Trùng Sinh Chi Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Chương 83: Đi trước thời đại, gặp quỷ hút máu

Ngọc Tình vừa dứt lời, mọi người đều đơ người ra.

Dùng ánh mắt thăm do để nhìn Ngọc Tình, tiểu cô nương này điên rồi à? Chủ tịch hội đồng quản trị còn ở đây mà cô dám mở miệng đuổi người.

Người đang bị đuổi đi kia càng nhìn Ngọc Tình với ánh mắt khinh bỉ hơn: “Cô ra cửa bị chó cắp mất não rồi à? đó là chủ tịch hội đồng quản trị của chúng tôi, không phải là bảo mẫu của cô! Cũng không phải cô nói mệnh lệnh là sai khiến được nhé!”

Ngọc Tình khẽ cười: “Vậy sao?”

Nói rồi cô nhìn Cố Nhất Hàng: “Tôi nói bây giờ bảo cô ta cút khỏi đây ngay lập tức.”

Ngọc Tình nói xong, Cố Nhất Hàng lập tức đơ người ra: “Ồ ồ, vâng!”

Nói xong Cố Nhất Hàng nhìn chằm chằm người phụ nữ đó: “Cô không nghe thấy gì à? còn không mau cút đi!”

Ngọc Tình vừa nói ra câu đó, tất cả mọi người nghe thấy đều choáng váng, nhìn Ngọc Tình với ánh mắt tò mò.

Vị tiểu cô nương này là ai chứ? dám ra lệnh cả cho chủ tịch, hơn nữa chủ tịch cũng nghe lời cô ta răm rắp? Cái thế giới này thật là vi diệu quá!

Ngọc Tình chẳng thèm quan tâm tới suy nghĩ của bọn họ, bước lên phía trước vài bước tới bên cạnh một nhà thiết kế khác cầm bản thiết kế lên.

“Đây là sợi dây truyền do cô thiết kế à?” nói rồi Ngọc Tình cười lạnh lùng.

“Chắc là cô xem nhiều hàng thùng hàng chợ quá à? cái loại dây chuyền như thế này chỉ thịnh hành cách đây bốn năm năm thôi, bây giờ hàng vỉa hè bán đầy mà còn không có người mua, vậy mà cô còn thiết kế ra được?”

Nói rồi cô liền vứt bàn thiết kế xuống bàn, lượn một vòng xem bản thiết kế của những người khác.

Cô cười lạnh lùng: “Tôi nghe nói các người là những nhà thiết kế hàng đầu, là những nhà thiết kế nổi tiếng!”

Cô nói xong câu đó, những người có mặt liền vênh vênh đắc ý, thế nhưng đắc ý còn chưa được bao lâu, liền nghe thấy Ngọc Tình nói tiếp: “Nhưng, hôm nay tôi rất thất vọng!”

“Thứ tôi cần là những bản thiết kế có một không hai, thứ tôi cần là đi trước thời đại, thời thượng chưa không phải chỉ chạy theo trào lưu!” nói rồi cô khẽ cười: “Tôi vừa đi một vòng, thứ tôi nhìn được chỉ là những bản thiết kế chạy theo trào lưu, nói thật là bọn chúng đều rất đẹp!”

Cô nói rồi tiến lên phía trước, cầm lấy một bản vẽ!

“Bức vẽ này rất đẹp! Nó có thể thu hút ánh nhìn của người khác, nhưng tôi nhìn thế nào cũng cảm thấy nó giống với chiếc nhẫn mới được tung ra của Trần Thị!”

Nói rồi xô đặt tờ giấy xuống: “Yêu cầu của tôi không cao, nhưng nó phải mới, phải có sức sáng tạo! Thứ tôi cần là nó phải thuộc về nhãn hiệu Thụy Tình của chúng ta!

Nó phải độc đáo giống như tòa nhà Thụy Tình này! Tôi muốn mọi người khi nhắc tới đá quý, khi nhắc tới trang sức, đầu tiên sẽ nhắc tới Thụy Tình! Tôi muốn Thụy Tình trở thành biểu tượng của những đồ trang sức sang trọng.”

Nói xong cô nhìn vào mọi người đang cúi gằm mặt xuống, khẽ cười, cô nói: “Tin tôi! Đặt tay vào làm nghiêm túc, Thụy Tình và tôi mãi mãi là hậu thuận vững chắc cho mọi người!”

