Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 143: Hắc tử bị bắt rồi

Tin tức này do Lâm Hải Nhân mang tới.

Hôm đó tôi đang trong cửa hàng bánh mì cùng với Phương Văn Dịch để bàn bạc chuyện làm xưởng sản xuất quạt điện.

“Tuấn thiếu gia…không xong rồi…anh Hắc Tử xảy ra chuyện rồi”

Lâm Hải Nhân lếch thếch không chịu nổi, một bên mắt tím lại, sưng phù lên, quần áo rách vài chỗ, vẻ mặt đầy hoảng sợ và vội vã, thở hổn hển.

Từ năm ngoái sau khi Lâm Hải Nhân và Triệu Thành Cương với ngoại hiệu là Đại Cương đi theo Hắc Tử làm việc tiêu thụ cho xưởng linh kiện thì đã có quy củ hơn, một tháng thì có khoảng 20 ngày bôn ba bên ngoài, cũng ít giao du với đám đầu đường xó chợ hơn. Thu nhập mỗi tháng cũng không tồi.

Hắc Tử và hai người anh em rất biết quy tắc, trọng lễ nghĩa. Mỗi lần họ ra ngoài rồi trở về thường đến chỗ tôi trước để báo tình hình, ngồi một lát, nói chuyện vài câu, nếu đến vào bữa ăn thì tôi thường mời họ đến nhà hàng Nhân Dân ăn bữa cơm, uống chén rượu, xem ra họ cũng coi như là có ý lãng tử quay đầu, tôi cũng vui mừng thay cho họ. Đang muốn tìm một công việc thích hợp để họ làm.

Mới nghe tin thì tôi vô cùng ngạc nhiên, nhưng lập tức trấn tĩnh lại, nhăn mày nói: “Trấn tĩnh lại đã, rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Huyện Thanh An…Hắc Tử bị người ta bắt ở huyện Thanh An rồi.

“Huyện Thanh An?”

Tôi càng nhăn mày hơn.

“Anh Phuuwong. Anh về trước đi, chuyện của xưởng quạt diện đợi hai ngày nữa tôi sẽ đến tìm anh. Thời gian còn nhiều, vẫn còn kịp.”

“Việc này…”

Phương Văn Dịch rất nhiệt tình mà đến đây, hắn ta trong đầu đang mang tâm tư muốn kiếm một khoản tiền lớn từ việc xây nhà máy quạt điện để làm một ông chủ, nên giờ có chút do dự.

Tôi hừ một tiếng lạnh lùng, trên khuôn mặt lộ ra ý không vui.

Theo sự tăng dần của tuổi tác mà cái khí thể không tỏ ra tức giận mà vẫn có uy càng lúc càng đậm. Phương Văn Dịch nhìn thấy tôi không vui liền gật đầu.

“Vậy được, vậy được, các cậu cứ nói chuyện đi, tôi về…”

Mấy cô gái trong tiệm đều có chút kinh hoảng khi nhìn thấy bộ dạng Lâm Hải Nhân. Đại hải béo (Lâm Hải Nhân) đến đây cũng nhiều rồi, họ cũng dần biết thân phận của hắn, trước đây là một tên côn đồ ở phố cũ thật không ngờ lại có ngày bị người khác ức hiếp.

“Lên lầu nói chuyện, cứ từ từ nói…”

“Không được. Tuấn thiếu gia, muộn một chút thì tôi sợ anh Hắc Tử sẽ bị người ta đánh chết mất…”

Tôi nhíu mày nói: “Chuyện gì thì cũng sẽ có cách giải quyết, anh vội vàng như thế thì có ích gì không? Lẽ nào hai chúng ta xông vào cục công an cướp ngục?”

Thấy thần thái trấn tĩnh của tôi, Lâm Hải Nhân cũng dần dần bình tĩnh lại.

“Nói đi, có chuyện gì?”

Trong phòng khách của trên tầng của tiệm bánh mì, tôi đích thân rót trà cho Lâm Hải Nhân. Hỏi.

Lâm Hải Nhân bê chén trà uống một hơi hết sạch, định thần lại, lúc này mới kể rõ tượng tần sự việc.

Ngoài xưởng sản xuất linh kiện của huyện Hướng Dương thì 6 huyện và 1 thành phố khác của khu Bảo Châu cũng đã thiết lập mạng lưới đại lí. Huyện Thanh An là do trạm cơ khí nông nghiệp huyện làm tổng đại lí.

