Trùng Sinh Chi Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Chương 77: Tám năm sau, buổi đấu giá đầu tiên

Tám năm sau.

Buổi triển lãm đá quý được diễn ra thường niên hàng năm, năm nay sẽ được tổ chức ở tỉnh N. Và trang sức Thụy Tình thì trở thành nhà tài trợ chính cho buổi triển lãm đá quý lần này.

Trải qua tám năm phát triển, ngày nay Thụy Tình cũng với tập đoàn Phong Thị đã xếp ở vị trí cao nhất và là đối thủ cạnh tranh của nhanh trong ngành công nghiệp đồ trang sức.

Tất cả những công lao này không còn nghi ngờ gì nữa, đều thuộc về Cố Nhất Hàng. Dựa vào phương thức quản lý đã có kinh nghiệm, lại thêm với kế hoạch phát triển cụ thể và đúng hướng, cùng với số vốn được cung cấp dồi dào, bây giờ Cố Nhất Hàng không còn là Cố Nhất Hàng của ngày xưa nữa rồi.

Bây giờ anh ta đã 38 tuổi, đã là một người đàn ông trung niên. Bây giờ anh ta đã không còn là một người đàn ông bệ rạc vì mất hết tất cả nữa rồi.

Lúc này anh ta đang đúng ở trước cửa của khách sạn Lạc Thánh, cười cười nói nói để tiếp đón những đại diện của các công ty tới tham dự lễ triển lãm.

Bây giờ anh ta tuy đã 38 tuổi nhưng trên khuôn mặt anh ta không có dấu vết gì thể hiện được tuổi tác của anh ta. Ngược lại chỉ thể hiện nhiều hơn sức quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành và thành đạt.

Cố Nhất Hàng nhìn mỗi vị khách cùng với nụ cười nở trên môi, thế nhưng trên thực tế, tâm trí của anh ta sớm đã bay đi rồi.

Trong vongg 8 năm qua, cô chủ nhỏ đã trao cho anh ta toàn bộ sự tin tưởng, tuy nói rằng Thụy Tình của ngày hôm nay là do một tay anh ta xây dựng và phát triển, nhưng toàn bộ công lao vẫn thuộc về cô chủ nhỏ - người đã trao cho anh ta sự tin tưởng và ủng hộ.

Từ trước tới nay cô chưa bao giờ hỏi về những việc này, tuy anh ta biết nhất định cô biết hết, nhưng biết mà không hỏi mới làm cho anh ta vô cùng cảm động.

Cô chủ nhỏ này thực sự có một sức cuốn hút rất lớn. Rõ ràng cô vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng bạn sẽ mãi mãi không có cách nào xem cô như một đứa trẻ. Rõ ràng cô là một người không thích cười, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh như băng, nhưng khi bạn nhìn cô ấy thì vẫn có thểm cảm nhận được sự ấm áp trong tận sâu con tim mình.

Cố Nhất Hàng nghĩ mà khẽ nhoẻn miệng cười, anh ta đang nghĩ nếu anh ta trẻ ra 10 tuổi, có thể anh sẽ theo đuổi Ngọc Tình. Nghĩ vậy rồi anh ta lại nghĩ tới Phong Nhã Trần.

Cái cậu nhóc đó tuy bây giờ vẫn còn đang đi học nhưng đã trở thành một trợ thủ của tập đoàn Phong Thị. Cậu ấy như vậy chắc chắn vượt trội hơn hẳn những kẻ công tử nhà giàu ngu dốt và kém cỏi khác. Trong thời gian đó, những công tử nhà giàu của thành phố X đều khá huênh hoang. Ai nói công tử nhà giàu thì ngu dốt và kém cỏi? Ai nói công tử nhà giàu chỉ là kẻ ký sinh trừng? Ai nói công tử nhà giàu chính là kẻ phá gia chi tử? Hức, phiền bạn đi mà xem xem Phong Nhã Trần.

