Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 154: Kiếm được vợ

Thời gian diễn thuyết nhậm chức của Giang Hữu Tín không lâu, có lẽ khoảng 40 phút. Đây cũng xem như nói nhiều lời rồi. Trước đây anh ta là giáo viên mỗi tiết cũng không nói nhiều đến như vậy.

Sau đó là là lời diễn thuyết của bí thư Hoàng của khu Đài Sơn. Những lời này cũng chẳng có gì hay cả, cũng chỉ là làm thế nào để đoàn kết lại, làm thế nào để phát triển công tác, đều là những câu nói như thế, tôi đứng dậy, đi ra từ cửa sau. Khi vừa đi vào thì không nhìn thấy xe của Châu Hậu Quần, có lẽ là đón tiếp công nhân kỹ thuật của nhà máy linh kiện. Nhà máy linh kiện bây giờ quy mô khá lớn, nhân tài kỹ thuật thì càng ngày càng hiếm, nhận sự tham mưu của nhà máy tráng men Hoằng Đại Đường Nguyên Anh, mời những sư phụ đã về hưu, nhưng vẫn không đủ, vẫn cần nhờ những kỹ sư của nhà máy công binh đến giúp đỡ. May mà qua hơn 1 năm bồi dưỡng, những người học nghề của đại đội Liễu Gia Sơn căn bản cũng đã thành thầy, có thể làm việc được rồi.

Thời gian hơn 1 năm đào tạo ra những kỹ sư phù hợp với những việc như của công nhân tiện, mài thì thật sự chưa được, nhưng những năm tháng khổ cực này cũng đủ để có thể gia công những linh kiện thay thế .

Trước khi bước ra tôi chào bác Năm, nói với bác xe của tôi ở bên ngoài, đợi tan họp thì sẽ đưa bác về Liễu Gia Sơn.

Ngủ gà ngủ vịt trên xe nửa tiếng, những lời thừa thãi của bí thư Hoàng và những cán bộ lãnh đạo khác cuối cùng cũng hết, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay náo nhiệt, lần lượt Ngô Thu Dương, bí thư Hoàng, Trương Mộc Lâm, Giang Hữu Tín đi ra khỏi hội trường, đợi đến khi Ngô Thu Dương và bí thư Hoàng đều lên xe jeep dời đi, bác Năm mới từ từ tiến lại.

Đây là biểu thị thái độ kính trọng của bác Năm với Ngô Thu Dương. Nếu đổi thành lãnh đạo khác, bác đã sớm rời đi rồi, còn đợi xe của xe của ngài rời đi sao? Không cần nói bây giờ bác Năm rất kiêu ngạo, thì trước đây cũng điều với cái kiểu như thế này, Thôi Tú Hòa dựa vào sự kính trọng với phó chủ nhiệm ủy ban cách mạng cũng chịu khuất phục trước mặt bác Năm.

Xe vẫn chưa khởi hành, mấy bí thư của các đại đội khác thì mới vui vẻ chạy lại, không ngừng nói, cứ thế lên xe.

Mọi người có lẽ đều biết bây giờ bác Năm là bí thư chi bộ đại đội xa hoa nhất huyện Hướng Dương.

Tôi đương nhiên không thể có ý kiến gì, mọi người chen nhau, dù sao cũng chỉ có 10 người. xe đi trên những đoạn đường ghồ ghề nên lắc lư, bác Năm nói : “ Bí thư Giang nói rất đúng, con đường này thật sự cần tu sửa rồi. Chạy trên con đường như thế này không những tuổi xe giảm mà mệnh người cũng ngắn lại!”

Bí thư đại đội Ma Đường Loan cười nói : “ Anh Liễu Năm, anh bây giờ hầu bao rủng rỉnh. Bỏ ra chút tiền để tu sửa đương được không vậy? tôi thấy cũng không dài tới 3 năm đâu”

“Khà khà…..”

Bác Năm cười gian trá.

“Không là người nhà thì không biết củi, gạo, dầu, muối đắt. Anh chỉ thấy vẻ bên ngoài hào hoa của tôi, chứ đâu có biết tôi cũng có cái khó của tôi? Nhiều sạp hàng như vậy. Những nơi cần tiêu tiền cũng không ít đâu”

“Thế anh vẫn đồng ý với ý kiến của bí thư Giang là xây dựng nhà máy thức ăn gia súc à?”