Nói rồi, cô quay đầu lại nhìn người phụ nữ có vẻ vô cùng bảo thủ kia, lúc này cô ta đang cầm bản vẽ của mình lên nhìn chăm chú, dường như có điều gì đó không hài lòng về chính sản phẩm của mình.

Ngọc Tình đi lại gần, nhìn vào bức vẽ đó: “Có cần giúp đỡ gì không?”

“Ừm....tôi thấy mặt chiếc nhẫn này chưa được hoàn mỹ.” người đó dường như không ý thức được rằng ai đang hỏi cô ta, thuận miệng trả lời theo suy nghĩ.

“Ở đây á?” Ngọc Tình nhìn, khẽ cười, đưa tay lên cầm lấy bản vẽ, nhẹ nhàng vẽ lên đó một hình hai cánh bướm nhỏ xíu, cô vẽ nhìn vô cùng tự nhiên, hài hoài mà không thấy bất kỳ một khiếm khuyết nào.

Người phụ nữ đó vừa nhìn, đột nhiên mắt sáng lên vẻ vui mừng: “Đúng, đúng là thế này!” nói rồi cô ta quay đầu sang nhìn Ngọc Tình.

Khi nhìn thấy đứng trước mình là một cô bé chỉ tầm 15 tuổi, cô ta giật mình, chưa từng nghĩ một bé gái ở tuổi đó đã có thiên phú về thiết kế như vậy.

“Cô....” cô ta mở miệng lắp bắp muốn nói gì nhưng sau đó đột nhiên im bặt.

“Hả?” Ngọc Tình cười, nhìn những người khác: “Tần Thủ hôm nay từ chức, giám đốc bộ phận thiết kế tạm thời do nhà thiết kế này đảm nhiệm! đúng rồi! cô tên là gì?”

Nói rồi Ngọc Tình nhìn lên người phụ nữ đó.

“Tô....Tô Nhuế!” người phụ nữ đó sững người ra sau đó trả lời như một cái máy.

“Ừm, kể từ ngày hôm nay chức vụ giám đốc bộ phận thiết kế sẽ do Tô Nhuế đảm nhiệm!” nói xong Ngọc Tình khẽ cười: “Chúc mừng cô!”

“Hả?” Tô Nhuế rõ ràng là như đang không tin vào tai mình, cô ta luôn trong trạng thái nghiên cứu bản vẽ của mình, căn bản không biết vừa nãy xảy ra chuyện gì. Vì vậy đối với quyết định quá bất ngờ này, cô ta vô cùng ngạc nhiên, căn bản không biết tại sao lại có quyết định đột ngột thế này, còn nữa, cái cô bé này nói lời có tác dụng gì không?

“Còn không mau cảm ơn đi?” Cố Nhất Hàng nhìn Tô Nhuế đang đơ người ra, nheo mày vẻ không vui, cái cô gái này đúng là không lanh lợi chút nào. Anh ta đang vô cùng nghi ngờ chiếc bánh rơi từ trên trời xuống sao lại rơi trúng đầu cô ta? Giám đốc? Cái cô gái này có làm được không đây?

“Này, anh nhìn với ánh mắt gì thế hả!” bị Cố Nhất Hàng nhìn tới ánh mắt như đang nhìn một vật thể lạ, người phụ nữ đột nhiên gầm lên.

Lúc này cô ta không hề ý thức được rằng người đứng trước mặt cô ta chính là người chủ trả lương hàng tháng cho cô ta.

“Cái gì mà ánh mắt gì thế?” Cố Nhất Hàng nheo mày, khẽ cười: “Cái cặp kính dày cộp của cô cũng có tác dụng đấy nhỉ, còn có thể nhìn ra được ánh mắt của tôi có ý gì?”

Tô Nhuế nghe thấy vậy đột nhiên cảm thấy buồn cười, ngay lập tức phản bác lại: “Cặp kính của tôi dày hay mỏng thì liên quan gì tới anh chứ? tôi đang hỏi anh, ánh mắt đó của anh là ánh mắt gì hả?”

