Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 171: Bác năm muốn kiện

"Choang" một tiếng, chén thủy tinh vỡ vụn.

Từ hôm qua tới hôm nay, đây đã là cái chén thứ ba mà bác năm đánh rơi.

Trương Lực và cậu bảy rầu rĩ hút thuốc, Trương Vân Hà đứng dậy, lẳng lặng cầm chổi quét lá trà và mảnh vỡ tung tóe trên mặt đây.

"Con mẹ nó, thằng chó Mạnh Vũ Hàn, khinh người thái quá!"

Bác năm vẫn còn tức giận, lại vỗ mạnh một cái lên bàn, bút máy, giấy viết đều bắn lên cao.

Tôi vốn nộ khí bừng bừng, thấy bác năm còn nóng hơn, cho nên cũng không tiện nói gì.

"Tiểu Tuấn, gọi cha cháu mau về đi, học cái gì ở cái trường đảng vứt đi đó vậy? Còn không về thì trời ở huyện Hướng Dương sẽ thay đổi đó!"

Bác năm tức giận hừ hừ, nói.

"Hắc hắc, đó là địa khu an bài, bác nghĩ cha cháu bằng lòng sống tại đó chắc?"

"Tiểu Tuấn, không phải nghe nói Chu tiên sinh hiện giờ đang là chính thính cấp à? Là quan giống như Long bí thư địa khu Bảo Châu ư, sao không bảo ông ý ra mặt nói một tiếng, để địa khu điều Mạnh Vũ Hàn tới địa phương khác?"

Cậu bảy thốt lên như phát hiện đại lục mới.

"Tôi cười khổ, bảo: "Chính thính cấp của Chu tiên sinh không quản được địa khu Bảo Châu đâu."

Cậu bảy không phải là người trong thể chế, không hiểu rõ quan hệ phức tạp chồng chéo trong quan trường. Tôi cũng không buồn giải thích, có điều lời của cậu bảy cũng nhắc nhở tôi, khiến tôi nhớ tới một chuyện, xem ra vẫn phải tới tỉnh thành một chuyên.

"Hừ. Những tên đầu to của địa khu không nghe được ý kiến của nông dân bá tánh chúng ta thì chúng ta làm ầm lên để bọn họ nghe thấy!"

Bác năm nói.

"Sao? Bác năm định làm ra "sự kiện đại biểu nhân dân ư?"

Tôi gật đầu mang ý vị trêu tức.

"Thì sao? Không được chắc?"

Bác năm trừng mắt lên, tức giận nói.

Nhìn tình cảnh này là muốn làm thật rồi, tôi giật này mỉnh, vội vàng nói: "Bác Năm, bác định làm thế nào?"

"Hừ, bác bảo tất cả đại đội trưởng bí thư chi đội của đại đội Hồng Kỳ tới huyện ủy làm ầm lên, xem Mạnh Vũ Hàn làm thế nào mà thuyên chuyển được Giang bí thư đây?"

Lời này của bác năm hơi có chút khoa trương, có điều cũng không tính là thái quá, công xã Hồng Kỳ có hai mươi mốt đại đội, không phải bí thư chi đội nào bác năm cũng đều có thể điều động, nhưng bảo mười hai mười ba chi đội đi thì cũng không phải là vấn đề lớn.

Một là danh tiếng của bác năm vang dội, hai là hiện giờ Liễu gia sơn tài đại khí thô, đại đội lân cận đều muốn gần gũi với bác năm, hi vọng bác năm dây dựng hai cái nhà máy phong quang một chút cho bọn họ. Bác Năm nếu làm ầm lên thì động tĩnh không nhỏ đâu.

"Đúng, chính là làm như vậy!"

Bác năm lại vỗ bàn, giống như là đã hạ quyết tâm.

"Bí thư chi bộ ư, làm vậy có tốt không?"

Cậu bảy có chút lo lắng nói.

"Hiện giờ sạp hàng của chúng ta lớn rồi, vô số ngươi đang trợn mắt lên dòm đấy."

Lo lắng của cậu bảy cũng không phải là không có đạo lý. Nếu sau này phát triển thêm mấy năm, đặc biệt là gặp phải hoàn cảnh lấy vốn bên ngoài để xác định chính tích của chính phủ, tập đoàn xí nghiệp quy mô như Liễu gia sơn, đừng nói là huyện Hướng Dương, cho dù là địa khu Bảo Châu cũng phải nể mặt ba phần. Khi mấy trang chủ trứ danh ở phương bắc nổi lên, thì dù lời nói của bí thư thị ủy trực hạt cũng vị tất phải quan tâm.