Nghĩ tới đây là Cố Nhất Hàng đã cảm thấy chán nản, chẳng trách hai người đó lại trở thành một đôi. Hai người đó làm việc giống như một kẻ cuồng công việc vậy, đúng là muốn tách hai người họ ra với nhau cũng khó.

“Sao vậy, giữa ban ngày ban mặt chú Cố đang mơ gì à?” đang suy nghĩ thì một chiếc xe màu trắng bạc chạy tới, đỗ trước mặt anh ta.

Cố Nhất Hàng giật mình, lùi về phía sau một bước, khuôn mặt có phần sợ hãi nhìn ra.

Chỉ thấy cửa xe từ từ được mở ra, một thiếu niên với khuôn mặt anh tú như bước ra từ trong phim hoạt hình từ từ bước xuống xe.

Cậu khẽ cười, đôi mắt to và cong khẽ liếc nhìn lên, hai lúm đồng tiền nhỏ hiện lên trên khuôn mặt! Cậu khẽ chớp mắt: “Chú Cố, chú thế này là không được đâu đấy!”

Lời cậu ta vừa dứt, cánh cửa chiếc xe màu trắng bạc lại một lần nữa được mở ra, một cô gái bước xuống. Cô gái tầm khoảng 15 tuổi, mái tóc được buộc lại gọn gàng lệch sang một bên vai, cơ thể dậy thì bắt đầu thể hiện những đường cong tuy chưa thật rõ nét, đôi mắt to tròn của cô khẽ hướng lên, không nói gì.

Cô đứng ở đó, người khác có thể cảm nhận được từ trong con người cô phát ra sự cao quý khác thường.

Cô gái đó chính là Ngọc Tình.

Tám năm đã qua đi, cô của ngày hôm nay cuối cùng đã không còn là cô bé nhỏ xíu kia nữa. Cô lặng lẽ đứng ở đó, ánh mắt trầm mặc.

“Tiểu....Tiểu chủ!” Cố Nhất Hàng vừa nhìn thấy Ngọc Tình, lưỡi anh ta như cứng lại, tuy anh và cô chủ nhỏ này rất ít khi nói chuyện với nhau, nhưng mỗi khi gặp hay nói chuyện anh vẫn rất sợ cô.

Chắc là, cả đời này anh cũng sẽ không quên, cô gái này năm xưa đã nhìn anh với ánh mắt và nói với anh giọng điệu thế nào.

Đương nhiên, anh ta càng không quên được đó là, cô gái này đã dễ dàng cứu được anh ta, cho anh ta có được tất cả mọi thứ như ngày hôm nay.

Ngọc Tình nghe thấy vậy, khẽ nhướn mày: “Có việc gì vậy?”

Không, Cố Nhất Hàng nhìn bộ dạng này của Ngọc Tình, lập tức lắc đầu. Phong Nhã Trần đứng bên cạnh nhìn mà thấy buồn cười, khẽ kéo tay Ngọc Tình đi vào bên trong khách sạn.

Ngọc Tình không nói gì, khẽ cười, nhấc chân bước những bước chậm rãi và thong dong.

Tám năm rồi, thời gian trôi đi thật nhanh.

Tám năm qua, cô giống như một ngư dân không ngừng quăng lưới, nhưng cô cũng lại chưa từng nghĩ tới việc nghỉ ngơi, mà bây giờ, có vẻ như thời gian vừa đúng lúc.

Điều đáng nhắc đến đó là, trong vòng tám năm, không chỉ là trang sức Ngọc Thụy, ngay kể cả chợ bán đấu giá hoa Thụy Tình cũng tương đối nóng. Như vậy cũng coi như là một sự bắt đầu tốt đẹp.

Tám năm trước, Ngọc Tình đưa cả nhà Châu Minh tới Indo, khi về tới cửa nhà mình thì liền nhienf thấy Tiêu Thần đang đứng đợi cô ở cửa.

“Chủ nhân....” Tiêu Thần đã đứng đó đợi cô rất lâu, khi nhìn thấy Ngọc Tình trở về, lập tức gọi vui mừng.