“Xây nhà máy là xây nhà máy. Sửa đường là sửa đường, hai việc khác nhau”

Bí thư Nguyễn đại đội thủy hỏi: “ Anh Liễu Năm, cái nhà máy này thì dùng cái gì làm nguyên vật liệu? lợn à, gà à, thật sự có thể ăn những thứ đó?”

Bác Năm lập tức nghẹn giọng.

Kì thực bác Năm cũng không biết thức ăn là gì, đều là sau khi đọc tờ giấy tôi đưa cho cứ thế nói thôi. Nhưng đương nhiên bây giờ không thể hỏi đứa trẻ như tôi rồi. May mà bác Năm ứng phó nhanh nhẹn, nói bằng giọng bí mật : “ Cái này chính là cơ mật thương nghiệp, làm sao có thể nói cho anh được chứ…….”

Tôi thiếu chút nữa là cười thành tiếng.

Thường ngày nghe tôi nói những gì về thị trường, thương nghiệp, cạnh tranh, bác Năm bây giờ mở miệng, ngậm miệng là “ Bí mật thương nghiệp”. Cũng khỏi phải nói, dùng câu này trong trường hợp này cũng rất phù hợp, đã chặn ngay được những ý của bí thư Nguyễn?

Đến Liễu Gia Sơn, tôi bảo Kiến Trung đưa những bí thư khác về các đại đội.

“Tiểu Tuấn à, cái thức ăn gia súc này rốt cuộc là dùng cái gì làm”

Khi đã không có người ngoài, bác Năm liền vội vàng hỏi.

“Chủ yếu là gạo ạ, bột xương, còn có ít vitamin có lợi, gốc acid vân vân, căn bản cháu cũng không thật rõ”

Tôi toét miệng nói.

“Cái gì?”

Bác Năm lo lắng.

“Cháu không rõ thì nhà máy xây dựng kiểu gì? Bác đã đồng ý với bí thư Giang tại hội nghị rồi…..”

Nam tử hán cái xem trọng là “ Một lời nói ra chắc như đinh đóng cột” bác Năm lại rất coi trọng thể diện của mình nữa.

Cái điệu bộ của Bác Năm lo lắng trắng mắt, tôi bật cười : “ Bác Năm, tráng men chúng ta cũng có hiểu đâu chứ? Nhà máy tráng men cũng vẫn xây dựng được? chúng ta không hiểu cũng chẳng sao, chỉ cần có người hiểu là được. chúng ta đi mời chuyên gia của viện khoa học nông nghiệp tỉnh là được.”

Bác Năm nghĩ cũng có lí, xoa đầu cười.

“Đi, đến văn phòng ngồi”

“Không được, cháu phải đên công ty Thông Đạt đã”

Công ty vận chuyển hang hóa dựa vào đại đội Liễu Gia Sơn, bây giờ căn bản cũng xây dựng trên Liễu Gia Sơn, xây phòng làm việc trong huyện thành. Bây giờ đại bộ phận nghiệp vụ vẫn là đến từ mấy nhà máy của Liễu Gia Sơn, những nghiệp vụ khác đang mở rộng. Việc xây dựng công ty tại đây là rất hợp lý.

Năm 1980 làm vận chuyển hàng có chút khó khăn.

Tôi quan tâm nhiều tới công ty này cũng có ý trong đó.

Nơi dừng xe của Thông Đạt ở Liễu Gia Sơn là vùng đấy bằng phẳng rộng nhất đại đội Liễu Gia Sơn, giữa bờ ruộng, lầu làm việc đương nhiên cũng xây cùng. Hai tầng, tầng 1 là kho hàng, tầng hai là văn phòng làm việc, gạch đỏ ngói xanh, quét nền xi măng, đá trắng mặt xám, cũng giống giống như thế. So sánh với nhà máy linh kiện thì phong thái hơn nhiều.

Quy mô của nhà máy linh kiện lớn nhất, thực lực hùng hậu nhất, nhưng vì khởi công xây dựng sớm nhất, tiền vốn cũng rất căng, vì thế tiêt kiệm được thì tiết kiệm, cho nên nõ cũng lag nhà máy xấu xí nhất. bác Năm có ý sửa lại nó từ lâu rồi.

