu Tình và chị của cô là Hạ Hiểu Lâm có chất giọng giống hệt nhau.

Nhưng hai chị em lại cách nhau đến tận 7 tuổi.

Người do dự ở chỗ bán vé, chính là Hạ Hiểu Lâm và bạn trai của cô ấy, đó chính là Vũ Quân Huy ở kiếp trước. Cũng không biết giờ hai người đã lấy nhau chưa, thời gian mà họ cưới nhau tôi chưa từng đi khảo chứng. Mặc dù người ta vẫn nói người học kỹ thuật vô cùng cẩn thận, nhưng thực chật trong lòng tôi lại rất lười nhác. Hoặc là nói, dồn quá nhiều sự cẩn thận cho công việc, nên chẳng để ý gì đến cuộc sống gia đình. Đó cũng là lẽ thường, vì ở đời người ta làm sao hoàn thành được tất cả mọi việc như ý. Điểm này, từ chuyện tôi để tâm đến “trung tâm bồi dưỡng” mà quên mất sinh nhật của Lương Xảo, có thể nhìn ra rất rõ.

“Chị hai....”

Tôi bất chợt mở miệng gọi cô ấy.

Hạ Hiểu Tình giống như tôi, là con nhỏ nhất trong nhà, cũng là nhà có 4 anh chị em. Có hơi không giống với tôi là, hai chị gái, một anh trai.

Hạ Hiểu Lâm quay đầu lại nhìn tôi, rồi tiếp tục nói chuyện với Vũ Quân Huy.

Bó tay!

Lúc này làm sao cố ấy biết tôi là ai được cơ chứ?

May mà tôi chỉ gọi “chị hai”, không gọi tên, nếu không thì chẳng biết giấu mặt vào đâu. Ngay lập tức tôi không tiến lên nữa mà lủi vào khu bán vé. Vũ Quân Huy và Hạ Hiểu Tình cuối cùng cũng không vào mua vé.

Sự gặp gỡ tình cờ lần này, đã làm lòng tôi xáo động. Ôi chà, xuyên thời gian về đây đến sáu năm rồi, giờ đây trên người có đến mấy trăm vạn, trở thành “đệ nhất thiếu gia” ở huyện Hướng Dương, mà quên bẵng mất không nghĩ đến việc qua nhà Hạ Hiểu Tình, đúng là đáng trách!

Nhà Hạ Hiểu Tình ở nông thôn, điều kiện không tốt lắm. Kiếp trước tình nghĩa vợ chồng mười mấy năm, mặc dù không tránh khỏi đôi lúc xô bát xô đũa, nhưng vẫn là vợ chồng kết tóc xe duyên với nhau. Tôi đáng lẽ phải đi giúp cô ấy một tay từ lâu mới phải. Còn về danh nghĩa, thì đến lúc đấy sẽ nghĩ ra được thôi.

Trong đầu tôi rối loạn cả lên.

“Này, cậu có mua vé hay không?”

Nhân viên bán vé bực mình hỏi tôi làm tôi choàng tỉnh từ dòng suy nghĩ miên man.

“A...Ừm, ừm. Mua hai vé....Không, ba vé giờ chiếu 6:10. Hai vé sát cạnh nhau, còn một vé xa xa chút...”

Đây là vị trí dành cho Tô Kiến Trung.

Lương Xảo thực sự quá xinh đẹp, đã có biết bao chuyện xảy qua xung quanh cô ấy. Tôi thật sự không muốn lại có người làm phiền nữa. Mặc dù giờ đây khí công của tôi đã luyện đến độ dùng tay không đập vỡ gạch, có chút thành tựu rồi, nhưng vẫn chưa thực sự lợi hại. Muốn làm cho người khác sợ, vẫn phải dùng đến Tô Kiến Trung, mới được coi là có vài phần đảm bảo.

“Sao lại phiền phức vậy? Vé đều là bán liền với nhau cả thôi, không thể bán tách rời vậy được.”

Người bán vé càng không vui.

Trước mắt rạp chiếu phim vẫn là một đơn vị rất “hống hách”, nhân viên bán hàng này cũng giống những người ăn lương nhà nước khác, “coi trời bằng vung”, làm sao để mắt đến một đứa trẻ như tôi được.