“Hức! Cô nhìn là cái gì thì nó là cái đấy!” ánh mắt lạnh lùng của Cố Nhất Hàng cũng chỉ duy trì được tới lúc này, anh ta cảm thấy những điều hôm nay anh ta gặp phải đúng là quá đủ sốc rồi! đầu tiên là khi đang bận tối mặt tối mũi thì bị một cuộc gọi điện của Ngọc Tình lôi tới đây, say đó là nhìn thấy sự tức giận sôi máu lên của ai đó, tiếp nữa là việc bộ phận thiết kế thay đổi giám đốc, cuối cùng là còn bị cô gái mới lên chức này thách thức!

Nghĩ vậy tự nhiên anh ta sôi máu lên.

Ngọc Tình và Phong Nhã Trần bốn mắt nhìn nhau, dựa vào nhìn đứng xem kịch, đúng là đã lâu lắm rồi mới nhìn thấy cô người bị chọc tức tới mức nhớn nhác lên thế này.

“Hức, xin hỏi là anh đang miệt thị tôi đấy à?” Tô Nhuế tiến lên phía trước một bước nhìn Cố Nhất Hàng: “Anh dựa vào cái gì mà coi thường tôi? Bởi vì anh là ông chủ còn tôi là người làm thuê à?”

Tô Nhuế khẽ cười, không cho Cố Nhất Hàng cơ hội để phản bác lại: “Anh có tiền có thể mở công ty, có thể thuê nhân công, thế nhưng anh coi thương nhân công, vậy thì khác gì anh đang tự coi thường chính bản thân mình! Bởi vì nhân công mới chính là gốc rễ để phát triển công ty!”

Nói rồi Tô Nhuế lại nhìn sang Ngọc Tình, cúi người xuống cảm ơn cô: “Cảm ơn cô, tôi sẽ chịu khó làm việc!”

Ngọc Tình nhìn Tô Nhuế với ánh mắt long lanh, xem ra cô nương này cũng khá thú vị, vậy là cô khẽ cười hỏi: “Tại sao cô nhìn cũng có nét, duyên mà lại không chịu trang điểm ăn diện?”

Tô Nhuế nghe thấy vậy vui lắm nhưng cúi mặt lắc đầu, khẽ liếc mắt nhìn Cố Nhất Hàng: “Tôi làm gì nét, duyên gì đâu!?”

Ngọc Tình nghe thấy vậy không nói thêm gì, người ta thích chơi trò chơi thế này thì cô tham gia vào làm gì, cô cứ đứng mà xem kịch hay là được rồi!

Ở đây vừa mới quyết định ai sẽ là giám đốc mới, còn ở ngoài kia, Tần Thủ và cái cô thư ký kia đã bị bảo an đuổi ra ngoài.

“A!” chỉ nhìn thấy Tần Thủ và thư ký mặc một chiếc quần mùa thu, mọi người đều giật bắn mình kêu lên, cố một vài tiểu cô nương còn hét lên.

Thần Thủ cảm nhận được có người đang nhìn bản thân mình, đột nhiên khuôn mặt nóng ran lên, ánh mắt cũng trở nên độc ác nham hiểu.

“Đồ cầm thú, anh không phục sao?” ánh mắt đó không thoát khỏi được con mắt của Ngọc Tình, cô khẽ nhếch mép lên, đôi mắt to tròn nhìn anh ta.

“Không, không dám!” Tần Thủ vừa nghe thấy, lập tức quay người lại, ánh mắt lại là sự sợ hãi.

Ngọc Tình nhìn vậy ánh mắt cô càng lạnh lùng hơn.

“Vậy sao?” Ngọc Tình khẽ cười, quay đầu nhìn Cố Nhất Hàng: “Nói với tất cả những người trong giới trang sức đá quý, nếu như sau này còn có người dám dụng Tần Thủ thì coi như là đối đầu với tập đoàn Thụy Tình.”

Ngọc Tình vừa dứt lời, mọi người chứng kiến đều sững người ra, làm thế chẳng khác nào cắt ngang con đường sống của Tần Thủ.

Ngọc Tình khẽ cười, nếu vừa nãy Tần Thủ nói đúng, cũng có thể đã không có kết quả thế này, bởi vì cô nghĩ cái tên Tần Thủ này thay đổi nét mặt, ánh mắt quá nhanh, thật khó mà ứng khó, cô không muốn sau này một lúc nào đó lại bị rắn độc cắn cho một nhát.