Ngọc Tình dừng bước nhìn anh ta, chỉ thấy lúc này trên người anh ta bám đầy tuyết trắng, nhìn như thể đã đứng đợi ở đó rất lâu rồi, cô khẽ cười: “Sao hả? chạy ra ngoài để tẩy não à?”

“Không, không phải!” Tiêu Thần nhìn Ngọc Tình, lắp bắp, muốn mở miệng giải thích nhưng dưới ánh mắt đó của Ngọc Tình anh ta không có cách nào để mở miệng.

Lúc này đôi măt to tròn của Ngọc Tình chớp chớp nhìn anh ta, ánh mắt đó dường như chứa đựng rất nhiều điều rồi lại như không chứa đựng điều gì. Chính dưới ánh mắt đó, Tiêu Thần không làm thế nào để mở nổi miệng nói ra mục đích tới đây của mình.

Ngọc Tình nhìn anh ta, khẽ cười, cô đương nhiên biết Tiêu Thần tới đây làm gì. Chẳng qua là nhận sai, là bảo đảm! thế nhưng nếu nhận sai có tác dụng, bảo đảm có tác dụng, vậy thì còn cần tới pháp luật làm gì? Cần tới cảnh sát làm gì?

Đối với Ngọc Tình mà nói, nhận sai, bảo đảm những thứ nói bằng lời này đều không bằng việc trực tiếp hành động để chứng minh!

Cô cứ đứng như vậy nhìn anh ta, nhìn rất lâu, mãi cho tới khi Tiểu Thần thấy rùng mình.

“Anh về đi, tôi nghĩ chắc anh biết con người tôi sẽ không cho người khác cơ hội lần thứ hai đâu.” Ngọc Tình vừa dứt lời, Tiêu Thần lập tức ngước mắt lên nhìn cô.

Trong ánh mắt như đang không tin vào lời cô nói. Không phải thế! Cô sẽ không dễ dàng bỏ rơi anh ta như vậy!

Ngọc Tình dường như cũng hiểu được ánh mắt đó của Tiểu Thần, chỉ thấy cô cười chế nhạo: “Anh phải biết rằng anh chẳng có điểm gì nổi bật, trên thế giới này người thông minh hơn anh, người được việc hơn anh ở đâu cũng có, nhưng tại sao tôi lại chọn anh?”

Ngọc Tình nói tới đâu, hai mắt Tiêu Thần trùng xuống tới đó. Đúng vậy, bản thân anh chẳng xuất sắc gì, những thứ anh có người khác cũng có,những thứ anh không có thậm chí người khác còn có! Cô dựa vào cái gì mà sẽ không bỏ rơi anh?

Ngọc Tình nhìn Tiêu Thần, ánh mắt cũng dần trở nên lạnh lùng hơn. Cái cậu thanh niên này đúng là có dìu cũng không đứng lên được?

Đúng lúc này Tiêu Thần ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Tình, ánh mắt đầy sự kiên định: “Không....không giống nhau.”

“Không giống nhau?” Ngọc Tình cười chế nhạo.

“Đúng vậy!” Tiểu Thần gật đầu, nhìn Ngọc Tình: “Tôi tuy bây giờ không có gì,không có điểm gì xuất sắc, không có sở trường gì, nhưng tôi có thể học! Tôi có thể cố gắng! Cố gắng để thay đổi! tôi sẽ trở thành một người mà chủ nhân muốn!”

“Người tôi muốn?” Ngọc Tình dường như vô cùng hoài nghi: “Tôi muốn một người như thế nào?”

“Chủ nhân! Tôi có lòng trung thành 200%!” Tiêu Thần nhìn Ngọc Tình, nói từng câu từng chữ rõ ràng.

Ngọc Tình nghe thấy vậy mới đầu đơ người ra sau đó cô bật cười.

“Tôi muốn xem buổi bán đấu giá năm ngày nữa!” Ngọc Tình nói xong quay người bước đi, không thèm quan tâm tới Tiêu Thần đang đứng đơ người ra trong gió tuyết.

