Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 167: Mạnh bồ tát

Nghiêm Ngọc Thành và cha ngồi đối diện nói chuyện, tôi và Nghiêm Phi ngồi ở sa lông bên cạnh. Tôi cũng ngồi rất nghiêm chỉnh, Nghiêm Phi thì lại lén lút từ sau người thò tay ra, ngón tay móc vào đầu dây lưng của tôi, cứ cách một lúc lại cù lên lưng tôi mấy cái.

Giải Anh quát Nghiêm Phi hai lần, bảo cô ta về phòng đi ngủ. Ai ngờ con gái ngoan ngoãn cũng có lúc không nghe lời, miệng thì vâng nhưng không không chịu đứng dậy. Giải Anh bất lực, không thể mắng cô ta trước mặt cha nên chỉ đành mặc kệ.

Từ lúc Nghiêm Ngọc Thành gọi tôi là người trẻ tuổi, bản nha nội ở trước mặt Nghiêm bí thư đã quy củ hơn, bảo đứng thì đứng mà bảo ngồi thì ngồi, không dính tới con gái bảo bối của ông ta nữa (ít nhất thì không phải là ở trước mặt).

Kể ra, tôi kỳ thực rất tốt trọng Nghiêm Ngọc Thành. Ông ta thuận miệng nói một câu cũng tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với tôi.

Nghiêm Phi thì lại không quan tâm tới những cái này, dù giờ đã là một cô nương mười ba tuổi mới lớn rồi, nhưng tính tình ngây thơ vẫn không thay đổi một chút nào, tôi không dính lấy cô ta thì cô ta lại dính tới tôi, thậm chí còn tới mức không chút cố kỵ, vô cùng trắng trợn.

Cô bé này, chẳng lẽ không biết nam nữ có cách biệt sao?

Cũng may là tính tình của Nghiêm Ngọc Thành và Giải Anh cũng khá đĩnh đạc, nếu đổi thành bản nha nội, ngày sau sinh ra một đứa con gái như thế này, sợ là đã tốn không ít tâm tư rồi.

Trầm mặc một hồi lâu, Nghiêm Ngọc Thành thở khẽ một hơi, nói: "Tấn Tài, chỉ là ba tháng mà thôi, cũng không cần phải lo lắng đến thế đâu."

Giờ đã tối ngày thứ hai sau khi tiếp nhận thông báo nhập học rồi, cha cuối cùng không khống chế được, bảo tôi cùng tới nhà Nghiêm Ngọc Thành, sai Tô Kiến Trung lái xe chứ không gọi lái xe của huyện cách ủy.

Chuyện này, Nghiêm Ngọc Thành thân là ủy viên địa ủy, tất nhiên đã biết từ trước rồi.

Cha không trả lời.

Tôi nói: "Bác à, địa ủy rốt cuộc là có ý tứ gì vậy? Sao lại nâng đỡ Mạnh Vũ Hàn thái quá như vậy?"

Nghiêm Ngọc Thành cười cười, cũng không nói gì.

Tôi cũng hơi đỏ mặt, thầm thấy xấu hổ. Nghiêm Ngọc Thành là hạng thông mình như thế nào chứ, chút tính toán vặt của tôi sao có thể che được mặt ông ta? Nếu địa ủy chỉ muốn nâng đỡ cho Mạnh Vũ Hàn, tạm thời điều cha đi, cho Mạnh Vũ Hàn ba tháng thời gian để khống chế cục diễn thì cũng thôi đi. Sợ là địa ủy thực sự có tính toán khác, đợi sau khi đào tạo xong rồi, cấp cho cha một vị trí nào khác thì mới thực sự là hỏng bét.

Đơn vị địa trực nhúng tay vào, luận về cấp độ thì cũng giống như là chủ nhiệm huyện cách ủy, nhưng thực quyền thì lại có cách biệt rất lớn. Nếu cha có thể tới những đơn vị địa trực quan trong như bộ công an, cục tài chính và thuế vụ nhận chức thì cũng không phải là không tốt. Sợ là điều cha tới cục lâm nghiệp, cục vệ sinh gì đó ăn không ngồi chờ. Không nghi ngờ gì nữa, những đơn vị này muốn quyền không có quyền, muốn tiền không có tiền, muốn có thành tích cũng khó.

Tuy đoán rằng Long Thiết Quân không đến nỗi hỗn trướng như thế, có điều chuyện trên quan trường, có lúc quả thật là rất khó nói. Kết quả đánh cờ nhiều mặt, thường thường là hi sinh những nhân vật nhỏ không có hậu đài, không có chỗ dựa.