Để phòng trừ hậu họa, Ngọc Tình cũng đã suy nghĩ xem có nên giết anh ta không?

Đôi mắt lạnh lùng của cô nhìn Tần Thủ.

“Tôi...Tôi thật sự không dám, cầu...cầu xin cô tha cho tôi đi!” Tần Thủ không biết đang nghĩ gì, anh ta đột nhiên quỳ rụp xuống đất.

Nhưng đúng vào giây phút khi anh ta quỳ xuống, Ngọc Tình đột nhiên lùi lại phía sau.

“Tôi không có tiền lẻ mà cho anh đâu!” Ngọc Tình khẽ cười: “Tôi còn sợ tổn thọ đấy!”

Nói rồi Ngọc Tình kéo tay Phong Nhã Trần đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Cố Nhất Hàng, cho anh thời gian ba ngày, tôi muốn nhìn thấy một bộ phận thiết kế với một hình ảnh khác thế này, bằng không anh hãy thu xếp vào cút đi cho tôi!”

Cố Nhất Hàng nghe thấy vậy chỉ biết cười đau khổ, anh ta chưa từng hoài nghi về lời nói của Ngọc Tình, bởi vì anh ta biết Ngọc Tình không bao giờ nói chơi!

Thế nhưng lần này đúng là anh ta đã hiểu sai cho Ngọc Tình rồi, bời vì lần này cô thực sự chỉ là nói đùa thôi!

Ngọc Tình vừa đi, Tần Thủ liền bị lôi đi. Tô Nhuế thì liếc nhìn Cố Nhất Hàng một cái, sau đó quay người đi làm việc của mình.

“Này, cô cứ ngồi ở đây trước đã, đợi phòng làm việc được dọn lại rồi cô hãy chuyển qua đó!” Cố Nhất Hàng nhìn Tô Nhuế nói với giọng không mấy vui vẻ.

Tô Nhuế thì đến mắt cũng chẳng thèm liếc lên mà chỉ làm việc của mình. Cố Nhất Hàng nhìn cái bộ dạng này của cô ta mà thấy bực mình, nhưng vừa nhìn Tô Nhuế không hề để ý đến anh ta thì đột nhiên anh ta lại thấy thất vọng.

Thở hắt ra một tiếng lạnh lùng rồi quay người bước đi.

Anh không nhìn thấy vào giây phút anh ta quay người bước đi thì Tô Nhuế liền ngẩng đầu lên nhìn anh ta, cứ nhìn theo mãi cho tới khi bóng anh ta đi khuất.

“Nhất Hàng, anh....anh thực sự không nhận ra em sao?”

.............

Ngọc Tình và Phong Nhã Trần ra khỏi tòa nhà, đi thẳng về phía con phố với những món ăn vặt đông vui nhộn nhịp nhất của thành phố Côn Minh, bây giờ Ngọc Tình ham ăn tới mức chẳng thể diễn tả nổi, nếu đã tới đây, thì phải ăn cho đã đời mới được.

Hai người không lái xe cũng không bắt xe mà chỉ chậm rãi khoác tay nhau bước đi.

Thành phố Côn Minh không hề nhỏ, vì vậy hai người họ phải đi bộ những hai giờ đồng hồ.

Đi bộ hai giờ đồng hồ đối với người bình thường mà nói thì đúng là một thử thách nhưng đối với hai người bọn họ chỉ là một dạng tu luyện biến tướng mà thôi.

Trên suốt quãng đường, bọn họ được nhìn thấy vô số những sự việc, dường như trong lòng nhận ra được nhiều điều.

Tu luyện chính là một quá trình lĩnh hội và thực hiện, vì vậy bình thường đi ra ngoài cuốc bộ, đúng là chỉ có lợi mà không có hại.

Hia người đi tới phố đồ ăn vặt, sau đó liền bắt đầu công cuộc càn quét, chỉ trong vòng có nửa tiếng đồng hồ, bọn họ đã ăn gần no.

“Ngon quá!” Ngọc Tình cầm một xiên thịt nướng, khẽ cười nhìn Phong Nhã Trần.