“Buổi bán đấu giá?” Tiêu Thần đơ người ra, sau đó đột nhiên cười ha ha.

Chủ nhân đồng ý rồi! cô ấy đồng ý cho mình cơ hội thứ hai rồi! quá tuyệt vời!

Ngọc Tình nghe thấy tiếng cười vang lên ở phía sau lưng, cô khẽ nhếch mép cười. ngay từ khi bắt đầu, cô đều đã cho anh cơ hội thứ hai!

Không thì sao cô lại có lắm sức mà đi nói với anh ta nhiều lời vô dụng như thế? Tuy Ngọc Tình là một người lạnh lùng, nhẫn tâm. Nhưng Tiêu Thần đối với cô mà nói, vẫn có chút gì đó không giống những người khác.

Anh là người được cô cứu lấy, lúc này cô vẫn nhớ như in ánh mắt của anh ta, vẫn nhớ cảnh rõ ràng anh rất sợ hãi nhưng vẫn cầm dao lên đâm vào kẻ thù.

Tiêu Thần của bây giờ vẫn còn là một cậu thanh niên, vì vậy sự nóng vội không suy xét là điều dễ thấy! còn cô đương nhiên sẽ không vì những đặc tính vốn có của tuổi thanh niên mà phủ định tất cả những đức tính của anh.

Lúc này, anh đang cần người dìu dắt, dìu dắt anh bước tiếp, nói cho anh ta biết phải đi thế nào. Vì vậy, đúng như anh dự đoán, cô sẽ không dễ dàng bỏ rơi anh. Nhưng cũng sẽ như cô nói, nếu cậu thanh niên này thực sự là một kẻ có dìu cũng không đứng lên được, vậy thì cô cũng sẽ từ bỏ anh ta, từ bỏ một cách triệt để.

Buổi bán đấu giá được diễn ra năm ngày sau đó! Và thứ cô muốn nhìn thấy đó chính là sự thay đổi của anh!

Nghĩ tới đây Ngọc Tình khẽ cười, bước chân đột nhiên cũng nhanh hơn rất nhiều.

Hôm buổi đấu giá diễn ra, Ngọc Tình đưa Phong Nhã Trần cùng tới tham gia.

Vẫn là căn phòng ngày hôm đó, lúc này trong căn phòng triển lãm không chỉ là một chiếc bục trưng bày là là những chiếc bàn đã được chuẩn bị sẵn.

Lúc này Tiêu Thần đứng trên bục của buổi bán đấu giá nhìn xuống bên dưới – những người với ánh mắt tò mò và chờ đợi, anh khẽ cười.

Nụ cười đó của Tiêu Thần làm cho Ngọc Tình thở phào một tiếng nhẹ nhõm. Thực ra có những lúc nụ cười chính là thứ dễ dàng phản ánh nhất thế giới nội tâm của người khác.

Tuy rằng có ngườ, lúc vui sẽ cười, lúc buồn cũng sẽ cười. Cười lạnh lùng, nhoẻn miệng cười, sẽ coi nụ cười là một thói quen giống như một chiếc mặt nạ. Nhưng nụ cười vẫn có thể từ phút giây đầu tiên phản ánh được thế giới nội tâm của chủ nhân nụ cười đó.

Người vui vẻ, khi họ cười bạn có thể cảm nhận được sự vui mừng, hạnh phúc và sự ấm áp trong nụ cười đó. Còn người luôn buồn đau, khi họ cười, bạn có thể từ trong nụ cười của họ cảm nhận rõ thấy sự đau thương. Người cười lạnh lùng, bạn sẽ cảm thấy sự gay gắt, sợ hãi trong nụ cười của họ. Còn người mỉm cười, bạn thấy họ rất duyên dáng, lịch sự.

Có những người mà coi nụ cười là một loại thói quen, ví dụ như cô....

Loại người này chính là người mà sống trong thế giới của tự bản thân mình.