Nhưng hiện tại thì thời cơ chưa tới.

Từ trên xuống dưới, đối với tốc độ phát triển này của Liễu gia sơn, có thể nói là "tập đoàn" nhà máy đại đội điên cuồng khoách trương, đều mang một loại thái độ quan vọng, thậm chí là hơi hơi căm thù. Lúc này làm chim đầu dàn, sợ không những không giúp được Giang Hữu Tín, mà còn lôi cả bản thân mình vào, thậm chí còn liên lụy tới cả cha. Ha ha, thân tín của Liễu Tấn Tài ngươi máu thật? Bị đổi công tác là giật dây quần chúng làm loạn?

"Có gì mà không được?"

Bác Năm tức giận nói.

Cậu bảy nuốt nước bọt, không trả lời.

Cậu ấy biết tính tình cứng rắn của bí thư chi bộ Tấn Văn, lúc này mà cãi lại ông ta thì đúng là vô cùng bất trí.

Tôi lắc đầu, nói: "Bác năm, đúng là không làm được đâu, không có lợi."

Bác năm trừng mắt nhìn tôi, đợi tôi giải thích.

Thế là tôi liền nói ra nỗi lo sợ cha bị liên lụy, đại cách mạng mới qua được mấy năm, trung ương trước mắt cũng chưa có một kết luận thập phần chính xác. Một loạt lão cán bộ phải sửa lại án xử sai căm thù đến tận xương tủy việc "vận động quần chúng".

Tuy nói bác năm phát động một loạt bí thư chi đội tới huyện ủy yêu sách vẫn chưa thể bằng "vận động quần chúng", song luôn bị hiềm nghi muốn tụ tập quần chúng để ép buộc.

Bác năm vẫn rất nghe lời tôi nói. Sự thực chứng minh, đứa cháu này tuy còn nhỏ tuổi, nhưng đã nói là đúng, cho tới hiện tại còn chưa có bất kỳ một sai lầm nào. Đặc biệt là nghe thấy có thể làm liên lụy tới em mười hai, bác năm lập tức do dự.

Em mười hai làm chủ nhiệm cách ủy hội của huyện Hướng Dương, chính là chuyện mà bác năm cảm thấy vinh diệu nhất, chính là huyện thái gia đầu tiên trong một trăm năm nay của tông tộc họ Liễu ở Liễu gia sơn đó!

Còn xây dựng mấy nhà máy, kiếm tiền hơn trăm vạn, trong mắt của người cổ hủ như bác năm thì cũng chẳng tính là gì.

"Chẳng lẽ cứ chịu để như vậy ư."

Bác năm vẫn chưa chịu nhận thua.

Lão nhân gia hắn tranh cường háo thắng cả một đời, từ trước đến giờ đã phải chịu cảnh " bị đánh rớt răng hàm và nuốt máu” đâu.

"Hắc hắc, cũng không phải là cứ chịu để như vậy. Chúng ta không làm loạn, nhưng viết thư phản ánh tình huống thì vẫn có thể đúng không? Bác Năm, cứ chiếu theo chủ ý mà lão nhân gia bác vừa nói, bảo một đám người viết thư phản ánh tình hình lên địa ủy và huyện ủy, cứ làm theo thực tế thôi, Giang bí thư tại công xã Hồng ky, quả thực là làm rất tốt, không cần thiết phải nói ngoa làm gì. Có điều..."

"Có điều cái gì?" Bác năm vội vàng hỏi, không đợi tôi trả lời đã thúc giục: "Ối trời tiểu Tuấn, cháu nói mau đi, sao lại giống như là mấy tên làm quan thế, nói năng chả dứt khoát gì cả!"

Ha ha, lão quan tính tình nóng vội như vậy cũng thực sự là hiếm thấy.

"... Có điều phải chú ý hai việc, thứ nhất, không thể viết thư liên danh. Viết thư liên danh, người ta sẽ nghi có phải là có người móc nối hay không? Người móc nối có phải là nghe theo Liễu Tấn Tài hay không..."

"Ồ, cái này chí lý, còn việc thứ hai?"