"Được rồi, bác à, cháu cũng xin hỏi thẳng luôn, sau lần đào tạo này, có phải là muốn chuyển vị trí cho cha cháu không?"

"Tạm thời còn chưa nghe thấy tin tức gì về phương diện này."

Nghiêm Ngọc Thành xua xua tay.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần ba tháng sau vẫn được trở về huyện Hướng Dương, thì tình hình cũng không quá xấu. Dẫu sao thì Nghiêm Ngọc Thành và cha khổ tâm gây dựng cơ nghiệp ba năm, không phải là ba tháng ngắn ngủi có thể hoàn toàn phá hư hết, hơn nữa vẫn còn có Đường Hải Thiên.

Hôm qua lúc bộ trưởng tổ chức địa ủy Lý Bắc Văn đại biểu cho địa uy tới huyện Hướng Dương tuyên bố quyết định này, chỉ nói tạm thời do phó chủ nhiệm thường vụ cách ủy hội Mã Trí Khoan chủ trì công tác của cách ủy hội, cái này cũng rất hợp tình hợp lý, khiến người ta không có gì để dị nghị.

Chắc ba tháng này, Mã Trí Khoan sẽ là đối tượng toàn lực tranh thủ của Mạnh Vũ Hàn.

"Tấn Tài, đã lâu rồi không cùng anh đánh cờ, sao, làm một ván không?"

Rồi cũng không đợi cha trả lời, Nghiêm Ngọc Thành liền bày bàn cờ.

Tôi lập tức nhảy xuống sa lông, nói với Nghiêm Phi: "Phỉ Phỉ, chúng ta tới phòng cậu chơi đi."

Nghiêm Ngọc Thành lập tức nghiêm mặt.

Các vị đừng hiểu lầm, Nghiêm Ngọc Thành tuyệt không phải là lo lắng tôi có ý đồ với con gái của ông ta, thực sự là tự tôn của tôi quá làm tổn thương tới ông ấy, nhưng tôi không làm vậy, thì thực sự là quá dằn vặt chính bản thân tôi mà.

Do đó có thể thấy, kỳ nghệ của hai người bọn họ kém cỏi như thế nào.

Nói như vậy, trên bàn cờ, tôi nhắm một mắt lại, chỉ dùng hai ngón tay của bàn tay phải cũng có thể dễ dàng đánh bại hai vị quan gia này!

Lập tức cũng không thèm để ý tới ánh mắt tức giận của Nghiêm Ngọc Thành, dẫn Nghiêm Phi, cùng vào tiểu lâu thành.

Căn phòng nhỏ của Nghiêm Phi rất sạch sẽ tao nhã, bày biện cũng rất thoáng mắt. Con gấu bông mà tôi mua cho cô ta lặng lẽ nằm ở cạnh gối.

"Tớ mỗi ngày đều ôm nó ngủ đấy."

Nghiêm Phi cười hi hi nói.

Tôi nhẹ nhàng vỗ vỗ cái má đẫy đà của cô ta, gật đầu cười.

Ở trước mặt mọi người, Nghiêm Phi giống như là không biết chút gì về sự cách biệt nam nữ, nhưng khi đơn độc ở với nhau, ngược lại lại có chút xấu hổ, khuôn mặt như bạch ngọc ửng đỏ, quay đầu đi, thần thái cực kỳ dụ người.

TÌnh hình rất không ổn, mau mau tìm chuyện gì để nói.

"Phỉ Phỉ, quen với trường mới chưa? Các bạn học có tốt với cậu không?"

"Quen rồi, thế nhưng..."

"Thế nhưng cái gì?"

"Dù cho không có một bạn học nào hợp ý cả, bọn họ đều nói tớ rất kiêu ngạo, kỳ thực là tớ không hề như vậy..."

Nói xong, Nghiêm Phi lại có vẻ mặt hơi ủy khuất.

Tôi không khỏi cảm thấy thương xót.

Nói Nghiêm Phi kiêu ngạo thì tôi không thể tin, cô ta từ tước tới giờ chưa từng có tiền lệ "ỷ thế khinh người". Có điều tới sơ trung, rất nhiều đứa trẻ đều bắt đầu có định kiến thế tục và quan niệm đẳng cấp. Nghiêm Phi là con gái của bí thư thị ủy, mọi người khó tránh khỏi tự nhiên bảo trì cự ly với cô ta. Chỉ là tính tình của Nghiêm Phi quá ngây thơ, không có cơ tâm, cũng không biết tận lực thân cận với các bạn học, lại thêm xinh đẹp đến mức xuất kỳ, khiến đại đa số bạn học ngần ngại, bị nhận xét là "kiêu ngạo" thì cũng không có gì là lạ.