Tôi đi từ từ vào sân của công ty Thông Đạt vì sau khi thu hoạch xong thì ruộng đồng khá hoang vắng.

Tất cả xe đều đều đã đi, trong sân rất vắng vẻ.

Lên lầu hai ,tôi đưa tay mở cánh cửa phòng làm việc, tiến vào trong, thiếu chút nữa đâm vài trong lòng người ta, hương nước hoa thơm phức, trước mắt những cái thấy được là hai cái môi hồng xinh tươi và răng động vật.

May mà nha nội này luyện công trong nhiều năm. Thân thủ nhanh nhẹn, nhanh chóng vững chân, không lộ ra khe hở quá lớn. nếu không nha nội bị đánh trúng trán rồi , răng của đối phương cũng có chút không thật thỏa đáng.

“Tiểu Tuấn…”

Là tiếng của chị tiểu Thanh.

“Chị tiểu Thanh”

Tôi có chút xấu hổ.

Thân hình của một đứa trẻ 11-12 tuổi, có khi vững chắc không chịu khống chế. Chỉ cần thiếu chút nữa là thiếu tập trung, thì mạnh xông lên trước, chạy nhanh. Không giống như sau này 40 tuổi, thân thể béo phì, muốn nhanh cũng không nhanh được.

Tháng 12 rồi,chị tiểu Thanh mặc chiếc áo cao cổ màu hồng đào, bên trong là nội y cao màu trắng xanh, bên ngoài cũng là cái áo khoác cùng màu, chiếc cổ quấn một chiếc khăn màu hồng đào, chiếc quần màu đen, môi hồng răng trắng, bộ ngực đầy đặn, vô cùng xinh đẹp.

Chớp mắt đã 17 tuổi, chị tiểu Thanh thật sự đã thành một cô gái trưởng thành, đâu còn dấu tích của cô gái khi dưới quê? Nói đến trang điểm thì tiểu Thanh cũng cần học Lương Xảo. Lương Xảo bây giờ là một bà chủ lớn, cũng không cẩn trọng như hồi mới mở cửa hàng bánh mì nữa, ngoài tiền lương của mình ra, thì không cần thêm đồng nào nữa. Ngày nào cũng bị tôi nói về khái niệm “ 2 người 1 thế” thì bây giờ cũng không chặt chẽ như trước. Khi cần tiêu tiền thì cũng lấy tiền của cửa hàng ra chi , nhưng đều thông báo với tôi một tiếng.

Phần nhiều thời gian là chuyển tiền cho Lương Kinh Vĩ, bảo anh ta giúp mua một ít đồ tại tỉnh D. Cho nên có thể coi hai chị em Lương Xảo và Lương Thiếu Lan là hai “ Tiền vệ” thời trang nhất huyện Hướng Dương.

Tiểu Thanh đương nhiên không chịu theo sau, thi thoảng cũng nhờ những lái xe của công ty Thông Đạt cho cô ta đi cùng vảo trong thành phố để mua về những bộ quần áo đẹp. Cô ta phụ trách tài vụ của công ty, tiền lương khởi điểm của cô ta cũng khá cao. Bác Bẩy bây giờ không cần cô ta ở nhà nữa, một cô gái có tiền lương còn cao hơn là cán bộ nhà nước, chỉ là nếu trang điểm cho mình thì cũng dư dả.

Không hề nói quá, tiểu Thanh bây giờ đã trở thành những người xinh đẹp của đại đội Liễu Gia Sơn, mỗi ngày đi làm hay tan ca. Không biết đã thu hút được bao nhiêu anh mắt của những hậu sinh trẻ tuổi.

Nghe nói cũng có rất nhiều mối lái đều đã bước qua cửa ải của nhà bác Bẩy, trong đó còn có rất nhiều là con ông cháu cha của cán bộ, thậm chí còn có bản thân là những nhân viên nhà nước, vợ chồng bác Bẩy đều ưng ý nhưng lại bị tiểu Thanh lạnh lùng đuổi đi hết. Làm cho hai bác không hiểu ra sao, khó thể lí giải. Nguyên nhân trong đó, ngoài tiểu Thanh ra, có lẽ chỉ có mình tôi là có thể hiểu được một chút.