“Ừm ừm!” Phong Nhã Trần cũng gật đầu, hai người nắm tay nhau đi ăn hết món này tới món khác, tiếp tục càn quét dọc con phố, mãi cho tới khi trời tối.

Sau khi trời tối, hai người liền nắm tay nhau, định dành ra hai tiếng nữa để đi bộ về.

Song khi đi tới một con phố, thần sắc hai người đột nhiên sợ hãi, dừng bước chân lại, quay mặt nhìn nhau, trong ánh mắt mọi thứ dường như ngưng tụ lại.

“Mùi máu tanh nặng quá!” Ngọc Tình nhìn Phong Nhã Trần khẽ nói.

“Ừm, hình như ở phía đông!” Phong Nhã Trần phát ra thần thức tiến hành thăm dò rồi nhìn Ngọc Tình nói.

Ngọc Tình gật đầu: “Đúng là ở phía đông!”

Vậy là hai người không nói gì thêm, quay người bước đi.

Một mùi máu tanh nặng như vậy chắc chắn là có vấn đề! Vậy là hai người dường như chẳng cần suy nghĩ liền tiến lên phía trước.

Chỉ thấy trong một con phố nhỏ, có một người đàn ông đang dùng hết sức vùng vẫy, và trên người anh ta có một người đàn ông da trắng đang định cúi đầu xuống để hút máu trên cổ anh ta.

Ngọc Tình và Phong Nhã Trần nhìn thấy cảnh đó liền sững người ra, ba chữ liền xuất hiện trong đầu họ.

“Quỷ hút máu?”

Lúc này người đàn ông bị hút máu kia đã không còn sức lực mà vùng vẫy nữa rồi, hai bàn tay dần dần thả lỏng ra, dường như sắp không chịu được nữa rồi.

Ngọc Tình và Phong Nhã Trần bốn mắt nhìn nhau, Ngọc Tình ra hiệu bằng tay, Phong Nhã Trần gật đầu, sức mạnh tinh thần của Ngọc Tình được tập hợp, lập tức phát ra và xông lên phía trước.

Bàn tay di chuyển, một cơn gió lạnh cắt da cắt thịt thổi qua, hắt vào cơ thể tên quỷ hút máu đó.

“A....” gặp phải sự tác động, tên quỷ hút máu lập tức bỏ tay trên cổ người đàn ông kia ra, quay đầu lại nhìn Ngọc Tình.

Đây là lần đầu tiên Ngọc Tình thật sự nhìn thấy một tên quỷ hút máu. Khuôn mặt hắt trắng bệch, hàm răng với những chiếc nanh lòi ra, đôi mắt đỏ như hai cục máu nhìn chằm chằm Ngọc Tình, trong ánh mắt tràn ngập sự hung ác và tàn bạo.

Ngọc Tình vừa nhìn thấy liền bật cười, dường như đến nghĩ cũng chẳng cần nghĩ, cánh tay phải cô vẫy lên, một cái tát bốp giáng lên mặt hắn.

Bỗng chốc tên đó bị đánh đờ đẫn người ra.

Không cho hắn ta có thời gian phản ứng lại, Ngọc Tình giơ tay lên lại một cái tát mang theo sức mạnh tinh thần giáng xuống mặt hắn.

Chỉ nghe tiếng bốp, miệng hắt phụt máu ra, tên quỷ hút máu đó ngã xuống đất, lúc này những chiếc răng nanh của nó đã được co ngắn lại, màu đỏ của máu trong hai mắt cũng đã mờ đi rất nhiều, hắn nhìn chằm chằm vào Ngọc Tình, dường như có chút sợ hãi.

“Anh nói em này Tình Tình, em có thể đừng mạnh mẽ như vậy có được không hả, nếu dọa anh như thế thì không có ai dám cưới em đây!” Phong Nhã Trần nhìn toàn bộ cảnh này khẽ cười tiến lên phía trước, vừa nãy khuôn mặt anh còn là sự hồi hộp và sợ hãi xem phải xử lý thế nào, nhưng chớp mắt một cái liền thấy cô gái mạnh mẽ kia dùng hai cát tát để đánh gục tên hút máu kia ngã xuống đất. Cái mức độ mạnh mẽ và hung dữ của cô đúng là làm cho cậu líu lưỡi lại.