"Kiêu ngạo thì kiêu ngạo, đừng để ý đến bọn họ."

Nghiêm Phi chớp chớp đôi mắt to đen lay láy, hỏi: "Tiểu Tuấn, tớ thực sự rất kiêu ngạo ư?"

"Tôi cười nói: "Cậu không phải là rất kiêu ngạo mà là rất xinh đẹp, người ta đi với cậu thì cảm thấy tự ti mặc cảm, cho nên mới nói cậu kiêu ngạo đó mà."

Nghiêm Phí liền bật cười.

"Tiểu Tuấn, cậu tốt thật đấy! Cậu lần nào cũng có thể khiến tớ rất vui vẻ..."

Ha ha, sự khen ngợi này bản nha nội thoải mái nhận lấy, không hề có chút triệu chứng khó chịu vì bị vỗ mông ngựa tí nào.

"Tiểu Tuấn, Phỉ Phỉ, ra ăn lê nào..."

Giải Anh ở bên ngoài gọi.

"Con ra đây."

Nghiêm Phi trả lời một tiếng, rất tự nhiên kéo tay tôi chạy ra ngoài.

Toát mồ hôi!

Ngàn vạn lần đứng làm cho Nghiêm bí thư tức giận.

Cũng may mà trên bàn cờ chiếc cuộc đang căng thẳng, Nghiêm bí thư cũng không chú ý tôi và con gái của ông ta dính vào nhau.

Tôi ăn lê bở thơm phức và mọng nước, chậm rãi liếc mắt nhìn, cảm thấy thế cục của cha đã không ổn, cho dù là ông ấy hơn Nghiêm Ngọc Thành một con mã, song bố cục lại rất xấu, cờ bu lại với nhau, không thi triển được, đã bị Nghiêm Ngọc Thành binh tới dưới thành.

"Xem cờ không nhắc mới là quân tử!"

Thấy tôi lại gần, Nghiêm Ngọc Thành phun ra một câu.

Tôi lúc trước hai lần đánh cờ, trên cơ bản, chỉ cần chỉ điểm ai vài âu, bên kia tất thua, cho nên mới khẩn trương như vậy.

Đừng xem cha sức cờ rất yếu, nhưng hạ cờ lại rất nhanh, không suy nghĩ gì cả. Cái này cũng khó trách, sức cờ càng yếu thì hạ cờ càng nhanh, tất nhiên, thua cũng càng nhanh.

Tuy đã phun trước ra một câu "xem cờ không nhắc mới là quân tử", Nghiêm Ngọc Thành vẫn lo lắng, sợ tôi thiên vị ông già của mình, lập tức triển khai thế công, liên tiếp hạ sát thủ, bỏ một con xe để ăn hai con tượng của cha, rồi xe mã cùng tiến, rất nhanh đã cấu thành tuyệt sát.

"Tôi thua."

Lão ba cũng rất thức thời, không dây dưa nữa mà chịu thua luôn.

"ha ha."

Nghiêm Ngọc Thành bật cười, bộ dạng rất vui vẻ.

"Tiểu Tuấn, cháu biết ba cháu vì sao lại thua cờ không?"

"Bác đánh cờ giỏi hơn ông ấy, cho nên ông ấy thua."

Tôi há miệng, đang định nói thì đột nhiên cảm thấy trong mắt Nghiêm Ngọc Thành lộ ra vẻ trông chờ, chẳng lẽ trong đây còn có huyền cơ ư? Lập tức nhíu mày lại.

“Sai sót lớn nhất của cha khi đánh cờ chính là không nhìn đủ rộng đại cục, luyến tiếc quân cờ, muốn giữ vững từng con một... Kỳ thực, đánh cờ mục đích chủ yếu là thắng, cho dù chết hết đi chăng nữa nhưng chỉ cần ăn được tướng của đối phương là đại công cáo thành rồi."

"Nói rất đúng!"

Nghiêm Ngọc Thành không ngờ lại vỗ tay.

Tôi lập tức đỏ mặt, Nghiêm Ngọc Thành trước đây cũng không phải là chỉ khen tôi một lần, có điều mặt mày nghiêm túc vỗ tay như hôm nay thì là lần đầu tiên.

"Tấn Tài, có một số chuyện, cậu còn không nhìn sáng suốt được bằng con trai của cậu đâu!"

