Sự việc ở kho đồ cũ phía Nam với sự tham gia của Ngọc Tình cũng với sự thất bại hoàn toàn của Kiều bang cuối cùng cũng được công cáo ra bàn dân thiên hạ, đồng thời, tầng lớp lãnh đạo của Lôi Hổ Đường cũng đã yên ổn hơn, ít nhất thì cũng không mặt nặng mày nhẹ hoặc tỏ thái độ bất mãn với Ngọc Tình. Còn người của bang Chim ưng có người thì ca ngợi Ngọc Tình là nữ anh hùng còn hơn khối đấng mày râu, có người thì chỉ trích Ngọc Tình rằng tuổi thì ít mà ra tay độc ác.
Đối với những sự thay đổi đó Ngọc Tình đều nhìn thấy và cảm nhận được nhưng lại không can thiệp gì. Từ trước tới nay cô chưa bao giờ yêu cầu ai đó thích bản thân mình, người khác yêu quý hay ghét bỏ cô đó đều là việc của người ta, cô chỉ làm những gì bản thân mình cho là tốt là được!
Tới nay thời tiết đã là mùa đông, thành phố X sớm tuyết đã rơi dày đặc, lúc này Ngọc Tình đang đi dạo trên phố, chủ nhật tuần này là sinh nhật của An Tiểu Mễ, vì vậy Ngọc Tình tranh thủ thứ bảy ra ngoài để mua quà sinh nhật cho An Tiểu Mễ.
Những bông hoa tuyết dưới chân Ngọc Tình khẽ có tiếng lách tách, đầu óc Ngọc Tình đột nhiên rất hỗn loạn, mắt cô đảo nhìn xung quanh, trong lòng nghĩ không biết nên tặng An Tiểu Mễ món quà gì.
An Tiểu Mễ là bạn nữ duy nhất của Ngọc Tình, cô rất coi trọng tình bạn này, mua quà cho cô bạn thân không thể qua loa được.
Cứ thế bước đi, cô đi qua rất nhiều địa điểm, nhưng không có thứ gì Ngọc Tình cảm thấy ưng mắt cả.
Mãi cho tới khi đi qua một cửa tiệm, ánh mắt của Ngọc Tình dừng lại ở một chiếc vòng đeo cổ bằng thạch anh, tuy nhìn vào thì không có vẻ gì là đắt tiền và đáng giá nhưng bù lại nó được làm thủ công rất tinh xảo, đơn giản nhưng lại vô cùng thanh lịch, nhìn đúng là rất phù hợp với độ tuổi của cô.
Ngọc Tình cười lên vui mừng, bước vào bên trong cửa tiệm, mở miệng gọi: “Ông chủ!”
“Tới đây!” ông chủ cửa tiệm nghe thấy tiếng gọi của Ngọc Tình thì liền trả lời ngay và chạy ra, nụ cười thân thiện bỗng vụt tắt khi nhìn thấy Ngọc Tình.
“Lâu quá không gặp, anh đã là ông chủ rồi cơ đấy!” Ngọc Tình khẽ cười, nhìn thăm dò Tiêu Thần, cô chào hỏi một câu với sự thân thiện hiếm có.
“Cô nương, là cô à!” Tiêu Thần nhìn thấy Ngọc Tình bỗng nhiên thấy hết sức căng thẳng, hai chân anh ta luống cuống không biết chạy đi đâu, thực ra sau khi ổn định cuộc sống anh ta cũng đã có đi tìm Ngọc Tình nhưng không có manh mối nào để mà tìm, lúc này gặp lại được cô anh ta có cảm giác như tìm được về tổ chức: “Cuối cùng cũng tìm được cô rồi!”
“Tìm tôi?” Ngọc Tình chớp chớp mắt, miệng khẽ cười, cô có chút ngạc nhiên: “Tìm tôi làm gì?”
“Cô nương! Tôi muốn đi theo cô!” Tiêu Thần tiến lên phía trước vài bước, nhìn Ngọc Tình với ánh mắt sùng bái: “Hôm đó sau khi cô cứu chị em tôi tôi đã nói là muốn đi theo cô mà!”
“Đi theo tôi?” Ngọc Tình cmar thấy có chút nực cười: “Không phải tôi coi thường anh đâu, nhưng anh thì có thể làm gì?”
“Tôi có thể làm gì á?” Tiêu Thần đơ người ra, không hiểu sao Ngọc Tình lại hỏi câu hỏi đó.