"Việc thứ hai chính là chỉ cần người ta viết thư phản ánh tình huống là được, viết thế nào thì là chuyện của người ta, không cần phải chiếu theo khuôn mẫu. Về thời gian thì cũng phải chú ý trước sau, đừng cùng nhau gửi, phải xa nhau ra, có sau có trước. Đối tượng nhận thư cũng khác nhau, ví dụ như gửi tới địa khu, một bộ phận gửi cho Long bí thư, một bộ phận gửi cho Chu chủ nhiệm, còn một phận thì có thể gửi cho văn phòng địa ủy..."

Trương Lực dẫu sao cũng xuất thân là phó quản đốc của nhà máy nông cơ, nghe cái hiểu ngay.

"Tiểu Tuấn nói có đạo lý, làm vậy thì quả thật là đạt được hiệu quả tốt hơn là thư liên danh."

Tôi mỉm cười, kỳ thực đây chỉ là tiểu kỳ lúc làm công ở nhà máy Đài Loan vào kiếp trước mà thôi. Nhà máy Đài Loan đó lớn đến khiếp người, mấy vạn người, người tới từ các tỉnh khác nhau tự kết thành một bè, vì tranh một cái lợi rất nhỏ cũng thường đấu đá nhau. Biện pháp chia thư tín ra để phản ánh tình huống của mỗi người chính là lúc đấu đá nhau ở nhà máy Đài Loan đã làm ra.

Chia ra để phản ánh, chứng tỏ rằng người phản ánh tình huống rất nhiều, trọng điểm thuật lại mỗi người mỗi khác, lại lộ ra rằng người bị phản ánh có rất nhiều vấn đề, chứ không chỉ một điểm hai điểm. Mà về thời gian thì lại có trước có sau, lại có thể không ngừng nhắc nhở lãnh đạo thượng cấp, chuyện này mà chưa được giải quyết thì không thể phớt lờ đi được!

Tình hình cụ thể hiện tại tuy bất đồng, nhưng tâm thái của người bên trên luôn nhất trí.

Bác năm trầm tư một lát rồi gật đầu nói: "Biện pháp này xem ra được đấy."

"Vậy tốt rồi, bác năm, chuyện này nhờ vào bác đấy. cháu về trước đây."

"Chậm đã, tiểu Tuấn, còn có một chuyện, việc hợp tác xây dựng nhà máy kim khí với công xã mà cháu nói đó có cần làm hay không?"

Tôi kinh ngạc nói: "Đương nhiên là phải làm rồi, vì sao lại không làm?"

"Nhưng Giang bí thư hiện tại đã không còn ở công xã nữa rồi..."

Bác năm rất uất hận, tựa hồ như không muốn tiện nghi cho Chu Quan Hùng.

Tôi cười nói: "Bác năm, hai chuyện khác nhau mà, bất kể ai làm bí thư, đều nên vì các phụ lão hương tân của công xã Hồng Kỳ mà làm thật tốt. Không thể kéo vào một chỗ được. Nói thực nhé, chỉ cần Chu Quan Hùng một lòng một ý làm việc vì quần chúng xã viên của công xã Hồng Kỳ, cháu cũng sẽ ủng hộ hắn."

"Tiểu Tuấn, lời cháu nói rất có khí lượng!"

Bác năm lập tức giơ ngón cái lên.

Tôi cười cười, nói: "Bác Năm, cháu thấy vẫn nên tổ chức ủy viên hội quản lý xí nghiệp Liễu gia sơn sớm một chút. Mấy đại đội lâm cận, như Ma Đường Loan, Điền Bình, chúng ta cũng nên giúp người ta xây nhà máy, không thể chỉ làm cho nhà mình phát tài được, phải để cộng đồng cùng giàu có chứ, ha ha."

Lần này thì ngay cả Trương Lực cũng phải giơ ngón cái lên.

"Tiểu Tuấn, phương pháp của cháu rất hay. Không thể để mình ăn thịt còn người ta thì một miếng cháo cũng không có được."

....

"Anh Giang, sống ở nông thôn nửa năm, có buồn chán không?"

Tôi vốn là muốn mời Giang Hữu Tín tới nhà hàng Nhân Dân ăn một bữa, nhưng hắn lại không đồng ý. Tôi cũng không miễn cưỡng, bảo Lương Xảo làm mấy món thức ăn thanh đạm, rồi ngồi trong phòng khách ở tầng hai ăn uống với nhau.

Uống trà, không uống rượu.

Tôi cố ý trêu đùa, không muốn để bầu không khí quá nặng nề.