....

Đầu tháng năm, cha đúng hạn tới trường đảng của phó tỉnh ủy tham gia đào tạo cấp cán bộ ba tháng. Mã Trí Khoan toàn diện chủ trì công tác của huyện cách ủy. Bởi vì chỉ còn lại một phó bí thư là Đường Hải Thiên, Mạnh Vũ Hàn đề nghị, tạm thời do Mã Trí Khoan đại biểu huyện cách ủy tham gia cuộc họp ban bí thư.

Mã Trí Khoan là thường ủy xếp thứ tư, đề nghị này rất danh chính ngôn thuận, không ai có thể nói gì. Đương Hải Thiên bất lực cũng chỉ đành đồng ý.

Ngày thứ ba sau khi cha rời khỏi huyện Hướng Dương, Mạnh Vũ Hàn lại khẩn cấp nhắc lại vấn đề cũ trên cuộc học ban bí thư. Lần này, Mã Trí Khoan tỏ thái độ ủng hộ, Đường Hải Thiên một cây làm chẳng nên non, chỉ đành đống ý để việc điều chỉnh nhân sự của khu Phù Dung và khu Thai Sơn, giao lên thưởng hủy hội để thảo luận.

Trước khi lên thưởng ủy hội, Đường Hải Thiên con hơi có lòng tin, tuy nhiên Liễu chủ nhiệm tạm thời không có ở đây, dẫu sao thì trên thường ủy vẫn là "người nhà" nhiều hơn. Chỉ có điều, Đường Hải Thiên lại quên mất một vấn đề - đó chính là thái độ của Mã Trí Khoan đã thay đổi.

Về chương trình nghị sự Triệu Hiểu Hoa điều nhiệm tới cục nông nghiệp, Tiếu Minh Thiên điều nhiệm phó bí thư khu ủy khu Thai Sơn kiêm bí thư đảng ủy trấn Khai Sơn, Trần Tụng Hoa điều nhiệm phó bí thư khu ủy khu Phù Dung kiêm bí thư đảng ủy trấn Phù Dung, đó có bốn phiếu tán thành, ba phiếu phản đối, một phiếu trắng, cuối cùng được thông qua.

Bỏ phiếu tán thành là Mạnh Vũ Hàn, Mã Trí Khoan, Dư Tiêu Hán và Lữ Chấn. Bỏ phiếu phản đối là Đường Hải Thiên, Lý Thừa Ngạn, Ngô Thu Dương, còn phiếu trắng duy nhất là từ tay Ngụy Ngọc Hoa.

Lần đầu tên trên thường ủy hội giành được thắng lợi, Mạnh Vũ Hàn hưng phấn vô cùng, khí thế bừng bừng, làm một cái báo cáo tổng kết dài đến bốn mươi phút, từ đầu tới cuối, Đường Hải Thiên một mực cầm chén nước, không nhìn thẳng vào Mã Trí Khoan và Ngụy Ngọc Hoa lần nào.

Mã Trí Khoan lâm trận trở giáo, dẫu sao thì Trần Tụng Hoa cũng là người của hắn, theo lý thì đương nhiên phải chiếu cố rồi. Nhưng lão Ngụy này bỗng nhiên bỏ phiếu trắng, khiến Đường Hải Thiên có chút trở tay không kịp.

Trên thực tế, nếu suy nghĩ một chút, người tinh thông đạo bo bo giữ mình nhất chính là vị Ngụy bí thư kỷ ủy (ủy ban kỷ luật) trông thì như hồ đồ này.

Cũng không biết địa ủy đột nhiên an bài Liễu Chủ nhiệm tới trường đảng học tập là có dụng ý gì. Nếu như chỉ là ban bồi dưỡng thì rất dễ lý giải, chính là dấu hiệu muốn đề bạt. Nhưng lại là ban đào tạo, thì quả thực là khó đoán.

Liễu Tấn Tài rốt cuộc là còn có thể về huyện Hướng Dương làm chủ nhiệm cách ủy hội hay không, thì rất khó nói.

Giả sử địa ủy có an bài khác đối với công tác của hắn, sau này huyện Hướng Dương sẽ phải tiến vào thời đại của Mạnh Vũ Hàn. E rằng muốn sống nốt quãng đời còn lại ở huyện Hướng Dương này thì không nên đắc tội với Mạnh Vũ Hàn. Nhưng nếu Liễu Tấn Tài vẫn trở về huyện Hướng Dương, với uy vọng và sự giúp đỡ của Đường Hải Thiên, Ngụy Ngọc Hoa trên cơ bản là vẫn có khuynh hướng coi trọng Liễu phái, do đó hiện tại ủng hộ Mạnh Vũ Hàn một cách lộ liễu thì cũng không hợp lý lắm.