Thế thì bao toàn bộ rạp cho rồi, tất cả vé tôi đều mua hết.

Tôi giờ không vui vẻ lắm, câu này suýt nữa thì buột ra khỏi miệng. May mà tôi kịp thời dừng lại, làm người phải biết khiêm tốn! Lúc xây dựng sự nghiệp thì kiêu ngạo chút cũng không sao, đó là thủ đoạn quan trọng để xây dựng uy quyền, giờ đây đã trở thành “đệ nhất thiếu gia” rổi, không cần phải quá phô trương nữa.

“Chị San San, là em đây mà, chị không nhận ra em nữa sao?”

Tôi cười một nụ cười rất ngọt, rồi gọi tên cô ấy.

Kiếp trước tôi đã ở đây đến gần 10 năm, chẳng lẽ lại không biết tên của cô ấy sao?

“Cậu là?”

Gương mặt tròn của San San có chút bất ngờ.

“Được rồi, không nói với chị nữa, em còn đang bận, phiền chị, cho em mua ba vé, hai vé ở cạnh nhau, một vé khác cách ra chút xíu được không?”

Tôi chẳng muốn vì mua được mấy tấm vé mà để lộ ra thân phận thiếu gia của mình, chẳng lẽ lại muốn tất cả nhân viên ở rạp chiếu phim ùn ùn vây quanh tôi để tham quan sao? Với thân phận của cha bây giờ, những người muốn nịnh nọt lấy lòng ông rất nhiều. Không với được đến bí thư Liễu, với đến thiếu gia Liễu cũng không tồi.

Nếu vậy thì cũng không phải xem phim làm gì nữa, có trời mới biết chuyện gì sẽ đến tai cha.

Lời nói ngọt “chị San San” này quả nhiên có hiệu quả, cô gái có gương mặt tròn mặc dù không nhớ ra tôi là ai, nhưng vẫn làm theo yêu cầu của tôi, xé ra ba tấm vé.

“Cám ơn chị San San.”

Gần xong, tôi vẫn không quên lịch sự.

Đến sáu giờ tôi, trời vẫn còn sáng lắm. Tôi nhất quyết bảo Tô Kiến Trung lái xe đưa tôi đến rạp chiếu phim. Xuống xe, tôi rút tiền ra mua ba chiếc kem sữa, mỗi người một cái.

Người như Tô Kiến Trung đáng được tin tưởng, không đi nói linh tinh, nên không cần lo lắng về miệng lưỡi anh ta. Hơn nữa một người ngoại tỉnh như anh ta, muốn nói chuyện cũng chẳng tìm được người nghe.

Chính vì phẩm chất này của anh ta, tôi mới tăng thêm lương của anh ta, càng ngày càng đối xử với anh ta tốt hơn.

Tôi và Lương Xảo nắm tay nhau đi vào rạp chiếu phim

Sự diễm lệ của Lương Xảo tất nhiên đã thu hút được sự chú ý của mọi người, và cả những ánh mắt “dê già” nữa, may mà bộ phim được chiếu rất nhanh, nên những ánh mắt đó đều tiêu biến đi.

Giống như với ký ức mơ hồ của tôi, “hỷ doanh môn” kể về một câu chuyện biến đổi của sơn thôn, không thể không mang chút màu sắc “giáo dục”, chẳng có chút hấp dẫn nào với tôi. Lương Xảo thì ngược lại, xem rất chăm chú, ăn xong kem, rồi lại ăn quà vặt, mang vào trong rạp một đống thịt bò khô, đậu phộng....

Thấy Xảo Nhi nhìn chằm chằm vào màn hình, thỉnh thoảng lại bốc miếng thịt bò cho vào miệng, tôi bèn nảy sinh ý đồ, bốc một miếng thịt bò đưa vào miệng cô ấy, Lương Xảo quay đầu lại cười, mặt lộ ra vẻ vui vẻ khi được chiều chuộng.

“Yên tâm, đừng ăn lắm thành chị béo, là không xinh nữa đâu!”

Tôi cười nhẹ trêu Lương Xảo.