Tạm thời không bàn tới chuyện này nữa, Ngọc Tình lúc này từ trong nụ cười của Tiêu Thần có thể nhìn thấy sự bình thản, không còn có ý nghĩ thù hận nữa, nhìn không ra sự ghen tỵ.

Lúc này cuối cùng Ngọc Tình cũng thở phào, cô biết Tiêu Thần cuối cùng cũng đã hiểu được ý cô. Cô cũng mừng cho anh ta, bởi vì bây giờ bây giờ cuối cùng anh ta cũng đã có đủ tư cách để nói báo thù rồi!

Không nói tới việc anh ta có năng lực đó hay không, nhưng bây giờ anh ta tuyệt đối có nghị lực, có sự kiên nhẫn, từ từ đợi thời cơ, kiên nhẫn chờ đợi, nỗ lực hơn nữa!

“Tình Tình!” đúng lúc này Phong Nhã Trần khẽ vỗ vào vai cô.

“Này, sao tự dưng em lại nghĩ tới việc xây dựng một chợ bán đấu giá hoa thế?” Phong Nhã Trần chớp chớp mắt nhìn Ngọc Tình, trong ánh mắt là sự tò mò.

Ngọc Tình nghe thấy vậy hơi sững người ta, sau đó cô cười cười, vẫy vẫy tay.

Phong Nhã Trần đứng bên cạnh thấy vậy, hai mắt sáng lên lập tức ghé tai lại gần miệng cô.

Ngọc Tình nhếch mép cười, nói thì thầm vào tai cậu: “Cơ mật thương nghiệp.”

Nghe thấy vậy, hai mắt Phong Nhã Trần trùng xuống, cậu quay mặt đi vẻ không vui. Ngọc Tình nhìn bộ dạng đó mà bật cười, cô đưa tay lên xoa xoa đầu cậu.

“Đương nhiên là vì muốn kiếm tiền rồi!” Ngọc Tình khẽ cười, quay đầu ra nhìn Phong Nhã Trần, cô hỏi: “Anh đã thấy một ai mà làm kinh doanh để bù tiền chưa?”

Phong Nhã Trần vốn dĩ cũng không phải giận thật, nhưng giờ nghe thấy Ngọc Tình giải thích, lập tức lại tươi như hoa, quay đầu lại ôm lấy cánh tay Ngọc Tình.

“Anh á! Chỉ cần Tình Tình của anh nói ra, anh đều có thể cho em được!”

Phong Nhã Trần vừa nói dứt lời, Ngọc Tình lập tức nhướn mày: “Câu này đừng có mà nói với ông nội anh đấy, không lại biến em thành kẻ hồng nhan đào mỏ!”

Kẻ hồng nhan đào mỏ? Ngân Nguyên vẫn trốn trong không gian nghe thấy câu này đột nhiên rùng mình. Thế giới này đừng có kì lạ thế có được không! Ngọc Tình mà được coi là kẻ hồng nhan á! Nếu hồng nhan mà như thế thì anh hùng phải cẩn thận đấy! lại nói, nếu muốn nói câu đó thì cũng đợi mười năm nữa hãy nói chứ!

Ngân Nguyên vẫn đang nghĩ còn Ngọc Tình thì nhếch mép lên cười, cô quay người bước đi: “Phong Trần, nhà anh có mèo cái không?”

Mèo....mèo cái? Mèo cái? Mèo cái! Trời ơi! Ngọc Tình muốn làm cái gì thế?

Ngọc Tình chẳng quan tâm tới thái độ của Ngân Nguyên, cô cười cười tiếp tục nói: “Nhà em có một con mèo đực, nhìn đẹp lắm, có điều hình như nó tới lúc để phối giống rồi. em muốn tìm một con mèo cái giống tốt một tí để cho chúng thử xem thế nào.”

Mèo đực? Phối giống? Ngọc Tình cô có thể bớt nghĩ lung tung được không? Không được? Tôi phải nhanh chóng tu thành hình người mới được. Bằng không cái cô gái đó sẽ chẳng do dự mà vứt nó cho một con mèo khác để phối giống! Phối giống, ây chà, nghe thấy cái từ đó đã thấy buồn nôn rồi, nó là thần thú chứ có phải mèo bình thường đâu.