Bỏ phiếu trắng!

Trái phải đều không đắc tội là lựa chọn tốt nhất trước mắt.

Phỏng chừng từ nay về sau, trên những vấn đề quan trọng, một phiếu của Ngụy Ngọc Hoa trên cơ bản là có thẻ bỏ đi được rồi.

Trên thực tế, Đường Hải Thiên dự đoán hoàn toàn chính xác, Mạnh Vũ Hàn lợi dụng đoạn "thời gian quý giá" cha tới trưởng đảng đào tạo thêm này để liên tiếp ra chiêu, trắng trợn đề bạn những cán bộ dựa vào mình, trong đó chủ yếu nhất chính là những người thuộc phe Trịnh vân Hưng ngày xưa, hiện tại con như là người của Mã Trí Khoan rồi, cũng có một ít là người của phe Vương Bản Thanh. Những người này vào thời đại của Nghiêm Ngọc Thành thì bị gạt sang một bên không dùng, trong lòng ức chế như thế nào thì không cần nghĩ cũng biết. Giờ Mạnh Vũ Hàn "cam lâm phổ hàng, trạch bí cứ sinh" (từ trên trời giáng xuống cứu vớt chúng sinh), tự nhiên trở thành Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, một đám ruồi nhặng chuyên bâu *** chó nhao nhao tụ tập dưới trướng của Mạnh bí thư, rất có cảm giác nở mày nở mặt.

Không lâu sau, Mạnh Vũ Hàn thực sự giành được mỹ danh Mạnh bồ tát.

Thậm chí có một vị bí thư công xã tân nhiệm, ở trong phòng làm việc của mình treo một câu đối, lấy hai câu thi từ của lãnh đại vĩ đại - hồng kỳ mạn quyển nông nông kích, hắc thủ cao huyền phách chủ tiên!

Tuy cũng chẳng ra làm sao, nhưng cũng biểu lộ của tâm thái "trở mình nông nô làm chủ nhân" của tên gia hỏa này.

Đối với kẻ không nói nguyên tắc, thích bênh che bè cánh như Mạnh Vũ Hàn, Đường Hải Thiên cực kỳ thống hận, chỉ tiếc là cũng đành bất lực. Thấy Mạnh Vũ Hàn làm loạn không ngừng, Đường Hải Thiên dưới sự tức giận, không để ý đến đại kỵ của quan trường, tự mình tới địa khu diện kiến Long Thiết Quân, bày tỏ thẳng thắn sự bất mãn của mình.

Đường Hải Thiên công tác cần cù, liêm khiết thanh minh, Long Thiết Quan vốn rất hân thưởng, lập tức ôn hòa an ủi hắn một phen. Sau khi Đường Hải Thiên đi, Long Thiết Quân tự mình gọi điện thoại cho Mạnh Vũ Hàn, còn nói những gì thì người ngoài làm sao mà biết được. Có điều Mạnh Vũ Hàn ít nhiều cũng thu liễm hơn. Cục thế của huyện Hướng Dương tạm thời đạt tới trạng thái bình hành mỏng manh.

Những chuyện này, tôi tự nhiên là hiểu rất rõ. Những cũng chỉ là hiểu mà thôi, trừ mỗi ngày gọi điện thoại cho cha thông báo tình huống ra, cũng vô kế khả thi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mạnh Vũ Hàn từ từ nuốt gọn cơ nghiệp mà cha khổ cực gây dựng, thầm hận đến ngứa răng.

Cha cũng khôi phục lại vẻ trấn định thong dong bình thường, trong đoạn thoại chỉ chăm chú lắng nghe, hỏi thăm tình huống trong nhà và sức khỏe của chúng tôi, còn đâu cũng không nói gì khác.

Tuy bản nha nội thân gia bách vạn, lại có ưu thế tiên tri tiên giác, đối mặt với một con "quái thú" khổng lồ trên quan trường này, nhất thời cũng không thể thi triển, xem ra chỉ có âm thầm đợi thời cơ thôi.

Song một vị thoái lui, cũng không đổi lại được tình trạng nước sông không phạm nước giếng, Mạnh Vũ Hàn không lâu sau lại nắm của một cơ hội, lại một lần lôi kéo. Mà đối tượng lôi kéo lần này, là thành viên hạch tâm của Liễu hệ - Giang Hữu Tín!