Ngọc Tình nghe thấy vậy, nhướn mày: “Anh có thể thử xem!”

Phong Nhã Trần vừa nghe thấy vậy, lập tức để lộ ra nét mặt sợ hãi: “Đừng, anh sợ lắm!”

Nói đùa đủ rồi, Phong Nhã Trần nhìn Ngọc Tình: “Xử lý hắn thế nào đây?”

Ngọc Tình nhìn tên quỷ hút máu nằm dưới đất, nhún vai: “Em còn chưa từng gặp bao giờ ấy, nghe nói quỷ hút máu là kẻ bất tử, anh nói xem chúng ta phải giải quyết hắn ta thế nào? ”

Phong Nhã Trần suy nghĩ một lát, còn chưa kịp mở miệng liền nghe thấy Ngọc Tình nói: “Hay là, chúng ta hút khô máu trong người hắn xem hắn có chết hay không nhé?”

Cô vừa mới dứt lời, Phong Nhã Trần kinh ngạc nhìn Ngọc Tình, người phụ nữ này còn độc ác như vậy sao?

Ngọc Tình nhìn cậu liền bật cười: “Em đùa anh đấy, em chẳng phải kẻ biến thái giết người thế đâu! Tên này em dùng ngọn lửa tinh thần đốt cháy hắn là được rồi, em phải xem xem cái tên quỷ hút máu bất diệt này và lửa tinh thần của em thì cái nào lợi hại hơn!”

Nghĩ là làm, vậy là ý niệm trong đầu của Ngọc Tình được vận động, một ngọn lửa sức mạnh tinh thần được phát ra, hướng thẳng về phía tên quỷ hút máu kia.

Thế nhưng vào giây phút khi ngọn lửa đó chạm vào tên quỷ hút máu liền bị một thứ ánh sáng đen xì cản lại.

“Tôi nói cho hai vị biết, từ khi nào mà sự sống chết của huyết tộc chúng tôi lại do các người quyết định thế?” một giọng nói khàn khàn gian ác vang lên, Ngọc Tình và Phong Nhã Trần nhìn chăm chăm về phía trước, một người đàn ông với bộ đồ đen trên người xuất hiện trước mắt bọn họ.

Ngọc Tình nheo mắt lại nhìn thăm dò người đàn ông trước mắt, cô đột nhiên đang nghĩ có phải chiếc cúc áo thứ ba của người đàn ông này đã tặng cho người khác rồi không?

Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, liền nghe thấy tiếng cười của Wiliam: “Này, cô gái nhỏ bé! Vì cô mà chiếc cúc áo thứ ba của tôi tôi đã phải dứt ra rồi đấy, yên tâm đi, chiếc cúc áo thứ ba của tôi chỉ dành cho một người là cô thôi!” hắn vừa dứt lời sắc mặt Phong Nhã Trần đột nhiên sầm xuống, nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Wiliam.

“Chiếc cúc áo thứ ba?” Phong Nhã Trần cười lạnh lùng: “Tôi thấy các hạ hay là không cần mặc đồ nữa đâu!”

Nói xong thần thức của cậu phát ra và hóa thành một ngọn lửa màu đen hướng thẳng về phía Wiliam.

Wiliam thấy vậy chỉ khẽ cười, hắn vung tay lên, ngọn lửa của Phong Nhã Trần lập tức bị dập tắt.: “Tôi khuyên cậu đừng có phí công phí sức nữa! Phải biết rằng lực lượng của huyết tộc chúng ta là lớn vô hanh, một tên vừa mới tu luyện như ngươi tốt nhất là đừng để người khác chê cười nữa đi.”

Hắn vừa dứt lời, liền thấy sắc mặt Ngọc Tình lạnh tanh, sức mạnh tinh thần được tập hợp thành một mạng lưới bao lấy Wiliam.

Wiliam thấy vậy, đột nhiên bật cười, hắn vung tay lên, cái lưới của Ngọc Tình biến mất: “Ta đã nói rồi, đừng có phí....”

Còn chưa nói hết câu, chỉ thấy nơi mạng lưới đó biến mất, một đàn ong bay tới.

Wiliam đột nhiên cười gượng, đưa tay ra chắn trước mặt: “Tôi nói, Ngọc Tình, cô thực sự vì hắn mà hại tôi sao?”