“Nhà anh không nuôi mèo.” Phong Nhã Trần nghe Ngọc Tình nói xong liền lắc đầu. Ngân Nguyên nghe thấy vậy liền vui mừng, đột nhiên thở phào một tiếng.

“Có điều, Tình Tình, anh có thể cùng em đi mua một con!” Phong Nhã Trần chớp chớp mắt: “Ở cửa hàng bán thú nuôi con gì loại gì cũng có, chúng ta có thể đi xem xem.”

Phong Nhã Trần vừa dứt lời, Ngân Nguyên như muốn gầm lên.

Cái gì? Không được! Tôi là thần thú, sao lại có thể phối hợp với một con mèo bình thường chứ? chủ nhân ơi, tôi sai rồi, tha cho rôi đi.

Ngọc Tình nghe thấy tiếng cầu xin của Ngân Nguyên, cô chỉ khẽ nhếch mép cười.

“Thôi bỏ đi!” Ngọc Tình nhìn Phong Nhã Trần cười nói: “Con mèo của nhà em vẫn còn nhỏ, đợi nó lớn thêm chút nữa đã.”

Á  à? Ngân Nguyên đơ ra! Nó đã sống mấy trăm năm rồi mà vẫn còn nhỏ à, nếu nó mà còn nhỏ thì cô....

Ngân Nguyên đang nghĩ lập tức sẽ cảm nhận thấy ánh mắt của chủ nhân, lập tức run lên, lắc lắc đầu, cười cười lấy lòng.

Ngọc Tình cảm nhận được bộ dạng luống cuống của Ngân Nguyên, cô khẽ cười, ánh mắt sâu hơn.

“Hoan nghênh mọi người đến với chợ bán đấu giá hoa Thụy Tình!” lúc này Tiêu Thần đứng trên bục, khẽ cười nhìn xuống.

“Tôi nghĩ mọi người đều rất quan tâm, chợ bán đấu giá hoa sẽ được thực hiện bán đấu giá thế nào! Nếu đã như vậy, tiếp theo, mời các vị hãy nhìn đây!” Tiêu Thần sau khi khẽ cười liền từ từ bước xuống bục.

Phong thái ung dung khoan thai đó làm cho người khác nhìn vào thấy rất thoải mái. Lúc này mọi người đều đang đoán, đây là thiếu gia của nhà nào.

Không nói tới việc có vốn là có thể bắt đầu kinh doanh, mà cái phong thái được toát ra từ con người đó làm cho mọi người thấy rất khâm phục.

Tiêu Thần vừa cười vừa đi tới vị trí ngay cạnh Ngọc Tình và ngồi xuống, đôi mắt anh ta nhìn chăm chú vào trên bục bán đấu giá.

Lúc này bước lên bục là một cô gái mặc bộ đồ màu đỏ.

Cô gái với thân hình nóng bỏng, mặc trên người một chiếc sườn xám màu đỏ, từng bước đi làm cho tà sường xám di chuyển và lờ mờ nhìn thấy nước da trắng hồng mềm mại bên dưới lớp vải đó.

Mái tóc dài màu nâu của cô gái được rẽ sang hai bên dài xuống ngực, chỉ nhìn vào hình dáng đó, mọi người liền biết đó là một người ưu tú.

Cô gái bước tới vị trí trung tâm của bục bán đấu giá, quay người xuống nhìn quan khách, khẽ cười: “Chào mọi người, tôi là người điều khiển cuộc bán đấu giá ngày hôm nay, Tiên Ức!”

Nụ cười mỉm đó, không hề có sức quyến rũ tới kì lạ, nhưng mọi người đều cảm thấy nụ cười đó thấm sâu vào lòng người.