“Anh có biết tôi làm những gì không? Anh có biết anh theo tôi thì anh sẽ phải đối mặt với những gì không, anh có biết sau này anh sẽ phải sống cuộc sống thế nào không?” Ngọc Tình thu nụ cười trên môi lại, giọng điệu lạnh nhạt: “Cái quan trọng nhất là, anh cảm thấy anh có bản lĩnh gì để có thể đi theo tôi?”
Cô hỏi những câu hỏi rất bình thường như hai người đang nói chuyện thường nhật với nhau những mỗi câu mỗi chữ đều đánh trúng vào tâm lí của Tiêu Thần, anh ta trầm lặng một lúc rồi nói: “Tôi cái gì cũng làm được! Tôi biết cô không phải người bình thường, nhưng tôi cũng không muốn làm một người bình thường!”
Tiêu Thần trầm giọng xuống nói mấy câu làm cho Ngọc Tình không nhịn được cười, một Tiêu Thần không can tâm với hiện tại, cô muốn một Ngọc Thần chịu tích cực xông xáo.
“Được! Anh có thể đi theo tôi. Tôi đúng là cũng có việc cần anh đi làm, nếu làm tốt thì anh mới có tư cách đứng bên cạnh tôi, tôi đã từng nói, bên cạnh tôi chưa bao giờ giữ lại người vô dụng.” Ngọc Tình suy tính rồi mới nói.
“Được!” Tiêu Thần nhìn Ngọc Tình, dứt khoát đồng ý.
Ngọc Tình sau khi bàn giao và dặn dò công việc với Tiêu Thần thì lại mua sợi dây chuyền thạch anh đó rồi mới rời đi. Hiện tại Ngọc Tình đúng là đang thiếu người, hơn nữa đúng là cô cũng đã nhắm Tiêu Thần, vì vậy cô đã suy nghĩ sơ sơ sau đó liền quyết định đem công việc về chợ hoa giao cho Tiêu Thần. Cô không hề che giấu dã tâm và thủ đoạn của bản thân, nếu đã dùng người thì không nghi ngờ, mà đã nghi ngờ thì không dùng. Đây là việc mà Ngọc Tình sớm đã biết, cô tin vào Tiêu Thần, cũng tin tưởng anh ta.
Nghĩ tới ánh mắt nồng nhiệt háo hức và những giọt mồ hôi của sự quyết tâm, Ngọc Tình khẽ nở nụ cười trên môi, người như Tiêu Thần tuyệt đối có tư cách để trở thành một cánh tay đắc lực của cô.
Đương nhiên, tuy là vàng thì sẽ luôn phát sáng, nhưng không thể thiếu đi người đãi vàng được, vì vậy Ngọc Tình sau này có thành công cũng là vì cô coi trọng và biết dùng người. hôm nay bọn họ nói về sự việc chợ hoa, Tiêu Thần cũng đã đưa ra rất nhiều đề nghị, và những lời đề nghị đó lại rất có ích đối với chợ hoa, điều này càng làm cho Ngọc Tình chắc chắn, Tiêu Thần là một viên ngọc chưa được mài giũa.
Nếu cứ đà phát triển này thì chỉ năm sau nữa chợ hoa sẽ được ra mắt, tâm trạng Ngọc Tình lúc này vô cùng tốt, hai mắt cô sáng lên.
Tối ngày chủ nhật, Ngọc Tình vừa mới xuống khỏi nhà liền nhìn thấy Phong Nhã Trần đứng trước một chiếc BMV đen vẫy tay với cô, Phong Nhã Trần mặc trên người một bộ vest nhỏ, nhìn vào giống như một hoàng tử trong chuyện cổ tích vậy, lúc này cậu ta đang cười tươi, đôi mắt cũng cười cong theo hình trăng khuyết, một Phong Nhã Trần như thế, ai nhìn vào cũng cảm thấy thật thoải mái và vui vẻ.
Ngọc Tình có chút bất lực tiến lại gần: “Phong đại thiếu gia sao lại tới đây thế này?”
“Tình Tình, cậu là bạn gái của tớ, đương nhiên tớ phải tới đón cậu rồi!” Phong Nhã Trần cười he he, khuôn mặt anh tú với sự mong chờ, cậu ta quay người mở cửa xe ra, đưa tay với tư thế giống như mời công chúa vậy: “Công chúa điện hạ tôn kính, xin mời!”
Ngọc Tình thấy vậy nhướn mày lên cao, rất hiếm khi cô mới cười nụ cười không lạnh lùng như vậy, sau đó cúi đầu bước vào xe.