Xảo Nhi đúng là rất thật thà, quả nhiên ngay lập tức không ăn nữa.

Tôi bật cười, lại đưa một miếng thịt bò vào miệng cô ấy.

“Trêu em thôi, cứ yên tâm mà ăn, em có ăn đến mấy cũng không béo được đâu.”

Câu này không phải cố tình nịnh nọt cô ấy, mà hình như Lương Xảo là thứ vật quý trời cho, nên rất nhiều quy tắc trên nhân gian không thích hợp với cô ấy. Nếu là bổn thiếu gia, ngày nào cũng ăn như rồng, không kiên trì luyện tập, nhất định sẽ béo ú ra!

Xảo Nhi cười, mở miệng ra, ăn miếng thịt bò, sau đó, hôn nhè nhẹ lên tay tôi. Động tác nhỏ này, ngay lập tức làm tôi xao động, tâm hồn tôi như đang vượt không gian thời gian, không biết trở về quá khứ hay là về kiếp trước của tôi.

Còn nhớ khi tôi và Hạ Hiểu Tình nồng nàn tình cảm, cô ấy cũng thường làm động tác nhỏ như thế này!

Sau khi xem xong phim, Tô Kiến Trung đưa tôi về đến tiệm bánh mỳ, tôi nắm tay Lương Xảo thật chặt, rồi cười tạm biệt. Lương Xảo rất hài lòng, cười tươi như hoa.

Tôi từ chối ý tốt của Tô Kiến Trung đưa tôi về viện huyện ủy, bước đi chầm chậm về Thanh Sơn Lĩnh.

Suốt dọc đường, đầu óc tôi cứ loạn cả lên, tâm trạng không thể bình tĩnh lại được.

Làm sao có thể tìm ra lý do đến nhà nhạc phụ thăm một chút, đã trở thành tâm bệnh của tôi. Nếu trực tiếp đến đó gọi “nhạc phụ nhạc mẫu” thì đúng là điên! Nghĩ đi nghĩ lại, cứ gọi Trình Tân Kiến điều tra cho tôi về Hạ Hiểu Tình đã rồi tính sau.

Tôi rất hiểu rõ về tình hình của nhạc phụ trước kia, nhưng ở năm 1982 thế nào thì tôi không rõ.

“Anh Trình, anh điều tra cho tôi một người…Ừm, là xã viên của thông Lâm Hạ thị trấn Đài Sơn, tên là Hạ Trí Cao, anh tra cho tôi xem tình hình nhà đó thế nào.

“Người này làm sao thế? Phạm lỗi gì ư? Đắc tội với cậu rồi?”

Trình Tân Kiến hỏi liền một lúc ba câu.

“Hừm!”

Tôi ngay lập tức sa sầm mặt xuống.

Nhạc phụ nhạc mẫu kiếp trước đối xử tốt với tôi. Sao tên Tình Tân Kiến này vừa nghe đến chuyện tôi tôi muốn điều tra người khác, là nghĩ rằng tôi lại muốn làm điều gì đó? Bồn thiếu gia chẳng lẽ lại “hiểm độc” đến vậy sao?

“Anh đừng hỏi nhiều như vậy, cứ đi điều tra đi. Ừm….Càng chi tiết càng tốt, nhưng đừng làm kinh động rất nhiều người, càng đừng làm người ta sợ…Âm thầm vào thôn hỏi thăm là được rồi, ha ha!”

Trình Tân Kiến lắc đầu, thấy Tuấn thiếu cũng thật là cổ quái, đây là chuyện gì chứ? Chẳng ra đầu ra đuôi gì hết. Nhưng may mà nhiệm vụ này không khó.

“Được, thiếu gia cậu dặn dò thế nào thì tôi làm thế. Hai ngày sau cậu đến lấy tin nhé.”

Tôi cười: “Thế còn được. Đi nào, buổi trưa đi làm vài chén, gọi cả Tôn Hầu Tử nữa, chúng ta đến chỗ Bàn Đại Hải.”

Trình Tân Kiến ngay lập tức mặt mày tươi như hoa.