Theo như sự sắp xếp của bộ phận tiêu thụ xưởng linh kiện thì huyện Thanh An và huyện Tòng Hoa lân cận do Hắc Tử và Lâm Hải Nhân phụ trách duy trì tiêu thụ. Cái gọi là duy trì tiêu thụ chính là việc không những cần phải thường xuyên liên hệ với người quản lí cấp huyện, hiểu biết tình hình tiêu thụ của sản phẩm, của đại lí, mà còn phải đích thân đến thăm hỏi các khách hàng thường xuyên để thu thập ý kiến của khách hàng về sản phẩm rồi đưa về bộ phận sản xuất, để kịp thời có sách lược điều chỉnh sản xuất và tiêu thụ. Đương nhiên việc thu hồi tiền hàng lại cũng là nhiệm vụ quan trọng của nhân viên tiêu thụ hàng.

Hắc Tử và đại hải béo tương đối chuyện nghiệp. Việc ở huyện Thanh An và Tòng Hoa đều làm rất cố gắng cần mẫn. Thành tích tiêu thụ cũng liên tiếp kéo lên, rất được Nguyễn Thành Thắng, phó xưởng trưởng xem trọng.

Hôm nay Hắc Tử và đại hải béo lái xe đến huyện Thanh An, đang chuẩn bị dừng xe xuống thăm hỏi khách hàng thì gặp phải một chuyện bất bình. Có mấy tên khốn đang trêu ghẹo một cô gái.

“Anh Hắc Tử nhìn không thuận mắt liền bước lên nói mấy câu, kết quả là động thủ…”

Lâm Hải Nhân nói.

Tôi vừa thấy kinh ngạc vừa thấy tốt, đây thật sự gọi là “cường đạo bộc phát lòng thiện”. Hắc Tử và Lâm Đại Hải vốn là những tên côn đồ có tiếng trên đường phố huyện Hướng Dương, lần này đến Thanh An lại thành nhân nhĩ chính nghĩa, vì đồng loại mà xuất chiêu.

Tôi rất tán thưởng đối với hành động chính nghĩa này của Hắc Tử.

Hắc Tử trước đây là côn đồ của huyện Hướng Dương, thành tích chủ yếu là đánh nhau, nhưng những việc ức hiếp đàn ông hành hạ phụ nữ lại không nhiều, có chút mùi vị anh hùng. Nếu như không phải vậy thì bổn thiếu gia đã không nâng đỡ hắn trở lại.

Một tên lưu manh chân chính là kẻ việc không ác không làm, sớm muộn cũng sẽ bị xử lí, bổn thiếu gia bốn mươi năm cuộc đời đã đọc qua nhiều lịch sử, không phải là kẻ mắt mù, thế nên mới không lẫn lộn với chúng để tự tìm phiền phức.

“Đối phương có mấy người?”

Tôi hỏi.

“Năm người…”

“Có vũ khí không?”

“Không…”

Tôi nhíu mày nói: “Vậy thì không sao,

Tôi nói như vậy là có căn cứ. Hắc Tử lần xuất sắc nhất ở huyện Hướng Dương cũng là tay không đối phó với 4, 5 tên cầm đao. Tuy là bị chúng chém cho mấy đao, nhưng đối phương cũng không khá hơn gì. Xương cốt của chúng bị đánh gãy 7, 8 đoạn. Đầu be bét máu. Có thân thủ như vậy, lại có thêm Đại Hải béo trợ giúp từ bên cạnh, lấy hai chọi năm cũng không bị thiệt.

“Đúng vậy, một trận quyền cước đã hạ gục chúng…”

Tôi trừng mắt lên nhìn hắn, yên lặng một chút.

“…đánh xong trận này thì anh Hắc Tử đã mua vé xe cho cô gái, để cô ấy về nhà, chúng tôi cũng lên xe tiếp tục đi thăm khách hàng…”

“Ngu ngốc.”

Tôi không kìm được mà chửi lên.

“Cái đầu của các anh làm sao vậy. Đánh xong rồi còn không chạy đi? Anh nghĩ đây là huyện Hướng Dương chắc/”

Đại Hải béo chột dạ cúi thấp đầu xuống, lắp bắp nói: “Tôi cũng khuyên anh Hắc Tử như vậy, ai mà biết được là anh ấy không thèm để tâm, nói cái gì mà cho dù 18 thằng thì anh ấy cũng chẳng thèm coi ra gì…”

“Tên ngốc Hắc Tử này, sao ngu vậy.”