Ngọc Tình nghe thấy vậy chỉ cười lạnh lùng: “Đó là người đàn ông tôi đã chọn, anh...anh thì là cái gì?”

Cô vừa nói ra, Wiliam sầm mặt lại, một con dao bằng máu xuất hiện và hướng về phía Phong Nhã Trần: “Vậy thì ta muốn xem xem, ta giết chết thằng nhóc này thì cô sẽ thế nào!”

Ngọc Tình thây vậy muốn ngăn lại, thế nhưng con dao bằng máu đó lại phá vỡ không gian nhằm thẳng về phía Phong Nhã Trần, Phong Nhã Trần nhìn thấy con dao đang phi với tốc độ chóng mặt đó, cậu vội vàng phát ra thần thức để chống lại nó.

Thế nhưng cậu chỉ là một kẻ vừa mới tu luyện, làm sao có thể ngăn lại được sức mạnh của một kẻ đã tu luyện ngàn năm, chỉ thấy cậu đột nhiên phụt ra một dòng máu đỏ tươi, bước chân lùi về phía sau vài bước, sau đó ngã xuống đất, một vết dao đâm xuất hiện trước ngực.

Ngọc Tình nhìn cậu lúc này, ánh mắt hận thù của cô nhìn thẳng về phía kẻ thù, cô điều động sức mạnh tinh thần một cách lớn nhất: “Phong Tiếu Cửu Thiên!”

Bốn chữ đó vừa được phát ra, sức mạnh tinh thần vô hình đó liền biến thành một con phượng hoàng cao quý, nó ngẩng đầu phi thẳng về phía Wiliam, đôi cánh vẫy tới đâu lửa thiêng phun ra tới đó, mỗi lần nó mở miệng cũng là một con dao phi ra.

Wiliam nhìn trận chiến này, lập tức cười hắt ra một tiếng, nhìn Ngọc Tình: “Vì cậu ta mà hận tới mức muốn tôi chết đi à?”

Ngọc Tình nghe thấy vậy cũng bật cười: “Anh thì là cái gì chứ? chẳng đáng một sợi tóc của anh ấy!”

Ngọc Tình nói xong, sức mạnh tinh thần lại một lần nữa được huy động.

Wiliam nhìn những động tác của Ngọc Tình, dường như thực sự muốn giết chết anh ta, lập tức ánh mắt anh ta run lên, chuẩn bị phản kháng.

Chỉ thấy hắn ta từ từ nhắm mắt lại, một con dơi đẫm máu khổng lồ từ từ lồi ra từ hai mắt anh ta, ánh mắt đỏ au màu máu của con dơi đó nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của con phượng hoàng, rồi xông lên.

Vậy tiếp theo đó là cuộc chiến sống mái của con dơi và phượng hoàng.

Một lúc qua đi, chỉ nghe thấy tiếng phịch, con phượng hoàng bị rơi xuống và tan biến, Ngọc Tình thấy vậy choáng váng, sức mạnh tinh thần trong phút chốc mọi sự cố gắng đều tan biến.

Wiliam cũng thu về con dơi máu, nhìn Ngọc Tình với ánh mắt phức tạp, bàn tay anh ta cử động, một đám lửa màu đỏ máu xuất hiện và hướng về phía con quỷ hút máu ban nãy, chỉ trong chốc lát con quỷ hút máu đó liền biến thành một đống tro bụi.

Wiliam quay đầu lại khẽ cười, nhìn vào mắt Ngọc Tình khẽ thở dài một tiếng rồi quay người biến mất.

Ngọc Tình thấy Wiliam biến mất, lập tức tiến lại gần đỡ Phong Nhã Trần đứng lên.

“Hắn ta là quỷ hút máy?” Phong Nhã Trần thực ra cũng không bị thương nặng lắm, ban nãy Wiliam cũng không phải thực sự muốn giết chết cậu, hắn làm thế là chỉ muốn thăm dò Ngọc Tình mà thôi.

“Có thể gọi là huyết tộc, hoặc là....” Ngọc Tình đang nói đột nhiên dừng lại, nhìn về phía nơi Wiliam biến mất, ánh mắt cô rất lạ lùng.