Tôi nhìn phòng làm việc 1 lượt chẳng có ai khác ở đây cả, nên có chút ngại ngùng.

“Tiểu Tuấn, mau ngồi xuống đi…….chị pha trà cho em….”

Chị tiểu Thanh tinh thần rất phấn khởi, dù sao trong phòng cũng chẳng có ai, không cần nghiêm chỉnh quá, kéo tay ngồi xuống ghế, hai mắt nhìn tôi khá lâu rồi mới quay đi pha trà.

Đây là chiếc ghế sáng láng của giám đốc Hắc Tử, nhưng tôi lại thấy có cảm giác như ngồi trên đống kim vậy. đã đên rồi bây giờchẳng nhẽ lại chạy đi, thì thật không ổn. Nếu nói hết ra với tiểu Thanh thì có thể làm tổn thương tới lòng tự tôn của chị.

Thôi vậy, cứ kệ vậy.

Chị Thanh không chỉ mang trà lên mà còn có những đồ ăn vặt nữa, nào là lạc nhân, trứng muối, hạt dưa, bánh, rất rất nhiều thứ. Haha cái miệng ham ăn, từ trước tới nay, thật không có ngoại lệ.

Đến khi tiểu Thanh bê ra 1 chiếc bát thanh hoa, bên trong có đầy những thịt bò tẩm gia vị màu nâu sẫm, tôi bỗng nhiên cảm thấy sự dự đoán của mình có chút sai lầm. Những đồ ăn này không phải cô ấy chuẩn bị cho riêng mình?

Thấy những miếng thịt bò tẩm gia vị ngay ngắn gọn gàng, hương dầu thơm phức, tôi không cầm lòng được nhón 1 miếng to cho vào miệng.

Chị tiểu Thanh nhìn tôi, thần sắc vừa kì vọng lại vừa căng thẳng không yên.

“Ngon, thật thơm…chị tiểu Thanh, món này ngon hơn cả nhà hàng Nhân Dân, mua đâu thế?”

Tôi vừa nói vừa cầm miếng thứ 2 cho vào miệng, không uổng danh “ Mỹ danh” của loại thực phẩm từ động vật .

“Tự chị làm….”

Trong mắt chị ánh lên niềm vui.

"woa, chị thật khéo tay!”

Tôi nói lớn.

Nói là ngon hơn nhà hàng Nhân Dân tuy là có chút khoa trương, nhưng màu sắc mùi vị của nó, thật là hàng thượng hảo, nhưng những từ này nói ra cũng có chút ý trong đó.

"Làm mấy ngày rồi , nếu em không tới, sắp hỏng rồi, không thể ăn được nữa”

Tiểu Thanh cười, vô cùng hạnh phúc.

Quả nhiên nha nội này đoán không sai, những thứ này là chuẩn bị cho tôi.

Nhìn thấy đôi mắt ngấn ngấn lệ của chị, nụ cười như hoa, cả người như lộ ra cáu thần thái khác thường, trong lòng tôi cũng cảm động. Nhưng cảm động là cảm động, những cái quan niệm của muôn thú thì không thể có được, thứ nhất tuổi nhỏ, thứ hai trên đầu là chữ Liễu, trong lòng tôi những phiền muộn khó hết. Cô nam quả nữ, cùng trong phòng, đi sớm vẫn là tốt hơn.Tự mình tránh những hiềm nghi. Tôi lại lấy thịt bò ăn tiếp. Tiểu Thanh lau nước mắt, đang nghĩ tìm một cái lí do gì đó mở lời, không làm tổn thương sự tự tôn của chị, ai ngờ tiểu Thanh lấy ra 1 quyển sổ ghi chép lớn ra.

“Tiểu Tuấn, đây là sổ sách của công ty từ trước tơi nay, em xem đi”

Hừm!

Thiếu chút nữa quên mất mình đến đây làm gì.

Xem ra khả năng của mình còn thiếu, chỉ vì tiểu Thanh và đĩa thịt bò mà quên mất việc.

Nếu như chị biết tất cả, kiểm tra sổ sách là một hình thức cuối cùng mà thôi, cái này không thể qua loa, tuy là nơi dễ làm cho người khác hiểu lầm.Nhưng việc thì cũng không thể qua loa đại khái được.