Ngược lại Phong Nhã Trần là lần đầu tiên được Ngọc Tình đối xử như vậy thì lại có chút chưa thích ứng được, cậu ta hơi đơ người ra, sau đó mấy giấy mới nở được nụ cười và chạy sang phía bên kia mở cửa xe bước vào, nụ cười vừa nãy của Ngọc Tình trong mắt cậu ta dường như có thể bóp nát đưuọc ánh sáng, nó vô cùng rực rỡ.
Chiếc BMV chạy thẳng một mạch tới cổng căn biệt thự nhà An Tiểu Mễ thì dừng lại, Phong Nhã Trần nhanh nhẹn chạy ra mở cửa xe đón Ngọc Tình xuống, cảm giác thế này làm cho Ngọc Tình có một ảo giác, dường như bản thân đúng là được che chở như một công chúa.
Cái ảo giác đó chỉ lóe lên trong đầu Ngọc Tình rồi vụt tắt ngay lập tức, trên thế giới này ai cũng có thể là công chúa được cơm đưa tới tận mồm, quần áo chỉ việc dang tay ra mặc nhưng chỉ có Ngọc Tình là không thể! Cô phải làm kẻ đế vương ở vị trí tối thượng, mọi người bắt buộc đều phải quỳ xuống làm lễ dưới chân cô.
Ngọc Tình vừa bước xuống xe liền nghe thấy một giọng nói the thé cách đó không xa với đầy vẻ ghen ghét: “Ây ây, đây là đâu chứ, sao mà ai cũng có thể tới thế này chứ! mau xem xem có người ngồi trên xe sang trọng nhưng cái khuôn mặt bần hàn thì không bao giờ thay đổi được.”
Ngọc Tình quay người lại, chỉ thấy Nhạc Nhân ăn mặc xinh đẹp theo kiểu Tây hóa đứng cách đó không xa, xung quanh cũng có không ít bạn học đang đứng cùng, Ngọc Tình nhếch mép khinh bỉ, xem ra cái con bé Nhạc Nhân này đúng là vẫn chưa ngoan ngoan được.
Ngọc Tình nhướn mày, liếc nhìn Phong Nhã Trần, sau đó đáp lại lời Nhạc Nhân: “Thế mới nói ấy, có một số người kể cả là dựa vào sự giàu có của cha nhưng trước sau gì thì vẫn không thay đổi được hiện thực rằng từng là con ngoài dã thú!”
“Tình Tình, chúng ta đi thôi, Tiểu Mễ đang đợi chúng ta đấy, không cần thiết phải tức giận với bọn chó điên làm gì.” Phong Nhã Trần lườm Nhạc Nhân, rất tự nhiên kéo tay Ngọc Tình đi vào bên trong.
Tay Ngọc Tình hơi run lên, nhưng lập tức đã bình tĩnh lại, cô bắt buộc phải quên với việc để người khác chạm vào, bằng không sẽ có nhiều phiền phức. Phong Nhã Trần cảm nhận được sự kháng cự của Ngọc Tình, cậu ta dùng lực nắm chặt lấy tay cô, chỉ bàn tay nhỏ bé thôi nhưng Ngọc Tình cũng cảm nhận được sự kiên định tới mức khó nói thành lời.
Từ trước tới này Phong Nhã Trần đã không phải là một cậu bé bình thường, cậu ta thừa nhận, mới đầu cậu ta đối với Ngọc Tình là sự tò mò và cảm giác thích thú, nhưng qua những ngày tháng ở gần gần đây, từ việc rõ ràng cô không thích uống trà sữa nhưng lại uống hết cốc trà sữa mà cậu mua cho, kể từ khi cậu ta nhìn thấy cô lạnh lùng cứu cậu ta, rồi cả sự lo lắng trong ánh mắt đó, cậu biết, cả đời này cậu không bỏ tay cô ra được.
Cậu có thể cảm nhận được dã tâm của cô, biết được tham vọng của cô, cậu đồng ý giúp đỡ cô, thậm chí trở thành một chiếc bàn đạp cho sự thành công của cô, chỉ cần cô luôn ở bên cạnh cậu ta.
Nhạc Nhân ở phía sau nghe thấy lời nói của Phong Nhã Trần, lại nhìn thấy cảnh Phong Nhã Trần kéo tay Ngọc Tình đi hòa hợp, mắt cô bé đỏ ngầy lên, nước mắt đang trực để trào ra.