Giang Hữu Tín cười một cái, không trả lời, nhấc chén trà lên uống một ngụm, gắp một miếng thịt rang đậu, ăn rất ngon lành, bộ dạng không giống như đang tức giận.

"Bác năm nói muốn liên hợp tất cả đại đội trưởng bí thư chi đội của công xã Hồng kỳ tới huyện ủy làm ầm lên."

Tôi hờ hững nói.

"Không được."

Giang Hữu Tín lập tức bảo, vẻ mặt bắt đầu cảnh giác.

"Làm như vậy thì hiệu quả sẽ hoàn toàn ngược lại."

Tôi cười cười, Giang Hữu Tín quả nhiên thông minh hơn người, vừa nghĩ một cái là nghĩ ra chỗ then chốt bên trong ngay.

"Tôi cũng cảm thấy không được, cho nên bảo bọn họ thay đổi phương pháp..."

Giang Hữu Tín câu được câu chăng ăn rồi uống trà, híp mắt lại nghe tôi nói kế hoạch của bác năm.

"Cách này thì còn được, có điều, tốt nhất là gửi một phần lên thường ủy tỉnh ủy."

"Thường ủy tinh ủy ư? Vì sao?"

Tôi giật mình, thầm nghĩ không thể nào, bổ nhiệm của một bí thư đảng ủy còn muốn kinh động tới thường ủy tỉnh ủy ư?

Giang Hữu Tín cầm chén trà lên, lạnh lùng nói: "Cậu cho rằng Long bí thư rất coi trọng Mạnh Vũ Hàn phải không? Có điều là kết quả cân bằng thôi. Hắn cũng muốn mượn ngoại lực để đàn áp tiếng nói bất đồng của nội bộ địa ủy."

Tôi chợt hiểu ra.

Đây là mượn lực đánh lực, từ trước đến giờ luôn là một trong những sát chiêu của quan trường.

Xem ra cho dù là tôi có "dị năng" tiên tri tiên giác, nhưng sự lĩnh ngộ đối với tình hình bên trong quan trường thực sự là vẫn không bằng được người chỉ ngâm mình trong quan trường. Trong mắt thôi, địa khu Bảo Châu chính là Long Thiết Quân định đoạt, chứ chưa hề nghĩ tới hắn cũng cần phải mượn lực.

Kỳ thực đây cũng là chuyện rất bình thường, vô luận là Vương Bản Thanh hay là Nghiêm Ngọc Thành, đều có thể nói là bí thư huyện ủy cường thế, tại một nơi xó xỉnh như huyện Hướng dương, có lúc cũng không thể tùy tâm sở dục, phải dựa vào đại lão địa khu. Còn Mạnh Vũ Hàn, thì càng không cần phải nhắc tới. Không có Long Thiết Quân và Lưu Văn Cử chống lưng, chức bí thư huyện ủy này đừng hòng có một ngày được ngồi yên ổn.

Tình huống của Long Thiết Quân tại địa ủy Bảo Châu chắc cũng na ná như vậy? Thân tại quan trường, ai cũng không thể chân chính là độc tôn được.

"Về huyện lý, cũng không có gì không tốt, chỉ đáng tiếc là tôi vốn định lập tức làm công ti cung tiêu chăn nuôi thủy sản, qua hai tháng nữa là có thể đánh bắt cá con trong ruộng rồi. Lần này công xã Hồng Kỳ nuôi hơn năm ngàn mẫu cá con. Nếu không có gì bất ngờ thì có thể xuất ra được ba bốn chục vạng cân cá tươi, tiêu thụ thế nào là một vấn đề lớn. Lại thêm gà vịt lợn dê của các nhà các hộ đều lục tục rời chuồng, không có kế hoạch thống nhất, sợ là không bán được với giá tốt."

Nói tới công tác cụ thể của công xã Hồng Kỳ, Giang Hữu Tín lại nhíu mày, lộ ra vẻ lo âu.

"Chu Quan Hùng đó, năng lực làm việc rốt cuộc là thế nào?"

Tôi cũng bị hắn làm cảm nhiễm, không khỏi lo lắng cho các xã viên của công xã Hồng Kỳ.

"Năng lực của Chu Quan hùng không tồi, chỉ là khá hẹp hòi, không làm được đại sự."

"Vậy... nếu như không được thì tôi bảo Tôn Hữu Đạo nhúng tay vào nhé. Phía cung tiêu xã, kênh dẫn nước khá rộng."