Tôi tức giận đứng dậy, đi lòng vòng trong phòng.

”Vậy sau đó thì sao?”

“Sau đó…khi chúng tôi từ trong huyện đi ra, vừa xuống xe thì bị mười mấy tên lưu manh đứng chặn ở đầu xe, đều là mấy tên lúc trước gọi đồng bọn tới…Anh Hắc Tử liền bước ra chắn trước mặt tôi, bảo tôi chạy…”

“Vậy anh đã chạy ư?”

Trong lòng tôi đã bốc hoả, không chịu nổi nhìn chằm chằm vào hắn.

“Tôi…là anh Hắc Tử bảo tôi chạy…bảo tôi đến trạm cơ khí nông nghiệp tìm cứu binh…”

Đại Hải béo đầu lại cúi thấp hơn, mặt đỏ tía tai, rất xấu hổ.

“Vậy người của cục đó tại sao lại bắt Hắc Tử?”

Nghĩ kĩ lại với tình hình lúc đó, mười mấy tên cầm đao cũng quá thật là không có cách nào tốt hơn, Đại Hải béo ở lại cũng chỉ thêm một tên bị chém. Sách lược này của Hắc Tử rất chính xác.

Lâm Hải Nhân chạy về trạm cơ khí nông nghiệp và kể rõ tình hình, người phụ trách ở đó là Tô Hưng Quốc cũng rất lo lắng, Hắc Tử rất rộng rãi với mọi người, thường mời Tô Hưng Quốc đi ăn cơm uống rượu, quan hệ rất tốt. Nghe nói Hắc Tử bị mười mấy tên truy đánh vội vàng báo lên công an, khi công an đuổi đến thì vừa đánh vừa lui, chạy trốn vào một cửa hàng gần đó, kết quả là bị công an tóm.

Đại Hải béo rất cơ trí, thấy Hương Quốc báo công an nên đã vội vàng tìm chỗ trốn, vì thế mới thoát được kiếp nạn này.

“Hắc Tử có bị trọng thương không?”

Tôi hỏi, trong ngữ khí có sự quan tâm.

Lâm Hải Nhân cảm kích liếc nhìn tôi, thấp giọng nói: “Vết thương không nghiêm trọng…anh ấy đã từng đánh nhau nhiều rồi…”

Hắc Tử “kinh qua chiến trận nhiều” trước mắt thấy tình thế bất lợi đương nhiên là biết làm thế nào để bảo vệ mình. Vừa đánh vừa lui nên bị ăn vài đòn là chuyện khó tránh, chỉ cần không bị ăn đao hoặc bị ăn đao mà không vào chỗ hiểm thì vấn đề không lớn lắm.

“Đã vào cục rồi thì không phải là đã ổn rồi sao? Lẽ nào đám lưu manh đó dám vào cục công an đánh người à? Hơn nữa chuyện các anh làm cũng được coi là nghĩa dũng, cảnh sán chắc sẽ không làm khó Hắc Tử chứ?”

“Ôi trời, không phải như vậy…”

Đại Hải béo lại vội vã. Nói nửa câu mới nhận thức được trước mặt là một thiếu gia, liền thấp giọng xuống.

“Bên trong phòng giam rất tối, anh Hắc Tử lại không quen biết với người của huyện Thanh An, sẽ bị người ta chỉnh. Tôi còn nghe lão Tô nói đứng đầu đám lưu manh đó chính là con trai của phó bí thư huyện uỷ…”

“Sao cơ?”

Tôi lập tức nhăn mày lại.

Sự việc này còn liên quan đến cả con trai của phó bí thư huyện uỷ thì không dễ làm rồi. Nếu mọi người đều là người của huyện Thanh An thì Hắc Tử có thể tìm được một số mối quan hệ, có lẽ tình thế không đến nỗi quá nghiêm trọng, dù sao cũng là hành động trượng nghĩa, chiếm được nhiều lí hơn. Nhưng còn bây giờ một bên là một kẻ vốn là côn đồ đơn thân độc mã, một bên là phó bí thư huyện uỷ có quyền có thế, cảnh sát sẽ phải xử án như thế nào, không cần nghĩ nhiều cũng có thể đoán ra được phần nào.