“Này, Tiên Ức tiểu thư đã kết hôn chưa vậy, thấy tôi thế nào hả!” ở bên dưới lập tức có người lên tiếng, con người thì ai cũng yêu cái đẹp, huống hồ cô lại là một con người ưu ú, bọn họ sao mà lại không có chút rung động?

“Đúng vậy, đấu giá hoa làm gì, đấu giá người luôn đi!”

“Đẹp quá!”

Bên dưới tiếng bàn tán trêu đùa xôn xao, nhưng Tiên Ức vẫn giữ sự bình tĩnh và ôn hòa đứng đó, dường như những người mà bọn họ đang thảo luận không phải là cô vậy.

Mãi cho tới khi những người này tự nói tự nghe chẳng còn thấy thú vị gì nữa, Tiên Ức mới khẽ nhoẻn miệng cười: “Mọi người nói xong rồi, vậy thì tới lượt tôi!”

Nói rồi cô khẽ ra hiệu bằng tay, một chiếc kệ trưng bày từ từ được đẩy lên từ dưới nền, bên trên đặt một chậu cây xanh tinh khiết.

Đó là một chậu cây xanh mơn mởn, toát lên một linh khí dày đặc. Ồ, điều đặc biệt nhất chắc có lẽ là hình dáng của nó. Loại cây hình trái tim tự nhiên, lúc này trong mắt mọi người nó có một sức hấp dẫn kì lạ chỉ mình nó mới có.

“Như mọi người đã thấy, chậu cây này là chậu cây với tạo hình trái tim tự nhiên. Nó tượng trưng cho việc hướng về một tình yêu cao đẹp. Màu xanh biếc của nó ngoài việc làm cho người nhìn thấy mát nhãn thì còn được dùng để biểu thị tâm ý! Tôi nghĩ vẫn còn một điểm mà chắc mọi người đều cảm nhận được.” Tiên Ức lại nhoẻn miệng cười: “Đó chính là mùi hương nhè nhè giúp mang lại cảm giác sảng khoải.”

Tiên Ức đứng trên bục, hành động và lời nói đều hết sức chuẩn mực nhưng khi cô đưa tay lên hướng về phía mọi người khi đó cô có một sức quyến rũ khó nói thành lời.

Ngọc Tình nhìn hơi nheo mày lại, cô quay sang nhìn Tiêu Thần.

Tiêu Thần thấy Ngọc Tình nhìn mình, cũng quay đầu lại, khẽ cười rồi lắc lắc đầu, biểu thị rằng cô không phải lo lắng.

Ngọc Tình thấy vậy, vốn dĩ với nguyên tắc đã dùng người là không nghi ngờ và nghi ngờ thì không dùng, cô liền quay đầu đi. Tuy có chút nghi ngờ, nhưng không thể phủ nhận, cô gái này có khả năng trời phú về việc bán đấu giá. Cũng có thể là do sắc đẹp của cô ấy, mọi người vì nhìn cô mà cũng nhìn luôn cả chậu cây đặt bên cạnh.

“Cây Thí Tâm.” Tiêu Ức nói: “Bây giờ bắt đầu tiến hành đấu giá, giá khởi điểm là 1000 tệ, mỗi lần trả giá không được thấp hơn 10 tệ.”

Nói rồi Tiên Ức đứng sang bên cạnh, đưa tay chạm nhẹ vào chậu cây. Trong giây lát, màu xanh của lá cây và màu trắng hồng của da thịt cô gái làm cho người ngồi dưới không thể không dán mắt vào.

Những người đàn ông ngồi phía dưới cảm thấy nóng đầu lên: “1100.”

Tiên Ức ngha thấy vậy khẽ nhướn mày, ánh mắt lướt quanh nhìn mọi người.

“1150.”

“1200.”

Tiên Ức khẽ cười, không nói gì, ánh mắt từ từ hướng về phía Tiêu Thần.

...............

“2000.” Giá của chậu cây vẫn không ngừng được tăng lên, một lúc sau ánh mắt cô lại từ từ di chuyển, nhoẻn miệng cười.

“5000!”