Giang Hữu Tín cười khổ một tiếng: "Tôi không phải đã nói với cậu rồi sao, Chu Quang Hùng hẹp hòi, không cho cung tiêu xã nhúng tay vào đâu."

Tôi lập tức có chút phát hỏa.

Giang Hữu Tín cười nói: "Hiện tại vẫn cũng vẫn ổn, dẫu sao thì đây là đại sự có thể làm ra thành tích, Chu Quan Hùng sẽ không phớt lờ đâu. Tới khi thực sự không được, tôi lại nhờ Đường bí thư ra mặt là được rồi. Hơn nữa, tới lúc đó Liêu chủ nhiệm cũng kết thúc đào tạo tại trường đảng tỉnh ủy rồi. Chỉ cần ông ấy về huyện lý chủ trì đại cục thì không cần phải lo lắng."

Đây là lời nói thực, cha một khi trở về, chỉ cần vẫn ngồi ở vị trí chủ nhiệm cách ủy hội thì Ngụy Ngọc Hoa sẽ không bỏ phiếu trắng nữa, Mã Trí Khoan cũng phải cẩn thận, còn Vu Lữ Chấn thì càng phải cẩn thận hơn.

"Anh đã đã được phân công việc ở cục lâm nghiệp chưa? Phụ trách cái gì?"

"Công hội và cơ quan hậu cần."

Giang Hữu Tín cười nhạt, lắc đầu, nói.

Tôi cũng lắc lắc đầu. Đây cũng là chuyện trong ý liệu, không đáng để tức giận. Cục lâm nghiệp vốn là có bốn cục trưởng, một chính ba phó, mỗi người đều quản một chuyện. Giang Hữu Tín tự dưng chen vào, người ta có thể để anh quản công hội và cơ quan hậu cần đã là nể mặt anh lắm rồi. Ai mà nguyện ý chia lợi ích của mình cho người khác chứ?"

"Kỳ thực quản công hộ và cơ quan hậu cần cũng không phải là hoàn toàn rảnh rỗi. Không phải là sắp tới ngày thành lập Đảng rồi sao, tôi định làm một cuộc thi đấu ca vịnh cỡ lớn trên hệ thống lâm nghiệp toàn huyện, còn có thi thư pháp, hiến lễ tới sáu mươi năm thành lập Đảng."

Tôi trừng mắt lên, than: "Giang ca, anh giỏi thật!"

Xem ra bất luận là chức vị nào, đều là nhìn vào người làm mà thôi. Chỉ cần anh chịu làm việc, luôn có thể tìm ra việc mà làm. Giang Hữu Tín không hổ là xuất thân từ bí thư của cha, tác phong công tác làm đến nơi đến chốn học rất chuẩn! Một chút cũng không chán nản vì bị giáng chức, lập tức bước vào trong công tác ngay.

"Ồ, chị cả tới rồi?"

Lúc này, dưới lầu vâng lên tiếng nói ngọt ngào của Lương xảo.

"Tiểu Tuẩn, Giang bí thư, chị cả tới rồi..."

Tôi lập tức ngây người, chị cả sao lại về rồi? Hơn nữa không ngờ còn tìm tới đây, hình như tôi lúc trước chưa hề đệ lộ cái ổ này cho chị ấy biết mà? Khó hiểu thật.

Giang Hữu Tín vốn luôn hờ hững giờ cũng ngồi không yên, giả vờ như nhảy bật lên như lò xò, mặt phớt hồng. Không uống rượu mà vẫn kích động.

Hắn hai ngày trước bị điều chức, chỉ cả liền vội vàng từ tỉnh thành trở về, phần tình ý này đúng là không nhẹ đâu!

Oài, bản nha nội nên tránh đi rồi!

"Chị cả, các người trò chuyện đi, em đi chơi."

Tôi trêu chị cả đang đi lên lầu.

Chị cả vành mắt đỏ hồng, rõ ràng là từng khóc, vừa nghe thấy lời này cũng giống như Giang Hữu Tín, mặt đỏ bừng.

"Tiểu Tuấn, em..."

"Được rồi, các người trò chuyện đi... À, đúng rồi, chị cả à, chị về một mình à? Cha đâu?"

"Cha không về, mỗi ngày đều nói chuyện phiếm với Chu tiên sinh..."

Ha ha!

Tôi cười cười, bước xuống lầu.