“Xảo Nhi…”

Tôi đi tới cầu thang và la lớn.

“Ơi…”

“Đến cục công an bảo chú Trình Tân Kiến đến đây một chút, nhanh lên, nói là em có việc gấp.”

“Ừ, biết rồi.”

Xảo Nhi nhanh nhẹn đáp lại một câu, lập tức nghe thấy tiếng mở cửa. Cô gái nhỏ một khắc cũng không chậm trễ, Trình Tân Kiến cũng là thường khách của cửa hàng bánh mì Xảo Xảo nên cô ấy sớm đã quen mặt rồi.

“Chị Tiểu Thanh, mang mấy chiếc bánh mì lên đây.”

“Ừ…”

Lại là một giọng nói thanh thoát, tiếng bước chân vang lên. Tiểu Thanh bê một chiếc bánh mới ra lò lên. Tiểu Thanh lớn hơn Xảo Nhi mấy tháng, mới vừa tròn 16 tuổi, điều kiện cuộc sống cũng tốt hơn rồi, cơ thể cũng nhanh nhẹn hơn, đã có mùi vị của một cô gái lớn rồi. Nhưng dáng cô ấy hơi nhỏ, thấp hơn Xảo Nhi một chút, lại cũng xinh đẹp yêu kiều làm động lòng người.

Đại Hải béo vừa mới thoát được tai hoạ, thần sắc đã lại hồi phục, con mắt đong đưa nhìn chị Tiểu Thanh, có chút thất thần.

“Mẹ kiếp, ăn bánh mì đi, không đói à.”

Tôi cười mắng một câu.

“Ờ ờ…được được…cảm ơn Tuấn thiếu gia…”

Đại Hải béo quả thật là cũng đói rồi. Cầm chiếc bánh mì lên nhét vào miệng, suýt chút nữa nghẹn.

Chị Tiểu Thanh che miệng cười, cầm chiếc cốc trống không rót thêm trà cho hắn.

“Cám ơn… cám ơn...”

Đại Hải béo mập mờ cảm ơn, lại liếc mắt nhìn tôi, thấy tôi chắp tay ra sau lưng, nhăn mày xuất thần, trong lòng liền nổi lên một tia khác thường. Vị Tuấn thiếu gia này chẳng trách anh Hắc Tử lại tin phục như thế, quả nhiên có khí phách, nhỏ tuổi như vậy mà có khí phách này quả thật không đơn giản.

Một lát sau, từ ngoài cửa vang lên tiếng của động cơ xe máy.

“Tiểu Tuấn, có chuyện gì vậy?”

Trình Tân Kiến còn chưa bước lên tầng thì tiếng đã rang rảng phía dưới. Khi bước ên tầng, vừa thấy Lâm Hải Nhân mặt mũi tím bầm liền ngẩn ra.

“Ý. Đường Hải béo, cậu làm sao mà lại thành ra thế này? Cậu không phải là đang làm việc buôn bán cho xưởng linh kiện sao? Lại đánh nhau với người ta à?”

Lâm Hải Nhân đương nhiên là quen Trình Tân Kiến. Trước đây Trình Tân Kiến khi làm việc ở huyện Hướng Dương, hai người này đã từng gặp nhau không ít, đương nhiên đa phần là do Lâm Hải Nhân phạm tội, bị Trình Tân Kiến bắt vào giam để giáo huấn, không tránh khỏi có chút buồn cười.”

“Trình đại đội. Xin chào….”

Lâm Hải Nhân vội vàng đứng dậy, khom người lại.

“Cũng ngồi đi.”

Tôi xua xua tay.

Thấy sắc mặt không vui của tôi, Trình Tân Kiến cũng nhận thức được đã xảy ra chuyện, lập tức ngồi xuống.

Chị Tiểu Thanh rất ngoan ngoãn và nhanh nhẹn, liền rót trà cho Trình Tân Kiến, liếc mắt thấy trước mặt tôi khong có thứ gì liền mở cửa phòng mình, mang ra một gói trà, pha cho tôi một cốc lớn, rồi lại vào bếp bê lên một đĩa thịt bò, đặt lên bàn. Đương nhiên là để gần chỗ của tôi.

“Đại Hải béo, kể rõ mọi chuyện cho Trình đại đội nghe đi, nói đơn giản một chút, đừng dài dòng.”