Sau khi Bàn Đại Hải tiếp nhận “Nhà hàng Vị Dân”, đã thay tên thành “nhà hàng Thu Thủy”. Cái tên này chắc chắn là do bổn thiếu gia đặt, lấy từ điển cố “Lạc hà dữ cô lộ tề phi, thu thủy cộng trường thiên nhất sắc”.

Còn về việc lấy cái tên đầy hình tượng văn học này, chỉ có Giang Hữu Tín là đồng ý, còn mấy người như Hắc Tử “bằng mặt mà không bằng lòng”, theo ý Hắc Tử, cứ gọi là “Nhà hàng Thịnh Vượng” chẳng phải tốt hơn sao? Vừa hay vừa dễ nhớ.

Người này chỉ biết nói thôi, không biết rằng cái tên đó đã trùng với công ty thức ăn chăn nuôi của Liễu Gia Sơn.

Đã lập cửa hàng ăn thì phải nghĩ lâu dài, về sau nhà hàng này không chừng trở thành quán rượu “5 sao”, dù thế nào, tôi vẫn cảm thấy quán rượu Thu Thủy vẫn hay hơn là quán rượu Thịnh Vượng.

Chỉ là ý thích của cá nhân, có ý kiến cũng chẳng làm gì được nữa.

Phải nói rằng “Nhà hàng Thu Thủy” này, sau khi đổi tên, rất có tiếng tăm, vượt qua cả nhà hàng Nhân Dân, việc làm ăn cũng vô cùng thuận lợi. Điểu này không chỉ là do bề ngoài rất hào hoa (theo tiêu chuẩn của năm 82), cũng không chỉ là do mạng lưới quan hệ của bổn thiếu gia tôi rộng khắp, trên thực tế, ngoài đám người ở đây biết tôi, thì chẳng còn ai biết ông chủ thực sự của nhà hàng này là thiếu gia nhà bí thư Liễu.

Trước đó không lâu, hai vị thiếu gia nhà Mạnh Mã đã làm linh đình một vụ ở nhà hàng này, tôi chẳng lẽ lại có thể lộ diện được sao?

Quan trọng nhất là phương thức phục vụ và thái độ phục vụ đã có sự thay đổi đáng kể.

Ví dụ như phương thức phục vụ, đã hoàn toàn bỏ đi quy tắc “trả tiền trước gọi đồ ăn sau”, mà chuyển thành “gọi đồ ăn trước trả tiền sau”. Sự thay đổi này xem ra thì bình thường, nhưng thực chất đã thể hiện tinh thần “khách hàng là thượng đế”. Giả tiền trước gọi đồ sau, dù sao thì cũng có chút hiềm nghi “nhà hàng bắt nạt” khách. Khách hàng vào nhà ăn, cầm menu lên chọn món, sau khi cơm no rượu say rồi mới ra tính tiền, thế chẳng phải rất uy phong hay sao?

Cùng với cải cách mở cừa, kinh tế huyện Hướng Dương phát triển nhanh chóng, người có tiền dần tăng lên, tâm lý của người đột nhiên phát tài cũng ngày càng rõ rệt. Sự chuyển biến này, đi theo đúng nhu cầu thời đại, nên đã nhận được sự nịnh hót của nhiều người.

Còn về thái độ phục vụ, kỹ xảo gọi món bê món, thì tất nhiên không thể bằng nhưng quán rượu năm sao đời sau, nhưng giờ đây, ở huyện Hướng Dương và cả khu Bảo Châu đều là độc nhất vô nhị. Rất nhiều thực khách đã cười rất tươi khi thấy thái độ phục vụ này.

Đừng nghĩ đây chỉ là sự thay đổi nhỏ nhặt, thực ra nó đã thấm đượm bao tâm huyết của bổn thiếu gia, thay đổi quan niệm thật sự là điều rất khó!