Chữ chị thật rõ ràng, trình bày không tồi, thật không thể ngờ rằng đây là một học sinh trung học. cho dù gia đình khó khăn như thế nào, vẫn cho con gái học tới trung học, điểm này, tôi rất khuyến khích bác Bẩy.

Tôi xem từ từ từng trang một, tiểu Thanh ngồi bên cạnh tôi, đưa từng miếng thịt bò vào miệng tôi. Cái tình cảm đó, cách làm đó hoàn toàn giống với Lương Xảo.

Trong mồm có thịt bò thơm ngon, mũi ngửi thấy hương thơm của người thiếu nữ, thiếu chút nữa khi quay đầu là lại nhìn thấy bộ ngưc tròn đầy của chị.

Xem ra quyển sổ này khó có thể xem tới cùng rồi. tình như thế, hoàn cảnh nhu thế, không sợ chị là Liễu hạ ân huệ.

Tôi cắn răng, gấp quyển sổ lại, đang định nói với chị : Tạm biệt”, thì những tiếng xe vọng gần lại, có xe về. tôi thở tiếng nhẹ nhàng, tiểu Thanh lại không bằng lòng , nheo mắt, có chút tức giận.

Trong chốc lát, xe đã lái vào sân.

Tôu cười với chị, nói” Đi xem, là ai về”

Tôi đứng dậy, chạy ra ngoài văn phòng, chị tiểu Thanh cũng đành chạy sau tôi.

Xe trở về là chiếc xe tải, mở cánh cửa xe, nhảy khỏi cabin là Đại Hán, chính là giám đốc của công ty Thông Đạt Nhan Hải Quân. Hắc tử không phải là lái xe chuyên trách, nhưng thường xuyên đi cùng xe.

Với tư cách là giám đốc công ty, anh ta dốc toàn tâm toàn lực vào công ty nên sút mấy cân, chỉ là tinh thần luôn luôn có tại đây.

“ Hắc Tử”

Tôi ở lầu hai vui mừng gọi.

“À, thiếu gia đến!”

Hắc Tử cũng rất vui mừng, khua tay chào tôi.

Cùng xuống từ cabin còn có 1 người, đó là 1 cô gái, cao cao, khá xinh, không giống như tiểu Thanh, chỉ mặc một bộ quần áo khá quê mùa.

“Hắc Tử, đây là ai vậy?”

"Là Thạch Tú Lệ, thiếu gia còn nhớ chứ?”

Hắc Tử gãi gãi đầu, có chút xấu hổ.

Thạch Tú Lệ?

“À, là cái cô Thạch Tú Lệ của đại đội Mai Kiều trấn không?”

Dựa vào tuổi trẻ của tôi, thì trí nhớ khá tốt, tuy là sự viêc nửa năm trước, thì chỉ cần phút chốc là có thể nhớ ra.

“Đúng rồi, là cô ấy, trí nhớ của thiếu gia thật tốt”

Hắc Tử cười.

"Thế hai người../”

Hắc Tử cười hi hi, đưa tay ôm lấy vai của Thạch Tú Lệ, cô ây cũng không kịp tránh, chỉ đỏ mặt, xô 1 cánh tay của Hắc Tử.

Haha, thì ra như thế, tôi rất ngạc nhiên.

“Hắc Tử, chuyện này diễn ra như thế nào, sau chưa thấy nhắc tới!”

Đợi tiểu Thanh đưa Thạch Tú Lệ đi rửa mặt, tôi vui mừng hỏi nhỏ Hắc Tử.

Hắc Tử thật thà kể lại câu chuyện.

Là lần trước khi sau khi kết thúc chuyện vơi Mạnh Túc Tiến xong, Hắc Tử sợ cái tên đó lại làm phiền Thạch Tú Lệ, liền chủ động giữ lien lạc với cô ây. May mà mạnh túc tiến bị cha hắn thanh toán xong, cũng chân thành chút, không dám làm loạn. Không dám động tới Hắc Tử nữa, cứ thế làm cho quan hệ với Thạch Tú Lệ tốt lên.

“Hắc Tử, thật chỉ có anh, mấy ngày trong tù cũng không phí. Kiếm được một bà vợ xinh đẹp……”

Tôi cười lớn.

Hắc Tử gãi đầu, bị tôi làm cho xấu hổ.