Cho dù bây giờ miệng tôi thấy ăn không ngon, nhưng nhìn thấy đĩa thịt bò thơm nức vẫn không nhịn được mà thò tay bốc một miếng, bỏ vào mồm nhai từ từ, thời đó chẳng có thứ gì gọi là găng tay dùng một lần cả, cũng không cần phải chạy khắp nơi để tìm tăm hoặc đũa, cứ dùng năm đầu ngón tay bốc là được.

Đại Hải béo lại kể lại sự việc một lần nữa, quả thật đơn giản hơn nhiều, không có chút dài dòng nào.

“Mẹ nó, cái đám khốn nạn.”

Trình Tân Kiến đập bàn một cái.

“Đừng đập nữa, nghĩ cách đi.”

Tôi thản nhiên nói.

“Hay là đến Thanh An xem thử đã?”

Trình Tân Kiến nói lời này mà chẳng có chút lo lắng nào cả. Cái án này nhìn theo cục diện mà nói thì hoàn toàn là do cục công an huyện Thanh An người ta quản lí, cục công an huyện Hướng Dương không thể nhúng tay vào---căn bản là không có lí do để nhúng tay vào. Trình Tân Kiến ra mặt chỉ có thể làm việc tư mà thôi, hắn ta vừa mới lên chức không lâu, cục công an huyện cũng chẳng có mấy người quen.

“Xem ra nhất định là phải đến Thanh An xem thử. Như thế này đi, để cháu gọi điện cho xưởng linh kiện, bảo chú bảy cùng đi. Dù sao bây giờ Hắc Tử cũng là nhân viên làm việc của xưởng linh kiện.”

“Lời này có lý.”

Trình Tân Kiến lập tức tán đồng.

“Đi thôi. Đến phòng làm việc của chú để gọi điện thoại.”

Nghiệp vụ của xưởng linh kiện mở rộng nhanh chóng. Cuối năm ngoái đã lắp đặt điện thoài, xem ra cũng cần phải lắp một chiếc điện thoại ở tiệm bánh mì Xảo Xảo cho thuận tiện.

Chờ xử lí xong chuyện của Hắc Tử sẽ đến bưu điện một chuyến. Chắc cục trưởng bưu điện cũng sẽ nể mặt một chút cho bổn thiếu gia.

Đến cục công an. Điện thoại đã thông, nhưng lại là bác năm nhấc. Hoá ra mọi người đều đã biết chuyện này. Tô Hưng Quốc của cửa hàng thuộc trạm cơ khí nông nghiệp huyện Thanh An đã gọi điện thoại báo cho xưởng linh kiện biết. Chú bảy đang đi vào trong huyện.

“Chú Trình, cháu thấy chú không nên đi. Chú hãy hỏi xem đại đội trị an có ai có người quen ở cục công an huyện Thanh An không rồi bảo đi với chúng cháu một chuyến.”

Trong phòng làm việc của cục công an không có người ngoài nên tôi nói chuyện cũng không phải kiêng kị.

Trình Tân Kiến cũng biết tình hình trước mắt. Hắn đi đến huyện Thanh An cũng không có tác dụng gì lắm. Trình Tân Kiến lập tức gật đầu, ra ngoài hỏi, một lát sau quay vào, khuôn mặt đầy vẻ vui mừng. Tiêu Kiếm đi theo sau hắn.

“Có hi vọng?”

Tôi cười hỏi.

“Ừ, Tiêu Kiếm có một người quen làm ở cục công an huyện Thanh An, chắc là có thể giúp được.”

“Vậy thì tốt quá rồi. Anh tiêu đi cùng chúng tôi một chuyến nhé.”

Tiêu Kiếm người cao lớn thô kệch, tính cách lại có phần giống Lương Quốc Cường, đều không thích nói nhiều, chỉ gật gật đầu. Những ngày gần đây anh ta cũng đi cùng với Trình Tân Kiến khá nhiều, cũng coi như là tâm phúc.

“Tiểu Tuấn. Chú thấy cháu cũng không nên đi. Có xưởng trưởng Nguyễn và Tiêu Kiếm đi là được rồi.”

Trình Tân Kiến quan tâm đến an nguy của tôi.

Tôi cười cười nói: “Sợ gì chứ. Chúng cháu là đi giải quyết vấn đề chứ có phải là đi đánh nhau đâu, chú yên tâm đi, không sao đâu.”