Vì không tiện đích thân ra mặt, nên tôi đã viết một đại cương về huấn luyện nhân viên phục vụ và đầu bếp, bảo Bàn Đại Hải gọi mấy người đã từng đi học cấp ba, và mấy cô gái đầu óc nhanh nhẹn, để cho họ học trước, rồi chính họ lại trở thành giáo viên, tống nhất tiến hành đào tạo. Để kiểm tra hiệu quả, bổn thiếu gia cứ cách mấy ngày lại đến đó ăn một lần, ghi lại những chỗ không được, rồi lại viết thành giáo trình bồi dưỡng đưa cho Bàn Đại Hải. Không những vậy tôi còn thực hiện chế độ “thưởng phạt”, bỏ ra không biết bao nhiêu tiền “oan uổng”, chết không biết bao nhiêu nơ-ron thần kinh, mới giành được chút thành tựu này.

Chẳng phải à, chúng tôi vừa đi đến tầng hai, là đã có nhân viên phục vụ áo đỏ đến mở cửa, mặt tươi như hoa nói “hoan nghênh quý khách”, sau đó chỉ đường cho chúng tôi đến phòng của tầng 3.

Bàn Đại Hải nghe nói Tuấn thiếu đến, ngay lập tức lật đật chạy đến phòng của chúng tôi, cũng chẳng khách khí gì,ngồi ngay xuống, sau đó dặn người phục vụ bê rượu và thức ăn lên, chẳng nhìn chúng tôi lấy một cái.

Tên tiểu tử này, cứ ỷ vào việc thân tình của chúng tôi, giờ lại “vuốt mặt chẳng nể mũi” rồi, còn về sau khi rượu thịt đã được bày lên, anh ta tất nhiên cũng chiếm một vị trí, chẳng thèm để động gì đến tôi.

“Tuấn thiếu, tôi nói cho cậu điều này, mấy ngày trước huyện trưởng Đường còn đích thân đến nhà hàng của chúng tôi ăn cơm cơ đấy....”

Bàn Đại Hải cười hì hì, ra chừng rất vui vẻ.

“Ồ? Việc này thì đúng là chuyện mới. Ông ấy đã mời những ai vậy?”

Đối với những việc của Đường Hải Thiên, tôi hết sức chú trọng.

“Mời ai thì không rõ nữa, hình như là bạn bè gì đó, không giống với những người trên xã hội?”

Tôi gật đầu.

Nếu là người ở trên xã hội, Đường Hải Thiên nhất định sẽ đến phòng tiếp đón. Nhưng ông ấy có thể nhớ ra việc đến “Nhà hàng Thu Thủy” để thưởng thức tài nghệ của chúng tôi, ngoài việc mình là huyện trưởng phải đi xem xét những chuyện mới mẻ, thì cũng có thể phản ánh một điều khác, giờ đây “Nhà hàng Thu Thủy” đã rất có tiếng tăm rồi.

“Làm tốt lắm.”

Tôi vỗ vai Bàn Đại Hải, tên tiểu tử này bèn mặt cười rất tươi.

.......

Không lâu sau, Trình Tân Kiến đã báo cho tôi kết quả điều tra.

“Anh nói gì cơ? Ông ấy có hai người con gái một người con trai? Không thể được!”

Tôi dường như đã hét hẳn lên. Cùng với tuổi tác ngày càng lớn, bổn thiếu gia ngày càng trưởng thành lão luyện, rất ít khi có biểu cảm như vậy.

Thấy tôi ngạc nhiên, Trình Tân Kiến càng ngạc nhiên hơn.

“Có gì không được, ông ta rõ ràng là có hai con gái một con trai mà, con gái lớn tên là Hạ Hiểu Phương, con gái hai tên là Hạ Hiểu Lâm, con trai út tên là Hạ Minh Lễ.”

“Không đúng, ông ấy đáng lẽ ra phải có một đứa con gái nhỏ tên là Hạ Hiểu Tình! Còn nhỏ hơn cả Hạ Minh Lễ, đứng thứ tư!”

Biến cố này thật lớn lao, tôi chẳng còn để ý đến mọi việc.

Trình Tân Kiến chau mày, cảm thấy Tuấn Thiếu ngày càng cổ quái. Nhưng anh ta cũng chẳng thèm nói với tôi, mà vất quyển sổ hộ tịch đến trước mặt tôi, bên trên đó viết rất rõ ràng, Hạ Trí Cao có ba đứa con, Hạ Hiểu Tình, cũng chính là vợ kiếp trước của tôi, biến mất không thấy đâu nữa rồi!